Lúc Quan Cẩm mơ màng ngủ, đột nhiên có tiếng người phá cửa.
Nửa đêm, âm thanh nghe như đến đòi nợ. Quan Cẩm bực bội khó chịu chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một đám áo dài trắng.
…
“Anh là Quan Cẩm? Chúng tôi là tổ xử lý khẩn cấp các trường hợp đặc biệt. Chúng tôi nghi ngờ anh chiếm giữ thân thể người khác bất hợp pháp, đề nghị anh theo chúng tôi về kiểm tra.” Người cầm đầu mặt không đổi sắc giơ một tờ giấy lên.
Kiểm tra?! Quan Cẩm nổi giận, coi ông mày là người ngoài hành tinh à?
“Cút mẹ mày đi!”
“Tiểu Cẩm? Tiểu Cẩm?”
Quan Cẩm mặt mày hung tợn mở bừng mắt ra, nhìn thấy đèn tường mờ nhạt và gương mặt lo lắng của Lục Vân Dương.
Quan Cẩm chớp mắt mấy cái. Thì ra là mơ.
“Tôi nói những gì?”
“Em bảo cút đi gì đó. Em mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy anh mặt dày đòi hôn chúc ngủ ngon.” Quan Cẩm lật người, quay lưng lại phía anh.
“Ngày nhớ mong đêm mới nằm mộng. Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của em. Hôn cái nào!”
Tên này gần đây rất không bình thường. Có ai nói cho hắn biết, có phải Lục Vân Dương cũng bị nhập rồi không …
“Tiểu Cẩm, đây là bản ghi chép lời khai của những người đó tối hôm Trương Tân bị tấn công.” Đinh Đinh chỉnh lý văn kiện xong đưa cho hắn, “Cậu trang điểm kiểu smocky à? Hay là tối qua ngủ không ngon?”
Quan Cẩm hừ mũi, bực bội cầm cốc cà phê trên bàn lên uống ực một hơi.
“Chậc chậc, trông không giống túng dục quá độ, mà là dục cầu bất mãn?” Tiếng nói thầm của Đinh Đinh từ xa truyền đến.
Quan Cẩm xua những ý nghĩ lung ta lung tung ra khỏi đầu. Dù sao đó cũng là chuyện mà không ai tìm được bằng chứng, mình chột dạ nỗi gì? Đừng nói bị lộ, cho dù mình thẳng thắn nói ra tên họ Lục kia cũng chỉ nghĩ mình bị tâm thần phân liệt.
Quan Cẩm lắc đầu tự giễu, cúi xuống đọc lời khai.
Vu Mạn Đình: Phim tạm dừng quay, lại sắp đến năm mới, nên tôi ở nhà suốt, hoặc là về nhà bố mẹ tôi. Đêm qua tôi ở nhà … Sáng nay trợ lý gọi điện cho tôi, bảo là một người trong đoàn làm phim gặp chuyện không may, lo tôi … Nhan Khanh? Tôi không rõ. Anh ấy có ân oán gì với Trương Tân không người ngoài như tôi sao biết được. Trước đây tôi từng hợp tác với anh ấy vài lần. Đó là một người có tài, cũng không ỷ mình có tài mà lơ là. Tôi tán thưởng người như thế. Nói thật, tôi không muốn thấy anh ấy bị cuốn vào chuyện này … Nói sao nhỉ, từa tựa như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ ấy, ha ha, có lẽ hơi khoa trương.
Tần Thao: Tôi vốn không tin quỷ thần, nhưng thấy nhiều chuyện không may xảy ra liên tiếp thế này, tôi cũng không chắc có quay tiếp được không nữa … Hôm qua tôi ở nhà, không muốn ra ngoài. Vợ và con tôi có thể làm chứng. À, có lẽ lời họ nói cũng không thể làm căn cứ chính xác … Trương Tân tuy hơi không biết điều, nhưng người mới mà, cọ xát một thời gian là chín chắn lên thôi, sẽ không ai vì chuyện đó mà đập đầu cậu ta đâu. Giờ cậu ta thoát khỏi tình trạng nguy hiểm chưa? … Nhan Khanh? Cậu ấy là diễn viên tôi đánh giá rất cao, phẩm tính cũng tốt. Tôi không tin cậu ấy ra tay vì bị Trương Tân khiêu khích. Nhưng tôi cũng khó mà nói được hai người đó có mâu thuẫn với nhau không. Tôi cứ có cảm giác chuyện này liên quan đến người trong đoàn phim, nếu không sao người gặp chuyện không may toàn là diễn viên của tôi? Tôi không tin lời nguyền rủa hay gì cả, trên đời này đáng sợ nhất là lòng dạ con người.
Đỗ Bình: Tôi đang định ngày mai đến chùa Phổ Độ dâng hương. Giờ cứ nghĩ mà sợ, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử. Đêm qua? Tôi đi xem phim, cuống vé còn nằm trong túi đây, nhưng có ai nhớ không thì tôi không biết. Hôm nay đọc báo tôi mới biết Trương Tân gặp chuyện không may, đúng là sốc … Nhan Khanh nói sao cũng là một ngôi sao lớn, không lý nào lại xung đột với một người mới đến mức đó. Tin tức trong cái giới giải trí này đọc rồi cho qua thôi, ai tin là thật. Nhan Khanh sẽ không làm chuyện đó thật chứ? Cậu ấy là một diễn viên giỏi, chẳng may ảnh hưởng tới sự nghiệp thì thật đáng tiếc. … Bộ phim này chắc hỏng rồi, tôi làm đạo diễn lâu như vậy, lần đầu tiên …
Lâm Thư Dao: Tôi đi bar với bạn bè. Hai vị cảnh sát, chúng ta đâu phải thân thiết gì, các anh hỏi kỹ thế … Nhan Khanh làm? Trương Tân cướp vợ hay đốt nhà anh ấy? Anh ấy khinh chẳng thèm chấp mấy người như thế. Các anh không hiểu, cái giới showbiz này là vậy, ai cũng cố gắng tiến lên phía trước, không rảnh quay đầu nhìn xem người phía sau làm trò gì, trừ phi họ đuổi kịp anh. Quy tắc ngầm gì đó càng chẳng phải chuyện nghiêm trọng. Đi khắp nơi bán mình và bán cho một người thì khác gì nhau? Không cần biết dựa vào cái gì để leo lên, không có bản lĩnh thì dù được nâng đỡ cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Giới giải trí có đen tối thế nào thì người đứng vững sau cùng vẫn phải có thực lực. Tôi khâm phục những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, cần gì quan tâm họ trèo lên bằng cách nào.
Quan Cẩm gãi cằm. Dường như không ai tin rằng Nhan Khanh liên quan đến vụ án. Còn về chuyện quy tắc ngầm, người khác tránh không nói tới, chỉ mình Lâm Thư Dao dám đề cập. Đúng là thẳng thắn.
Nhưng, có gì đó … Quan Cẩm lật lại tư liệu. Hắn không phải máy tính, muốn xem tư liệu gì là mở ngay ra được, tìm lại tư liệu gốc vẫn đáng tin hơn.
Người này hình như hơi khác thường. Nhưng dấu hiệu của cái ‘hơi’ đó liệu có thiếu sức thuyết phục không? Còn thiếu một thứ nữa, là động cơ …
Trịnh Phi hấp tấp chạy vào: “Có hy vọng!”
Quan Cẩm quay đầu: “Cái gì?”
“Tôi vừa có được một vài tin tức, kết hợp với ý kiến của mọi người trước đó, phát hiện cả ba nạn nhân đều có một điểm giống nhau!” Trịnh Phi rất kích động.
Quan Cẩm chờ anh nói tiếp.
“Bọn họ đều đi cửa sau!”
“… Ý là có hậu thuẫn hả?” Là một tên gay, cách nói ‘cửa sau’ này thật dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nguyệt: Cửa sau Hán Việt là “hậu môn” >.<
“Phi ca, anh không thể nói một cách chuyên nghiệp hơn sao?” Trần Kiều Vũ lườm anh, rồi quay sang nói với Quan Cẩm: “Nạn nhân đầu tiên tên Triệu Kỳ, nghe nói lúc trước chơi bời lêu lổng, nhưng do có quan hệ họ hàng với một quản lý nhỏ của một công ty sản xuất phim nên mới được nhét vào tổ đạo cụ. Thật ra anh ta chẳng giúp được gì, cũng không phải người có trách nhiệm. Nghe đâu anh ta muốn làm diễn viên, người kia nhét anh ta vào đoàn phim là để làm quen với mọi người nhân thể học tập diễn xuất. Quách Tử Chân thì tôi không nói nữa, cậu ta với giám đốc công ty bất động sản kia chính là quan hệ giao dịch thể xác. Trương Tân dạo này sở dĩ kiêu ngạo như vậy là vì nghe nói có người đứng sau chống lưng, nhưng không phải loại mà báo chí đưa tin đồn thổi. Tóm lại đối tượng không phải người kia nhà Nhạc Phàm.”
Quan Cẩm cau mày: “Ý cô là các nạn nhân đều dùng cách thức không chính đáng để đổi lấy sự nghiệp, đây là động cơ của hung thủ?”
“Nhiều khả năng là như vậy. Hơn nữa, lời đồn về Nhan Khanh đang lan tràn khắp nơi. Nếu giả thiết này là thật, thì có thể hung thủ cố tình hãm hại Nhan Khanh.” Trần Kiều Vũ nói đến thần tượng lại có chút buồn bực.
“Hung thủ giết hại kiểu người giống Nhan Khanh chứng tỏ trong tay hắn có bằng chứng cho thấy Nhan Khanh không dựa vào năng lực cá nhân để thành công. Tại sao không giết anh ta luôn mà lại tung tin lên mạng?” Cố Tương hỏi.
“Giống như câu nói đó vậy.” Trong đầu Quan Cẩm lóe qua một tia sáng.
“Câu nào?”
“’Tao sẽ không để mày chết dễ dàng như thế. Tao muốn mày phải sống, sống mà nhìn mình thân bại danh liệt, tao muốn mày sống không bằng chết!’, cuối cùng là một tràng cười điên cuồng vặn vẹo gì đó.” Quan Cẩm nhún vai.
“… Rất có tính tượng hình. Tôi bảo này Quan Cẩm, dạo này cậu lại xem phim tám giờ tối đúng không?”
“Ý cậu là hung thủ chuẩn bị phóng sát chiêu cuối cùng, bởi với hắn Nhan Khanh mới là boss cuối, xử lý anh ta xong là kết thúc phó bản?” Lâm Bạch thầm vỗ tay cho cách diễn đạt đặc sắc và phấn khích của mình.
“… Tôi nghe không hiểu.”
“Cộng 1.”
“Cộng 2.”
“Cộng 3.”
“Ôn Tĩnh Hàn đâu?”
“Quan Cẩm, giữ đội hình!” Đinh Đinh giận mắng, “ Anh ấy bảo người đàn ông của mình trở lại rồi, anh ấy về xem một chút.”
“… Anh ta … nói thẳng thế à?”
“Anh ấy thường xuyên nói vậy, mọi người quen rồi.” Mọi người thu dọn đồ đạc về chỗ của mình, hoàn toàn không có phản ứng gì.
… Không ngờ mấy người này lại cho rằng Ôn Tĩnh Hàn đang nói đùa. Nên nói mấy người quá dễ lừa hay Ôn Tĩnh Hàn quá thẳng thắn đây. Thời buổi bây giờ càng nói thật càng không ai tin sao?
Tạm gác chuyện này sang một bên. Lâm Bạch nói đúng ý hắn. Xem ra kiểu gì vẫn phải đến tìm Nhan Khanh.
…
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Nhan Khanh không chào đón vị khách không mời mà đến này lắm.
Quan Cẩm xua tay, đi vào căn phòng lần trước.
“Nhà anh bị paparazi vây kín rồi. Chỗ này nhất định là nơi thanh tĩnh mà họ không biết.” Hắn ngồi xuống chẳng khách khí, “Loại trà lần trước được lắm, hôm nay lại pha đi.”
Nhan Khanh giật giật khóe mắt. Nếu cậu không phải từng giúp tôi, còn là người yêu của em trai Lục Vân Thâm, tôi đã đuổi cậu ra khỏi cửa rồi.
Nhan Khanh im lặng đi pha trà. Quan Cẩm chậc chậc hai tiếng: “Này, bỏ cái vẻ thương xuân tiếc thu đầy tính văn nghệ đó đi. Tôi tới hỏi anh chuyện quan trọng đây.”
“Anh cảnh sát, sự nghiệp của tôi sắp sửa bị hủy đến nơi rồi. Đây là chuyện quan trọng nhất với tôi.” Nhan Khanh bắt đầu thấy bực.
Quan Cẩm cười lạnh: “Anh còn có mạng mà ở đây châm hương thưởng trà. Có người lại chỉ biết chờ tiết thanh minh đợi người khác đến thắp hương cho.”
“…” Nhan Khanh mở miệng, cuối cùng lại không nói gì.
“Tôi hỏi anh, có còn nhớ hai bộ phim kinh dị tôi từng nói với anh là có người bắt chước theo đó giết người và bày trò đùa dai không?”
Nhan Khanh gật đầu.
“Đây là tư liệu cụ thể về hai bộ phim đó. Anh xem đi, rồi nhớ lại xem có liên quan gì đến mình không.”
“Tôi từng tham gia cuộc thi tuyển diễn viên cho bộ phim thứ nhất, được chọn vào vai nam thứ ba. Nhưng người đại diện giúp tôi tìm một bộ phim tốt hơn, nên sau đó tôi đã từ chối. Bộ phim thứ hai thì tôi không nhớ rõ … Khoan đã, phim này từng mời Vu Mạn Đình? Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy tôi vừa nhận giải cho diễn viên mới, họ có mời tôi, nhưng do không sắp xếp được thời gian nên tôi đã từ chối.”
“Lúc ấy anh đã ở bên Lục Vân Thâm rồi đúng không?” Quan Cẩm chẳng buồn hỏi vòng vo. Hắn không rảnh.
Nhan Khanh quẫn bách, gật gật đầu.
“Tôi biết nhà đầu tư cho bộ phim thứ hai là một công ty thuộc nhà họ Lục. Anh ta bỏ đầu tư là vì anh?”
“Không, anh ấy không phải người làm việc không có nguyên tắc. Nguyên nhân là vì công tác điều tra trước khi đầu tư làm chưa đầy đủ, sau đấy lại thấy bộ phim này không có khả năng thu về lợi nhuận cao, nên mới rút vốn đầu tư. Đấy chỉ là một công ty con thuộc tập đoàn nhà họ Lục. Bấy giờ Lục Vân Thâm còn chưa quản lý rộng được như thế.”
“Vậy còn bộ phim đầu tiên anh trúng tuyển?”
Nhân Khanh ngẩng phắt đầu lên: “Lục Vân Thâm đã cho tôi rất nhiều cơ hội và sự ủng hộ, nhưng có được giao vai diễn hay không là do tôi dùng năng lực để giành lấy. Anh ấy đồng ý sẽ không can thiệp!”
Quan Cẩm gật đầu ra chiều đã hiểu, bụng lại nghĩ thầm: Cậu trai, cậu ngây thơ quá rồi. Người nhà họ Lục làm gì có ai tốt tính tuân thủ quy ước. Cậu không cho can thiệp thì anh ta sẽ không nhúng tay à? Nhìn cái kiểu mặt than của Lục Vân Thâm biết ngay là người ngoan cố, cho dù là người mình thích, chỉ cần anh ta cho rằng tốt với người đó thì mặc kệ đúng sai, nhất định sẽ làm. Đây là huyết thống, hai anh em tính giống nhau y đúc.
“Nói vậy là anh ta giúp anh có cơ hội tham gia dự tuyển chọn diễn viên cho bộ phim đầu tiên?”
“Có thể nói như vậy.”
“Thế anh nghĩ lại xem, người dự tuyển với anh năm đó có những ai?”
Nhan Khanh sửng sốt: “Cậu có ý gì?” Một lúc sau, mặt anh dần lộ vẻ khiếp sợ, “Cậu cho rằng người cùng tham gia dự tuyển năm ấy bị tôi loại bỏ vẫn luôn oán hận tôi, nên âm thầm thu thập tin tức để phá hoại sự nghiệp của tôi?”
Quan Cẩm bật ngón cái: “Thông minh. Chẳng trách Lục Vân Thâm lại thích anh. Nhưng anh nghĩ đơn giản quá. Tôi thì cho rằng người kia thời điểm cạnh tranh với anh đã coi anh là kình địch, anh thuận lợi lấy được vai diễn, lại vì có cơ hội tốt hơn mà vứt bỏ nó, khiến hắn oán hận. Sau đấy, không biết làm thế nào mà hắn nghe được tin có người đứng sau nâng đỡ anh, vì vậy cảm thấy bất công. Tình cờ, hắn có cơ hội nhận vai nam số hai trong một bộ phim khác, nào ngờ nhà đầu tư rút vốn, kịch bản bị sửa lại. Một lần nữa, may mắn lướt sát qua người hắn. Trùng hợp làm sao, hắn biết được nhà đầu tư chính là người đứng sau làm hậu thuẫn cho anh, mà anh từng được mời tham dự nhưng từ chối. Vì thế, tâm lý vặn vẹo, hắn cho rằng anh chính là nguyên nhân khiến hắn gặp bất hạnh.”
Nhan Khanh tròn mắt há hốc mồm nhìn hắn, cứ như đang nghe chuyện hoang tưởng, “Sao có thể như thế?”
“Có lẽ người này đã phải chịu nhiều đắng cay trên con đường nghệ thuật, mà anh thì lại nhanh chóng nổi tiếng. Vốn đã mất cân bằng tâm lý, lại thêm nhiều trắc trở, và sự tương phản rõ rệt, hắn coi anh là kẻ địch giả tưởng. Vì thế, hắn dùng đủ mọi phương pháp, theo dõi, hỏi thăm tin tức, góp nhặt rất nhiều bằng chứng về mối quan hệ của anh và Lục Vân Thâm, tìm cơ hội tung tin. Có điều, trong quá trình đó, có thể hắn gặp chuyện tốt nào đó nên bỏ dở kế hoạch, có cơ hội gây dựng lại sự nghiệp rồi nên hắn bỏ qua anh. Nhưng, gần đây, mọi chuyện lại đột ngột rẽ sang hướng khác, lần thứ hai hắn phải thất vọng suy sụp. Thế là oán hận tích tụ nhiều năm bùng phát, hắn đã biến thành kẻ điên cuồng, không chỉ muốn giết người cho hả giận, mà còn dùng cách thức tàn ác để trả thù anh. Giết người rồi đổ tội cho anh, không đổ tội được cũng khiến anh phải chịu tai tiếng, sau đó tung tin về mối quan hệ của Lục Vân Thâm với anh, kéo anh từ thiên đường rơi xuống địa ngục, muốn nhìn anh thê thảm hơn cả hắn.”
Quan Cẩm uống ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Nhan Khanh: “Ê ê, không phải bị dọa choáng rồi chứ? Đàn ông con trai gì mà yếu ớt thế.”
“Tôi … kẻ đó giết người là vì tôi …” Nhan Khanh thấy đầu mình loạn cả lên, dường như có cây búa đang nện mạnh vào não làm anh đau đớn.
“Thôi nào, anh đừng có … đúng rồi, ủy mị như thánh mẫu thế. Anh nghĩ mình là ai? Anh là người bị hại, không phải hung thủ, đừng có tự hành hạ mình.” Quan Cẩm chịu không nổi, liếc mắt khinh thường.
Nhan Khanh nhắm mắt lại: “Người đó rốt cuộc là ai?”
“Tôi đến để hỏi anh đây.”
“Cậu không biết?”
“Hỏi thừa, biết rồi còn đến đây nói với anh làm gì, đi bắt người từ lâu rồi.”
Nhan Khanh cau mày, lát sau mới nói: “Tôi không nhớ những người cùng tham gia thử vai với tôi …”
“Vậy nên tôi mới đem hồ sơ, ảnh chụp của tất cả nhân viên trong đoàn làm phim ‘Tội tâm’ đến. Chắc chắn hung thủ nằm trong số đó. Anh xem có người nào mình từng gặp trước đây không.”
Nhan Khanh xem một lúc lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh: “Người này … ở trong đoàn phim ư? Tôi không có ấn tượng gì cả. Chẳng lẽ …”
“Để tôi tìm ảnh của họ hồi còn trẻ.”
“Tôi có ấn tượng, chắc chắn là tôi đã từng gặp người này. Nhưng gặp ở đâu thì tôi không nhớ. Có điều bây giờ tôi chẳng nhận ra anh ta, làm việc trong đoàn lâu vậy rồi mà tôi chưa từng nghĩ là đã từng gặp nhau trước kia. Hung thủ thật sự là …” Nhan Khanh thấy rùng mình.
“Được rồi, việc còn lại cứ giao cho tôi.” Quan Cẩm thu lại ảnh chụp, nhìn Nhan Khanh cúi đầu không biết đang suy tư cái gì.
Ài, từ lúc nào mình lại thích làm anh trai tri kỷ thế này. Quan Cẩm khụ một tiếng, gọi lại sự chú ý của Nhan Khanh.
“Rối rắm cái gì. Tôi biết ban đầu anh đến với anh ta không phải do tự nguyện. Nhưng sau đó đâu phải anh chưa từng lợi dụng anh ta. Anh là người thông minh, không phản kháng được vậy thì thuận theo tự nhiên, làm điều có lợi cho mình. Chẳng lẽ bây giờ vẫn cảm thấy mình thiệt thòi?”
Nhan Khanh miết miệng chén, nói khẽ: “Sự nổi tiếng hào nhoáng của tôi chỉ là vẻ ngoài giả dối. Thật ra người đó nói đúng, tôi nhờ vào quy tắc ngầm mới trèo lên được đỉnh cao. Nhưng, trong lòng tôi vẫn luôn đặt giả thiết, nếu lúc trước mình không gặp Lục Vân Thâm, thì bây giờ có thể giữ mình trong sạch để mà đóng phim, để làm một người ngay thẳng hay không. Ha ha, ngẫm lại cũng thấy khinh bỉ bản thân. Như thế có khác gì làm đĩ còn muốn lập đền thờ.”
“Anh hiểu rõ nhỉ.” Quan Cẩm mỉm cười. Thật ra hắn rất thích tính cách của Nhan Khanh, không giả vờ thanh cao.
“Cho nên anh chưa bao giờ đồng ý về nhà với Lục Vân Thâm. Dù anh biết rằng anh ta luôn coi anh là người yêu chứ không phải một món đồ chơi.”
“Tôi không biết phải làm thế nào để thuyết phục mình quên đi khởi đầu tồi tệ của chúng tôi, quên đi những lợi ích tôi có được từ anh ấy.”
Quan Cẩm ngửa mặt lên trời thở dài. Lục Vân Dương chết tiệt, trong nhà anh có vấn đề sao lại để tôi đóng vai xấu thế này. Biết thế đã chẳng đồng ý. Mình không có tí kinh nghiệm nào trong việc khơi thông tư tưởng cho người khác.
Mặt mày ủ ê nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo.
“Chỉ là một chút chuyện của quá khứ thôi, có gì mà không quên được. Lại đây.” Quan Cẩm ngoắc tay gọi anh.
Nhan Khanh lặng lẽ dịch vào sâu trong ghế.
“Lại đây đi, anh kể cho cậu một chuyện, bảo đảm nghe rồi sẽ nghĩ thông hết.” Tiếp tục giả bộ lưu manh đùa bỡn trai nhà lành.
Nhan Khanh phì cười: “Cảnh sát Quan, cậu thế này trông rất giống dụ thụ có ý đồ phản công nhưng cuối cùng vẫn bị đè.”
… Đệt, so sánh kiểu éo gì thế! Cường công trước đây giờ mang gương mặt thanh tú nhoáng cái vỡ vụn.
“Được rồi, tôi sai rồi. Qua nghe cậu kể chuyện đây.” Tâm trạng thoải mái hơn nhiều, Nhan Khanh tự giác qua chỗ hắn.
…
“Cậu về rồi ạ? Một lát nữa cậu chủ mới về.” Hầu gái đón lấy áo khoác của Nhan Khanh.
“À …” Nhan Khanh đờ đẫn bước vào phòng.
“Nhan Nhan, em tới hỏi thăm xem anh có nhu cầu gì không đây.” Trợ lý Tiểu Đóa nhảy ra, hói với vẻ lo lắng: “Anh không sao chứ?”
“Không có gì …” Tiếp tục đờ đẫn.
“Sắc mặt em không tốt. Thấy khó chịu ở đâu?” Chính chủ xuất hiện, đè lại bả vai Nhan Khanh, đau lòng muốn chết.
Nhan Khanh lắc đầu: “Không có chỗ nào khó chịu. Chỉ là tam quan khai sáng thôi. Để em suy ngẫm một lát đã.” Nói xong đờ đẫn bước lên cầu thang.
… Tam quan được khai sáng? Lục Vân Thâm và trợ lý nhìn nhau. Đây là … lời khen sao?