“Giao ban đi, Đại Lý.” Hai nhân viên vệ sinh phụ giúp mọi người đẩy xe đến.
“Lão Vương, anh thu lại mấy cái chai vứt đi hôm qua chưa?” Đại Lý nhận lấy xe đẩy.
“Hôm nay phải xử lý rất nhiều ga giường cũ, không có thời gian. Vừa lúc, xe rác này cũng phải đẩy qua đó.”
Đại Lý nhận lấy xe đẩy đi qua cửa an toàn, hướng về chỗ xử lý rác thải của bệnh viện ở cuối tầng ngầm.
Thình lình có một người đột nhiên đứng ra cản đường đi. Đại Lý hoảng sợ, nhìn chăm chú một lát: “Là … là anh à, có việc gì không?”
Người nọ nhìn xe đẩy, chỉ về phía sau nói: “Ai là người thu dọn chỗ đó? Trên mặt đất vẫn còn bông thấm cồn sát trùng chưa thu kìa.”
“Sao? Vâng vâng, tôi dọn ngay đây.” Đại Lý vội vàng gật đầu, chạy về phía sau.
Người nọ thấy bóng Đại Lý khuất hẳn mới cúi đầu nhìn xe đẩy. Sau đó, hắn vươn tay rút từ đống phế phẩm trên xe ra một ống truyền dịch, nhét vào trong túi, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chân biến mất sau cửa an toàn.
…
“Tôi nói này, em thật sự không có vấn đề gì chứ?” Quan Cẩm đứng bên cạnh xe, nhíu mày.
“Em cũng muốn hỏi đấy. Em nào có trêu ai chọc ai mà lại thành ra thế này chứ!” Ngô Manh ủ rũ ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Vậy em kể lại tình hình lúc đó đi.” Trần Kiều Vũ nói với vẻ hơi hoài nghi.
“Em thật sự oan uổng mà, em bị Conan ám rồi! Tối hôm nay, anh họ em có ca trực đêm, anh ấy nói sáng mai mới về, không dùng xe, nên bảo em lái về. Em xuống bãi đỗ lấy xe, đang cúi đầu nhìn di động thì bị vấp, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Đây này, di động cũng hỏng luôn.” Ngô Manh giơ điện thoại lên, “Lúc em đứng vững rồi thì quay đầu lại nhìn, muốn xem là ai thiếu đạo đức vứt đồ lung tung, kết quả …”
Lục Vân Dương nhìn cặp chân lộ ra giữa hai chiếc xe, đôi giày cao gót một cái đi ở chân, một cái rớt bên ngoài: “Đúng là rất thiếu đạo đức.”
Pháp y nói: “Thời gian tử vong không quá hai giờ trước, nguyên nhân vẫn là bị ngạt thở.”
Nhạc Phàm cầm trong tay đoạn ống truyền dịch, cẩn thận bỏ vào túi vật chứng: “Cái ống này có hơi lạ, tôi yêu cầu trở về phải kiểm tra lại. Còn mấy thứ ở đây nữa, Quan Cẩm đừng có giẫm vào.”
Quan Cẩm: “…”
Nhạc Phàm dùng nhíp gắp một miếng băng gạc trắng lên, quan sát tỉ mỉ. Quan Cẩm ghé lại ngửi ngửi một chút, hơi nhíu mày: “Chloroform(1).”
Lục Vân Dương liếc nhìn hắn đầy thâm ý.
“Xem ra lần này hung thủ không chỉ quên hung khí, mà còn giết sai người.” Quan Cẩm đi đến bên người chết, cúi đầu cẩn thận quan sát.
Lục Vân Dương không hiểu, bước đến. Người chết chính là nữ bệnh nhân giả chứng nghi bệnh.
“Nạn nhân tên Đào Phương, mở một cửa hàng mỹ phẩm, 32 tuổi, ly dị, sống một mình. Chồng trước của cô ta sau khi ly hôn thì đến Indonesia làm việc, đến nay chưa trở về. Nhân viên ở cửa hàng của nạn nhân chưa từng nghe nói hoặc phát hiện cô ta có bạn trai cố định, cũng không nhớ cô ta từng có xung đột kịch liệt với ai.” Đinh Đinh báo cáo kết quả điều tra sơ bộ.
“Nạn nhân không phải hộ sĩ, cũng không có kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh. Hơn nữa, hung thủ để ống truyền dịch lại hiện trường. Lần này có sự khác biệt rất lớn với các vụ trước.”
Ôn Tĩnh Hàn đang nói thì Nhạc Phàm đi tới.
“Không chỉ có thế. Lần này trong ống truyền dịch vẫn còn thuốc chưa được xử lý, sau khi kiểm tra đo lường thu được kết quả làglucosamine(2) và chondroitin sulfate(3). Chondroitin sulfatechủ yếu dùng trong việc trị bệnh viêm khớp hoặc phong thấp. Căn cứ vào danh sách liệt kê dược phẩm một ngày trước của bệnh viện, chúng tôi tìm được người dùng loại thuốc này cùng ngày. Sau khi kiểm tra, dấu vân tay lưu lại trên ống truyền dịch là của hộ sĩ và một người nhà bệnh nhân.”
Trịnh Phi chen một câu: “Tôi đã bảo người đi tra rồi, hai người này đều có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian vụ án xảy ra.”
Nhạc Phàm tiếp tục: “Mặt khác, ống truyền dịch lần này khác hẳn với trước kia. Lúc trước, dung dịch trong ống đều đã khô cạn, mà lưu lại cũng rất ít, dường như đã được xử lý, trên bề mặt không có bất kỳ dấu vân tay nào, là một đoạn ống được cắt ra. Lần này hình như là một ống vừa mới vứt đi, ngay cả băng dán và thiết bị khống chế dòng chảy cũng vẫn còn. Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, băng gạc bị rơi trên mặt đất quả thật có chloroform, hay chính là CHCl3, lưu lại trên miệng mũi của nạn nhân, hẳn là hôn mê rồi mới bị siết cổ chết.”
“Vì sao hung thủ lại đột nhiên thay đổi mục tiêu và thói quen giết người? Điều này thật khó hiểu.” Ôn Tĩnh Hàn gãi cằm, “Phương diện này rất kỳ lạ. Còn gì nữa không?”
“Còn, nạn nhân làm móng tay giả, nhưng ngón út bàn tay phải bị bong, trên hiện trường không phát hiện chiếc móng giả đó, không thể xác định là bị bong lúc nào. Trên các móng khác của bàn tay phải đều vướng sợi bông trắng, thuộc loại hàng dệt. Chỉ thế thôi.”
“Tiểu Bạch, đã xử lý cameras theo dõi bãi đỗ xe và lối đi từ tầng một xuống tầng ngầm chưa?” Ôn Tĩnh Hàn chuyển hướng Lâm Bạch.
“OK, đã đạt mức rõ ràng nhất rồi. Em lấy đoạn ghi hình từ lúc sáu giờ chiều cho đến khi cảnh sát rút khỏi hiện trường, xem qua một lần. Bởi vì cameras ở cửa ra của bãi đỗ xe bị hỏng nên chỗ đó có lỗ hổng lớn, chỉ thấy nạn nhân đi vào thôi. Còn về lối đi kia, người qua lại đều là bác sĩ, hộ sĩ, hộ lý và nhân viên vệ sinh, không phát hiện nhân vật khả nghi.”
“Có thể cho tôi xem băng ghi hình không?” Quan Cẩm hỏi, “Đoạn Đào Phương bước vào bãi đỗ xe.”
Quan Cẩm tập trung tinh thần xem hai lần, đột nhiên đè tay Tiểu Bạch lại: “Chỗ này dừng một lát, phóng to vị trí bàn tay, lớn hơn nữa, có thể làm rõ hơn không?”
Hắn chỉ vào hình ảnh cuối cùng: “Mọi người xem, tuy có hơi mờ, nhưng móng tay của cô ấy vẫn còn nguyên.”
“Vậy có nghĩa là sau khi vào bãi đỗ xe cô ấy mới bóc ra. Nhưng tại sao lại không tìm thấy? Nếu bị bong ra khi bị giết, hung thủ chắc cũng không đến mức nhặt nó lên.” Trần Kiều Vũ nghi hoặc.
Quan Cẩm tiếp tục xem băng ghi hình. Đột nhiên, hắn chỉ vào một người trên màn hình: “Người này chắc là bác sĩ, điều tra anh ta đi.”
“Vì sao?”
“Xem đi, lúc anh ta đi vào túi áo còn xẹp, nhưng khi đi ra nó lại phồng lên.”
“Quan Cẩm, cậu đúng là hỏa nhãn kim tinh!” Trịnh Phi bội phục vỗ vai hắn.
“Vân Dương, anh đang nghĩ gì vậy?” Ôn Tĩnh Hàn hỏi Lục Vân Dương nhìn như đang có điều suy nghĩ.
“Sát thủ giết người hàng loạt bình thường đều tuần hoàn phương thức của mình, đây là một quá trình tâm lý và sự cố chấp của hắn. Còn tên sát thủ thiên sứ này, nếu không phải rơi vào giai đoạn khủng hoảng thì sẽ không dễ dàng thay đổi, sau đó có thể tăng cấp bậc phạm tội. Nhưng vụ án ngày hôm qua không phải tăng cấp, thoạt nhìn càng giống rút lui hơn. Điều này không phù hợp với tâm lý tội phạm.”
“Ý anh là vụ án ngày hôm qua có thể không phải do hung thủ kia gây ra?”
“Hẳn là bắt chước phạm tội, bởi vì dân chúng bình thường không biết rõ chi tiết vụ án, không có khả năng bắt chước giống đến một trăm phần trăm. Còn về động cơ hắn bắt chước thì lại là chuyện khác.”
Lâm Bạch ngồi gõ máy tính một lúc, kêu lên hưng phấn: “Tôi tra hồ sơ của bệnh viện, đối chiếu với ảnh cắt từ băng ghi hình, quả nhiên tìm được người kia. Anh ta là bác sĩ, phó chủ nhiệm khoa Tai – Mũi – Họng, Triệu Mộng Khởi.”
“Tai – Mũi – Họng?” Quan Cẩm hồi tưởng lại, “Cái căn phòng Đào Phương đến khám chính là khoa Tai – Mũi – Họng.”
“Thật đáng buồn là phàm nhân sẽ không hiểu.” Quan Cẩm liếc anh một cái.
Nhóm phàm nhân ở đây: …
Ôn Tĩnh Hàn bắt đầu phân việc: “Kiều Vũ, Trịnh Phi, đi nói chuyện với Triệu Mộng Khởi. Đinh Đinh, Cố Tương tiếp tục đào móc mối quan hệ của Đào Phương với mọi người, tra xem liệu có đúng là cô ta có liên quan đến Triệu Mộng Khởi không, hay có phải đang theo đuổi anh ta. Những người khác tiếp tục tra về sát thủ hàng loạt.”
Quan Cẩm nghĩ một lát rồi nói: “Mọi người có thể thử nói chuyện với nhân viên vệ sinh. Bọn họ đi vào không lâu thì Triệu Mộng Khởi cũng đến, có thể họ đã chạm mặt nhau.”
“Yên tâm đi, tuy chúng tôi là phàm nhân nhưng mà rất thuần thục ” Trần Kiều Vũ quăng một cái “nhìn yêu” cho Quan Cẩm.
“Mọi người vất vả một chút, tôi vừa thấy cục trưởng bứt tóc trong phòng làm việc. Số nạn nhân không ngừng gia tăng, nếu còn không bắt được hung thủ chắc ông ấy chuyển sang túm tóc tôi.” Ôn Tĩnh Hàn nghĩ đến lại xót thân, sờ sờ mái tóc của mình, nháy mắt với mọi người: “Vì để lãnh đạo đáng yêu của mọi người không thay đổi thành người hói đầu, mọi người lại càng phải chăm chỉ.”
Mọi người nhỏ giọng phỉ nhổ: “Hừ, cục trưởng có bứt trọc đầu mình cũng không dám tìm anh gây sự.”
Quan Cẩm lại không hiểu lắm: “Vì sao cục trưởng không dám chọc tổ trưởng?”
Mọi người trăm miệng một lời trộm hô: “Bên trên có người!”
Bên trên? Quan Cẩm theo bản năng ngẩng đầu nhìn trần nhà …
Qua giờ tan tầm, Quan Cẩm bước ra khỏi cục cảnh sát, ngẩng đầu nhìn bầu tời. Mây đen âm u đang ùn ùn kéo đến. Từng trận gió lớn thổi tóc bay tán loạn. Cây hòe cách đó không xa bị gãy mất mấy cành, lá rụng bay lả tả.
“Cậu mà cũng tăng ca?” Lục Vân Dương theo sau hắn.
“Có phải tôi muốn đâu.” Quan Cẩm hơi giật mình vì mình quá chú tâm đến mức quên cả thời gian. Lúc giết người mình cũng không chuyên chú đến thế = =.
Một trận gió lớn thổi qua, Quan Cẩm lảo đảo, lập tức dán lên người Lục Vân Dương.
Lục Vân Dương lặng lẽ ôm lấy hắn: “Tôi đưa cậu về nhà. Hôm nay đài báo có bão.”
Hắn thế mà lại có ngày suy sút đến độ gió thổi cũng lay, cần một người đàn ông hộ tống về nhà … Quan Cẩm thật sự hỗn độn trong cơn cuồng phong.
Hai người nhanh chóng giải quyết bữa tối tại một cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Tây Âu. Chờ tới khi đi ra, trời đã đổ mưa to. Lục Vân Dương lái xe, nhìn cành lá cùng những vật bị vứt trên đường cứ nện lên kính chắn gió.
“Vì an toàn … tôi cảm thấy đêm nay nên ở lại nhà cậu thì tốt hơn.”
… Tuyệt đối không tốt!
__________________
(1) Chloroform: chất lỏng không màu, mùi thơm, vị ngọt, ít tan trong nước, tan nhiều trong eter, cồn và chất béo. Chloroform là loại thuốc mê rất mạnh, gây mê nhanh và sâu, độc tính cũng cao.
(2) Glucosamine: là một amino-mono-saccharide có trong mọi mô của cơ thể con người. Glucosamine được cơ thể dùng để sản xuất ra các proteoglycan. Những phân tử proteoglycan này hợp với nhau thành mô sụn.
(3) Chondroitin sulfate: chất chiết xuất từ sụn vi cá mập.Chondroitin có trong thành phần những sợi chun ở các mạch máu lớn, chiếm tỷ lệ cao trong chất cơ bản của mô sụn và xương, kích thích quá trình tổng hợp các proteoglycan, nên bảo đảm cho sụn xương không những có độ chắc mà còn có tính đàn hồi.