Mọi chuyện bắt đầu từ một tin tức bên lề trên một tuần san giải trí nổi tiếng.
Sau khi theo đuổi được Nhạc Phàm, Kim Mạch Long rất an phận thủ thường. Không phải cái tính đào hoa của hắn được sửa bớt, mà là mọi sự chú ý đều dồn hết lên Nhạc Phàm, ý nghĩ xấu xa gian xảo cũng dùng hết vào anh. Tình yêu có thể khơi dậy tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông. Bản năng giống đực thôi thúc Kim Mạch Long tạo một hình tượng cao lớn vĩ đại trước mặt người yêu, cho nên hắn chạy về nhà chỉ tay lên trời thề với ông bố già, muốn thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, cố gắng học tập chuyện kinh doanh của gia tộc, làm một người thừa kế ưu tú.
Vì thế, những cuộc gặp gỡ trao đổi, tiệc tùng xã giao là không thể tránh được. Ngày đó, Kim Mạch Long làm đại diện cho bên đầu tư uống rượu với mấy người trong giới sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, tất nhiên là có nghệ sĩ trẻ a dua nịnh nọt để kiếm chỗ dựa rồi. Người đẹp yêu thương nhung nhớ, Kim Mạch Long cũng gặp dịp thì chơi, uống đến quên trời đất. Cuối cùng, say đến không đứng thẳng nổi, được cậu nghệ sĩ trẻ đỡ ra khỏi quán, đúng lúc bị cánh săn tin trực sẵn ngoài cửa chụp được n kiểu ảnh với đủ tư thế mờ ám.
“Chẳng trách mấy ngày nay Nhạc Phàm lại giận như vậy.” Lâm Bạch đọc tờ tuần san giải trí Bóng Dáng số mấy ngày trước mà nhóm cảnh sát nữ truyền cho, chậc lưỡi lắc đầu.
“Tôi thấy anh ấy ngày nào cũng ở trong phòng giải phẫu mài dao soàn soạt, không định giết người thật chứ?” Đinh Đinh cau mày.
Trần Kiều Vũ vuốt móng tay, vui tươi hớn hở nói: “Yên tâm, Nhạc Phàm biết chừng mực, cùng lắm là thiến thôi.”
“… Rốt cuộc mọi người đang nói chuyện gì?” Trịnh Phi gãi đầu.
Cố Tương ngồi bên cạnh chỉ cười không nói.
“Em bảo này Phi ca, thần kinh anh có thể thô hơn được nữa sao!” Đinh Đinh chán nản, “Anh có cặp mắt to囧囧 sáng ngời như thế mà không nhìn ra gian tình à!”
Trịnh Phi tiếp tục chớp mắt.
Đinh Đinh đã hoàn toàn tuyệt vọng không buồn dẫn dắt tên đầu gỗ này nữa, vì thế nói thẳng luôn.
Trịnh Phi giật mình: “Hả? Họ thành đôi lúc nào vậy?”
“Thôi, gỗ mục không đẽo được.” Trần Kiều Vũ phẩy tay, “Phải rồi, anh có thành kiến gì với chuyện này không?”
“Thành kiến? Không!” Trịnh Phi lắc đầu nguầy nguầy dưới cái nhìn nóng bỏng của hai cô, “Tôi … tôi đâu phải chưa từng gặp.”
“Gặp ở đâu?!”
“… Lúc tham gia quân ngũ, tôi, khụ khụ, từng thấy rồi.”
Quan Cẩm chống cằm, luôn lẳng lặng lắng nghe. Lục Vân Dương ngồi bên cạnh cũng chống cằm, lẳng lặng ngắm nhìn nửa bên mặt và cần cổ duyên dáng trắng nõn của hắn.
Cuộc sống thế này thật bình thản, làm người ta vừa thoải mái lại vừa hơi nhàm chán. Đã có trò hay tìm đến cửa, thì hắn không ngại thêm tí gió cho lửa cháy to hơn một chút.
Giữa trưa. Nhà ăn cục cảnh sát.
Mọi người trong tổ tụ lại với nhau vừa ăn vừa tán gẫu rất vui vẻ.
Quan Cẩm chậm rãi nói: “Vân Dương nói với tôi là anh ấy khá thân với chủ tịch tập đoàn giải trí Kinh Thiên. Dù sao dạo này mọi người cũng rảnh rỗi, có cơ hội sẽ mang mọi người đến trường quay tham quan, coi như đi thư giãn.”
Lục Vân Dương đột nhiên bị điểm danh mới đầu sửng sốt vài giây, rồi lập tức nhập vai: “Đúng vậy, nghe nói công ty sản xuất phim truyền hình và điện ảnh thuộc tập đoàn Kinh Thiên đang quay một bộ phim mới, diễn viên chính do Nhan Khanh và Vu Mạn Đình đảm nhiệm. Qua đó xem chắc sẽ thú vị lắm.”
Đinh Đinh và Trần Kiều Vũ mắt sáng như đèn pha: “Thật không? Nhanh Khanh là thần tượng của bọn tôi đó!” (Tác giả: Lúc trước tên Vân Khanh, nhưng do trùng tên với người nhà họ Lục nên sửa lại.)
“Vu Mạn Đình à …” Trịnh Phi cũng tỏ vẻ hứng thú với diễn viên chính.
Công ty sản xuất phim truyền hình và điện ảnh Kinh Thiên? Sắc mặt Nhạc Phàm đột nhiên trở nên khó coi.
Quan Cẩm liếc nhìn anh, nói tiếp: “Nghe nói bộ phim này là một tác phẩm lớn, được tập đoàn Kim Thực đầu tư. Qua đó xem có lẽ sẽ hiểu rõ hơn.”
Tan làm, Lục Vân Dương vừa bận bịu trong phòng bếp vừa hỏi: “Sao đột nhiên em lại muốn đến trường quay? Lại nói, người quen thân với Mẫn Ngôn là em mà, đâu phải tôi.”
Quan Cẩm ôm A Qua đứng dựa cửa, lười biếng nói: “Dạo này chán qua, anh không thấy là đi xem ‘bồ’ của Kim Mạch Long mặt mũi thế nào, thúc đẩy Nhạc Phàm ra tay nhanh hơn rất thú vị sao? Nếu chuyện không thành thì đó cũng là ý của anh, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“… Ý kiến hay.” Lục Vân Dương chỉ có thể tỏ vẻ vô cùng vinh hạnh được chịu tiếng xấu thay hắn.
…
“Chúng ta bỏ việc đi chơi thế này hình như không tốt lắm đâu.” Xuống xe rồi, Cố Tương vẫn có chút bất an.
“Yên tâm, còn nửa ngày nữa là đến cuối tuần rồi, tổ trưởng cũng chẳng biết chạy đi đâu. Với lại dạo này chẳng có vụ nào, chúng ta ngồi trong văn phòng chỉ tổ lãng phí điện nước.” Trần Kiều Vũ nói nhẹ như bẫng.
Ừm … lãng phí xăng của nhà nước thì không tính sao …
Nhạc Phàm theo sau mọi người, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ bản thân, nhưng thật sự không kìm được muốn đến xem cậu nghệ sĩ làm Kim Mạch Long mê đến thần hồn điên đảo đó rốt cuộc là cái dạng người gì. (Kim: Anh đã bảo là mặt mũi cậu ta thế nào anh cũng không nhớ mà, toàn do lũ phóng viên viết linh tinh thôi QAQ)
“Ây nhô, cậu hai đến đó à.” Giám đốc Đổng Hưng Thịnh đã chờ ở cửa từ sớm, cúi đầu khom lưng chào hỏi. Có thể thấy Mẫn Ngôn đã đánh tiếng trước rồi.
Quan Cẩm khoanh tay cười nói: “Chúng ta lại gặp nhau.”
Đổng Hưng Thịnh bấy giờ mới nhận ra Quan Cẩm và Trần Kiều Vũ đi đằng sau, chợt rùng mình: “Hai vị cảnh sát, lại có vụ án nào cần chúng tôi phối hợp sao?”
“Lần này chúng tôi chỉ đến tham quan thôi.”
Đổng Hưng Thịnh nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào, ông chỉ cần làm theo lời bí thư của chủ tịch, tiếp đãi họ chu đáo là được rồi.
Bộ phim lần này là tập thứ hai trong seri “Tội tâm” của đạo diễn Tần Thao nổi tiếng. Tần Thao rất am hiểu cách khắc họa nội tâm nhân vật, thông qua những cảnh phim chuyển đổi nhanh hoặc góc nhìn của nhân vật để diễn tả nỗi sợ hãi, sự căng thẳng hay hưng phấn. “Tội tâm” là bộ phim dinh dị đầu tay của ông, sau khi công chiếu đã thu về lợi nhuận cực cao, nhận được nhiều lời khen ngợi. Vì thế, năm nay ông tiếp tục làm bộ phim điện ảnh thứ hai cùng tên, còn mời cả ảnh đế và ảnh hậu của giải Kim Bình năm ngoái thủ vai chính, muốn tạo một bộ phim bom tấn. Phim khởi quay chưa được bao lâu giới truyền thông đã tranh nhau đưa tin.
Trời rét, nhưng may là những cảnh quay của mấy ngày gần đây đều thực hiện trong nhà. Hôm nay quay cảnh một nhà hát kịch, được thực hiện tại lễ đường của trường quay của công ty. Đoàn người được Đổng Hưng Thịnh dẫn vào lễ đường, ngồi ở khu riêng bên trái.
“Wa wa, là Nhan Khanh thật kìa!” Đinh Đinh kích động, “Tôi có thể chụp ảnh chung với anh ấy không?”
“… Chờ cậu ấy quay xong cảnh này chắc là được. Tính tình Nhan Khanh tốt lắm.” Đổng Hưng Thịnh ngoài miệng thì nói thế, trong lòng lại đang lo ngay ngáy, chung quy cứ có cảm giác mấy vị khách không mời này mang đến rất nhiều nhân tố bất ổn.
Nhan Khanh vào vai biên kịch của một đoàn kịch. Anh và Vu Mạn Đình trong vai giám đốc đoàn kịch kiêm đầu tư đang diễn cảnh tranh chấp nhau.
“Mặc dù cô là nhà đầu tư, nhưng về phương diện diễn kịch thì cô nên tôn trọng sự chuyên nghiệp của đạo diễn và diễn viên chứ không phải ở đây khoa tay múa chân đòi cắt sửa lung tung!” Biên kịch Lê Thần do Nhan Khanh đóng là người duy nhất không e ngại hậu quả, có gan biểu đạt cái nhìn chân thực của mình, chính vì thế mà thường xuyên xảy ra xung đột với Vương Mộng Nam do Vu Mạn Đình đóng.
“Anh!” Vương Mộng Nam tức đến mặt trắng bệch.
“Được rồi, được rồi, chuyện gì cũng từ từ đã nào.” Đạo diễn đoàn kịch vội tiến lên hòa giải, “Tiểu Lê, cậu cứ sửa chút đi, không ảnh hưởng gì lớn đâu.”
Lê Thần bặm môi không nói nữa, xoay người đi xuống. Đến bậc thang, anh đột nhiên ngừng lại, chậm rãi quay đầu, cơ mặt hơi vặn vẹo, đôi mắt lóe lên ánh quỷ dị, chậm rãi nói: “Kịch cũng có linh hỗn. Tùy tiện làm hỏng nó, nó sẽ phẫn nộ, sẽ phản kháng, sẽ trừng phạt, sẽ giết chóc …”
Những âm thanh linh hoạt kỳ ảo nhẹ nhàng phiêu đãng trong lễ đường. Trong khoảnh khắc, mọi người không ai gây ra một tiếng động nào.
Đạo diễn Tần Thao cũng sửng sốt vài giây mới giật mình hô: “Đạt!”
Vu Mạn Đình đứng trên sân khấu vỗ ngực: “Nhan Khanh, anh dọa tôi rồi đấy.”
Nhan Khanh mỉm cười: “Chúng ta đang đóng phim kinh dị mà.”
“Quả là diễn xuất xuất chúng. Biểu hiện vừa rồi cực kỳ giống triệu chứng điển hình của người có bệnh tâm thần.” Lục Vân Dương gật đầu, vừa nói vừa như có điều suy nghĩ.
Trịnh Phi cười ha ha, giỡn: “Sẽ không diễn nhiều quá thành phân liệt thật chứ?”
“Phân liệt cái đầu anh!” Đinh Đinh tức mình đạp cho hắn một phát.
Lực sát thương của fan cuồng là rất lớn. Trịnh Phi dứt khoát ngậm miệng.
Trợ lý của Nhan Khanh là một cô gái cột tóc đuôi ngựa tuổi xấp xỉ Đinh Đinh. Cô cầm cốc nước chạy lên nói: “Uống nước đi, môi anh khô nứt rồi kìa.”
“Cảm ơn.” Nhan Khanh nhận cốc nước, uống một ngụm, ánh mắt vừa lúc bắt gặp người mới bước từ phòng hóa trang ra. Anh ngẩn người, sắc mặt có phần mất tự nhiên.
“Chào anh! Em tên Đinh Đinh, là người hâm mộ đáng tin của anh! Ừm, nếu không phiền, anh có thể cho em xin chữ ký không?”
Nhan Khanh nhìn cô gái chạy đến trước mặt mình, hơi ngạc nhiên. Nhưng nếu là đi cùng người kia thì chắc cũng có chút địa vị.
“Đương nhiên có thể. Cảm ơn em đã ủng hộ tôi.” Nhan Khanh cầm lấy bút trong tay cô, ký tên soạt soạt.
“Vậy nếu không làm phiền công việc của anh, có thể chụp ảnh chung không?” Đinh Đinh tiếp tục nói.
“…”
“Nhan Khanh đang quay phim, không tiện chụp ảnh. Chờ anh ấy xong việc đã.” Trợ lý Tiểu Đóa nhảy ra, che chắn cho Nhan Khanh thân hình cao cao đằng sau.
Rẹt rẹt – Hai cô gái mắt chạm nhau, tia lửa bắn tung tóe.
Nhạc Phàm vẫn luôn nhìn quanh quất, hình như không thấy người đó.
“Đạo diễn, cảnh sau tôi có thể đổi bộ trang phục khác không? Tôi thấy bộ này không thể hiện được sự hoạt bát của mình.” Một cậu trai dáng người mảnh khảnh cầm theo bộ quần áo đứng trước mặt Tần Thao.
Nhạc Phàm tập trung nhìn, mặt lập tức tối sầm.
“Đổi đi.” Tần Thao nhìn bộ quần áo tối màu, cũng có cùng ý kiến.
Cậu trai đắc ý liếc nhìn người phụ trách phục trang, đi về phía phòng thay đồ.
“Cậu là diễn viên đóng trong phim này?” Quan Cẩm đột nhiên gọi cậu ta lại.
Trương Tân nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Đương nhiên rồi. Anh là ai? Anh không phải người của đoàn phim.”
“Cậu đóng vai gì?” Nhạc Phàm đột nhiên chen ngang.
Trương Tân chợt giật mình, tưởng là fan: “Tôi đóng vai nam thứ, em họ của Nhan Khanh.”
“À, thế bao giờ thì chết?”
“… Anh có ý gì!”
Nhạc Phàm liếc nhìn thân thể nhỏ gầy của cậu ta: “Chẳng phải phim kinh dị đều thế sao? Bắt đầu từ nam nữ số n nào đó, chết một loạt đến khi chỉ còn nhân vật chính hoặc là toàn quân bị diệt.”
Tần Thao ngồi bên kia giật giật khóe miệng: Tưởng tôi là đạo diễn hạng ba chắc!
“Cái anh nói cũ rích rồi. Tôi là nam thứ, sẽ không chết. Nhà đầu tư rất xem trọng tôi đó.” Trương Tân trừng mắt nhìn anh.
“Quả nhiên, có chỗ dựa có khác.” Quan Cẩm cố đổ thêm dầu vào lửa.
Trong lòng Nhạc Phàm lúc này đã lôi Kim Mạch Long ra đập thành đầu heo rồi. Nói thật, anh vốn không tin Kim Mạch Long phản bội mình, chỉ tức cậu ta không biết chừng mực, giở trò gặp dịp thì chơi làm anh khó chịu. Nhưng nay xem ra, có phải anh quá ngây thơ rồi không?
Bên này hết sức căng thẳng, bên kia cũng sóng ngầm mãnh liệt.
“Nhan Khanh, diễn xuất của cậu thật sự rất tuyệt vời. Những bộ phim cậu đóng tôi đều xem rồi. Tôi thích nhất là nhân vật Phượng Lan ” Trần Kiều Vũ hoàn toàn mất đi phong thái ngự tỷ, trở thành một cô thiếu nữ vô tri.
“Cô thích Phượng Lan? Rất nhiều người đều không coi trọng bộ phim đó lắm.” Nhan Khanh hơi kinh ngạc.
“Thích nhất ấy! Tôi cảm thấy cậu chính là Phượng Lan. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy nhân vật điện ảnh nào lại có thể làm người ta xúc động đến thế. Không phải bởi vì tình tiết phim, mà là vì bản thân người đó.”
Ánh mắt Nhan Khanh nhuốm màu buồn bã. Tôi chính là Phượng Lan sao? Thật sự là muốn giấu cũng không nổi.
“So với những nghệ sĩ khác, anh chính là thần thoại. Không phải con nhà nòi, gia đình không có quyền lực địa vị lớn, cứ vậy ngang trời xuất thế, dựa vào tài năng và sự cố gắng của bản thân để tạo ra kỳ tích.” Đinh Đinh cũng không kìm được hết lời khen ngợi.
“Mọi người quá khen, tôi không dám nhận.” Nhan Khanh lắc đầu, “Giới giải trí không phải nơi cứ cố gắng là sẽ thành công. Tôi chỉ may mắn hơn người khác thôi.” Mà cái sự may mắn này còn phải trả bằng cái giá rất đắt.
Tiểu Đóa giỏi nhìn mặt đoán ý, lại một lần nữa chen vào: “Xin lỗi hai cô, chúng tôi chuẩn bị quay tiếp bây giờ. Mời hai cô tránh đi cho!”
Tia lửa điện càng lớn hơn nữa.
“Cảnh thứ hai!”
“Cảnh này diễn gì vậy?” Lâm Bạch và Trịnh Phi lưu luyến chấm dứt cuộc giao lưu thân thiết với diễn viên, trở lại chỗ ngồi.
“Hình như là cảnh mọi người đang tập kịch thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người chết gì gì đó.” Là người gặp nhiều vụ án thật ngoài đời, Trần Kiều Vũ tỏ vẻ kịch bản chẳng có tí hấp dẫn nào cả.
Trên sân khấu, mọi người đang tập luyện. Lê Thần ngồi phía dưới, cùng ‘đạo diễn’ nhìn chăm chú.
Trên sân khấu, nhân viên lạnh lùng nói: “Xin lỗi, hôm nay cậu đến muộn, danh sách đã đầy rồi.”
Trương Tân trong vai một thanh niên nghèo túng nói với vẻ lo lắng: “Nhưng mà tôi thật sự đang cần gấp, có thể dàn xếp chút không?”
“Chuyện này sao dàn xếp được.”
“Tôi thật sự rất vội mà, có đồ cần gửi gấp.”
“Vậy …” Cô nhân viên đảo mắt vài vòng, “Tủ sắt của chúng tôi đầy hết rồi. Nhưng có một rương gỗ không dùng đến, cũng có khóa an toàn.”
“Được được!” Thanh niên vội vàng thanh toán tiền, nôn nóng kéo hành lý đi thẳng đến chỗ cái rương.
Cậu dùng mật mã mở khóa, mở nắp rương ra.
Trương Tân đột nhiên cứng người, run rẩy ngã ngồi ra đất, sau đó hoảng sợ chạy xuống sân khấu, mãi sau mới thét lên: “Có … có người chết!” Âm cao vang dội như muốn phá thủng nóc lễ đường.
“Đạt! Tốt lắm!” Tần Thao rất vừa lòng.
Trương Tân vẫn run rẩy, không nói được câu gì, dường như chưa thoát khỏi nhân vật.
“Chậc chậc, không phải bình hoa, diễn xuất cũng khá đó chứ.” Quan Cẩm cố tình nói.
Lục Vân Dương đột nhiên nắm nhẹ cổ tay Quan Cẩm, giọng có vẻ nặng nề: “Đổ mồ hôi, thở dồn, đồng tử nở rộng, mắt trợn to, thét chói tai … biểu hiện của adrenalin tăng vọt, tinh thần ở vào trạng thái bị kích thích. Tôi không nghĩ đó là diễn xuất.”
Lúc này, Nhan Khanh là người đầu tiên chạy lên sân khấu, đến chỗ rương gỗ nhìn vào.
Anh che miệng, lùi lại vài bước, lúc xoay người, mặt đã trắng bệch.
“Đậu má! Chúng ta không bị Conan nhập thật chứ!” Lâm Bạch kêu lên.