Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 3 - Chương 5



Editor: Nguyệt

“Tôi đã xác minh rồi, ngày Đổng Bình gặp chuyện không may, tiểu Bàn quả thật đến thư viện tự học với Trần Tiến. Bọn họ ở thư viện cả ngày, giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm, buổi chiều, Trần Tiến rời đi sớm hơn cậu ta, thời gian là khoảng sáu giờ.” Quan Cẩm ngồi trên ghế đá gọi điện thoại cho Ôn Tĩnh Hàn. “Chi tiết cụ thể thì tôi không hỏi được.”

“Vậy là đủ rồi. Kiều Vũ đã đến thư viện kiểm tra hệ thống theo dõi. Đổng Bình quẹt thẻ vào thư viện lúc chín rưỡi sáng, giữa trưa rời đi khoảng hơn một tiếng, buổi chiều ngồi đó đến sáu giờ bảy phút thì quẹt thẻ ra về.” – Ôn Tĩnh Hàn nói – “Tuy là thế, chúng tôi vẫn sẽ chú ý đến cậu ta trước khi làm rõ cái chết của Đổng Bình.”

Quan Cẩm cúp điện thoại, đứng dậy, chuẩn bị đến tòa nhà thực nghiệm.

“Quan Cẩm.” – Tần Tiếu ở đối diện đang đi tới – “Cậu đến thư viện à? Đi cùng tôi đi.”

“Tôi không đi.”

“Vậy cậu đi đâu?”

“Tòa nhà thực nghiệm.”

Tần Tiếu ngạc nhiên: “Trong tòa nhà thực nghiệm không có phòng tự học, nhưng có một phòng trưng bày hiện vật khảo cổ. Không phải là cậu thấy hứng thú với mấy thứ đó chứ?”

“Ồ? Cậu có vẻ biết rõ nơi đó quá nhỉ.” Quan Cẩm nhìn hắn.

“Tôi thích lùng sục khắp mọi ngõ ngách của trường. Hơn nữa, dường như có rất nhiều truyền thuyết về tòa nhà thực nghiệm có lịch sử lâu đời đó.”

“Kể thử đi.”



“Trường này rộng hơn trường tôi nhiều. Đến đây một tuần rồi mà tôi vẫn chưa đi hết các nơi. Này, chúng ta đến đằng kia xem đi.” Đinh Đinh kéo Lục Mẫn Mẫn chạy về phía trước.

“Bên kia không có gì đâu.” Lục Mẫn Mẫn giữ chặt cô lại.

“Thật không? Tôi thấy tòa nhà đó hình như được xây theo kiến trúc châu Âu, phải chăng là một tòa kiến trúc được bảo tồn? Tôi thích nhất là di tích lịch sử văn hóa đó nha ” Đinh Đinh không chờ Mẫn Mẫn phân trần đã kéo cô đi qua đó.

Đinh Đinh khỏe hơn Lục Mẫn Mẫn nhiều, Mẫn Mẫn giãy vài lần cũng không thoát được, đành đi cùng.

“Tòa nhà này dùng để làm gì vậy, sao bên trong tối om thế …” Đinh Đinh tò mò ngó vào nhìn.

“Đừng xem, trong này toàn phòng thí nghiệm của khoa Lý, Hóa thôi. Với lại, vì được xây từ rất lâu rồi nên bên trong tồi tàn lắm.” Lục Mẫn Mẫn vừa nói vừa lùi ra sau.

“Tôi rất thích những công trình kiến trúc có lịch sửa lâu đời, hơn nữa …” Đinh Đinh đảo mắt, “Bên trong có khi lại có linh hồn phiêu đãng nào đó cũng nên.” Cô đột nhiên giơ hai tay lên, làm vẻ mặt dữ tợn.

“A!!!” Lục Mẫn Mẫn sợ tới mức ôm đầu hét toáng lên, sau đó xoay người lảo đảo chạy mất.

Đinh Đinh giật mình vì phản ứng của cô ấy. Chỉ nghe nói có người chết trong này thôi mà, sao lại hoảng sợ như thế?

Trong phòng thí nghiệm hóa học ở tầng hai, anh bạn khoa Hóa cùng phòng với Lâm Bạch suýt thì đánh đổ lọ cồn: “Mẹ nọ chứ, ai ở đó gào thét gì thế, dọa chết người ta rồi.”

Lâm Bạch không mấy để ý đến âm thanh bên ngoài, tò mò đi sờ thứ nọ lật thứ kia.

“Anh nói này, chú đừng có lộn xộn nữa, những hóa chất này đa phần đều nguy hiểm đấy.” Anh khoa Hóa cảnh cáo.

“Anh yên tâm đi. Nhưng mà học chuyên ngành như các anh nguy hiểm quá, làm không cẩn thận chẳng phải toi mạng luôn sao?”

“Làm nhiều chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sinh viên thường chỉ làm thí nghiệm với lượng hóa chất nhỏ, cũng không làm thí nghiệm gì có độ nguy hiểm cao.”

“Chẳng phải anh nói có người chết vì làm thí nghiệm thất bại sao?” Lâm Bạch cẩn thận nhìn ngó khắp nơi.

“Đúng vậy, vị trí ở ngay cạnh chân chú ấy.”

“A!” Lâm Bạch nhảy phắt sang bên như con thỏ. Cậu nhớ là trong báo cáo có ghi Thành Kiều Kiều ngã ở góc phòng, cạnh bồn rửa, tay hướng ra cửa. Nhưng mà vị trí đó rất kỳ quặc. Lâm Bạch đi từ ngăn tủ đến đứng cạnh bồn rửa. Từ vị trí này, xoay người là góc tường, bên cạnh là tủ đựng hóa chất, muốn vặn vòi nước cũng không tiện. Tại sao lúc ấy Thành Kiều Kiều lại đứng ở đây?



“Hội nghị bí mật đầu tiên của phân đội nằm vùng điều tra nghi án vườn trường xin được bắt đầu.” Đinh Đinh vui sướng vỗ tay.

Quan Cẩm chống cằm: “Có tiến triển gì thì trao đổi nhanh lên, tôi còn phải lên lớp.”

“Không cần quá nhập vai đâu.” Lâm Bạch lôi MacBook(1) ra, chuẩn bị làm biên bản hội nghị.

Quan Cẩm nghe Đinh Đinh phân tích xong, nói: “Cậu nghi ngờ hai nữ sinh ở cùng phòng ký túc xá với mình có liên quan đến người chết ở tòa nhà thực nghiệm?”

“Đúng. Họ rất mẫn cảm với nơi đó, mà ngày họ trở nên thất thường cũng trùng khớp với thời gian Vương Thiên Bằng chết. Có lẽ họ biết điều gì đó, hoặc là có tham dự vào việc nào đó.”

“Từ từ đã. Cậu vừa nói lúc họ mới nhập học có một khoảng thời gian có biểu hiện tương tự như vậy đúng không? Vậy khi đó phải giải thích thế nào?” – Quan Cẩm nêu ra nghi vấn.

Đinh Đinh vuốt tóc: “Tôi cũng không biết. Dù tôi có nói bóng nói gió thế nào cũng không hỏi được gì. Hình như họ không muốn nói đến chuyện ấy.”

Lâm Bạch dựng một bản vẽ về hiện trường trên máy tính, chỉ cho họ xem: “Mọi người xem, vị trí cạnh bồn rửa thật sự rất bất tiện. Tại sao lúc ấy Thành Kiều Kiều lại đứng ở đó? A …” Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu cậu. “Hay là cô ấy quá béo, chẳng may bị kẹt ở đó, kết quả là bị trúng độc nhưng không ra được, đến khi thoát thì đã quá muộn rồi.”

Quan Cẩm liếc cậu: “Cậu có chắc là người mình đang nói đến không phải một con voi không?”

“ … Ha ha.”

“Vị trí này không thuận tiện, nhưng lại là nơi che chắn rất tốt.” – Quan Cẩm nói bâng quơ. Đây là thói quen nghề nghiệp của hắn, đến chỗ nào đầu tiên cũng phải quan sát xem nó có thích hợp để ẩn nấp, ngắm bắn không.

“Che chắn?” Đinh Đinh đột nhiên nằm úp sấp trước màn hình máy tính, nhìn thật kỹ một lúc lâu. “Các cậu nói xem, có khi nào là lúc ấy Thành Kiều Kiều đang trốn ở đó không? Không phải đứng, mà là ngồi xổm.”

“Tại sao lại phải trốn?”

“Có lẽ là vì cô ấy muốn trộm làm thí nghiệm, không muốn bị người khác phát hiện. Chẳng may lúc ấy có người đến, cho nên cô ấy chỉ có thể trốn đi.”

“Trốn lâu đến mức trúng độc rồi chết sao? Vậy tại sao cái người trùng hợp xuất hiện đó không chết?” Quan Cẩm nghĩ mãi cũng không ra.

“Tôi biết rồi! Bởi vì cô ấy ngồi xổm ở đó cho nên bị kẹt không ra được.” Lâm Bạch vỗ đầu.

“Cô ấy ngồi thế nào?”

“… Thì giống như nhẫn đeo vào tay dễ nhưng tháo ra khó ấy.”

“Cái góc đó có hình tứ phương, một mặt không bị che chắn, ba mặt còn lại là tường và tủ đựng đồ, dài rộng từ trên xuống dưới đều không đổi, chẳng lẽ cô ấy ngồi xổm xuống rồi đột nhiên bành trướng ra à?”

“… Được rồi, manh mối của chúng ta vẫn chưa đủ, cần thu thập thêm.” – Đinh Đinh ôm trán.

Lúc này, điện thoại di động của Đinh Đinh bỗng đổ chuông, là Cố Tương gọi.

“Ba nạn nhân đến từ các nơi khác nhau, theo hồ sơ ghi chép thì trước khi chết chưa từng có liên quan gì đến nhau. Ở trường, họ khác tuổi, khác khoa, không cùng tham gia một câu lạc bộ, không vào hội sinh viên, cũng không phải ủy viên, cán sự gì cả. Tóm lại, tính đến bây giờ là không có bất kỳ quan hệ nào. Hai nữ sinh lúc trước em nói anh cũng điều tra rồi, trước khi nhập học họ không có quan hệ gì với nhau, sau khi nhập học họ chưa từng tiếp xúc với ba nạn nhân.”

Đinh Đinh nhụt chí: “Không phải chứ, chẳng lẽ đúng là em đa nghi.”

“Đúng rồi, Trịnh Phi tra được một chuyện. Tháng mười một năm ngoái, trong tòa nhà thực nghiệm còn xảy ra một sự việc. Một nữ sinh khoa Nghệ Thuật mới nhập học tên Cao Vân vô ý ngã từ trên cầu thang xuống, trở thành người sống thực vật, mới qua đời đầu năm nay.”

Ba người nghe vậy đều sáng mắt lên: “Tháng mười một năm ngoái?”

Đó chẳng phải là thời điểm lần đầu tiên Đường Tử Du và Lục Mẫn Mẫn có biểu hiện khác thường sao?

Quan Cẩm trở lại nhà trọ của Lục Vân Dương, ngồi phịch xuống ghế salon. Vừa làm sinh viên, vừa làm cảnh sát, còn phải nghĩ cách thu phục tên cộng sự cứ quấn lấy hắn hỏi hết cái này đến cái khác, hắn thật sự không am hiểu cách xử lý mấy vấn đề phức tạp này.

Cạch, cửa bị mở ra, Lục Vân Dương kéo theo một cái vali đứng ở cửa: “Tôi đã về.”

Quan Cẩm cảnh giác nhìn anh: “Anh chuẩn bị đi công tác?”

“Không, tôi về nhà mang một ít quần áo qua đây, bên này ít trang phục và đồ dùng quá.” Lục Vân Dương đóng cửa, đặt vali trước cửa phòng ngủ.

“Anh muốn ở đây?”

“Tôi vốn dĩ đã ở đây mà.”

“Không phải anh đang cho tôi mượn à?”

“Đúng vậy.”

Quan Cẩm cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề. Sao lại có cảm giác như nước đổ đầu vịt thế này?

“Chúng ta cùng ở đây sẽ rất chật chội.”

“Không sao, tôi thấy hôm qua ngủ rất ngon. Vậy mới biết một cái giường lớn là quan trọng thế nào.” Lục Vân Dương rất vừa lòng.

“Không phải …”

“Cậu ăn tối chưa? Tôi có mua ít thức ăn, để tôi xuống bếp làm vài món đơn giản nhé?” Lục Vân Dương cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào phòng bếp.

“Anh nấu? Chậc chậc, có ăn được không đấy?” Quan Cẩm hoài nghi đi theo, nhìn anh thuần thục rửa thức ăn.

“Dù sao ăn vào cũng không bị ngộ độc, thật ra tôi nấu không tệ đâu. Mang hộ tôi ngồng tỏi(2) vào đây được không? Ở cái giá gần cửa ấy.”

“Ừ.” Quan Cẩm đến cái giá đó lật tìm cả nửa ngày, cầm một cái gói to đưa cho anh.

Lục Vân Dương cầm lấy nhìn, quay đầu lại cười nói: “Đây là hành, không phải ngồng tỏi.”

“Chẳng phải đều mọc từ củ tỏi ra sao?”

“… Vậy tại sao lại gọi là hành?”

“Ai biết được.” Quan Cẩm chết cũng không thừa nhận mình thiếu thường thức.

“Hành rỗng ruột, mọc từ củ hành ra. Ngồng tỏi dẹt, nó mới là mọc từ củ tỏi ra.” Lục Vân Dương kiên nhẫn giải thích.

“Hừ, ai biết được là có phải anh lừa tôi hay không.”

Vì thế, chủ đề nói chuyện đã chuyển theo hướng gieo trồng rau củ quả, vấn đề ở chung cuối cùng bị lãng quên.

Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm nếm thức ăn cực kỳ cẩn thận: “Mùi vị thế nào?”

“Hừm, tàm tạm.”

Đống đồ ăn tàm tạm đó đã bị Quan Cẩm càn quét hơn phân nửa.

“Khóe miệng cậu.”

“Sao?” Quan Cẩm ngẩng đầu, không hiểu gì.

“Chỗ này,” Lục Vân Dương đột nhiên vươn tay ra quệt nhẹ qua khóe miệng hắn, “Có dính hạt cơm.” Nói xong, anh thản nhiên bỏ hạt cơm dính trên tay vào miệng mình, còn thè lưỡi ra liếm đầu ngón tay.

Quan Cẩm hóa đá … vừa rồi … vừa rồi là … bị đùa giỡn sao … Fuck!

“Sao không ăn đi? Lãng phí thức ăn là không tốt đâu.” Lục Vân Dương tiếp tục gắp thức ăn cho hắn, vẻ mặt tự nhiên đến mức Quan Cẩm ngỡ rằng chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của mình.

Làm gì bây giờ? Lật bàn? Nổi bão? Chất vấn? Nhưng mà người ta chẳng quản ứng gì cả, rốt cuộc phải bắt đầu thế nào đây? Quan Cẩm cảm thấy kể từ khi gặp Lục Vân Dương mình đã trở thành một đoạn kíp nổ bị đứt, đốt rồi lại không tìm thấy thuốc nổ, chỉ đành cháy đến khi thành đống tro tàn, bốc lên chút khói mỏng manh đáng thương, sau đó bị một trận gió thổi bay đi, chẳng sót lại cái gì …

____________________________

(1) MacBook: một loại máy tính xách tay của hãng Apple.

(2) Ngồng tỏi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.