Chút biểu hiện nhỏ nhặt này không trốn được mắt Quan Cẩm. Hắn nghiêng người nói: “Quen hả?”
“Không không, không biết, chưa từng gặp.” Người trẻ tuổi nọ xua tay.
“Mọi người đều bảo biết cậu ta, chỉ có mình cậu nói không biết. Cậu định giả tạo bằng chứng hay là trêu đùa cảnh sát?”
“Anh cảnh sát à, anh đừng dọa em mà. Vừa rồi em nhìn không rõ, nhìn không
rõ …” Người trẻ tuổi toát mồ hôi hột.
“Tên gì?”
“Đàm Khúc.”
“Tôi hỏi cậu.”
“Em tên Dương Quang, người thành phố X đến đây làm công. Em quen Đàm Khúc khi đóng phim lúc trước, lần đó bọn em đóng vai quần chúng trong một bộ phim cổ trang.” Dương Quang chủ động khai báo.
Quan Cẩm đánh giá cậu một chút: “Đi theo tôi. Chúng tôi cần nói chuyện với cậu tỉ mỉ hơn.”
Dương Quang mang vẻ mặt đau khổ đi theo Quan Cẩm đến chỗ Ôn Tĩnh Hàn.
“Cậu này là diễn viên quần chúng ở đây, nói có quen biết Đàm Khúc.” Quan Cẩm chỉ Dương Quang.
Ôn Tĩnh Hàn gật đầu, tiếp tục hỏi người phụ trách tuyển và quản lý diễn viên đóng vai quần chúng – Quách Đào và Lý Mỹ Hân: “Nói vậy tức là Đàm Khúc không ký hợp đồng với hai người?”
“Tôi khẳng định là không.” – Lý Mỹ Hân lắc đầu – “Phần lớn diễn viên ký hợp đồng ở chỗ chúng tôi đều có điều kiện rất tốt, không chỉ đóng vai quần chúng mà một số người còn đảm đương vai phụ trong một số phim, tôi đều biết.”
“Vậy cô không có chút ấn tượng nào với cậu ấy sao? Bộ phim cuối cùng cậu ấy tham gia vừa đóng máy năm ngoái, cô không nhớ gì à?”
Quách Đào nói: “Đồng chí cảnh sát à, diễn viên quần chúng trong bộ phim đấy mỗi ngày lại đổi, không cố định, chúng tôi làm sao nhớ được. Hơn nữa, cho dù là cố định đi nữa, người trong ảnh này không có nhiều điểm đặc biệt nên chúng tôi cũng không chú ý.”
“Nhưng chắc hai người có ghi chép về những người tham gia đóng phim chứ, nếu không nhỡ có tai nạn lao động hay tranh chấp tiền lương thì làm thế nào? Vừa rồi tôi có thấy các diễn viên quần chúng khi lĩnh lương đều ký tên vào một tờ giấy.” Trần Kiều Vũ đi tới.
Mặt hai người đều biến sắc. Quách Đào cướp lời: “Sau khi bộ phim hoàn tất chúng tôi đều bỏ những tài liệu này đi. Dù sao cũng kết toán xong hết rồi, không cần thiết phải lưu trữ.”
“Vậy sao?” Ôn Tĩnh Hàn không tiếp tục truy vấn.
Lý Mỹ Hân đứng ngồi không yên: “Các anh nếu không có chuyện gì nữa vậy tôi …”
“Két!” Một tiếng phanh xe cắt ngang lời cô.
Một người đàn ông trung niên bước từ trên xe Audi xuống, vừa chạy vừa hô: “Nhanh lên, ông chủ muốn tới khảo sát trường quay, tới ngay bây giờ đây, còn không mau chuẩn bị đi!”
Đổng Hưng Thịnh đứng một bên không hiểu ra làm sao: “Ông chủ? Giám đốc Vương à, ông chủ nào?”
“Cái gì? Anh có mấy ông chủ, đương nhiên là chủ tịch Mẫn rồi.”
Mọi người đều loạn cả lên.
“Mau mau, chuẩn bị mấy cái ghế dựa.”
“Ô che nắng đâu? Ô!”
“Cà phê, đi mua loại tốt nhất về đây.”
Nhưng, bên này còn chưa chuẩn bị xong thì một chiếc xe màu đen dài có rèm che đã dừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, một người đàn ông tuấn tú, dáng người cao lớn, mặc bộ veston xám bạc bước xuống.
“Chủ tịch, ngài sao lại thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến thăm trường quay thế này?” Giám đốc Vương và Đổng Hưng Thịnh cúi chào cung kính, cười đến nếp nhăn trên mặt xếp thành đóa hoa.
“Tiện thể ghé qua thôi.” Mẫn Ngôn chậm rãi đi tới, mỗi cử chỉ đều toát lên sự cao quý.
“Chủ tịch …” Một giọng nam mềm nhẹ truyền đến. Thì ra là nam chính trong bộ phim ngớ ngẩn nghe đồn đang được Mẫn Ngôn bao dưỡng, Giang Hằng.
Giang Hằng đến bên người Mẫn Ngôn, nói với vẻ thân mật: “Sao anh lại rảnh mà đến đây?”
Mẫn Ngôn dịu dàng hỏi: “Em đang quay à? Có vất vả không?”
“Không vất vả.” Giang Hằng vừa trả lời vừa liếc nhìn Vân Khanh ở cách đó không xa như thể đang khoe khoang.
Vân Khanh hờ hững nhìn lại, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, ngay cả chào hỏi ông chủ lớn cũng lười.
Mẫn Ngôn cũng chẳng để bụng, chuyển tầm nhìn sang ba người đám Ôn Tĩnh Hàn.
“Ba người đều ở trong đoàn làm phim sao? Chắc không phải người của công ty tôi, xuất sắc thế này tôi thế nào lại không có ấn tượng. Tới chỗ tôi phát triển đi, tôi có thể đưa cậu lên tận trời cao.” – Mẫn Ngôn nói với Quan Cẩm.
Trần Kiều Vũ nhỏ giọng nói thầm: “Xem ra lời đồn là thật, quả nhiên thích loại hình này nha …”
“Thế nào? Có hứng thú —— ”
Mẫn Ngôn còn chưa dứt lời thì một phù hiệu cảnh sát với huy hiệu màu bạc đã chặn ngay trước mắt, chỉ cách mũi có vài mm. Thật ra Quan Cẩm định đập thẳng thẻ cảnh sát vào mặt gã, nhưng tiếc là hắn đánh giá sai chiều dài cánh tay của thân thể này nên không thực hiện được.
Mẫn Ngôn cũng không kinh ngạc, ngược lại càng cười tươi hơn: “Thì ra là cảnh sát à? Ai chà, cảnh sát bây giờ điều kiện tốt thật đấy! Không biết ba vị có việc gì?”
Ôn Tĩnh Hàn thản nhiên nói: “Chúng tôi đang tìm một thiếu niên bị mất tích. Trước đây cậu ta từng làm diễn viên tạm thời ở đây.”
Mẫn Ngôn dường như chẳng quan tâm, không tiếp tục đề tài này nữa. “Nhân viên công vụ có gì thú vị đâu? Tôi lúc nào cũng hoan nghênh ba người đến.”
“Đúng vậy, làm diễn viên, làm ngôi sao tương lai xán lạn hơn nhiều.” Mạt Vi nói chen một câu, giọng điệu như thể đang dụ dỗ phạm tội.
Lúc này, bên kia trường quay truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “Trả anh ấy lại cho tôi! A!”
Một nữ diên viên đang sắm vai nhân vật lao đến, bị nam diễn viên đá ngã ra đất.
“Cắt cắt! Phải diễn cảm hơn nữa, không phải gào, đề-xi-ben cao thì có ích gì.” – Đạo diễn gắt lên.
“Trả anh ấy lại cho tôi! A!”
“Cô bị đá ra, ai bảo ngã như thế, cô đang khiêu vũ hả?!”
“Trả anh ấy lại cho tôi! A!”
“Chú ý vị trí.”
“Trả anh ấy lại cho tôi! A!”
…
Quan Cẩm nhìn thẳng Mạt Vi: “Quả thật là rất xán lạn.”
“…”
“Chúng tôi cũng hỏi được kha khá rồi, cảm ơn đã hợp tác. Nhưng có cậu này chúng tôi cần nói chuyện kỹ hơn, các anh chỉ sợ phải tìm người khác đến thay thế rồi.” Ôn Tĩnh Hàn nói xong, bảo Quan Cẩm và Trần Kiều Vũ mang theo Dương Quang rời đi.
Mẫn Ngôn không lên tiếng, những người khác cũng không dám nói gì.
Mới vừa đi được vài bước, Quan Cẩm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hướng một tòa nhà cao tầng theo kiến trúc châu Âu.
“Cậu làm sao –” Trần Kiều Vũ còn chưa nói hết thì đã nghe ‘phụp’ một tiếng, thân thể Dương Quang run lên rồi mềm oặt ngã xuống.
Ôn Tĩnh Hàn sải bước đi đến: “Gọi xe cứu thương, cậu ta trúng đạn rồi!” Anh vươn tay kiểm tra hơi thở. “Từ từ, không cần nữa … Cậu ta đã chết.”
Một phát súng đoạt mạng.
“A!” Lý Mỹ Hân hét toáng lên. Hiện trường trở nên rối loạn.
“Mau mau! Bảo vệ chủ tịch!” Không biết ai đột nhiên hô lên, quả là một nhân viên mẫn cán.
Mạt Vi sớm đã đứng trước người Mẫn Ngôn, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ôn Tĩnh Hàn nhìn mấy người chung quanh, bảo Trần Kiều Vũ chỉ huy nhân viên bảo an của trường quay đến giữ trật tự hiện trường, mình thì đuổi theo Quan Cẩm sớm đã chạy về phía tòa nhà cao tầng.
Ôn Tĩnh Hàn chạy lên tầng ba, nhìn Quan Cẩm đứng bên cửa sổ, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Chạy rồi.” – Quan Cẩm đạm bạc nói.
“Những người đó không tiếc bị bại lộ hành tung để giết người diệt khẩu ngay trước mắt chúng ta, có thể thấy Dương Quang biết một vài chuyện quan trọng.” Ôn Tĩnh Hàn nói xong rồi gọi một cú điện thoại, bố trí thêm người canh giữ phòng bệnh của Đàm Khúc để ngừa vạn nhất.
“Đi thôi, lát nữa người của tổ giám định sẽ đến xử lý hiện trường. Lần sau không nên nông nổi như vậy, cậu không có vũ khí.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.
Quan Cẩm trầm mặc, quay người xuống lầu.
Ôn Tĩnh Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng hắn trong chốc lát, muốn nói lại thôi.
…
“Mẹ nó, manh mối lại bị chặt đứt! Dám giết người ngay trước mặt cảnh sát, đúng là to gan!” Trịnh Phi bắt đầu nói tục.
“Chưa chắc đã to gan, có khi là sợ hãi.” Ôn Tĩnh Hàn chống cằm nhìn bảng trắng trước mặt.
“Chó cùng rứt giậu.” Lâm Bạch gật đầu.
“Nhưng tay Mẫn Ngôn kia thủ đoạn cũng thật lợi hại, sự tình oanh động đến thế, bao nhiêu người chứng kiến mà truyền thông lại chẳng có tin tức gì.” Trần Kiều Vũ không khỏi thán phục.
“Mẫn Ngôn thật sự giống như lời đồn sao?” Tâm hồn buôn chuyện của Đinh Đinh lại bắt đầu rục rịch.
“Đến đây nào, cho em xem ảnh.” – Trần Kiều Vũ ngoắc tay – “Tấm ảnh quý báu đó.”
Hai cô gái lại bắt đầu kích động, rì rầm bàn tán.
Đinh Đinh đột nhiên hỏi: “Mẫn Ngôn có liên quan đến vụ án này sao?”
Cố Tương phân tích: “Nếu chỉ đơn thuần là buôn bán trai gái mại *** thì bằng vào tài lực của mình, anh ta hoàn toàn có thể khinh thường. Trừ phi đằng sau có nội tình.”
“Tôi qua bên truyền thông thám thính tin tức, để xem Kinh Thiên làm thế nào bịt miệng được họ.” Đinh Đinh nói rồi vội vã chạy mất.
Quan Cẩm vẫn luôn trầm mặc không nói câu nào, ngồi một mình trong góc, trên người quanh quẩn bầu không khí lạnh đến rợn tóc gáy.
“Quan Tiểu Cẩm … cậu không sao chứ?” Thần kinh thô như Lâm Bạch cũng thấy bất thường.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này khẳng định là không thoải mái.” Trịnh Phi tỏ vẻ thấu hiểu.
“Cậu nói sai rồi, Tiểu Quan Cẩm của chúng ta là người đầu tiên lao thẳng đến điểm bắn, đáng tiếc hung thủ chạy nhanh hơn.” Trần Kiều Vũ nhún vai.
Mọi người đều kinh ngạc: “Linh thần nhập thể!”
Hừ hừ, Suy thần nhập thể(*) thì có … Quan Cẩm bĩu môi.
Mặc dù đồng nghiệp là kẻ thù, nhưng nếu tay sát thủ này bị cảnh sát bắt, bản thân hắn không khỏi thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cho nên lúc chạy đến tòa nhà cao tầng đó mới thả chậm tốc độ. Xem như hắn ta tay chân lanh lẹ, không phụ ‘tâm ý’ của mình.
Nhưng có một vấn đề, bản năng của sát thủ giúp hắn phát hiện sát khí trước thời gian, lấy sự sắc bén của Ôn Tinh Hàn, anh ta nhất định đã nhận ra động tác của mình. Vậy mà anh ta lại không nói câu nào, chẳng hiểu là có ý gì. Ý tưởng ban đầu của Quan Cẩm bắt đầu dao động. Đi theo con hồ ly xảo quyệt này nguy cơ bị bại lộ lẫn phiêu lưu đều quá lớn, xem ra rời đi mới là ổn nhất.
“Bây giờ chuyện quan trọng là làm Đàm Khúc mở miệng.” Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên đứng lên. “Mọi người tiếp tục điều tra, tôi đi tìm Nhạc Phàm.”
“Vụ án này đúng là làm người ta đau đầu. Điều tra? Đi đâu mà tra bây giờ!” Trịnh Phi ngửa mặt lên trời thở dài.
_________________
(*) Suy thần nhập thể: Ở đây từ ‘suy’ có nghĩa là yếu, suy yếu, yếu nhược. Hắc Kiêu ý chỉ việc mình nhập vào thân thể Quan Cẩm gầy gò yếu đuối.