Hai người đành ngừng cuộc trò chuyện, mở cửa chạy ra ngoài.
Nhóm Lục Vân Trì ở cùng tầng với họ cũng mở cửa đi ra.
“Ai đang kêu thế?” – Lục Vân Dương hỏi.
“Đằng kia.” Lục Vân Trì chỉ chỉ.
Đoàn người xuyên qua hành lang chạy đến khu phòng bên trái.
Ra đến sân ngoài, Khương Linh Huyên đang tựa vào người Vương Húc Đồng, vai run run. Phương Mạch, Điền Thanh Lâm và Đổng Xung đều đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Tĩnh Hàn cũng chạy từ tầng ba xuống.
Vương Húc Đồng sắc mặt không tốt lắm, chỉ tay về phía cái khay sắt đặt trên bàn ăn.
“Chúng tôi gọi phục vụ một phần bánh ngọt, nhưng lúc Linh Huyên mở ra thì …” Hắn không nói tiếp.
Ôn Tĩnh Hàn bước đến, mở nắp ra nhìn, không khỏi nhíu mày.
Trên đĩa không phải một chiếc bánh ngọt, mà là một đống tóc đen dài còn dính những mảnh vụn linh tinh.
“Thật đáng sợ. Rốt cuộc là ai làm chứ?” Tần Sắt nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn thứ đó nữa.
“Tóc thật hả?” – Quan Cẩm hỏi.
Ôn Tĩnh Hàn móc từ trong túi ra một cái găng tay, lấy một ít tóc cầm trên tay quan sát một lúc, lại kéo kéo: “Là thật. Nhưng hình như không chỉ của một người.”
“Không phải là nhặt từ cống thoát nước đấy chứ?” – Tần Tiếu nói.
Mấy cô gái ở đó đều rùng mình, dạ dày nhộn nhạo như muốn nôn.
“Nhất định là một nhân viên phục vụ nào đó cố tình bày trò!” Điền Thanh Lâm nói với vẻ tức tối.
Đổng Xung gật đầu.
Ôn Tĩnh Hàn nói: “Mấy thứ này trước hết cứ giữ nguyên đã. Mong rằng chỉ là một trò đùa.”
Điền Thanh Lâm và Đổng Xung nhìn nhau, than thở gì đó rồi về phòng.
“Chuyện này không thể bỏ qua như thế được. Nhất định phải tra ra!” Phương Mạch cảm thấy mình là người nhà họ Phương duy nhất ở đây, phải đứng ra chủ trì đại cục.
“Để tôi đi gọi người tìm phòng trống khóa nó lại.” Mộ Thiên Hạc chủ động chạy đi trước.
“Khương tiểu thư là người bị dọa, chuyện này xử lý thế nào xin giao cho Vương thiếu và tiểu thư quyết định.” Lục Vân Dương nói xong cũng bảo mọi người trở về phòng.
Hiển nhiên, không ai để tâm đến lời nói của Phương Mạch. Hắn ta bị bẽ mặt ngay đương trường, mặt hết xanh lại trắng. Người nhà họ Phương không coi hắn như người một nhà; người ngoài cũng không coi hắn như người nhà họ Phương. Thật là bi thảm. Quan Cẩm nghĩ bụng, không biết liệu có phải hắn ta vừa ăn cướp vừa la làng không.
Trở lại phòng Quan Cẩm, Lục Vân Dương đột nhiên nói: “Hy vọng đây chỉ là một trò đùa dai.”
“Anh đừng có mà nói gở, tôi không muốn đi đến đâu cũng gặp tội phạm giết người biến thái đâu.” Quan Cẩm giật mình.
“Người muốn giết người không phải em sao?” Lục Vân Dương đóng kín cửa phòng, tiếp tục đề tài bị ngắt quãng lúc nãy, “Em muốn giết ai? Có tôi ở đây, xem như em thêm một người tiếp ứng.”
“Anh không cản tôi?” Quan Cẩm ngạc nhiên.
Lục Vân Dương lắc đầu: “Nếu kẻ thù của em không phải trả giá, thì cả đời này em cũng không quên được thù hận. Và tôi không bao giờ có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng em.”
“Hừ, thì ra anh cũng rất ích kỷ.”
“Con người ta khi yêu đều trở nên ích kỷ. Em thử nói xem có cách chính quy gì để trừng phạt hắn không, nếu có tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ hết sức.”
“Không có cơ hội như vậy đâu.”
Lục Vân Dương lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
“Người đó là ông chủ của một tổ chức tình báo, mạng lưới tin tức của hắn phủ rộng khắp toàn cầu. Người … bạn của tôi thật ra là một sát thủ. Tổ chức của cậu ấy nhận một vụ làm ăn, đó là đi ám sát ông trùm kia. Bạn của tôi bị phân cho nhiệm vụ này. Thật ra cậu ấy đang do dự không biết có nên mạo hiểm không, vì mục tiêu lần này thực sự rất khó giải quyết. Tiếc là, chưa kịp ra quyết định, cậu ấy đã bị ông trùm kia bắn chết, trở thành con tốt xui xẻo gã dùng để cảnh cáo tổ chức.”
Quan Cẩm nói xong, thấy Lục Vân Dương không có động tĩnh gì, ngẩng đầu lên nhìn.
“Sao hả, cảm thấy bạn tôi chết chưa hết tội? Dù sao cậu ấy cũng là sát thủ giết người vô số, bị như thế xem như quả báo chứ gì.” Quan Cẩm tự giễu.
“Không phải, tôi chỉ là không ngờ người đó lại có thân phận như vậy. Cho dù là sát thủ, cậu ta cũng chỉ phải chịu trách nhiệm với những người cậu ta giết thôi. Hơn nữa, đã là người mình quý trọng thì dù người đó có làm gì ta vẫn không thể trơ mắt đứng nhìn người đó bị hại.” Lục Vân Dương hít một hơi dài, “Nếu tôi là em, tôi cũng sẽ lựa chọn như vậy. Em … thật sự rất coi trọng người đó.” Giọng điệu có mùi ghen tuông.
“Lục Vân Dương, anh mới là phần tử nguy hiểm đấy, không có quan niệm đúng sai gì cả.”
“Em chính là tiêu chuẩn phán xét đúng sai của tôi.”
“Đậu …”
“Nói nửa ngày vẫn không hiểu, người kia rốt cuộc là ai?”
“Hắn tên là Hermes.”
“… Tên hợp với nghề nhỉ. Trên thuyền này có ai tên ngố như vậy sao.” Lục Vân Dương cẩn thận nhớ lại.
“Đây chỉ là biệt hiệu thôi. Mặt mũi hắn ra sao tôi cũng không biết.” Quan Cẩm thấy hơi chán chường.
“… Em thật biết cách đặt ra nan đề cho tôi.” Lục Vân Dương đột nhiên cười khổ, xoa đầu Quan Cẩm.
“Này, đừng có tùy tiện sờ soạng đầu tôi.” – Quan Cẩm nói với vẻ bất mãn – “Tôi có nhờ anh đâu, là tự anh muốn làm quân cảm tử đấy chứ.”
“Phải phải, là tôi cam tâm tình nguyện. Em có đầu mối gì nói tôi nghe xem nào.”
Quan Cẩm che che lấp lấp nói khái quát tình hình.
“Nói vậy là em còn có đồng lõa, à không, đồng minh.”
“Bọn họ không muốn để lộ thân phận, tôi cũng không biết là ai.” Quan Cẩm nói chung chung. Hắn không có quyền nói cho người ngoài biết về họ khi chưa được đương sự đồng ý.
“Vậy họ có đặc điểm gì?”
“Ừm … một người có lẽ rất giàu, nhưng nhìn bề ngoài chưa chắc đã là giàu. Một người khác …” Trong đầu Quan Cẩm đột nhiên lóe qua một tia sáng. “Này, anh là bác sĩ tâm lý đúng không?”
Lục Vân Dương có hơi mơ hồ khi hắn đột nhiên đổi đề tài, nhưng vẫn thành thực gật đầu: “Tôi có giấy phép hành nghề. Nhưng tôi rất ít khi chẩn bệnh, chỉ khi hoạt động nghiên cứu cần đến mới làm.”
“Thế anh biết thôi miên không?”
“Không phải em định bảo tôi thôi miên tất cả mọi người trên thuyền để tên Hermes kia tự lộ tẩy đấy chứ?” – Lục Vân Dương bật cười – “Thôi miên là một phương pháp trị liệu, không phải chú ngữ, sao mà thần thánh như vậy được.”
“Tóm lại là có biết.”
Lục Vân Dương gật đầu.
Là anh ta ư? Không trùng hợp như thế chứ? Nếu thật sự là anh ta, lúc này vẫn còn ra vẻ huyền bí lừa gạt mình thì hơi quá đáng rồi. Quan Cẩm nghĩ đi nghĩ lại mà không tìm ra người thứ hai có khả năng là Psychiatrist.
“Sao thế? Nản lòng rồi? Chúng ta có nhiều thời gian, cứ từ từ mà làm, đừng nóng vội.” – Lục Vân Dương nhìn vẻ mặt hắn, an ủi. “Việc cấp bách bây giờ là phải tìm chỗ bố trí thứ hàng nguy hiểm này của em cho thỏa đáng.”
Bấy giờ, Quan Cẩm mới nhớ ra đống linh kiện quăng lung tung trên giường. May là hắn không lấy thuốc nổ ra, nếu không chắc Lục Vân Dương phát điên mất.
Quan Cẩm nhìn quanh quất, không tìm ra chỗ nào an toàn để cất đồ: “Anh lo có người vào phòng tôi lục soát à?”
“Cẩn tắc vô áy náy. Tôi có ý này rất hay. Em chờ một chút.” Lục Vân Dương đứng dậy, đi đến bên tường lần mò một chút, mở ra cửa ngầm, bước sang phòng mình. Lát sau, hắn ôm hai cái gối to quay lại.
“Rút bớt ruột bông ở giữa, giấu đồ vào trong sẽ không lo bị phát hiện.” Lục Vân Dương rất vừa lòng triển lãm tác phẩm của mình, lại phát hiện Quan Cẩm đã hóa đá như thể trúng định thân thuật.
“Sao thế? Ý kiến của tôi không tốt à?”
Quan Cẩm giơ tay run run rẩy rẩy chỉ chỗ trống ngay giữa bức tường, hỏi: “Tại sao ở đó lại có cửa? Đừng bảo với tôi là anh thức suốt đêm để làm ra!”
Lục Vân Dương nhún vai: “Tôi nào có giỏi như thế. Vốn dĩ trên tường đã có cửa rồi, chắc trước đây nó là một phòng xép. Chỉ là bên tôi nhìn được tay nắm cửa, bên em lại bị vách ngăn cách âm che mất thôi.”
“Cho nên anh cứ công khai ra vào phòng tôi thế này hả?”
“Đương nhiên là vì cửa lách này tiện hơn cửa chính rất nhiều.” Lục Vân Dương làm như đây là chuyện hiển nhiên, “Thật ra tôi nghĩ không cần phải đóng cửa, mở ra mở vào mất thời gian.”
Quan Cẩm giật giật khóe miệng: “Sao anh không nói thẳng muốn dọn hẳn sang phòng tôi đi.”
“Thì ra em muốn như vậy. Sớm biết thế tôi đã chẳng tốn công thế này.” Lục Vân Dương vui ra mặt.
“Lục Vân Dương, anh dự mưu từ trước rồi chứ gì. Cố ý chọn cái phòng xép này rồi sai người vào đây bố trí cửa.” Quan Cẩm nheo mắt nhìn anh.
Lục Vân Dương cười rất là trong sáng: “Tôi nào có thân phận gì để người ta phải chuẩn bị sẵn như thế.”
Quan Cẩm chỉ tay vào cửa: “Anh cầm gối về đi. Tôi ra ngoài tìm người.”
“Tìm ai?”
“Tìm nhân viên phục vụ tới lắp then cửa cho tôi.”
Cuối cùng, then cửa không được lắp. Lục Vân Dương chơi xấu đòi ở lại giấu súng vào ruột gối với Quan Cẩm. Làm xong xuôi, hai người nhanh chóng thu dọn chiến trường, ‘hủy thi diệt tích’, gói bông thừa với vật nặng rồi mở cửa sổ ra ném xuống biển, sau đó chỉnh lại giường chiếu.
“Ai chà, các cậu đúng là, trời còn sáng trưng mà đã không nhịn được rồi. Làm xong còn có sức dọn dẹp cơ đấy. Chậc chậc, Vân Dương, cậu chưa đủ cố gắng nha.” Ôn Tĩnh Hàn đứng ở cửa phòng nhướn mày nói.
“Làm gì cơ?” Quan Cẩm giật mình. Lúc trước khóa cửa, lại kéo kín màn che, nên hắn nhìn không rõ lắm.
“Thanh thiên bạch nhật mà lại kéo màn kín mít, cậu nói xem là làm gì?”
Quan Cẩm vẫn đang ở trạng thái căng thẳng, cân nhắc ý tứ của anh: “Anh đến có việc gì?”
“Tiện đường gọi các cậu đi ăn trưa thôi.”
Lục Vân Dương kéo Quan Cẩm lại: “Chúng tôi gọi phục vụ đưa đồ ăn tới phòng rồi.”
“Chậc, bị dồn nén đến mức đấy cơ à.”
“Chúng tôi còn muốn làm tiếp trận sau.” Lục Vân Dương nhướn mày.
Ôn Tĩnh Hàn che miệng, cười quái dị rời đi.
Quan Cẩm sửng sốt vài giây, mới chợt hiểu ra bọn họ đang nói cái gì. Hắn vội vàng lao ra cửa, cứu vãn sự trong sạch của mình: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, tôi với Lục Vân Dương chỉ trải lại ga giường thôi!”
Vì thế, mọi người ra ngoài chuẩn bị đi ăn trưa đều nghe được rõ ràng.