Câu chuyện này lấy bối cảnh là một ngày đẹp trời sau khi Tiểu Cẩm xin nghỉ phép ba ngày đi Mỹ về.
Ôn Tĩnh Hàn hồ hởi nói với mọi người: “Các đồng chí, tôi có một tin tức muốn thông báo!”
Trong mắt mọi người tức thì hiện lên vẻ phấn khích. Hầy, kỹ thuật diễn xuất đều là do bị chèn ép mà ra.
“Gần đây mọi người đã rất vất vả, tăng ca một ngày một đêm. Vụ án cũng kết thúc rồi, chúng ta sẽ đi liên hoan một buổi để nghỉ ngơi thư giãn. Tôi mời.”
Nhật Quang thật ra là một khu rừng nhân tạo. Nhà kinh doanh do muốn nổi trội nên đã xây nhà hàng ở trong đó. Vào lúc khí hậu thích hợp, khách có thể đặt bàn ăn dưới những tán cây xanh um tươi tốt, giữa vườn hoa hay ven hồ. Khi thời tiết xấu, khách cũng có thể dùng bữa trong nhà kính ấm áp hoa lệ được xây ngay cạnh hồ. Điểm hút khách của nhà hàng này là thức ăn tươi ngon, không khí trong lành và khung cảnh thiên nhiên lãng mạn. Còn giá cả thì hiển nhiên là đắt đỏ rồi. Ôn Tĩnh Hàn chịu chi cho cả đám sói đói ăn no, mọi người đương nhiên phải để dành bụng, chờ hôm đó đến đánh chén một bữa no nê.
Thời tiết cũng ủng hộ, mây mỏng gió hiu hiu, ánh mặt trời ấm áp.
Nhân viên phục vụ dọn bàn tiệc đứng ra, dựng giá nướng xong xuôi rồi rời đi.
“Để tôi làm nướng chính! Cho mọi người chiêm ngưỡng tay nghề làm bếp của tôi!” Trịnh Phi đeo tạp dề, cầm bàn chải lau chùi giá nướng hết một lượt. Nhìn tư thế đó trông cũng có dáng của bếp trưởng lắm.
“Tự câu cá tự nướng? Thế nếu không câu được thì sao?” Quan Cẩm cảm thấy tiệc nướng thật phiền phức.
“Vậy thì hỏi mua của nhà hàng. Em vội cái gì, mọi người đến đây là để thư giãn, tâm tình phải thoải mái, từ từ hưởng thụ mới được.” Lục Vân Dương vừa câu cá vừa thong thả nói.
“Mà này, bọn tôi đang teambuilding, anh chạy đến làm gì?”
“Tôi cũng là một thành viên của tổ mà. Hình như lần nào em cũng phải chọc vào lòng tôi một phát mới được, nếu không sẽ khó chịu thì phải. Cái khuynh hướng ngược đãi này nguy hiểm lắm nha.”
“Dù sao anh cũng thích bị ngược đãi.”
“Vậy cũng không tồi, chẳng phải chúng ta càng xứng đôi sao?”
“Phao chìm rồi kìa.”
Bấy giờ Lục Vân Dương mới để ý, nhanh chóng kéo cần. Vậy là một con cá mè béo mập đã có mặt trên bàn ăn.
“Cậu bị ngu à, mau qua bên kia bê hộp thịt lại đây.” Nhạc Phàm đá một phát, Kim Mạch Long liền lon ton chạy đi lấy thịt.
“Cái tên nhà giàu đời hai kia sao lại ở đây?” Quan Cẩm thắc mắc.
“Tổ trưởng nói có thể mang người nhà theo.” Đinh Đinh ngồi xổm bên cạnh ngắm cá, trả lời với vẻ mặt hí hửng.
“Người nhà?” Tên này nhanh thế đã bắt được Nhạc Phàm rồi sao, còn thăng cấp thành người nhà? Chuyện xảy ra khi nào vậy?
“Tục ngữ nói đúng, nữ cương trực sợ trai bám dai. Đàn ông cũng thế.” Mắt Đinh Đinh sáng lóa, “Tuy cái cậu Kim thái tử này có hơi ngốc, nhưng đối với Nhạc Phạm lại chẳng khác nào một chú chó trung thành.”
Quan Cẩm nhìn Kim Mạch Long nhảy loi choi xung quanh Nhạc Phàm, bị Nhạc Phàm mắng mỏ sai làm cái này cái kia mà còn mang vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Lục Vân Dương nhìn chăm chú vào mặt nước, hỏi: “Em đang mừng thay cho anh ta sao?”
“Đã bảo là không được nhìn trộm suy nghĩ của tôi rồi cơ mà.”
“Tôi không nhìn trộm suy nghĩ của em, tôi đang nhìn trộm em.”
“… Nếu anh cũng ngu ngu một chút giống tên nhà giàu đời hai họ Kim kia, không chừng tôi sẽ cân nhắc lại.”
“Ai yêu rồi cũng thành đứa ngốc, chẳng qua biểu hiện của tôi có hơi thầm kín một chút.” Lục Vân Dương nói rất chân thành, còn nháy mắt với hắn mấy cái.
“Lại chìm rồi.”
Lục Vân Dương quay đầu, vội vội vàng vàng kéo cần, thêm một con cá chép to nữa.
“Ôi ôi, giáo sư đại nhân, ngày hôm nay may quá nha, câu gì được nấy!” Lâm Bạch nhìn con cá to, nước miếng chảy ròng ròng.
“Chỉ sợ không phải vậy, con cá lớn mà tôi muốn câu nhất lại chết sống không chịu cắn câu.” Lục Vân Dương lắc đầu ngao ngán, ánh mắt nhìn chăm chú vào bãi cỏ cách đó không xa. Quan Cẩm đang ra sức cứu vớt cún ngốc nhà mình khỏi móng vuốt của con mèo yêu nghiệt y hệt chủ nhân nó nhà Ôn Tĩnh Hàn. Thấy vậy, Lục Vân Dương không khỏi mỉm cười.
Ôn Tĩnh Hàn nằm ườn trên ghế mây, tay cầm cốc nước trái cây, nhàn nhã giám sát tiến độ làm việc của mọi người.
“Này, con cá đó chưa ướp, đừng có đặt lên giá nướng!” Trịnh Phi gạt tay Lâm Bạch ra.
Hai cô gái cầm một con cá đang giãy đành đạch lên: “Cá này nướng thế nào? Có phải giết chết nó trước không? Á á, nó nhảy kìa!”
Cố Tương và Nhạc Phàm tẩm ướp gia vị cho món thịt xiên nướng. Kim Mạch Long ngồi xổm bên cạnh lau mồ hôi cho Nhạc Phàm.
“Tôi có đổ mồ hôi đâu mà cậu lau cái khỉ gì!”
Lục Vân Dương trộm mấy xiên thịt đã nướng chín, đưa cho Quan Cẩm còn đang vật lộn với mớ dây câu. Người khác anh mặc kệ, cứ cho người nhà mình ăn no cái đã.
A Qua nằm trên bãi cỏ lè lưỡi. A Ngốc đuổi theo con bướm nhỏ cứ lởn vởn quanh thân mình.
Ôi, cái cảnh tượng vui vẻ này mới ấm áp hài hòa làm sao. Ôn Tĩnh Hàn vừa lòng uống thêm một ngụm nước trái cây.
“Tổ trưởng, anh đừng có ngồi đó nữa, qua đây giúp đi.” Trần Kiều Vũ cầm con dao, không biết phải đối phó thế nào với con cá đáng thương kia.
“Phải đó.” Mọi người oán giận tập thể.
“Tôi giúp chi tiền.” Ôn Tĩnh Hàn thong thả đáp.
Oán giận được dẹp hết, nhân dân quần chúng lại tiếp tục cần cù, vất vả lao động, nhưng trong lòng thì quất roi sỉ vả lão Ôn làm mưa làm gió.
“Em nếm thử xem thế nào.” Lục Vân Dương giơ một xiên thịt ba chỉ cuộn cà chua lên.
Quan Cẩm đưa tay định cầm lấy.
“Em ăn một miếng thôi, nếu chưa chín tôi lại nướng tiếp.” Lục Vân Dương không định buông tay.
Quan Cẩm trừng mắt nhìn anh, không muốn đôi co lằng nhằng nên nghiêng người qua cắn một miếng.
“Thế nào?”
“Vừa ăn thứ khác xong, miệng toàn mùi vị mấy món đó.” Quan Cẩm chẹp lưỡi, không nếm ra được vị gì cả.
“Thêm một miếng nữa đi.” Lục Vân Dương cũng ghé đầu lại gần.
Quan Cẩm cau mày, há miệng định cắn thêm một miếng thì xiên thịt vèo cái bị lấy đi, môi Lục Vân Dương tức thì dán vào môi hắn. Miếng thịt kia bị anh dùng lưỡi cuốn vào miệng mình. Anh nhanh chóng lùi lại, hai mắt cong cong, nhai một lát rồi quay đầu hô: “Trịnh Phi, thịt ba chỉ nướng hơi già lửa rồi.”
Mặt Quan Cẩm lúc này như cái bảng pha màu, sặc sỡ đủ loại, khỏi nói cũng biết rất là đặc sắc. Phi phi phi! Chết tiệt! Không ngờ tên khốn này lại dùng chiêu cũ rích đó, cái cách hạng ba buồn nôn đó để chọc ghẹo mình! Ngay trước mắt bao người, mình không thể nhảy dựng lên đánh hắn một trận được, nếu không sẽ bị hỏi nguyên nhân; lúc đó tên lưu manh này chắc chắn sẽ dùng vẻ mặt đáng thương tội nghiệp kể lại sự thật, còn mình thì chỉ có nước mất hết thanh danh.
Quan Cẩm kìm nén cảm xúc, nói với âm lượng chỉ mình Lục Vân Dương nghe được: “Anh theo tôi ra đây.”
Dừng lại dưới tán một cây tùng, Lục Vân Dương vừa định mở miệng thì nắm đấm của Quan Cẩm đã xé gió lao thẳng vào mặt. Anh nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, vươn tay nắm lấy cú đấm thứ hai của hắn.
“Lực tay có tiến bộ, nhưng vẫn còn kém xa.” Lục Vân Dương vừa đỡ đòn vừa cười.
Quan Cẩm không nói câu nào, đấm sau nhanh hơn đấm trước, chân cũng gia nhập luôn. Hai người quần nhau đánh giáp lá cà, cùng với đám người ăn uống linh đình ngoài kia như hai thế giới tách biệt.
Cuối cùng, Quan Cẩm bị vật ngã xuống bãi cỏ ảo não kêu lên: “Anh làm cái gì đấy? Này, tránh ra, ông không có hứng chơi ‘dã chiến’!”
Môi Lục Vân Dương lướt trên cổ hắn một hồi, liếm nhẹ lên vành tai một chút, lát sau anh mới cười khẽ, nói: “Tuy tôi có hơi mất kiểm soát, nhưng lần đầu tiên lại làm ở nơi không trang trọng thế này, tôi thấy thiệt cho em quá.”
“Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Bây giờ tôi không đánh lại anh, nhưng sau này thì chưa chắc.”
“Mong chờ em tới khiêu chiến thường xuyên.” Như thế mới có nhiều cơ hội ăn đậu hủ.
“Quan Cẩm, Vân Dương, hai người còn muốn ăn …” Đinh Đinh chạy tới thì thấy họ đang ôm nhau nằm trên bãi cỏ.
… Ba người nhìn nhau.
“Ôi chao, hôm nay thời tiết đẹp quá, mình phải đi phơi nắng thôi!” Đinh Đinh vỗ tay một cái, làm như không phát hiện ra hai người, xoay người rời đi. Trong gió chỉ vẳng lại một tràng cười quái dị: “Ý hí hí hí, mình vào tổ này đúng là lựa chọn chính xác, thật nhiều couple, hô hô hô …”
Quan Cẩm gục đầu xuống thảm cỏ. Rốt cuộc đời trước mình nghiệp chướng nặng nề thế nào mà lại lọt vào tay đám người này chứ …
______________________________
Nguyệt: Hô hô, Tiểu Cẩm là bị đè đó, bị đè đó, bị đè đó … Chậc, truyện mình làm tiến triển chậm quá, bên CATK thì hai anh hết 70 chương mới có cái nắm tay đầu tiên, bên CA thì cũng gần 50 chương mới có nụ hôn đầu tiên, may là trước đó còn từng nằm chung giường chung gối rồi, nếu không độc giả ăn chay nhiều thành sư mất =))
Về tổng thể thì mình thấy không có gì phải chú thích cả, chỉ riêng cụm từ teambuilding thôi. Cái này chắc cũng nhiều người biết, nhưng thôi thì mình vẫn nói sơ qua. Teambuilding là các hoạt động củng cố tình đoàn kết giữa các thành viên trong một nhóm, tạo cơ hội giao lưu tình cảm và hiểu biết lẫn nhau, từ đó tăng hiệu suất làm việc và nâng cao độ ăn ý giữa các thành viên.