Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 5 - Chương 20



Editor: Nguyệt

“Em lại không ăn sáng à?”

Lúc Lục Vân Dương vào, Quan Cẩm đang thu thập trang bị.

“Ăn rồi.” Quan Cẩm tiếp tục công việc.

“Em đây là … có manh mối rồi? Em không định đơn thương độc mã hành động đấy chứ.” Lục Vân Dương cau mày.

“Làm quen chút thôi. Nếu không đến lúc cần dùng bị kẹt thì sao? Anh khỏi phải nhắc, tôi đã đồng ý sẽ không tự tiện hành động. Lải nhà lải nhải, cứ như bà già.” Quan Cẩm liếc nhìn anh.

Lục Vân Dương buột cười: “Không ngờ em lại xem trọng lời hứa với tôi như vậy, không lúc nào quên.”

“Tôi đã bảo tự kỷ là bệnh rồi mà. Khi về tôi phải mời bác sĩ giỏi chữa trị cho anh mới được.”

“Tôi rất mong chờ.”

Lục Vân Dương ngồi trong phòng nói tào lao vài câu thì đi. Lần này lại không dài dòng dây dưa. Quan Cẩm nhìn anh đóng cửa lại, bắt đầu đấu tranh nội tâm.

Lục Vân Trì đứng một mình dựa vào lan can ngẩn người.

“Nhà thiết kế tài ba của chúng ta sao lại có một mình thế này? Elena lả lướt đến bên hắn, cũng dựa vào lan can.

Lục Vân Trì rũ vai, vẻ mặt phiền muộn: “Lênh đênh trên biển nhiều ngày trời, tâm trạng có chút lạc lõng.”

“Ồ? Cô Tần đâu? Cô ấy là nữ thần mặt trăng của cuộc đời anh mà. Tôi vừa nghe hình như hai người cãi nhau.”

“Sao trời nhiều vô kể. Có đôi khi ngôi sao nho nhỏ lại làm ta chú ý.” Lục Vân Trì như có như không liếc qua đôi gò bồng đào cao cao của Elena.

“Không biết tôi có vinh hạnh trở thành ngôi sao nhỏ đôi khi khiến anh chú ý đó không?” Ngón tay Elena nhẹ nhàng xoay trên ngực Lục Vân Trì.

Lục Vân Trì nhếch môi: “Ngôi sao nhỏ không chói mắt, nhưng được cái biết rõ vị trí của mình.”

“Đương nhiên, tôi chỉ muốn làm một ngôi sao nhỏ thôi.” Elena chống cằm nhìn ra biển.

Phía sau, cô nâng chân cọ nhẹ vào gót chân Lục Vân Trì.

Lục Vân Trì vô cùng đứng đắn chỉnh lại cổ áo: “Tôi thích ngôi sao nhỏ biết điều.” Nói xong, hắn xoay người trở về, để lại một câu thoảng trong gió, “Tối nay tôi muốn đến phòng nghỉ ngắm sao.”

Elena chậm rãi xoay người, hai tay sải dài chống lên lan can, đưa mắt nhìn lướt qua chỗ ngoặt cách đấy không xa. Có bóng người nhoáng qua rồi biến mất.

Quan Cẩm ở lì trong phòng cả một ngày. Đến khi màn đêm bao trùm khắp nơi, tiếng gõ cửa gọi tỉnh hắn đang trong trạng thái mệt mỏi buồn ngủ.

Mở cửa, Mẫn Ngôn lách người vào, đóng cửa lại.

“Cả ngày nay cậu ở trong phòng ấp trứng à? Chẳng thấy ra cửa lần nào.”

“Anh đến mua trứng gà?”

“… Được rồi, chúng ta không hợp với mấy chuyện cười mặn.” Mẫn Ngôn tỏ ra quen thuộc ngồi lên giường, “Tôi lo cậu không nghĩ ra, lại kích động làm chuyện gì đó ngốc nghếch.”

“Trông tôi vừa ngu vừa không đáng tin thế à?” Quan Cẩm có vẻ khó chịu.

“Không không, cho dù là ai, một khi vướng vào tình yêu thì đều thất thường cả thôi. Cậu có từng nghĩ thẳng thắn thành khẩn nói hết mọi chuyện với Lục Vân Dương không?”

“Nói hết mọi chuyện? Rồi sao nữa? Bảo anh ta quyết định để tôi bắn chết em trai anh ta trả thù hay là từ bỏ chuyện báo thù cả đời này không qua lại với nhau nữa?” Quan Cẩm cười lạnh.

“… Khụ, họng hơi rát, rót dùm tôi chén nước được không?”

“Hừ, đổi đề tài chẳng có tí uyển chuyển nào.” Quan Cẩm bực mình đi tìm chén rót nước cho hắn.

“Là tôi ăn nói lung tung. Tôi biết chuyện này khó có kết cục viên mãn.” Mẫn Ngôn thở dài.

“Anh tới gây sự đấy à? Nói từ nãy giờ mà chẳng thấy có tính xây dựng nào cả.”

“Để tôi về nghĩ đã. Ha ha, tôi đi trước đây. Thôi cốc nước đó cậu uống đi. Môi cậu nứt da rồi đấy.” Mẫn Ngôn chỉa chỉa miệng Quan Cẩm, cười hì hì mở cửa chạy mất.

Quan Cẩm liếm đôi môi khô khốc, có vị sắt. Chảy máu rồi à?

Trong phòng nghỉ ở tầng bốn, trên ghế sa lông, có bóng hai người quấn riết vào nhau, tiếng thở dồn dập mơ hồ truyền tới.

Phương Mạch nhìn qua ống nhòm nhiệt, thấy hai người cuối cùng ngừng lại, nằm sát vào nhau. Hắn nhếch môi, tắt máy, tay cầm súng lắp ống giảm thanh, nhanh chóng tiếp cận căn phòng nơi đôi nam nữ kia vừa kết thúc một hồi hoan ái kịch liệt.

Tìm được vị trí thuận tiện rút lui, Phương Mạch đẩy nhẹ một cánh cửa sổ. Trong phòng truyền đến tiếng thở hổn hển sau khi vận động mạnh. Phương Mạch chợt căng thẳng. Không đúng, không khí trong phòng không hề có mùi ***!

Ngay khi hắn thầm hô không ổn, một viên đạn bắn sát rạt chỗ hắn vừa nhô đầu. Phương Mạch cúi người, cảnh giác lùi lại đằng sau. Chưa được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn sang chỗ cầu thang. Hai người mặc áo đen không hề che giấu tiếng bước chân nhanh chóng chạy tới.

Bọn họ liên thủ! Phương Mạch liếc lan can gần đó, tính toán khoảng cách, định nhảy xuống thoát thân. Tách. Đèn tầng bốn sáng choang, chiếu đến mọi chỗ hắn có thể ẩn nấp.

“Ai chà, nghe trộm không phải thói quen tốt đâu.” Lục Vân Trì đứng dựa vào cửa phòng nghỉ, dáng vẻ biếng nhác.

Phía sau, một cô gái mặc quần dài đeo dây lưng đỏ bước tới, tò mò ló đầu ra nhìn.

Tần Sắt?!

“Sao hả? Thắc mắc tại sao không phải cô Elena đúng không?” Lục Vân Trì chủ động giải thích cho hắn, “Bây giờ chắc cô ấy đang ngủ say sưa ở chỗ nào rồi. Chỉ là đi đường lắc eo ngoáy mông thôi mà, các ngươi lại đều bỏ qua chuyện Tần Sắt nhà ta có dáng người chẳng thua gì cô ta. Hơn nữa, cô ấy rất giỏi bắt chước người khác nha, đổi kiểu tóc, đổi tư thế, ngươi liền cho rằng mình nhìn thấy Elena vào phòng nghỉ.”

“Không biết vì sao lại bị phát hiện chứ gì?”

Phương Mạch đột nhiên cười lạnh: “Ngươi đã tính kế gài bẫy ta từ lâu rồi.”

“Nói đúng lắm. Ta ấy mà, người không động ta ta cũng không động ngươi. Nếu ngươi thành thật một chút, không lắp máy nghe trộm trong phòng Tần Sắt, thì sẽ không cho rằng Tần Sắt cãi nhau với ta vì ta phong lưu đa tình, cũng không mua chuộc Elena đi quyến rũ ta, nhân lúc ta với cô ta đại chiến vài hiệp thả lỏng cảnh giác, yêu đương vụng trộm không ai bảo vệ để ám sát. Mọi chuyện đều do ngươi tự mình hại mình, không trách ai được.”

Phương Mạch tức đến nghẹn thở, nhưng dẫu sao cũng thân kinh bách chiến, nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Bây giờ ngươi cầm súng tấn công người khác bị bắt ngay tại trận, con thuyền này không còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa đâu. Nộp vũ khí đầu hàng, thế nào? Nếu không, hai vị bên trái ngươi sẽ không cho ngươi dễ chịu đâu.”

Hai người mặc áo đen không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm Phương Mạch. Nhưng Phương Mạch đã sớm nhìn ra, ngay cả bộ đội đặc chủng hàng đầu cũng không bằng được cận vệ của công tước. Mình không hề có phần thắng.

Lục Vân Trì nói tiếp: “Hôm qua, người ủy thác đã đề xuất với tổ chức của ngươi hủy bỏ nhiệm vụ này. Ngươi có cố chấp cũng không được gì đâu.”

“Ta tha cho ngươi thì ngươi sẽ xem như hôm nay không có gì xảy ra sao?” Phương Mạch hỏi lại.

“Sao thế được? Ta nhìn thấy hết rồi mà. Nói dối cái mũi sẽ dài ra đấy.” Lục Vân Trì cười đến là ngây thơ vô tội.

“Vậy thì có gì khác nhau!” Phương Mạch đột nhiên vung tay, đùng một tiếng, khói đặc xộc lên, tản ra khắp nơi.

“Đùa à, ngươi lại chơi trò trong phim võ hiệp, ném đạn khói?”

Trong màn khói, Phương Mạch lao vọt đến đầu thuyền, nắm lấy sợi dây thừng hắn chuẩn bị từ sớm, nhảy qua lan can lao xuống biển.

“Thấy rồi. Hắn ở đó!” Tần Sắt chỉ xuống dưới, hô to.

Người mặc áo đen mặt không đổi sắc chĩa súng bắn một phát. Giữa không trung, Phương Mạch giật một cái, buông lỏng dây thừng rơi thẳng xuống, đập vào lan can tầng một rồi rớt xuống biển.

“Chết rồi à?” Tần Sắt kinh hô nhô đầu nhìn.

“Ông anh áo đen bắn siêu thật. Không chết thì rơi xuống biển cũng chẳng có đường sống.” Lục Vân Trì phẩy phẩy tay cho khói tản bớt đi. Thiên Hạc trốn trong phòng nổ súng lúc nãy cũng đi ra.

“Đều nhờ Thiên Hạc và hai vị đây.”

“Chẳng lẽ em không có công? Hít đất hơn 100 cái đấy, tưởng dễ à? Còn bị hai người đè lên nữa chứ, đúng là tra tấn. Đã muốn làm …”

“Lắm miệng!” Tần Sắt bịt miệng hắn, bực mình giẫm cho một phát.

“Mấy đứa không thể lặng lẽ xử lý sao. Động tĩnh lớn thế này, người phía dưới không bị đánh thức mới lạ!” Lục Vân Dương không biết lên tầng ba từ lúc nào.

“Sợ gì, có để lại dấu vết gì đâu. Khói này lát nữa là tan hết ấy mà.” Lục Vân Trì không để tâm lắm.

“Giằng co cả đêm, tất cả giải tán đi. Tên sát thủ kia bị giải quyết rồi, em có thể yên tâm nghỉ ngơi.”

“Vốn vẫn yên tâm mà. Người bất an là anh thì có. A …” Lục Vân Trì còn chưa nói xong đã bị Mộ Thiên Hạc và Tần Sắt bịt mồm kéo đi. Không nên nói mà cứ bô bô cái mồm, đúng là không biết sống chết.

Hai người áo đen đã sớm rời đi. Xong chuyện rồi họ còn phải trở về bảo vệ công nước. Chẳng may vị nào đó khó chịu muốn bạo lực ẩu đả ngài công tước, họ còn phải xuất hiện đúng lúc làm khiên thịt.

Lục Vân Dương nhìn ‘chiến trường’ sau khi khói tan hết, lại nhìn ánh rạng đông nơi chân trời, lòng chợt thấy trĩu nặng. Thắng bại ngay lúc này đây …

“Xem ra tôi vừa bỏ lỡ một màn kịch hay.”

Lục Vân Dương không quay đầu, trầm giọng nói: “Chuyện thế này không cần làm phiền đến em.”

“Thế chuyện gì mới đáng làm phiền tôi?”

Lục Vân Dương chậm rãi xoay người lại, nhìn Quan Cẩm lạnh lùng chĩa nòng súng tối om vào mình như thể không quen biết.

“Em biết từ lúc nào?”

“Từ lúc nghe người nào đó nói về huyết thống nhà họ Lục các anh. Lục Vân Trì là con lai, tôi lại chưa từng nghĩ anh đương nhiên cũng là con lai. Hơn nữa, Spider sớm đã nhận được tin Hermes sẽ lên thuyền. Theo như anh nói, Lục Vân Trì vốn không định đi, nhất thời đổi ý mới xuất hiện. Người dự định tham gia chuyến lữ hành này là anh. Tôi vốn tưởng Hermes luôn hoạt động ở nước ngoài, lại không nghĩ rằng hắn ở trong nước cũng có thể khống chế toàn cục, tạo một thế thân cho mình ở nước ngoài để che mắt thiên hạ. Cẩn thận ngẫm nghĩ sẽ thấy tính cách Lục Vân Trì không hợp với tác phong làm việc của Hermes. Hoặc là hắn có hai nhân cách, hoặc là có lý do nào đó phải luôn diễn kịch.” Quan Cẩm có vẻ rất bình tĩnh.

“Em thật thông minh. Tôi … tôi luôn cố hết sức tìm một biện pháp để chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau.” Lục Vân Dương cười khổ.

“Cho nên anh nhìn tôi nhảy nhót như một thằng hề làm trò cười trước mặt mình, vui sướng lắm nhỉ. Kẻ thù của tôi một mặt thề non hẹn biển giúp tôi trả thù, một mặt ở sau lưng tôi lặng lẽ loại bỏ đối tượng uy hiếp mình. Chẳng những cố ý tung Lục Vân Trì ra để dời sự chú ý của tôi, còn muốn tôi thề tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ. Ha ha, Lục Vân Dương, anh không biết là mình quá mâu thuẫn sao?” Quan Cẩm siết chặt tay đến độ nổi gân xanh.

“Tiểu Cẩm, từ đầu đến cuối tôi luôn thật lòng yêu em, em cảm nhận được mà. Vậy nên mới tin tưởng, thẳng thắn nói hết mọi chuyện với tôi. Tôi cảm ơn trời đã cho tôi có được sự tin tưởng của em. Nhưng tôi hận ông trời vô trách nhiệm bày ra trò đùa này. Em có biết, ngày đó nghe em kể ra sự thật, tôi phải dùng sự tự chủ mạnh nhất cả đời này mới khống chế được bản thân không. Nếu được, tôi thà rằng mình không biết gì cả.”

“Đường hoàng gớm nhỉ. Vậy xin hỏi anh đã nghĩ được biện pháp gì hay chưa?”

Lục Vân Dương lắc đầu.

“Ngoài việc dụ tôi mở miệng, biết được mối uy hiếp mình còn thuận lợi nhổ bỏ nó, tôi không thấy anh nghĩ cho tôi cái gì cả. Lục Vân Dương, đừng lừa mình dối người nữa. Chuyện này chỉ có một kết cục duy nhất, anh không chết thì tôi mất mạng.”

“Không có biện pháp nào hay, nhưng có một biện pháp dở. Tôi đành đánh cược một lần vậy.” Lục Vân Dương đột nhiên thả lỏng hai vai.

“Biện pháp gì?” Quan Cẩm nhìn anh chằm chằm.

Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Lục Vân Dương lúc này tràn đầy dịu dàng không lời nào tả được, say đắm khắc họa hình bóng người khiến mình phá vỡ quy tắc hết lần này đến lần khác.

“Tôi biết, tôi hại chết người quan trọng nhất của em. Tôi không hối hận vì ra quyết định đó. Anh ta là một sát thủ, từ khi mang thân phận đó đã định trước một kết cục khó thoát. Nhưng tôi thương em vì chuyện đó mà đau khổ. Nếu có thể xoa dịu em phần nào, tôi nguyện làm bất cứ việc gì. Cho nên, biện pháp tốt nhất là, em hãy nhằm vào chỗ này của tôi bắn một phát súng. Tôi chết nghĩa là em đã trả được thù. Còn tôi không chết là do trời cao thương xót. Hy vọng em có thể buông thù hận, cho tôi một cơ hội.” Lục Vân Dương chỉ tay vào ngực mình.

“Ha ha, Lục Vân Dương, đầu óc anh có vấn đề à? Con thuyền này đang lênh đênh trên biển, tôi bắn trúng tim anh, thì dù anh không chết cũng không có gì chạy chữa được cho anh.” Quan Cẩm tức đến bật cười.

“Cho nên tôi lấy tính mạng ra cược một lần. Nếu tôi thắng, em hãy đồng ý cho tôi một cơ hội.”

“Anh …”

“Đồng ý với tôi.”

Lục Vân Dương lại bắt đầu bướng bỉnh. Quan Cẩm lúc này máu đang hồn hết lên tim, bị sự cố chấp của anh chọc giận đến sắp hộc máu.

“Tiểu Cẩm, nã một phát vào đây đi, em sẽ được giải thoát.” Giọng Lục Vân Dương dịu dàng như thể đang nói về điều gì đó tốt đẹp.

“Được. Được. Anh muốn chết thì tôi cho anh toại nguyện!” Quan Cẩm bóp mạnh cò súng.

Phụp. Thân thể Lục Vân Dương giật giật, chậm rãi ngã ra sau, trước ngực có một đóa hoa đỏ sẫm nở bung.

Đầu Quan Cẩm nổ uỳnh một phát, khiến trước mắt hắn chỉ còn một màu đen mờ mịt.

Sao lại thế này, tại sao lại thế này … Rõ ràng hắn đã rút hết đạn, cầm một khẩu súng rỗng đi mà.

Quan Cẩm không biết mình làm thế nào đến bên Lục Vân Dương, cũng không biết làm thế nào để đóa hoa đỏ sẫm đừng lan rộng ra nữa.

Dường như có người chạy tới, có người la lên, có người lôi kéo hắn, có người lay hắn, có tiếng gì đó từ không trung vọng xuống … Quan Cẩm thấy mình như bị nhốt vào một không gian kín, không nghe rõ không thấy rõ cái gì cả.

“Chỉ có thể làm thế này thôi.” Ôn Tĩnh Hàn đỡ lấy Quan Cẩm ngã gục vào lòng mình.

“Anh đánh ngất anh ấy!” Bị tình cảnh trước mắt dọa đến mất tự chủ, Mộ Thiên Hạc có vẻ không tìm được trọng điểm, nhìn Ôn Tĩnh Hàn la lên.

“Cô ngại chưa đủ loạn à. Để cậu ấy ngủ một lát sẽ tốt cho tất cả chúng ta. Các người mau cứu người đi.” Ôn Tĩnh Hàn ngẩng đầu nhìn không trung. “Hừ, anh ta tưởng mình là con chim bất tử thật chắc, ngay cả chuyện này cũng tính chuẩn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.