Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 4 - Chương 3



Editor: Nguyệt

Đây chính là tiệm may đó? Quan Cẩm đứng trên vỉa hè nhìn cửa hàng sơn màu vàng kem thanh nhã với biển hiệu màu hồng phấn trước mặt, thật muốn quay người đi ngay. Nghe Simon miêu tả, trong đầu Quan Cẩm hiện lên một loạt ‘tiểu thư’ Margaret với đủ loại phong cách, thú thật là chẳng thấy hứng thú chút nào.

Đẩy cánh cửa còn treo tấm bảng “Closed” ra, chuông cửa vang lên tiếng leng keng lanh lảnh.

Quan Cẩm nhìn quanh quất, trống hoắc, ngoài vải và máy may ra chẳng có bóng ai cả. Hắn ngẩng đầu nhìn cầu thang nhỏ hẹp, cất bước đi tới.

Vừa lên đến tầng hai, Quan Cẩm suýt thì ngã ngửa từ cầu thang xuống. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là rất nhiều ren, dải lụa mỏng, những món đồ chơi bằng bông, váy bồng, xanh da trời, hồng phấn, vàng nhạt, lục, lam … đủ màu sặc sỡ chói mắt. Giữa cả đống màu sắc rực rỡ như thế, Quan Cẩm phát hiện có một người ngồi đằng sau quầy, chẳng qua hơn nửa người bị đống vải ren che mất.

“Có phải nhân viên của cửa hàng đó không?” Quan Cẩm vừa lại gần vừa hỏi.

“Cậu muốn may quần áo sao? Chúng tôi chưa mở cửa làm việc.” Người nọ đáp lời, vươn tay gạt những chiếc váy treo trên đầu ra.

Quan Cẩm từ từ ngẩng đầu nhìn lên … Đúng vậy, nhìn lên. Đằng sau quầy là một người đàn ông cao to cường tráng như một tòa tháp, ít cũng phải hơn hai mét, mái tóc màu nâu nhạt, cằm mọc một vòng râu, trông rất dữ dằn.

Trong lòng Quan Cẩm dấy lên dự cảm không hay. “Tôi tìm Margaret.”

Người đàn ông cường tráng kia tỏ vẻ ngạc nhiên, quan sát Quan Cẩm một hồi rồi đột nhiên chắp tay lại, e lệ chớp mắt: “Ôi chao, thì ra cậu chính là Tiểu Quan, hôm qua Simon có nói cho tôi biết rồi. Không ngờ cậu lại đáng yêu như vậy ”

Quan Cẩm đớ người, cố bình tĩnh hỏi: “Anh là ai?”

‘Tiểu thư’ Margaret di di hai ngón trỏ với nhau, ngượng ngùng đáp: “Tôi chính là Margaret …”

Anh ta vừa uốn éo sao? Đang uốn éo sao? Một tên cơ bắp cao hai mét đứng giữa bối cảnh váy áo sặc sỡ treo khắp nơi, vừa nói chuyện vừa mang vẻ e thẹn mà uốn éo, Quan Cẩm quả thật chỉ muốn chọc mù hai mắt mình. Sao ông già toàn quen mấy người kỳ quặc thế này, chẳng lẽ không có ai bình thường sao!!

Đương nhiên, trên đây chỉ là hoạt động tâm lý, hắn không nói ra miệng. Thoạt trông Margaret có vẻ là một loli với trái tim dễ vỡ, nhưng nếu chẳng may anh ta lộ ra bản chất kim cương thì hắn chưa chắc đã chống đỡ nổi.

“Vậy chắc anh cũng biết mục đích mà tôi tới đây.”

“Biết, thứ cậu cần tôi có sẵn rồi. Cậu chờ một lát ” Margaret đứng dậy, lao vút tới góc phòng, lật tìm một hồi rồi ôm cái hòm màu phấn hồng diêm dúa quay trở lại.

“Xem đi, toán thứ tuyệt vời đó.” Margeret như hiến đồ quý, nhẹ nhàng mở nắp hòm ra.

Quan Cẩm nhìn lướt qua, thở phào một hơi. May quá, bên trong không phải búp bê Barbie. Thiết bị thông tin, thuốc nổ loại mini, súng trường bắn tỉa G22(1) với linh kiện và băng đạn đầy đủ. Quan Cẩm vuốt lên thân súng, có cảm giác thật hoài niệm.

“Còn một chiếc đồng hồ tổ hợp đa chức năng, hàng đặt làm theo yêu cầu. Tôi đã đặt trước rồi, khi nào có hàng sẽ gửi ngay cho cậu nhanh nhất có thể.”

“Ngày mai tôi phải về C.”

“Cậu yên tâm, tôi có cách.”

“Cảm ơn,” Quan Cẩm không ngờ người này làm việc lại đáng tin như vậy.

“Đừng khách sáo. Đây, cầm lấy đi.” Margaret buộc một dải ruy băng màu xanh da trời quanh cái hòm rồi thắt nơ bướm, vui vẻ đưa nó cho Quan Cẩm.

“… Tôi có được yêu cầu đổi hòm khác không?” Quan Cẩm khó lắm mới hỏi được.

“Được chứ, cậu thích cái nào?” Margaret hô biến ra một loạt các hộp quà kiểu công chúa như làm ảo thuật, háo hức nhìn hắn.

“… Thôi, tôi lấy cái này.”

Margaret có hơi thất vọng cất đống hòm đi.

“Anh là Contact, vậy tôi có thể thông qua anh để liên lạc với ‘Colonel’ được không? Collector từng nói với tôi rằng anh ta có thể điều động một lượng nhân sự lớn, có anh ta chẳng khác nào có cả một quân đội.” – Quan Cẩm hỏi tiếp.

Margaret rụt cổ như con chim nhỏ: “Hắn là một người rất thô lỗ, nhưng cậu muốn liên lạc với hắn ta thì không có gì khó. Cậu định bao giờ thì đi Nam Mỹ?”

“Nam Mỹ?” Quan Cẩm ngẩn ra, không hiểu lắm.

“Ừ, hắn là thủ lĩnh của một đoàn lính đánh thuê, Nam Mỹ chính là địa bàn của hắn. Tiểu Quan muốn hắn đi xử lý ai? Trùm ma túy Mexico hay dân buôn lậu súng ống đạn dược ở Brazil?”

… Quan Cẩm ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại đang gào thét lật bàn. Cái gì mà có anh ta chẳng khác nào có cả một quân đội, bản thân anh ta đã có một đội quân rồi! Thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê thì có tác dụng cái khỉ gì, chẳng lẽ bảo hắn kéo quân đến nước C? Mẹ kiếp, tên khốn nạn Hermes kia sao không đi công tác ở Nam Mỹ đi!!

“Thôi, chắc anh ta bận lắm, tôi không làm phiền nữa.”

“Simon bảo tôi liên hệ với ‘Busker’(2), cậu có nhu cầu gì về tài chính có thể nhờ người này giúp đỡ.”

“Busker?”

“Ừ, đó là nguồn tài chính của chúng ta. Người đó nói rằng mình suốt ngày biểu diễn lấy lòng công chúng là để tích góp tiền bạc.”

“Rốt cuộc nghề nghiệp của người đó là gì?”

“Chuyện này thì tôi không biết.”

Quan Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Đúng rồi, nếu cậu cần tôi có thể liên hệ với ‘Psychiatrist’ giúp cậu, lợi hại lắm đó, còn biết thôi miên nữa nha.” Trong mắt Margaret đong đầy sự ngưỡng mộ.

“Không cần.” Quan Cẩm trả lời rất chắc chắn. Hắn cực kỳ mẫn cảm với từ ‘tâm lý’. Hơn nữa, có kinh nghiệm ‘diện kiến’ hai vị này, hắn dám khẳng định Psychiatrist có khi trông còn điên hơn cả bệnh nhân tâm thần.

“Nhìn anh cũng không lớn tuổi lắm, sao lại quen biết họ?” Quan Cẩm hơi tò mò.

“Thật ra Margaret vốn không phải tôi mà là mẹ tôi.” Margaret ngượng ngùng chỉ bức ảnh treo trên tường. “Sau khi bà về hưu, tôi đã thay bà đảm nhiệm vị trí này.”

Quan Cẩm nhìn bức ảnh, đó là một bà lão gầy gò, tóc bạc trắng, nhưng vẻ mặt rạng rỡ, vui tươi. Không hiểu bà làm thế nào lại nuôi ra được một đứa con ngoại hình như Optimus Prime (3) còn trái tim lại mỏng manh dễ vỡ như pha lê.

“Bà ấy đâu rồi?”

“Đi du lịch vòng quanh thế giới với chồng mới rồi.”

“…”

Mang theo cái hòm trông xấu hổ muốn chết kia, Quan Cẩm ra khỏi tiệm may, lái xe về biệt thự. Hắn không thể không công nhận cái chân lý ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, mấy người bên cạnh ông già đúng là chẳng có ai bình thường. Thật ra ông già là một tên trộm chuyên lấy cắp các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng thế giới, tên thuộc top đầu trong sổ đen của Interpol. Ông đi trộm không phải vì tiền, mà thuần túy chỉ là sở thích. Bản thân ông già đã kỳ quặc rồi, lại nhờ duyên phận đưa đẩy mà quen biết một đám quái nhân sống phóng khoáng trong thế giới của riêng mình. Vì thế họ thân thiết với nhau, cùng nhau lập ra một tổ chức đặc biệt: không có tên, không có tầng lớp, tự liên hệ với nhau, không thông qua bất kỳ bên trung gian nào, dùng cách thức độc đáo của mình để tương trợ lẫn nhau. Mỗi người lại có một biệt hiệu riêng, cũng ước định rằng loại quan hệ hỗ trợ này có thể truyền lại cho đời sau. Bọn họ hoặc nổi tiếng trong một giới nào đó, hoặc chỉ tầm thường như kẻ qua đường, nhưng không ai biết họ có quan hệ với nhau. Chuyện này được họ giữ rất kín kẽ. Nghĩ mà xem, ai lại nghĩ rằng một chủ quán bar yêu nghiệt với hai mẹ con mở tiệm may và trùm lính đánh thuê ở Nam Mỹ có liên quan đến nhau.

Trước đây Quan Cẩm cứ nghe ông già lải nhải chuyện về những người này suốt, bảo là sau này ông chết rồi mình có thể đến nhờ họ giải quyết chuyện phiền toái bất cứ lúc nào. Giữa họ không tồn tại mối quan hệ vì lợi ích. Họ là những người bạn muốn vùng thoát khỏi mọi ràng buộc, đi kiếm tìm tự do, tán thưởng và tin tưởng lẫn nhau. Chính vì câu nói đó mà dù có phải một mình chạy đua giữa lằn ranh sống chết, Quan Cẩm cũng không muốn tùy tiện liên hệ với họ. Hắn không có thói quen có nhiều ‘bạn’ như vậy, cũng không muốn kéo đám bạn của ông già vào chuyện rắc rối của bản thân. Nhưng bây giờ, hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Cậu về rồi!” Tony thấy Quan Cẩm mở cửa bước vào lập tức đứng bật dậy khỏi ghế salon. “Woa, cậu mua quà cho tôi sao? Quan, cậu đáng yêu quá đi!” Để tránh bị nghi ngờ, Tony vẫn gọi hắn bằng tên hiện tại.

“Đừng có mơ tưởng hão huyền.”

“Đùa chút thôi mà. Đúng rồi, Tower truyền tin, nói là dạo này Spider hay liên hệ với bên này, có vẻ như chuẩn bị hành động. Về diện mạo của Spider thì hắn chỉ nói mấy câu lung tung gửi kèm một bức ảnh, hầu như những người gặp hắn đều đã chết, có sống cũng bị dọa sợ mất mật chẳng kịp nhìn kỹ. Tôi nghi là hắn ta cắt bừa từ một cuốn sách sinh học nào đó để lừa tôi.” Tony bực bội lôi điện thoại di động ra, mở tin nhắn đó cho Quan Cẩm xem.

“Hầu hết các con nhện đều kiếm ăn bằng cách nhả tơ kết mạng, lẳng lặng chờ con mồi sa lưới.”

“Nói cũng bằng thừa. Có khác gì chưa nói đâu.” Tony oán giận.

Quan Cẩm không nói hùa theo, mà trầm tư suy nghĩ.

Di động của Quan Cẩm chợt đổ chuông. Là Simon.

“Trùng hợp làm sao, tôi nghe được một tin tức rất chi là kích động. Quả thật Hermes mới đến C gần đây, mười ngày sau sẽ tham gia một hoạt động của giới thượng lưu, kéo dài một tuần, địa điểm là ở Weatherlight.” (Nguyệt: Phiên âm tiếng Hán là “Tình không hào”, nhưng mình tra google sang tiếng Anh được cái tên này hay nên chọn nó.)

“Weatherlight?”

“Một chiếc du thuyền lớn cực kỳ xa hoa ở thành phố S, chuẩn bị tiến hành một chuyến du lịch dài đường biển, do tư nhân tổ chức.”

Quan Cẩm ngồi bật dậy: “Có đáng tin không?”

“Đảm bảo độ tin cậy cực cao. Hơn nữa tôi đã xác nhận được một đặc điểm của hắn, là con lai, nhưng cụ thể mặt mũi thế nào thì không biết. Con lai cũng chưa chắc đã có đặc điểm rõ rệt về ngoại hình, chỉ nên dùng để tham khảo thôi.”

“Tin tức này rất có ích với tôi, cảm ơn anh!” Quan Cẩm thực lòng thán phục tốc độ làm việc cũng như nguồn cung cấp thông tin của họ. Mấy tin này Tony có dùng mọi biện pháp cũng chưa chắc đã đào ra được.

“Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà. Đúng rồi, đến lúc đó Busker và Psychiatrist sẽ lên thuyền âm thầm hỗ trợ cậu, cậu có thể hành động thoải mái.”

Quan Cẩm kinh ngạc: “Tôi không muốn mọi người phải mạo hiểm.”

“Bọn họ còn lâu mới thấy nguy hiểm. Hiếm lắm mới có chuyện vui thế này, tôi mà không bận thì cũng muốn đi.” Nghe giọng Simon có vẻ rất tiếc nuối.

Được rồi, hắn quên mất những người này vốn dĩ không bận tâm đến sống chết, chỉ thích hưởng thụ những thú vui của bản thân, ví dụ như nguy hiểm hay kích thích. Quan Cẩm vui vẻ nhận sự trợ giúp, dù vẫn còn thấp thỏm lo âu về phong cách của hai người kia.

“Đúng rồi.” Quan Cẩm đột nhiên nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng. “Làm sao tôi lên thuyền được?”

“A … Bọn tôi quên mất chuyện này. Nhưng không sao, cứ giao cho Busker, anh ta nhất định sẽ có cách. Cậu yên tâm về nước đi, chờ tin tức của tôi là được.” Simon chủ động lo liệu việc này.

Quan Cẩm cúp máy, câu nói cuối cùng “Bây giờ cậu không chỉ có một mình” của Simon làm hắn thấy vững tin hơn nhiều.

Vội vàng kết thúc chuyến lữ hành trên đất Mỹ, Quan Cẩm bay về nước một mình. Trang bị không thể mang về bằng con đường bình thường được. Hắn đã giao cho Tony, có lẽ sẽ đến nơi cùng lúc với hắn.

Mấy ngày tiếp theo nên đi làm quen với súng mới. Quan Cẩm vừa bước ra khỏi cổng an toàn vừa suy tính.

“May mắn làm sao, em đã trở lại.” Giọng nói quen thuộc ngắt mạch suy nghĩ của hắn. Quan Cẩm giật mình ngẩng đầu lên, thấy Lục Vân Dương đang đứng khoanh tay ở khu vực đón người thân, nhìn mình chăm chú.

Quan Cẩm lại gần theo bản năng: “Sao anh lại ở đây?”

“Tới đón em chứ sao. Dù em đi mà chẳng nói năng gì, tôi vẫn muốn làm tròn trách nhiệm của một người đang theo đuổi em.” Lục Vân Dương giang hai tay ra, bước lên phía trước một bước, ôm gọn Quan Cẩm vào lòng. “Mừng em trở về.”

Quan Cẩm cứng người tại chỗ, cảm thấy cả người ngứa ngáy, giật giật khóe miệng, định đẩy tên đàn ông buồn nôn này ra.

“Tôi từng có dự cảm rằng em sẽ không trở lại. Cảm ơn trời đất, tôi đã nhầm.” Giọng nói trầm ấm của Lục Vân Dương nỉ non bên tai Quan Cẩm mấy lời như vậy.

Bàn tay đã nâng lên chợt khựng lại, vẻ mặt rối rắm trong phút chốc, cuối cùng thở dài hạ tay xuống, vỗ nhẹ lên lưng Lục Vân Dương: “Này, anh đừng diễn tiết mục đau khổ vì tình như thế nữa, tôi nói không trở lại bao giờ.”

Lục Vân Dương buông hắn ra, nhìn thật chăm chú, cầm lấy hành lý rồi nắm tay hắn kéo đi: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Đừng có nói như kiểu chúng ta ở chung một nhà như vậy. Mà này, anh đừng có kéo tôi, hai thằng đàn ông cầm tay nhau trông biến thái lắm.” Quan Cẩm vốn đã điều chỉnh về trạng thái lạnh lùng điềm tĩnh nay cảm xúc lại hỗn loạn.

“Không nắm tay em tôi không yên tâm.”

“Anh …” Quan Cẩm bắt đầu suy xét chuyện bay trở về Mỹ.

“Khoan đã, làm sao anh biết tôi ra nước ngoài? Tại sao lại biết tôi về nước hôm nay? Lục Vân Dương, anh dám theo dõi tôi?!”

“Em gầy đi rồi, có phải thức ăn bên đó không hợp khẩu vị không? Về nhà anh hầm canh gà cho em tẩm bổ, hoặc là canh bồ câu, còn canh ba ba thì thế nào?”

“À, tôi không ăn ba ba.”

“Vậy chúng ta sẽ hầm canh gà.”

“… Chết tiệt, đừng có nói sang chuyện khác!”

______________________________

(1) Súng trường bắn tỉa G22: theo kết quả tìm kiếm bằng hình ảnh thì mình ra được một loại súng bắn tỉa dùng trong quân đội của Đức, là AWM (Arctic Warface Magnum), nhưng trong quá trình tìm kiếm, mình biết được súng Walther cũng có dòng G22, tiếc là nó không phải súng trường. Thôi thì do cây súng cũ của Tiểu Cẩm là súng của hãng Walther nên mình đăng ảnh cả hai loại. Bạn nào thấy hứng thú với súng đạn có thể tìm hiểu thêm về AWM ở wikipedia ở link sau: http://vi.wikipedia.org/wiki/AWM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.