Sau khi làm đủ loại biện pháp tâm lý với Quan Cẩm, rốt cuộc Lục Vân Dương cũng tránh được vận mệnh bị đuổi ra khỏi cửa. Xem như thuê một người giúp việc đi, có người quét tước vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm, chỉ cần cung cấp chỗ ngủ là được, mình cũng không thiệt thòi gì. Nhịn anh ta vài ngày vậy.
“Nói vậy tức là các cậu cảm thấy sự kiện xảy ra vào tháng mười một ấy có liên quan đến ba vụ án mạng gần đây?” Lục Vân Dương được Quan Cẩm kể cho nghe tiến triển của vụ án.
Quan Cẩm khẳng định: “Đều xảy ra tại tòa nhà thực nghiệm, không lý nào lại trùng hợp như vậy được. Hơn nữa, những vụ án mạng ngoài ý muốn bắt đầu xảy ra từ đầu năm sau cái chết của Cao Vân.”
“Có lý, nhưng nếu không tra ra quan hệ giữa bọn họ, thì khó mà tiếp tục điều tra được. Để xem nhóm Tĩnh Hàn làm thế nào.”
“Anh không có ý tưởng gì à?”
“Nếu đây là một chuỗi các vụ án mạng do cùng một người gây ra, thì tôi chỉ có thể nói rằng chúng ta đang đối mặt với một tên tội phạm cực kỳ thông minh. Hắn ta che giấu quá hoàn hảo, tự tin, lại tính toán chu đáo chặt chẽ. Đến nay, chúng ta vẫn chưa thể xác nhận bất kỳ một nạn nhân nào là do hắn giết. Các cậu tốt nhất nên cẩn thận, nếu hắn ta phát hiện có gì khác thường, thì e là không những không lùi bước mà còn gây án ngày càng nghiêm trọng hơn.”
Quan Cẩm khinh thường, một thằng oắt con còn chưa tốt nghiệp thì làm được gì? Hắn không tin là nó có thể lấy thúng úp voi.
Di động đột nhiên đổ chuông. Quan Cẩm lấy cái máy lỗi thời đó ra, nhìn một cái, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Đây không phải chiếc di động cậu ấy thường dùng. Lục Vân Dương từ từ nheo mắt lại.
“Tốt nhất là anh thật sự có chuyện cần nói.” Quan Cẩm không chịu nổi ngày nào cũng bị Tony quấy rầy nữa.
“Lần này có chuyện thật.” Giọng Tony không có vẻ cà lơ phất phơ thường ngày nữa. “Cậu có biết lần này tổ chức phái ai đi tiếp nhận nhiệm vụ ám sát Hermes không?”
“Ai?”
“À, tôi quên mất, nói ra có khi cậu cũng không biết. Dù sao thì tên này rất khó đối phó, xem chừng Hermes chưa chắc đã dễ dàng thu phục được gã. Gã âm độc hơn Ethan nhiều.”
Trong đầu Quan Cẩm nhoáng qua hình ảnh một người, hắn lẩm bẩm: “Spider.”
“Woa woa, cậu biết gã? Quan, có thật là cậu không phải gián điệp Ethan cài vào đội ngũ cảnh sát không?”
“Anh định làm thế nào?”
“Không làm gì cả. Tôi đang đi tị nạn mà.”
“Kể từ giờ khắc anh gặp tôi, anh đừng mong có thể thoát ly hoàn toàn. Nếu tổ chức đã cố chấp như vậy, chúng ta cũng nên biết thời biết thế.”
“Cậu muốn giúp Spider? No no, cục cưng à, con độc trùng đó không phân biệt địch ta đâu, ai nó cũng cắn đó. Tốt nhất là chúng ta không xen vào. Hơn nữa, tôi nghe nói gã ta nhập cảnh rồi. Mặc dù không biết gã tới đây làm gì, tôi vẫn nghĩ cậu nên cẩn thận, nếu không chính cậu sẽ bị bại lộ đấy.”
Nhập cảnh? Chẳng lẽ Hermes đến đây? Quan Cẩm thầm giật mình.
“Tôi tự có tính toán, anh cứ lo cho mình đi.” Cuối cùng, Quan Cẩm cảnh cáo Tony: “Anh đừng có mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, rước phải phiền toái thì tôi cũng không dọn dẹp cho anh được đâu.”
“Được, tôi hiểu rồi, làm người khiêm tốn.”
Lục Vân Dương lau dọn đến cửa phòng ngủ.
“Được rồi, mau đi ngủ đi.”
“Ngủ ngon ”
“Ngủ ngon.”
Lục Vân Dương nhướn mày. Lần đầu tiên anh nghe Quan Cẩm nói chuyện với người khác như vậy, không mấy dịu dàng nhưng lại thân mật. Cuối cùng, cậu ấy còn chúc ngủ ngon. Hai người sớm chiều ở chung, cùng giường chung gối không chỉ một lần, đến nay chưa từng nghe cậu ấy chúc ngủ ngon lần nào.
Không hiểu sao Lục Vân Dương cảm thấy cơn khó chịu bắt đầu chạy loạn khắp người. Vì thế, anh lau lau chùi chùi căn phòng trò rộng chưa đầy 50 m2 đến sáu lần, làm Quan Cẩm cảm thấy mình dẫm lên sàn nhà là rất tội lỗi.
Trước khi ngủ, hiếm lắm Quan Cẩm mới nói với anh một câu: “Nghe nói nhà tâm lý học có vấn đề về tâm lý càng nghiêm trọng hơn người thường đấy, anh xem hay là đi khám bác sĩ đi?”
“…” Cái anh muốn nghe không phải câu này.
…
Sau khi hết giờ học buổi chiều, Quan Cẩm không trở về nhà trọ mà đi bộ đến tòa nhà thực nghiệm. Đã quá giờ mở cửa, cả tòa nhà đã tắt hết đèn, thoạt nhìn trông tăm tối u ám. Quan Cẩm đang nghĩ xem có nên vào không, thì chợt nghe có tiếng bước chân rất nhẹ.
Hắn giấu mình sau một bức tượng điêu khắc, thấy một người chậm rãi đi từ bồn hoa đến, còn lén lút nhìn ngó khắp nơi. Là một nam sinh, vóc người không cao, gầy gò.
Cậu ta đến trước cửa tòa nhà thực nghiệm, ngẩng đầu nhìn lên, lại lùi về sau một chút. Sau đó, cậu ta lấy một vật gì đấy từ túi áo ra, đặt cạnh cầu thang. Ánh lửa bùng lên. Cậu ta dùng bật lửa châm vật nọ, miệng lẩm bẩm. Dưới ánh lửa lập lòe, Quan Cẩm nhìn rõ mặt cậu ta.
Hắn đứng sau nam sinh kia: “Cậu ở đây làm gì?”
Nam sinh ngã ngồi ra đất, mặt vặn vẹo nhăn nhó, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu … cậu là ai?”
Quan Cẩm khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng chứ?”
Nam sinh đột nhiên đứng lên, cứng giọng hỏi vặn lại: “Tôi đốt mấy thứ không được à?”
“Được. Nhưng tôi nghĩ là mình nên báo cho quản lý tòa nhà, phòng trường hợp cậu gây ra hỏa hoạn lại không tra ra người chịu trách nhiệm.”
Nam sinh kia căng thẳng: “Tôi dập là được chứ gì.” Nói xong, cậu ta dùng sức giẫm mấy phát, dập tắt lửa. Sau đó, cậu ta trừng mắt nhìn Quan Cẩm: “Thế được chưa? Cậu đừng có mà đâm chọc.” Nói xong, cậu ta vùng chạy đi, chớp mắt đã biến mất sau cửa tòa nhà.
Quan Cẩm không đuổi theo, mà cầm cái thứ chưa được đốt hết dưới đất lên. Là vàng mã dùng để cúng tế, trên đó vẽ đầy những chữ và ký hiệu kỳ quặc.
Càng ngày Quan Cẩm càng khâm phục trí nhớ kinh người của mình, chỉ liếc mắt một cái là nhớ như in, cho dù khuôn mặt kia rất tầm thường, chẳng có gì nổi bật. Nam sinh này cũng ở khu C như Tiểu Bạch. Hôm trước, lúc đi ngang qua, hắn thấy cậu ta đi từ trong khu C ra.
“Tiểu Cẩm Cẩm, có tình tiết mới!” Vừa về đến nhà trọ, Lâm Bạch đã gọi điện đến: “Tối hôm nay tôi lại đến phòng thí nghiệm với bạn cùng phòng, phát hiện có người đứng ở cửa kho mày mò gì đó. Tôi giả vờ đi vệ sinh, hỏi đường cậu ta, chưa kịp mở miệng thì cậu ta thấy có người nên đã chạy biến đi. Tôi đuổi theo nhưng không nhìn được mặt.”
“Dáng dấp thế nào?”
“Vóc người rất cao, đeo kính, chỉ nhìn được nửa bên mặt. Lát nữa tôi sẽ đi tìm Đinh Đinh để vẽ phác thảo, đề phòng ngày mai lại quên mất.”
Vậy là không cùng một người. Tại sao lại ngày càng phức tạp thế này? Trong một ngày mà nhảy ra tận hai kẻ tình nghi, cái quái gì đây.
Sáng thứ hai, sau khi tan học, Quan Cẩm thu xếp, chuẩn bị đi gặp Lâm Bạch và Đinh Đinh để xác nhận những manh mối tìm được gần đây.
“Dạo này cậu hay đến tòa nhà thực nghiệm nhỉ.” Tần Tiếu lại cùng đường với hắn.
“Tôi thích.”
“Kể ra thì, truyền thuyết ở đó chắc cũng đủ viết thành một quyển truyện kinh dị. Không phải cậu định sáng tác văn học đấy chứ?”
“Mấy lời đồn đó có thật không?”
“Một chút, đáng tiếc là chưa từng gặp, có lẽ đại đa số đều là nghe nhầm đồn bậy thôi.” – Tần Tiếu nhún vai – “Trường học là một nơi rất kỳ lạ, bất kỳ hai người nào cũng có thể có quan hệ với nhau. Vì thế, một tin tức sẽ được lan truyền ra rất nhanh bằng đủ loại phương thức, rồi dưới sự tưởng tưởng phong phú của học sinh trở thành một tác phẩm văn học cho cuộc sống.”
“Hơn hai vạn người, làm sao mà có quan hệ với nhau được?”
“Cậu chưa từng nghe đến lý luận Sáu bước cách biệt à? Six Degrees of Separation(1), trên trái đất, thông qua tối đa sáu người, cậu có thể thành lập quan hệ với bất kỳ người xa lạ nào, nói chi đến một trường học nho nhỏ. Quan hệ giữa người với người, những tổ chức không chính thức, internet … rất đơn giản.”
Đúng vậy, muốn thành lập mối liên hệ thật ra rất đơn giản, e là bọn họ đã bỏ qua cái gì đó rồi … Quan Cẩm đột nhiên nảy ra một ý.
Tần Tiếu nhìn bóng hắn rời đi, gọi một cuộc điện thoại: “Tôi cảm thấy gần đây có gì đó rất lạ. Có một vài sinh viên trao đổi chuyển tới trường tôi, trong đó có một người nhìn thế nào cũng thấy rất đặc biệt.”
Bên kia dường như nói gì đó.
“Đương nhiên là ngửi ra rồi, dã thú rất mẫn cảm với mùi nguy hiểm mà … Ồ … Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Yên tâm, tôi sẽ không đi quá giới hạn, chẳng qua gần đây hơi nhàm chán nên muốn kiếm chuyện gì đó để làm thôi.”
…
Quan Cẩm nhìn bức phác thảo Lâm Bạch nhờ Đinh Đinh vẽ ra, quả thật chỉ nhìn từ một bên, muốn tìm ra thì khá phiền phức. May là từ lúc bắt đầu vào khu C ở, Lâm Bạch đã trộm truy cập vào cơ sở dữ liệu của ký túc xá, nên Quan Cẩm nhanh chóng tìm ra nam sinh hóa vàng hôm nọ. Lý Cường, sinh viên năm thứ ba, khoa tiếng Tây Ban Nha.”
“Những sự kiện ngoài ý muốn này cũng thật lắm mắt xích, chưa gì đã có năm người có liên hệ rồi. Trần Tiến, Lục Mẫn Mẫn, Đường Tử Du, Lý Cường, cả nam sinh đeo kính nữa.” Đinh Đinh xòe tay ra đếm.
“Vấn đề là rốt cuộc họ liên quan đến các vụ án mạng này thế nào? Người có phản ứng kỳ lạ, người bị tình nghi có khả năng phạm tội, người thì cằn nhằn …” Lâm Bạch nghĩ mãi mà không ra.
“Tiểu Bạch, cậu thử tra ở trang web của trường đi. Trong đó hẳn là có một diễn đàn.” Quan Cẩm vẫn luôn nghĩ về điều Tần Tiếu nói. “Ở đó hẳn có rất nhiều tin tức.”
Lâm Bạch đắc ý: “Internet là món ăn tinh thần của tôi mà, khỏi cần cậu nói, tôi đã sớm lên mạng tìm kiếm những bài viết nói về mấy sự kiện ngoài ý muốn đó rồi, đa phần đều là thương tiếc hoặc phán đoán. Tôi không tìm ra điểm gì đặc biệt cả.”
Quan Cẩm cẩn thận điểm lại từng manh mối trong đầu: “Nếu sự kiện ngoài ý muốn thứ nhất là khởi điểm, thì nghĩa là những người này đã có quan hệ từ trước đó. Cậu thử xem lại những bài viết trước tháng mười một xem, đặc biệt là những bài xoay quanh chủ đề này, bất cứ điều gì khả nghi đều không được bỏ qua.”
“Đúng rồi, khả năng là có một số bài đã bị xóa.” Đinh Đinh đề xuất ý kiến.
“Trong diễn đàn này, chỉ quản trị viên mới có quyền xóa bài, người đăng không thể tự tiện cắt bỏ. Hơn nữa, dù có bị xóa tôi cũng moi nó ra được. Yên tâm, mảng tin tức trên mạng cứ giao cho thiên tài Lâm Bạch tôi đây!” – Lâm Bạch vỗ ngực cam đoan.
Buổi trưa, Quan Cẩm về nhà trọ thì thấy Lục Vân Dương đang nấu cơm.
Quan Cẩm đứng dựa vào cửa phòng bếp, hỏi: “Anh nói xem, nếu Thành Kiều Kiều và Vương Thiên Bằng không phải tự sát, thì họ bị giết bằng thủ pháp gì?”
“Vậy thì thủ pháp gây án quả thật được thiết kế rất tỉ mỉ. Thành Kiều Kiều chết không có dấu vết bị trói buộc, không có dấu hiệu bị đánh thuốc mê, cho dù có người khóa cửa từ bên ngoài, thì việc phá cửa từ bên trong không phải là không thể. Trên bàn còn để nguyên liệu điều chế phosgene, chỉ có vân tay của Thành Kiều Kiều. Cô ấy tự mình điều chế hóa chất nên không lý nào lại không biết độc tính của nó, sao lại đến mức trúng độc mà không chạy ra khỏi cửa được.”
“Nếu có người đứng ngoài cửa chặn không cho cô ấy ra thì sao?”
“Vẫn còn cửa sổ để kêu cứu mà. Điện thoại di động cũng ở trên người cô ấy. Hơn nữa, chỉ cần mở cửa sổ là khí độc có thể bay đi, hoặc có thêm oxi để thở, không đến mức ngộ độc đến chết.” – Lục Vân Dương phân tích tiếp.
“Lý do gì khiến cô ấy cứ ở mãi trong phòng, không kêu cứu cũng không chạy ra?” Quan Cẩm không cam lòng, hồi tưởng lại từng góc một của phòng thí nghiệm đó.
“Đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi.” Lục Vân Dương bưng một bát canh lớn đi ra.
“Đang làm gì đấy?” Lần nào Ôn Tĩnh Hàn cũng gọi điện đến rất không đúng lúc.
Quan Cẩm nhìn chằm chằm thức ăn đặt trên bàn: “Ăn cơm.”
“Ai nấu?”
“… Lục Vân Dương.”
“À … “ Ôn Tĩnh Hàn kéo dài giọng đầy ý vị, “Tài liệu mà các cậu gửi tới đã bắt đầu được điều tra, xác minh rồi. Có điều, tiến độ của các cậu chậm quá. Phải tích cực hơn nữa đi, đừng phụ lòng tin của tổ chức.”
Quan Cẩm hừ một tiếng. Lúc này, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng mèo kêu và tiếng đổ vỡ rầm rầm.
“Bên anh xảy ra chuyện gì vậy?” Quan Cẩm vểnh tai.
Ôn Tĩnh Hàn miêu tả một cách khách quan: “A Ngốc nhà tôi muốn cướp đồ chơi của A Qua nhà cậu. A Qua không thèm để ý đến nó, thế là nó nổi điên chạy loạn xạ khắp nơi, làm đổ đồ đạc.”
“Mèo nhà anh thật không đủ tư cách.”
“Khách khí, chó nhà cậu cũng thật muộn tao.”
“Cậu đem A Qua cho Ôn Tĩnh Hàn nuôi?” Lục Vân Dương kinh ngạc.
“Ôn Tĩnh Hàn có nuôi một con mèo, dù sao nhà anh ta cũng có người trông, một con hai con đều là nuôi cả.” Quan Cẩm quẳng điện thoại sang một bên, bắt đầu càn quét thức ăn trên bàn.
Mèo nhà Ôn Tĩnh Hàn? Lục Vân Dương thử tưởng tượng một chút, thầm mặc niệm cho A Qua ba giây. Lúc về không biết nó có biến thành quả dưa trụi lông không nữa …
____________________________
(1) Six degrees of separation: tạm dịch là Lý luận Sáu bước cách biệt. Nội dung của lý luận này nói một cách khái quát là bất kỳ một người nào, bằng cách giới thiệu, thông qua tối đa sáu người, sẽ quen biết được một người xa lạ khác. Nói cách khác, mối quan hệ “bạn của bạn” có thể được thành lập giữa hai người thông qua tối đa sáu bước. Lý luận này được đặt ra bởi Frigyes Karinthy và được phổ biến thông qua một vở kịch cùng tên củaJohn Guare. Để biết thêm chi tiết, xin tham khảo tại Wikipedia tiếng Anh.