Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 7 - Chương 14



Editor: Nguyệt

Khi Ôn Tĩnh Hàn mở mắt ra lần nữa đã quay trở lại thế giới hiện đại.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Cậu hỏi với giọng khàn khàn.

Công tước ngồi bên giường nhìn cậu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Một ngày một đêm. Vết thương bị nhiễm trùng nên cậu bị sốt cao, dùng trực thăng đưa đến bệnh viện rồi mới phát hiện vết thương bị nứt ra, bắp chân hoại tử diện tích lớn, đành phải cắt bỏ.”

“… Chẳng lẽ ngài không có chút tinh thần nhân đạo nào với trái tim yếu ớt của bệnh nhân à. Thế cái chân đang treo lủng lẳng kia của tôi là mô hình hả?”

“Xem ra chưa sốt đến mức hỏng đầu.”

“Người hỏng đầu là anh đấy.”

“Thích bị ném về chỗ đó lần nữa hả?”

“Ui da, chân tôi đau quá. Mau gọi bác sĩ!”

“…”

“Chưa no.” Ôn Tĩnh Hàn ngồi trên giường bệnh giơ cái bát không lên.

“Bây giờ cậu không hoạt động gì, không thể ăn quá nhiều.”

“Anh phá sản rồi hả, sao ngay cả tình nhân cũng không nuôi nổi thế này.”

“Tình nhân?” Công tước đột nhiên lại gần, tay chống lên thành giường, nhốt Ôn Tĩnh Hàn vào giữa, “Vẫn nhớ vai trò của mình cơ à?”

Hơi thở nóng rực phất qua má. Ôn Tĩnh Hàn cố lùi lại đằng sau. Phiền rồi đây, cậu nhìn thấy trong mắt công tước thứ mà cậu không muốn thấy nhất: dục vọng.

“Ha ha … anh đừng làm người ta sợ thế chứ Trước kia anh Âu Thần chẳng bao giờ dọa tôi như vậy cả.” Ôn Tĩnh Hàn đá lông nheo.

Công tước ghé sát vào mặt cậu, nói thầm bên tai: “Cậu cố tình nhắc đến hắn ta để làm ta ghê tởm sao?”

“Làm … làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ muốn nói là với địa vị của ngài thì chỉ cần vẫy tay là có cả đống mỹ nhân băng thanh ngọc khiết chạy đến, cần gì phải phí thời gian với tàn hoa bại liễu như tôi. Ha ha ha …”

Công tước rũ mắt, cẩn thận ngắm nhìn cậu thiếu niên đang chột dạ trước mắt, nhếch miệng cười: “Khẩu vị của con người sớm muộn gì cũng thay đổi. Bây giờ ta thấy khá là hứng thú với người nhiều kinh nghiệm.”

Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không phải người nhiều kinh nghiệm!”

“Tích lũy dần là được. Ta giúp cậu.”

“Tôi … chân tôi đang bị thương.”

“Không cần dùng đến chân. Cậu cứ ngoan ngoãn nằm im là được.”

“Sao có thể như vậy! Tôi là người có tinh thần trách nhiệm với công việc. Điều này sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm việc của tôi!”

“Công việc? Trước đây cậu từng làm nghề mại ***?” Công tước bắt đầu phóng áp suất thấp.

“Không phải! Ý tôi là … một cách so sánh thôi …”

Liếm lên vành tai trắng nõn, vừa lòng khi thấy Ôn Tĩnh Hàn run rẩy, công tước cuối cùng cũng thỏa mãn thú vui bắt nạt người khác của bản thân, đứng thẳng người dậy.

“Cậu chỉ bị thương ngoài da, sẽ nhanh khỏi thôi. Ta rất mong chờ cậu thể hiện cái tinh thần chuyên nghiệp của mình. Đến lúc đó đừng làm ta thất vọng.” Nói rồi bày ra cái vẻ cao quý thường ngày nâng bước khoan thai rời khỏi phòng bệnh.

Nếu dùng một câu đang thịnh hành bây giờ để hình dung thì là ‘không tìm đường chết đã chẳng chết’. Bây giờ Ôn Tĩnh Hàn có nuốt cả đống thuốc hối hận cũng không ích gì. Cậu muốn khiến vị công tước này có hứng thú, nhưng không phải loại hứng thú này.

__________ Tôi là đường phân cách tiêu hồn __________

Viện trưởng bệnh viện số 3 rũ mắt, chậm rãi nói: “Có một tổ nghiên cứu khoa học do cấp trên cử xuống để hợp tác nghiên cứu công nghệ y học mới.”

“Ông có biết lai lịch của tổ nghiên cứu này không?” Quan Cẩm hỏi.

“Đương nhiên là có. Chúng tôi không bao giờ để người lai lịch bất minh tự ý ra vào bệnh viện. Bí thư Lý của Cục Môi trường đã đích thân gọi điện đến báo, còn có quyết định hợp tác nghiên cứu khoa học do cấp trên gửi xuống bệnh viện số 3 chúng tôi.” Viện trưởng mở ngăn kéo lấy một bản quyết định ra đặt lên bàn.

“Làm sao ông biết quyết định này là thật? Người gọi điện cho ông bảo mình là bí thư ông cũng tin sao?”

“Cái gì?! Con dấu và chữ ký rõ rành rành ra đó, bí thư Lý tôi cũng biết, có phải ông ấy thật hay không chẳng lẽ tôi lại không biết. Đồng chí cảnh sát, cậu nói thế là không được, cậu không thể suy đoán lung tung. Trước đây có lần tôi dùng cơm với bí thư Lý, ông ấy còn dặn tôi phải quan tâm đến hoạt động hợp tác lần này, học hỏi kỹ thuật chữa bệnh của đối phương nữa mà.” Viện trưởng đỏ mặt vì tức, cái kính đeo trên sống mũi cũng rung lên.

“Ông có quen với những chuyên gia nghiên cứu đó không?” Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên hỏi.

“Cũng không tính là quen. Nhưng trong số họ có hai người nổi tiếng trong ngành tôi đã từng nghe tiếng. Chúng tôi không tiếp xúc nhiều với các tỉnh phía Bắc, không quen biết cũng là chuyện thường. Tổ nghiên cứu này lúc đến có mang theo giấy chứng nhận và quyết định của cấp trên, còn có người của tổng cục Môi trường đi cùng.”

“Vậy ông có biết mấy vị chuyên gia này từ lúc rời khỏi đây đã hoàn toàn biến mất?”

“Cái … cái gì …”

Cầm tư liệu về tổ nghiên cứu kia, Ôn Tĩnh Hàn vừa đi vừa nói: “Phạm vi thế lực của tổ chức này quả là không nhỏ. Đánh tráo một nhóm chuyên gia mà không lộ chút dấu vết nào, đúng là rất cẩn thận.”

“Người nhà và đồng nghiệp đều nói vẫn liên lạc điện thoại được với họ, tất cả đều bình thường. Chắc chắn nhóm chuyên gia này đã bị bắt cóc, bị ép phải giữ liên lạc với gia đình và cơ quan để tránh hiềm nghi. Nhưng, tại sao bọn chúng đã rút đi rồi mà vẫn ngụy trang để lừa người ngoài rằng tổ nghiên cứu còn ở đây?” Quan Cẩm không hiểu.

“Bởi vì chúng chưa thể bại lộ. Bọn chúng vừa rút lui, nếu thả nhóm chuyên gia kia ra ngay thì họ sẽ báo cảnh sát. Cảnh sát mà nhúng tay vào thì việc bọn chúng làm ở bệnh viện số 3 sẽ bị phơi bày. Nếu giết họ đi, thì gia đình và cơ quan không liên lạc được với họ cũng sẽ báo cảnh sát.”

“Bây giờ chúng ta đã tra ra rồi. Anh bảo mấy vị chuyên gia đó còn sống không?”

“Khó nói lắm. Tổ trọng án đang tìm tung tích của họ. Chúng ta cứ đưa tư liệu qua đó trước đã, giám sát chặt chẽ tòa nhà thực nghiệm, chờ chuyên gia y dược cấp trên cử xuống để kiểm nghiệm.”

“Tổ trưởng!” Trần Kiều Vũ và Trịnh Phi chạy tới.

“Chúng tôi điều tra được chuyện này. Trong tổ nghiên cứu đó có hai người là bác sĩ tâm lý vẫn luôn làm công tác nghiên cứu tại trung tâm y tế dự phòng trực thuộc khoa tâm thần bệnh viện số 3. Trong thời gian họ làm việc ở đó, có ba bệnh nhân tâm thần đột nhiên phát bệnh rồi tự sát.” Trần Kiều Vũ nói.

“Thi thể của những người đó đâu?”

“Người nhà đem về hỏa thiêu lâu rồi.”

Ôn Tĩnh Hàn chậc lưỡi tiếc nuối: “Tôi có một phỏng đoán táo bạo thế này, bọn họ trộm thử nghiệm thuốc lên người bệnh nhân tâm thần, khiến bệnh của họ nặng hơn, dẫn đến tử vong. Đương nhiên, bọn chúng chắc cũng không để mấy người đó sống rồi thành nhược điểm của mình.”

“Hang ổ của Rocha ở Nam Mỹ, sao lại điều động được nhiều thế lực ở nước ta như vậy?” Quan Cẩm nhíu mày suy tư.

Ôn Tĩnh Hàn giật mình, há miệng nhưng lại không nói gì.



“Vụ án này dính dáng đến quá nhiều thế lực, em đừng nghĩ nhiều nữa, từ từ rồi cũng xong thôi. Xem chừng người kết thúc vụ án này không phải các em mà là các lãnh đạo.” Lục Vân Dương vừa bổ dưa hấu vừa nói với Quan Cẩm đang trầm tư suy nghĩ, “Em làm cảnh sát đến nghiện rồi à?”

Quan Cẩm liếc mắt nhìn anh: “Phải, tôi nghiện đấy thì sao? Anh nói thế ý là nghề sát thủ mới hợp với cái bản tính hung tàn máu lạnh của tôi chứ gì?”

“…” Nghiên cứu tâm lý nhiều người như vậy mà vẫn không đoán được suy nghĩ của người yêu, thỉnh thoảng lại dẫm phải bãi mìn. Anh vô tội lắm nha, chỉ thuận miệng nói thế thôi mà.

“Làm gì có chuyện đó. Tiểu Cẩm nhà ta hồn nhiên thánh thiện, thành thực tốt bụng, tâm địa Bồ Tát …”

“Dừng!” Quan Cẩm cầm miếng dưa hấu lên, vừa gặm vừa nói: “Chẳng có tí thành ý nào cả. Sao không dùng cái tổ chức đồ sộ đó của anh điều tra rõ ràng, rồi đến nịnh nọt tôi đi?”

“Khụ khụ,” Mỗi lần nghe Quan Cẩm nhắc đến tổ chức của mình là Lục Vân Dương lại thấy đau phổi, “Sao anh dám để họ nhảy ra chọc em khó chịu chứ? Cái khác anh không biết, nhưng anh tuyệt đối không can thiệp vào công việc của em, cho em sự tôn trọng và tự do tuyệt đối. Anh đã nói là làm!” Nói rồi còn vỗ ngực đảm bảo.

“Vỗ chết anh luôn đi! Thấy phổi mình mới thủng một lỗ còn ít quá phải không?” Quan Cẩm túm lấy tay anh.

“Ôi ôi, vẫn là bà xã thương anh.” Lục Vân Dương nhân cơ hội kéo tay Quan Cẩm, dán dính lấy người ta.

“Fuck! Đi rửa tay ngay, bẩn chết đi được!”

Lục Vân Dương đầy mặt hạnh phúc đi đổ vỏ dưa.



“Sith, anh đang làm gì đấy …” Ôn Tĩnh Hàn vừa vào nhà đã thấy ngài công tước quần nhau với A Ngốc, mất hết cả hình tượng.

“… Con mèo ngu ngốc này bạ cái gì cũng ăn, ăn cả … khụ khụ … khuy của tôi.” Công tước ném con mèo béo qua một bên, chỉnh lý lại trang phục, nhoáng cái lại thành công tước cao quý thanh lịch.

“Khuy? Khuy gì?” Ôn Tĩnh Hàn biết thừa trong lòng, “Cái loại nghe được người ta nói gì ấy hả?”

“…” Công tước quyết không thừa nhận mình định gài máy nghe trộm tiên tiến nhất vào phòng ngủ.

“A Ngốc ngoan, lúc đi vệ sinh nhớ phải lôi ra giao cho chủ nhân nha.”



“Dạo này vụ án tiến triển thế nào?”

Ôn Tĩnh Hàn cười khẩy: “Sao đột nhiên quan tâm tới công việc của tôi thế?”

Ai thèm quan tâm đến công việc của em. Cái tôi quan tâm là thằng đàn ông kia có lại nhảy ra, có ý đồ gì với em nữa không. Không được, phải đi tìm cái tổ chức kia mới được. Nhất định phải ra tay trước, ném Âu Thần xuống biển cho cá ăn, phòng trừ hậu hoạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.