Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 6 - Chương 6



Editor: Nguyệt

“Nhan Khanh không nhớ ra bất kỳ chuyện gì đặc biệt, gần đây cũng chẳng đắc tội ai. Không lẽ bông hoa hồng đó chỉ là một trò đùa dai?” Quan Cẩm cùng Lục Vân Dương đi từ tập đoàn giải trí Kinh Thiên ra, vừa đi vừa nói chuyện.

“Hy vọng là thế.” Lục Vân Dương đứng ở cửa, lần thứ mười hai được các nữ diễn viên ra vào tòa nhà đá lông nheo.

“Chà chà, Kinh Thiên nhiều anh đẹp trai thế mà hình như đều không nổi tiếng bằng anh nhỉ?” Quan Cẩm lừ mắt nhìn cô nàng xinh đẹp đi giầy cao gót vừa mới rời đi, nói với giọng điệu khó chịu.

Lục Vân Dương nhoẻn miệng cười: “Đối với các nữ diễn viên, nam diễn viên có đẹp mấy cũng vô dụng, lại không thể làm cơm ăn.”

Quan Cẩm nhìn Lục Vân Dương ăn diện bảnh bao đúng chuẩn người đàn ông hoàng kim, chợt ngộ ra: “Hóa ra mấy cô đó nghĩ anh là giám đốc công ty hay đại gia nào đó, định câu kéo làm phiếu cơm dài hạn.”

“Đáng tiếc đã quá muộn. Phiếu cơm này bị người ta mua vĩnh viễn rồi, không đổi được. Họ có muốn cũng vô dụng.” Lục Vân Dương lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Quan Cẩm dừng bước, nhìn anh ba giây, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?”

“… Đủ nuôi em ăn chơi xả láng mấy đời liền.”

Quan Cẩm nghiêng đầu sang chỗ khác, ra chiều suy nghĩ.

Lục Vân Dương thầm đoán, chẳng lẽ điều kiện kinh tế cũng là một lợi thế? Biết vậy đã dâng hết sổ tiết kiệm và tài khoản ngân hàng lên.

Hai người trở lại văn phòng, vừa mở cửa đã giật nảy mình vì căn phòng tối đen như mực cùng đủ loại gào khóc thảm thê với âm nhạc rùng rợn. Mọi người tụ lại với nhau, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình máy tính siêu lớn của Lâm Bạch, trên đó đang chiếu đến đoạn cao trào.

Quan Cẩm bịt tai, nhíu mày hỏi: “Mấy người làm gì thế này, không sợ Ôn Tĩnh Hàn đuổi việc cả lũ à?”

Đám người và Ôn Tĩnh Hàn đứng đằng sau quay đầu lại, mỉm cười.

“… Anh định cầm đầu nhóm bỏ việc hả?”

“Vừa rồi Lâm Bạch nhớ ra mình từng xem một bộ phim kinh dị, trong đó có cảnh có người dùng sâu đe dọa nhân vật chính. Vì thế cậu ấy mò lại bộ phim đó, chúng tôi cùng xem, biết đâu tìm ra được điều gì đó.”

Tiếng gào thét trong phim cuối cùng cũng dứt. Tất cả mọi người thở phào một hơi.

“Ôi mẹ ơi, rốt cuộc cũng hết. Phim này hét từ đầu phim đến cuối phim, các diễn viên không sợ hét nhiều đến điếc cả tai sao.” Trịnh Phi ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Cái này mà cũng gọi là phim kinh dị? Chẳng có tí logic nào, không hồi hộp cũng không hợp lý.” Trần Kiều Vũ cũng không chịu nổi.

“Không có mối liên hệ nào với vụ án của chúng ta, ngoại trừ tình tiết bông hoa kia.” Cố Tương lắc đầu, “Có lẽ người kia xem xong phim này rồi học theo, hoặc có thể chỉ là trùng hợp.”

Lục Vân Dương gãi cằm: “Nhan Khanh hay những người khác trong đoàn làm phim có liên quan gì đến bộ phim này không?”

Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày: “Hỏi hay lắm. Tiểu Bạch đã thu thập đủ tư liệu rồi, năm năm trước bộ phim nay được một nhà sản xuất có tiếng phụ trách, định mời Vu Mạn Đình mới nổi tiếng về làm diễn viên chính. Nhưng sau đó gặp vấn đề về kinh phí, không mời nổi Vu Mạn Đình. Cuối cùng, kịch bản được sửa lại, tham gia bộ phim toàn là những diễn viên không có tên tuổi, sau khi công chiếu cũng không được nhiều khán giả ủng hộ.”

“Vu Mạn Đình? Hành động đưa hoa có chứa sâu thiên về phái nữ nhiều hơn, ác độc, có tác dụng khủng bố tâm lý mà không có tính sát thương. Nhưng, một điều hiển nhiên là một nữ minh tinh nổi tiếng không kém gì Nhan Khanh không có động cơ để làm chuyện đó, về mặt tính cách cũng không hợp.” – Lục Vân Dương phân tích.

“Tạm gác chuyện hoa sâu này sang một bên, dù sao không có bằng chứng nào chứng minh nó liên quan đến vụ án mạng trước đó. Chúng ta quay trở lại án chính, tiếp tục điều tra quan hệ của nạn nhân với những người khác và phân tích hiện trường. Một đoàn làm phim lớn như vậy, tôi không tin không ai biết chút dấu vết nào.” Ôn Tĩnh Hàn nói.



“Tiểu Đóa, em làm gì mà cứ đi đi lại lại thế?” Nhan Khanh gọi cô trợ lý đang nhìn ngó khắp nơi.

Tiểu Đóa vọt đến bên anh: “Em phụng mệnh Mạc ca, ở bên cạnh bảo vệ anh an toàn!”

Nhan Khanh dở khóc dở cười: “Có đến mức đó không? Chỉ là một đóa hoa thôi mà, sao phải nghiêm trọng hóa vấn đề thế. Trò đùa dai của kẻ nhàm chán nào đó thôi, anh không có thù oán gì với ai, không có người muốn giết anh đâu.”

“Nhan Khanh, anh quá tốt bụng. Anh không làm gì người ta thì vẫn có khối kẻ nghĩ rằng tổn thất của mình là do anh gây ra. Bây giờ anh đang là cây to đón gió, cẩn thận vẫn hơn.” Tiểu Đóa nói rất nghiêm túc.

“Câu này chắc là là Mạc ca nói.”

“Hì hì, bị anh phát hiện rồi.”

Tuy Nhan Khanh cũng thấy không thoải mái lắm, nhưng không cho rằng có nguy hiểm đến tính mạng. Mấy năm nay anh thật sự không hề đắc tội ai. Hơn nữa, anh rất mẫn cảm, gần đây lại không hề cảm nhận được ánh mắt ác ý nào nhìn vào mình.

Lúc này, ở một góc phim trường xảy ra chút xung đột. Không biết Quách Tử Chân dở chứng hay gì mà lúc thì kêu đau đầu hoa mắt khó chịu, lúc thì bảo bối cảnh có vấn đề, lúc lại bảo muốn sửa lời kịch của mình, cứ như đang cố tình gây sự. Đạo diễn Tần có tốt tính đến mấy cũng phát bực. Cậu là cái thá gì mà dám vênh váo trong phim trường của tôi, Nhan Khanh với Vu Mạn Đình người ta đứng top đầu trong giới còn chưa nói gì, cậu lại còn kênh kiệu?

Đạo diễn Tần trong cơn tức giận muốn đuổi người ngay lập tức. Trợ lý đạo diễn Đỗ Bình vội vàng đứng ra hòa giải: Đạo diễn, xem như trẻ con không biết trời cao đất dày đi, anh cần gì phải chấp nhặt với cậu ta. Mà cậu chàng này hình như có hậu thuẫn nên mới dám chèn ép người khác như thế. Anh tội gì phải trở mặt để rồi đắc tội người ta. Bình tĩnh đừng nóng, để em đi nói với cậu ta, bảo cậu ta một vừa hai phải thôi.

Bấy giờ đạo diễn Tần mới nén cơn giận, ngoài miệng không nói gì nhưng đã ngầm đồng ý với Đỗ Bình. Đỗ Bình lau mồ hôi. Công việc này đúng là khó làm, cứ như lính cứu hỏa, mệt thật …

Đỗ Bình bảo trợ lý của Quách Tử Chân dỗ cậu ta về phòng nghỉ ngơi, mình thì dẫu buồn bực vẫn phải theo sau mà dỗ. Hơn một tiếng sau, Đỗ Bình mới trở lại phim trường với bộ mặt xanh xao, kể khổ với người bên cạnh: đúng là đồ của nợ, nếu không phải muốn quá trình quay phim thuận lợi thì đã đá cậu ta đi từ lâu rồi, vân vân.

Chừng mười lăm phút sau, Quách Tử Chân mới đủng đỉnh quay lại, nhưng thái độ đã tốt hơn. Đất diễn của cậu ta không nhiều, cơ bản chỉ hai ba lượt là xong. Lúc này, Tần Thao mới dần nguôi ngoai.

Một hồi trò cười không lớn không nhỏ này trở thành đề tài đàm tiếu của nhóm Trương Tân. Nhan Khanh thì vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, hay nên nói là không hề để ý đến. Anh đã đứng trên đỉnh cao của cái giới giải trí này, không kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng buồn nhìn xuống dưới. Không giống leo núi, bên dưới chẳng có phong cảnh gì đẹp mắt, chỉ có vũng nước đục ngầu bẩn thỉu. Điều khiến anh ngạc nhiên là từ lúc Quách Tử Chân gây chuyện đến khi về phòng nghỉ, Vu Mạn Đình dường như luôn nhìn cậu ta. Lần nào Nhan Khanh quay qua cũng thấy Vu Mạn Đình nhìn Quách Tử Chân, không có biểu cảm gì, ánh mắt lại như ẩn chứa điều gì sâu xa …

Vu Mạn Đình là người cao ngạo, chưa bao giờ để mắt đến lớp người mới lại không biết điều, lần này có vẻ khác thường. Nhan Khanh lắc đầu, không nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt này nữa, cúi đầu ngẫm nghĩ về kịch bản. Lúc này, Quách Tử Chân ra vẻ tình cờ đi đến chỗ anh.

Nhan Khanh quay sang nhìn Tiểu Đóa đã mở “trạng thái cảnh giác cấp độ 1” như trấn an, tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.

“Anh Nhan, hôm nay xong việc anh có rảnh không?” Quách Tử Chân hỏi với vẻ khách khí. Đương nhiên, cái sự khách khí này là thật hay giả thì còn khó nói.

Nhan Khanh ngẩng lên nhìn: “Có việc gì?”

“Em có mấy cảnh diễn chung với anh, mãi chưa tìm được cảm giác, cho nên muốn nhờ anh dành chút thời gian diễn tập với em, chỉ bảo cho em một chút.” Vẻ mặt và ngữ điệu của Quách Tử Chân đều rất chân thành.

Nhan Khanh không phải người khó tính, bình thường không muốn chấp nhặt với cậu ta. Với lại, cậu ta đã nói như thế rồi, xung quanh có bao nhiêu người nhìn, anh mà từ chối lại thành ra kiêu căng ngạo mạn.

“Chiều nay xong việc tôi còn chuyện khác, nhưng khoảng nửa tiếng thì chắc là được.”

“Vậy là đủ rồi, cảm ơn anh Nhan!” Quách Tử Chân có vẻ rất vui.

Nhan Khanh đăm chiêu nhìn theo bóng cậu ta rời đi.

“Không có ý gì tốt.” Tiểu Đóa kết luận.

Một buổi quay khá thuận lợi, chạng vạng là kết thúc công việc. Nhan Khanh bàn luận với Đỗ Bình và tổ trưởng tổ đạo cụ vài vấn đề về bối cảnh ngày hôm sau một lát, ngoảnh lại đã thấy mọi người về hết rồi. Anh vội bảo Tiểu Đóa thu dọn đồ đạc ra xe chờ, một mình đến phòng nghỉ nơi hẹn trước với Quách Tử Chân.

Phòng nghỉ không có người. Nhưng, tầm hai giờ chiều Quách Tử Chân đã quay xong rồi, hình như là về khu phòng nghỉ ngủ tạm. Nhan Khanh cẩn thận nhìn khắp phòng một lượt, thấy áo khoác của Quách Tử Chân vẫn còn đó. Hay là đi toilet? Anh ngồi xuống chờ.

Qua chừng mười phút vẫn không thấy người đâu. Nhan Khanh đứng dậy đi ra ngoài. Các diễn viên đã về hết, cả căn phòng lớn yên tĩnh đến lạ lùng. Chẳng lẽ cậu ta đùa mình … Ngay lúc Nhan Khanh định đi về, một đoạn nhạc đột nhiên vang lên làm anh giật mình.

Đây là nhạc chuông di động của Quách Tử Chân, anh từng nghe được. Lần theo âm thanh, tiếng nhạc truyền từ sâu trong phòng tới.

Sao không ai nghe máy? Chẳng lẽ Quách Tử Chân bất tỉnh? Hay là để quên di động ở đây? Nhan Khanh không nghĩ nhiều, lập tức đi đến chỗ tiếng chuông phát ra, đi mãi đến tận cánh cửa dùng làm bối cảnh đã quay xong trước đó.

Anh vươn tay ra, kéo cửa.

Sao cửa này nặng thế?

Anh đành dùng hai tay kéo mạnh cánh cửa gỗ.

Tiếng chuông di động chợt ngưng bặt. Cùng lúc đó, Nhan Khanh cũng ngưng thở.

Mặt sau cánh cửa, đập vào mắt anh là cái đầu của Quách Tử Chân, mắt mở trừng trừng, đôi con ngươi không hề xoay chuyển, khóe mắt chảy ra hai vệt máu đỏ sậm.

Nhan Khanh theo bản năng lùi lại đằng sau, nhìn Quách Tử Chân chết không nhắm mắt bị cố định trên cánh cửa, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Có âm thanh nào đó tắc trong cổ họng, muốn bật ra mà như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn đến phát đau.

“Á!!!!!!!!”

Tiếng hét kinh hãi vang dội trong căn phòng trống.

Tiếng hét đó không phải của Nhan Khanh, mà của Tiểu Đóa lo lắng nên chạy tới tìm anh.

Vừa về nhà không lâu, Quan Cẩm với Lục Vân Dương đang rửa đồ ăn trong phòng bếp thì di động đột nhiên đổ chuông.

Lục Vân Dương lau tay, ra phòng bếp cầm điện thoại lên nghe: “Anh à, sao lại rảnh rỗi gọi cho em thế này?”

“Tìm người bảo vệ Nhan Khanh giúp anh.”

“Dạ?”

“Dùng người của em, đáng tin nhất mà không khiến người khác chú ý.” Giọng Lục Vân Thâm nghe có vẻ cương quyết lại nặng nề.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cái gì? Lại có người chết!”

Lục Vân Dương sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra người nói là Quan Cẩm đứng bên cạnh, cũng đang nghe điện thoại.

“Phim trường chỗ Nhan Khanh xảy ra án mạng.” Lục Vân Thâm ở bên kia điện thoại nói.

“Cục cảnh sát cũng gọi tới rồi. Anh yên tâm, cứ giao cho em.”

Quan Cẩm cúp máy, cau mày: “Trước giờ chưa lần nào Ôn Tĩnh Hàn tìm tới tôi mà có chuyện tốt cả.”

“Chuyện tốt còn cần cảnh sát làm gì?” Lục Vân Dương đưa áo bành tô cho Quan Cẩm, anh cũng vội vàng khoác áo vào.

“Tôi đang cân nhắc chuyện đổi nghề.”

“Đổi sang nghề gì?”

“Bán xổ số, thế nào? Toàn nghe được tin tốt làm người ta kích động.”

“Mỗi ngày nghe tin người khác trúng giải lớn ấy hả?”

“… Thôi vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.