Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 4 - Chương 5



Editor: Nguyệt

“Tổ trưởng, anh thấy Quan Cẩm …” Trần Kiều Vũ vuốt tóc, ngập ngừng không nói.

Những người khác cúi đầu, trông đều có vẻ muốn nói lại thôi.

Ôn Tĩnh Hàn nhìn các tổ viên, mỉm cười thấu hiểu: “Thật ra có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải biết tường tận gốc rễ. Cuộc sống đời thường không giống các vụ án, đôi khi mơ hồ một chút cũng được. Tôi biết Quan Cẩm đột nhiên tài giỏi cứ như dùng phần mềm gian lận làm mọi người thấy lạ, chưa thích ứng được. Thế nhưng, nói sao thì Quan Cẩm cũng là một cảnh sát được huấn luyện chính quy, chỉ là bây giờ trở nên đáng tin cậy hơn thôi mà, phải không? Kiều Vũ, thực ra tôi có chú ý đến một chuyện, mới đầu khi đến đây cậu ta chỉ mang tư tưởng xem kịch vui thôi, khi nhìn đến cô bị thương mới đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Dù trước giờ Quan Cẩm ít nói, nhưng cậu ấy luôn quan tâm đến mỗi một người trong chúng ta. Vì có người muốn tổn thương mọi người, cậu ta mới liều mạng vào cuộc như vậy. Chúng ta chỉ cần biết điều ấy là đủ rồi, đúng không?”

Vẻ mặt u ám của mọi người dần tan đi, thay vào đó là nụ cười tươi sáng.

“Cũng phải, con người vốn là loại sinh vật rất thần kỳ mà. Nghe nói có người sau khi bị sét đánh bỗng trở thành thiên tài đó.” Đinh Đinh cười hì hì nói. Cô thích Quan Cẩm của hiện tại, không muốn mọi người nghi ngờ gì cậu.

Ôn Tĩnh Hàn khơi thông tư tưởng cho tổ viên xong, vừa xoay người ý cười đã tắt. “Phần mềm gian lận à …”



“Chuyện du thuyền thế nào rồi?” Quan Cẩm nhận được điện thoại của Simon, trốn vào phòng ngủ nói chuyện.

Vì sao phải trốn à? Vì miếng keo dính chuột nào đó cứ bám riết lấy hắn, bỏ cũng không được, bây giờ đang bận bịu trong phòng bếp.

“Tôi cần xác nhận trước với cậu một việc, đến khi đó trên thuyền có ai quen biết với cậu không?”

“Sao tôi biết được? Tôi có biết ai tham gia đâu, hơn nữa tôi lại không biết … à, ý tôi là lỡ như có người tôi không biết lại trùng hợp quen biết tôi thì sao.”

“Vậy thì rắc rối rồi. Nếu không ai quen biết cậu, thì cậu có thể dùng bất cứ thân phận nào thuận tiện để lên thuyền. Nhưng nếu có người quen biết, cậu chỉ có thể xuất hiện trên danh nghĩa Quan Cẩm thôi, vấn đề là phải có lý do hợp tình hợp lý mới gia nhập vào đám thương nhân đó được. Bây giờ cậu đang là cảnh sát mà.”

Quan Cẩm gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Anh để tôi suy nghĩ đã.”

“À đúng rồi, Psychiatrist và Busker đã xác nhận là có thể lên thuyền. Nhưng, họ sẽ không để lộ thân phận, tiếp xúc trực tiếp với cậu, chỉ âm thầm hỗ trợ thôi. Cậu cứ chú ý quan sát là được, trong trường hợp xấu nhất họ sẽ giúp cậu tẩu thoát.” Simon căn dặn.

“Tôi hiểu, như thế là tốt nhất. Có con bài chưa lật mới càng nắm chắc phần thắng.”

Trong phòng bếp lộn xộn, Lục Vân Dương cũng đang kẹp điện thoại bên tai, nói chuyện trong tiếng ù ù của máy hút mùi.

“Sao về nhà rồi mà cũng không yên thế hả, may mà có em dâu chịu theo. … Đi chứ, lòng tốt của anh cả không nhận sao được. Nhưng mà em đừng có phá đám anh, dọa chị dâu của em chạy mất, về anh sẽ hỏi tội đó … Rồi, Thiên Hạc nói cho anh biết rồi, cứ yên tâm. … Sửa lại lịch trình? Tại sao? … Good, Hawaii rất hợp ý anh, thiên đường để vun đắp tình cảm mà … Lục tiểu tam, cục diện rối rắm tự mình gây ra thì đi mà thu dọn, anh mặc kệ. … Ok, cứ thế đi, em với em dâu phải cố lên. Đường hương khói nhà ta trông cậy cả vào hai em đấy. Ha ha …”

Trong lúc hai người đều vội vàng, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lục Vân Dương lau tay qua loa rồi ra mở cửa.

“Xin hỏi đây có phải là nhà Quan Cẩm không?” Người nhấn chuông là một cậu trai trẻ mặt mũi bình thường đội mũ lưỡi trai.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Tôi đến giao hàng. Anh là Quan Cẩm?”

“Không phải, cậu ấy ở bên trong.” Lục Vân Dương vừa dứt lời, Quan Cẩm đã bước ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi là Quan Cẩm.”

“Đây là đồ dùng tình thú anh đặt mua, chúng tôi giao hàng đến tận cửa. Phiền anh ký xác nhận.” Cậu trai giao hàng nói mà mặt không đổi sắc.

Hai người trong phòng không khỏi quay sang nhìn nhau. Trong lòng Quan Cẩm đang lôi Tony ra mắng chửi thậm tệ. Chết tiệt, đồ dùng tình thú cái của nợ gì! Lục Vân Dương nhìn chằm chằm cái hộp lại nhìn gương mặt cứng đờ của Quan Cẩm với vẻ nghiền ngẫm, không biết đang tính toán gì trong đầu.

Quan Cẩm đen mặt ký nhận hàng, đóng sập cửa lại rồi ôm hộp vọt thẳng vào phòng ngủ. Mở hộp ra kiểm ra lại một lượt, thấy tất cả trang bị đều đầy đủ, không bị nhầm lẫn gì, hắn mới thở phào một hơi, nhét đồ vào tủ rồi khóa lại, đặt hộp trên nóc tủ quần áo ở một vị trí dễ thấy.

Lát nữa Lục Vân Dương hỏi phải giải thích thế nào đây? Bảo rằng đồ bạn gửi, chỉ là nói đùa thôi. Nhưng nếu anh ta không hỏi thì sao? Nếu anh ta âm thầm nhận định mình là một tên biến thái trộm mua đồ dùng tình thú … Damn it!



Ôn Tĩnh Hàn nhìn tấm thiệp mời trong tay, trêu chọc: “Sao anh lại nổi hứng tham gia mấy hoạt động thế này? Công tước đại nhân của chúng ta lúc nào cũng cao quý lạnh lùng, khinh thường giao tiếp với kẻ tầm thường, lần này lại muốn hạ mình sao?”

Người đàn ông với đôi mắt xanh lục nhìn cái cổ áo ngủ hơi xộc xệch của anh, chậm rãi nói: “Lâu rồi em chưa nghỉ ngơi, tôi dẫn em đi thư giãn một chút.”

“Thôi đi, anh lúc nào chả muốn tìm một chỗ hoang vu không người rồi giấu tôi vào đó cho mình mình hưởng dụng. Sao lần này lại hào phóng để mấy hoạt động xã giao này quấy rầy khoảng thời gian cá nhân của mình vậy?” Ôn Tĩnh Hàn cười nhạt.

“Nhân tiện xử lý vài việc.”

“Tiện thể mang tôi theo để giải trí cho anh thì có.”

“Em không thể nói chuyện tử tế với tôi sao?”

“Ồ? Chẳng phải anh thích nhất kiểu thà chết không chịu khuất phục, dù bị áp bức cũng muốn phản kháng sao? Khó lắm tôi mới bằng lòng phối hợp diễn với anh, không biết quý trọng gì cả.”

“Lớn tuổi rồi, thích bình đạm một chút.”

Ôn Tĩnh Hàn suýt thì rớt cằm. “Shit, hôm nay anh quên uống thuốc hả?”

“Sao nào, tôi muốn sống yên ổn bên em, không tin à?”

“Hừ, anh cũng chỉ nghĩ thế thôi.” Ôn Tĩnh Hàn xê dịch, dựa vào người đàn ông. “Nếu chúng ta thích sống những ngày bình thản thì đã chẳng thành đôi. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh có hiểu không?”

“Trâu ngựa? Cái loại vớ vẩn đó sao so với chúng ta được? Phải là long phượng trình tường mới đúng.”

“Phì! Anh không hiểu thì đừng có dùng thành ngữ lung tung.”

A Ngốc chậm rãi bước đến, ý đồ chui vào lòng chủ nhân, đuổi cái tên bình dân mê hoặc chủ nhân đi.

“Ra chơi với Tom đi.” Người đàn ông xách nó lên, vung tay ném ra khỏi phòng ngủ.

A Ngốc không cam lòng cào cào cửa một lúc lâu, đến khi nghe bên trong truyền ra tiếng ngâm nga rên rỉ, mới vểnh cái đuôi lên thỏa mãn rời đi. Hừ, chủ nhân lại đang trừng phạt tên bình dân không biết lễ phép kia. Ngày mai chắc chắn tên đó không thể xuống giường.

Hai người mặc đồ đen đứng ngoài cửa lặng lẽ rút về phòng nghỉ. Chẳng may nghe được cái gì không nên nghe bị ông chủ xử lý thì khổ lắm nha. QAQ



“Sao anh cứ thích nấu cơm ở nhà tôi thế? Chậc, vấn đề này tôi hỏi nhiều cũng chán rồi.” Quan Cẩm cảm thấy thật rối rắm.

“Đằng nào về nhà cũng phải nấu, ăn một mình lại buồn. Nấu ở nhà em rồi cùng ăn chẳng phải tốt cả đôi đường sao.” Lục Vân Dương xách túi đồ ăn vừa mua ở siêu thị, theo Quan Cẩm vào nhà.

“Cô em họ đầu bếp nhà anh đâu?”

“Dạo này con bé đang bận.”

Thôi, kệ anh ta, dù gì cũng chỉ có mấy ngày. Quan Cẩm nhìn bóng lưng Lục Vân Dương bước vào phòng bếp, bỗng dưng thấy phiền muộn. Bọn họ đã định trước sẽ đi trên hai con đường khác nhau, cần gì phải dây dưa quá nhiều. Huống chi, Quan Cẩm sống hai đời cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cùng một người đàn ông bên nhau đến trọn đời. Đàn ông đều là động vật nửa người dưới, sao có thể dễ dàng bao dung cho nhau, yên ổn sống bên nhau cả đời dưới cùng một mái nhà?

“Em đang nghĩ gì thế? Trông mặt mày u ám quá.”

“Không có gì.” Quan Cẩm nhìn vẻ mặt trêu ghẹo của Lục Vân Dương, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng. “À … ngày hôm qua …”

“Hôm qua làm sao?”

“… Không có gì.”

Đợi bữa tối nấu xong rồi, Quan Cẩm vừa ăn vừa liếc Lục Vân Dương. Anh cầm đùa trông rất tao nhã, ăn không nhanh không chậm nhưng rất tập trung.

Anh ta đã quên chuyện đó rồi? Nhưng nghĩ đến chuyện sau này Lục Vân Dương nhớ đến mình trong đầu sẽ hiện lên câu ‘Tôi quen một tên biến thái trộm mua đồ dùng tình thú’, Quan Cẩm thấy mình không thể bình tĩnh được.

“Này.”

“Sao?”

“Hôm qua tôi … không phải tôi mua cái loại đó đâu!”

“Ha hả,” Lục Vân Dương cười, đặt đũa xuống. “Em vẫn rối rắm chuyện này sao? Đến giờ tôi vẫn luôn tin rằng em sẽ không mua mấy thứ đó. Nhưng, sau này chúng ta ở bên nhau rồi, em mà mua tôi sẽ vui lắm.”

“Đậu má, quả nhiên anh mới là tên biến thái!”

“Tiểu Cẩm không thích sao? Vậy chúng ta không mua.”

… Không phải, sao đề tài lại sai lệch thế này!

“À phải rồi, dạo này bọn em đang được nghỉ thêm mấy ngày đúng không? Em có muốn đi đâu đó thư giãn không, ví dụ như Hawaii chẳng hạn.”

“Hawaii?” Quan Cẩm ngờ vực nhìn anh. “Anh không định đi chuyến du lịch xa hoa hai người bảy ngày ở Hawaii đấy chứ? Này, đừng có dùng mấy chiêu dỗ dành con gái với tôi, mà tôi cũng không rảnh.”

“Không phải, chỉ là có cái này muốn cho em.” Lục Vân Dương lấy một tấm thiệp mời từ trong tập văn kiện ra, “Vé tàu.”

“Vé tàu gì? Thuyền Noah cứu nạn? Còn lâu mới đến 2012 mà.” Quan Cẩm vừa liếc mắt khinh thường, vừa cầm lấy xem.

“Không phải con thuyền Noah, mà là một chiếc du thuyền vô cùng xa hoa: Weatherlight.”

Quan Cẩm ngẩng phắt đầu lên: “Cái gì cơ?”

“Đối tác kinh doanh của anh cả của tôi có tổ chức một chuyến du thuyền tư nhân, điểm cuối là Hawaii. Cơ hội hiếm có đó, dù biết em sẽ từ chối nhưng tôi vẫn muốn thử.”

“Từ chối?” Quan Cẩm kìm nén tâm trạng vui sướng muốn điên lên, cúi đầu đọc kỹ thư mời với vé tàu, sau đó ngẩng đầu, tặng cho Lục Vân Dương một nụ cười rạng rỡ tươi tắn: “Khi nào chúng ta xuất phát?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.