“Bây giờ chúng ta sẽ tổng kết lại tất cả những manh mối về hung thủ.” Ôn Tĩnh Hàn cầm bút bảng trắng (1) vẽ một sơ đồ tư duy.
“Đầu tiên, Kiều Vũ đã hỏi Đường Tử Du về lý do mọi người tham gia câu lạc bộ mà họ nói khi mới gia nhập. Vương Thiên Bằng nói rằng vì sợ một vài loại côn trùng nên muốn rèn luyện sự can đảm; Lý Cường nói mình mắc chứng sợ không gian kín, cũng muốn rèn luyện bản thân; Thành Kiều Kiều nói mình tin khoa học, cũng tin chuyện thần quái; những người khác nói là có hứng thú. Hung thủ rất rõ đặc điểm hay phải nói là nhược điểm của các nạn nhân, điều này chứng minh hắn là một thành viên trong câu lạc bộ, hoặc một người thân quen với họ. Thứ hai, hắn dùng cách thức tạo hiện trường như một vụ tai nạn ngoài ý muốn để giết người ở tòa nhà thực nghiệm, cho thấy hắn đang báo thù cho Cao Vân. Như vậy, hắn chắc chắn biết rõ chân tướng của sự việc xảy ra đêm đó, vì thế chỉ có thể là người trong câu lạc bộ. Thứ ba, hắn rất khôn ngoan, ngông cuồng, cố chấp, hưởng thụ cảm giác nguy hiểm và tử vong, là một phần tử cực kỳ nguy hiểm. Thứ tư, hắn che giấu rất cẩn thận, thậm chí có khả năng làm lệch hướng điều tra của chúng ta.”
Ôn Tĩnh Hàn nói xong thì quay sang hỏi Lục Vân Dương: “Anh sẽ tiến hành phác họa chân dung hung thủ chứ?”
Lục Vân Dương vừa nhìn bảng trắng chật kín hình vẽ và chữ viết, vừa chậm rãi nói: “Tôi không am hiểu việc này lắm, nhưng sẽ cố gắng hết sức. Hành động của hung thủ có tính mục đích rõ ràng, đó là vì báo thù, thủ pháp gây án luôn là tạo dựng tai nạn ngoài ý muốn tại một địa điểm cố định. Hắn có đặc điểm của chứng rối loạn nhân cách thể hoang tưởng, cảnh giác và phòng vệ một cách thái quá, tư tưởng lẫn hành vi đều cố chấp, tự cho mình là siêu phàm, thích đổ lỗi cho người khác. Đồng thời, hắn đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, tự coi mình là chúa tể, mang đặc điểm của rối loạn nhân cách thể ái kỷ (2), đắm chìm trong ảo tưởng của bản nhân, lạnh lùng với xã hội và hướng nội. Trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, người này không mấy nhiệt tình, có lẽ quan hệ với những người xung quanh cũng vậy, nhưng thích thể hiện mình, xảy ra vấn đề thì chỉ trích người khác, thỉnh thoảng sẽ có hành động trêu đùa có chọn lọc với người khác phái.”
“Trong đám người đó có ai phù hợp với mục tiêu hiện tại của chúng ta không?” Quan Cẩm chẳng mấy mong chờ.
“Trên thực tế, tôi cho rằng không có.”
“Được rồi, hoặc là anh phân tích sai, hoặc là chúng ta điều tra sai.”
Ôn Tĩnh Hàn hỏi: “Anh có thể xác định về mặt giới tính không?”
“Rất khó. Người mắc chứng hoang tưởng thì nam chiếm đa số, nhưng còn ái kỷ thì thật khó đoán chắc. Loạt án lần này mang sắc thái trả thù và kịch tính rất mãnh liệt, thoạt nhìn giống hành vi của phái nữ, có điều sự lạnh lùng ngông cuồng, tự cao tự đại lại giống nam nhiều hơn.” Lục Vân Dương cũng thấy hoang mang.
“Có khi nào là hai người không? Một nam một nữ hợp tác với nhau?”
“… Loại quan hệ đồng minh này khó mà hình thành được, bởi cả hai người đều có cá tính rất mãnh liệt.”
“Em váng hết cả đầu rồi.” Đinh Đinh nằm gục xuống bàn.
Quan Cẩm mang theo cái đầu rối loạn đủ mọi manh mối trở về ký túc xá. Ba người khác xin phép tham gia một hoạt động ngoài trường học cho nên không ở trong phòng. Quan Cẩm mừng rỡ vì không cần đến chỗ Lục Vân Dương chịu đựng hắn quấy rầy, một mình ăn cơm rồi leo lên giường xem tivi. Gần đây hay tập trung phá án quá, gần như quên mất mục đích ban đầu là báo thù rửa hận, hưởng thụ cuộc sống.
Xem được một lúc, Quan Cẩm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đánh thức Quan Cẩm khỏi giấc mộng đẹp. Hắn xoay người ngồi dậy, nổi giận đùng đùng cầm di động lên nhận cuộc gọi: “Cho tôi một lý do hợp lý anh quấy rầy giấc ngủ của tôi!”
Tony biến mất gần hai tuần nay đang cảm thán ở đầu kia điện thoại: “Ôi, hoài niệm quá, câu này giống y đúc khẩu khí của Ethan.”
“Anh nhất định phải chết.”
“No! Tôi có lý do! Lý do chính đáng! Cậu không muốn liên hệ với Spider sao?”
“Anh tìm được hắn rồi?”
“Nếu vậy tôi đã chẳng còn mạng để gọi điện cho cậu. Tôi thu được tin tức về cộng sự của Spider, chúng ta có thể thử liên lạc với hắn trước.”
“Spider có cộng sự?” Quan Cẩm cảm giác như đang nghe truyện hoang tưởng.
“Hắc Kiêu còn có cộng sự thì tại sao Spider lại không?”
“Hai người này có quan hệ nguyên nhân kết quả với nhau sao?”
“Thật ra có chuyện này cậu không biết. Bọn họ đều là sát thủ thuộc cùng một tổ chức. Tổ chức cung cấp cho họ sự trợ giúp và bảo đảm an toàn, cho nên không thể để mặc họ ở ngoài muốn làm gì thì làm. Vì thế …” Tony dừng một chút.
“Cái gọi là hợp tác thật ra chính là giám sát chứ gì? Nói vậy anh …”
“Tôi tuyệt đối là cộng sự trung thành nhất tốt nhất của Ethan, cậu phải tin tưởng tôi. Bây giờ tôi đang ở một quán bar, có tin báo đêm nay cộng sự của Spider sẽ tới đây. Cậu có muốn đi không?”
“Cho tôi địa chỉ.”
Quan Cẩm mặc quần áo tử tế, vội vàng rời khỏi ký túc xá. Ra ngoài rồi mới phát hiện cửa ký túc đã khóa, hắn chửi thầm một câu, vòng lại leo lên tầng hai, mở cửa sổ ra, ước lượng khoảng cách, rồi đạp chân lên bậu cửa lấy đà nhảy xuống.
Đây là một quán bar không mấy bắt mắt, cánh cửa rất nhỏ màu nâu đóng chặt.
Quan Cẩm vừa bước vào liền nhìn thấy Tony với cái đầu vàng chóe đang tán tỉnh một cô gái vóc người cao gầy. Quán bar này khá yên tĩnh, chỉ có ban nhạc đứng trên bục nhỏ nằm giữa phòng là đang chậm rãi ca hát, những người khác đều uống rượu, nhỏ giọng chuyện phiếm với nhau, ngăn bớt phần nào những câu tán tỉnh quá mức khoa trương của Tony.
“Lại đây!” Tony đuổi cô gái kia đi, ngoắc tay gọi Quan Cẩm.
“Tốt nhất là đêm nay tôi gặp được hắn ta, nếu không anh cứ nghĩ cách bồi thường giấc ngủ và một cái mộng đẹp cho tôi đi.”
“Nghe như quý giá lắm ấy. Yên tâm, tình báo của tôi không sai đâu. Nhưng tôi chưa thấy mặt hắn ta bao giờ, chúng ta chỉ đành … tự phân biệt thôi.” Tony nhún vai.
“ … Anh đùa tôi đấy à.”
“Cậu phải tin vào khứu giác nhạy bén của tôi chứ, tôi chỉ cần ngửi một cái là biết ngay mùi của đồng loại.”
Quan Cẩm chẳng buồn liếc mắt xem thường anh ta nữa, gọi một chai Barcadi Limón (3), ngồi giết thời gian.
Tony nhìn chằm chằm loại rượu quen thuộc kia: “Này, nếu không phải đầu cậu quá nhỏ, thì tôi sẽ nghĩ rằng tên Ethan kia đi phẫu thuật chỉnh hình về để đùa tôi.”
Đầu nhỏ? Quan Cẩm chậm rãi quay sang nhìn hắn.
“A ha ha, đùa thôi, cậu đáng yêu hơn cậu ta nhiều ”
Đáng yêu?
Tony đáng thương không biết là mình đã giẫm phải ba bãi mìn của Quan Cẩm: ‘giấc ngủ’, ‘cái đầu’ và ‘đáng yêu’.
Vừa uống rượu vừa trò chuyện trêu đùa nhau, Quan Cẩm có cảm giác mình về lại những ngày xưa cũ. Khi đó hắn cao to mạnh mẽ, khi đó hắn trái ôm phải ấp, khi đó hắn vẫn là Hắc Kiêu đứng đầu bảng sát thủ, khi đó hắn tên Ethan, khi đó chưa từng có người đàn ông nào vạm vỡ hơn hắn chạy đến tự tiến cử mình … Cuộc đời à, sao mi nỡ lòng lừa đảo người ta không đền mạng như thế!
Trong lúc lặng lẽ rơi vào trạng thái u buồn, Quan Cẩm liếc mắt nhìn đến một người quen. Hắn thầm kinh ngạc, cầm chai rượu chậm rãi đi tới.
“Cuộc đời thật lắm trùng hợp, như một câu chuyện vậy. Cậu đóng vai gì trong đó thế?” Quan Cẩm hỏi.
Tần Tiếu cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười: “Sinh viên có cuộc sống phóng túng ban đêm không về ký túc xá? Vậy còn cậu?”
“Ủy viên ban kỷ luật chuyên môn đi bắt sinh viên đêm không về ký túc xá.”
“Ha ha, Quan Cẩm à, thật ra cậu rất hài hước đó. Nhưng mà, cậu đi uống rượu với … một người ngoài như thế, thầy Lục có biết không?” Tần Tiếu chớp mắt.
“Lục Vân Dương? Liên quan gì đến anh ta?” Quan Cẩm cảnh giác nhìn cậu ta.
“Cậu không cần tỏ thái độ căm thù như vậy, chúng ta không phải đối thủ đâu. Nếu có nghi vấn thì cậu hỏi anh ấy đi. Tôi phải đến địa điểm tiếp theo đây, bye ”
“Khoan đã, trên vai cậu có một con nhện.”
“Hửm?” Tần Tiếu quay đầu nhìn vai mình, “Ở đâu?”
“Chạy rồi.”
Tony thấy Tần Tiếu đi rồi mới hỏi: “Này, người kia có vấn đề à?”
“Ừ, nhưng không phải về Spider.”
Cứ thế, hai người ngồi ở đó đến khi quán đóng cửa.
Tony chịu đựng áp lực nặng nề như núi đè, rút tiền thanh toán cho cả đống các chai rượu dưới cái nhìn như phi đao muốn giết người của Quan Cẩm.
“Tình báo của tôi không sai thật mà, nhất định là hắn ta giữa đường rơi xuống cống nên mới không đến.” – Tony bao biện.
“Anh tưởng thành viên nào của tổ chức cũng giống anh chắc, rêu rao như thể sợ người khác không biết mình có vấn đề?”
“Vậy thì hắn ta quá là tầm thường rồi, nhìn lâu thế mà toàn thấy mấy người phổ thông.”
“Lần sau không được dùng cái cớ này nữa.”
“Yes, sir!”
Hai người vừa ra khỏi quán bar liền thấy có một người đứng cắm chốt bên một chiếc Maserati, sắc mặt rất xấu.
“Sao lại là anh?” Quan Cẩm tròn mắt nhìn anh.
“Thân là thầy giáo, sao tôi có thể bỏ mặc học sinh của mình nửa đêm chạy đến quán bar uống rượu được?” Lục Vân Dương chậm rãi đi về phía hai người.
“Anh bảo Tần Tiếu làm tai mắt cho mình theo dõi tôi?” Quan Cẩm nhìn anh như đang nhìn một tên biến thái.
Lục Vân Dương không trả lời, mà chuyển mắt sang Tony: “Anh bạn quốc tế này là ai vậy?”
“Chào thầy! Tôi tên Tony, là honey của Quan!” Tony vui vẻ vươn tay ra.
Lục Vân Dương nhếch môi. Lông Vàng, được lắm, nửa đêm dẫn theo Quan Cẩm đến loại quán bar này, giỏi.
Tony bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm đó mà rùng mình, dứt khoát rút tay lại: “Tôi còn chưa nói hết, tôi là bạn của honey của Quan.”
Lục Vân Dương tiếp tục mỉm cười: “Liệu tôi có vinh hạnh được gặp vị honey đó một lần không?”
“… Hơi khó đấy. Nếu muốn gặp cậu ta thì e là anh phải tự giết mình trước. Không thì anh có thể đến thăm mộ của cậu ấy, chỉ cần đặt một vé máy bay là được.”
Lục Vân Dương ngẩn người, quay sang nhìn Quan Cẩm.
Quan Cẩm trợn mắt nhìn Tony: “Anh muốn xuống đó làm bạn với anh ấy?”
“Oh! Quan, đừng giận mà, tôi biến ngay đây ” Tony chắp tay van xin, loáng cái đã chạy mất tăm, trước khi rẽ vào một con hẻm vẫn không quên quay đầu lại nói: “Thầy giáo à, anh phải cố lên! Hãy cứu vớt cậu ấy khỏi bi thương quá độ dẫn đến mất hết lý trí, tôi thích anh rồi đó ”
“Mẹ kiếp, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi!” Quan Cẩm giận điên người, không nhịn được chửi ầm lên. Hắn thở phì phì chuẩn bị tính sổ với Lục Vân Dương, nhưng lại phát hiện anh ta đang nhìn mình với đôi mắt long lanh, vẻ mặt thì đầy …
Quan Cẩm giật giật khóe mắt, theo bản năng lùi lại một bước: “Lục Vân Dương, anh định làm gì? Anh lý trí một chút, này …”
Lời còn chưa dứt, Lục Vân Dương đã ôm chầm lấy Quan Cẩm.
Quan Cẩm nổi da gà đầy người: “Họ Lục kia, anh tỉnh táo lại cho tôi. Anh mà còn động tay động chân nữa là tôi không khách khí đâu. Cẩn thận tôi đánh ngất anh!”
Đáng tiếc, lời đe dọa của Quan Cẩm chẳng được ngó ngàng đến. Lục Vân Dương cọ nhẹ lên tóc hắn: “Tôi không biết trong lòng em đang ôm tâm sự gì, chỉ mong em đôi lúc hãy chia sẻ với người khác. Cứ một mình chịu đựng như vậy, tôi nhìn mà đau lòng lắm.”
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang thương tâm?”
“Hai mắt tôi. Em cứ một mình mù quáng suy tư, không cho bất cứ ai đến gần mình, như một con nhím nhỏ vậy, cả người đầy gai, nhưng thật ra cái bụng lại rất mềm mại.” Lục Vân Dương buông hắn ra, thuận tay chọt nhẹ mấy cái lên bụng hắn, buột cười.
Con nhím Quan Cẩm nhoáng cái dựng hết gai lên: “Anh lại đùa giỡn tôi! Họ Lục kia, hôm nay anh đi gặp honey của tôi luôn đi, tôi không ngại tiễn anh một đoạn!”
______________________________
(1) Bút bảng trắng:
(2) Rối loạn nhân cách thể ái kỷ (Narcissistic Personality Disoder): có biểu hiện qua ảo tưởng và hành vi tự cao tự đại, khát vọng được người khác ngưỡng mộ, tham vọng thành công chói sáng trong mọi lĩnh vực và thiếu sự đồng cảm với người khác.
(3) Bacardi Limón: Bacardi là một hãng rượu của Cuba. Bacardi Limón là loại có vị chanh.