Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 7 - Chương 17



Editor: Nguyệt

“Đúng vậy, tôi thật sự đã quên. Đã là chuyện cậu muốn biết thì có giấu cũng giấu không được.” Tưởng Thư thở dài, “Tôi không ngờ anh ấy lại tìm được tôi. Nhưng người ta cũng không xuất hiện, chỉ sai người đến tặng vài món quà nhỏ nhặt thôi.”

Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Tôi nghĩ anh ta không dám xuất hiện. Mà Lê Long cũng là người si tình nhỉ, đến giờ vẫn còn yêu anh.”

Tưởng Thư do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Vụ án của họ đã im ắng nhiều năm nay, sao bây giờ lại đột nhiên lôi ra? Chẳng lẽ còn muốn truy nã họ sao …”

“Đau lòng hả?” Ôn Tĩnh Hàn giễu cợt.

Tưởng Thư cười khổ: “Dù gì anh ấy cũng có ơn với tôi. Giờ mà nói chuyện tình cảm thì có vẻ xa xỉ quá …”

Ôn Tĩnh Hàn đặt chén trà xuống, nói với giọng cảm thán: “Ừ … Chúng ta đã là bạn bè cùng chung hoạn nạn, thì hôm nay tôi sẽ nói anh nghe. Tôi đang điều tra một vụ án lớn. Thế lực còn sót lại của Âu Thần chắc chắn có liên quan đến nó. Nhưng mục tiêu cuối cùng của tôi không phải anh ta. Vậy nên nếu anh ta thu tay đúng lúc, rời khỏi nước C, thì tôi cũng không động đến. Anh hiểu ý tôi chứ?”

Tưởng Thư gật đầu: “Tôi sẽ thử nhắc nhở anh ấy.”

“Ôi ôi, không ngờ tôi lại thông đồng với giặc ngoài, làm chuyện không có nguyên tắc thế này.” Ôn Tĩnh Hàn giả vờ ưu thương, lắc đầu thở dài: “Thật hổ thẹn với bộ đồng phục cảnh sát đang mặc trên người, thẹn với sự tín nhiệm của nhân dân, thẹn với …”

“Trà nguội rồi, tôi đi pha thêm.” Tưởng Thư cầm ấm trà chạy lẹ, không muốn ở lại nghe tên yêu nghiệt kia lải nhải.

Bứt cánh hoa cắm trong lọ để trên bàn, Ôn Tĩnh Hàn bĩu môi: “Hừ, chán thật, muốn nói mấy câu mà chẳng ai nghe. Quỳnh lâu điện ngọc, cao xử bất thắng hàn, có một sự sầu không hề nhẹ nha …”

Bông hoa nhài bị anh bứt mất một nửa và chủ nhân của bông hoa nhài tỏ vẻ mình cũng rất chi là sầu!



“Này, Ôn Tĩnh Hàn còn không vội mà mấy ngày nay anh một mình mày mò cái gì đấy?” Quan Cẩm chống cằm hỏi Lục Vân Dương.

“Mày mò? Tiếng phổ thông của em càng ngày càng khá nha, thành ngữ tục ngữ từ lóng đều tinh thông cả.”

“Thế à? Tôi cũng không để ý, chắc tại xem TV nhiều.” Quan Cẩm nhún vai, “Đành chịu, năng khiếu ngôn ngữ sinh ra đã thế rồi.”

“Ừ, người anh yêu có khác.”

“Bớt thổi kèn khen lấy đi.” Quan Cẩm nhón tay lấy hoa quả, tay vươn được một nửa thì dừng giữa không trung, “Ê, tài nói lảng sang chuyện khác của anh càng ngày càng giỏi đấy.”

“Em quá khen, bản lĩnh vạch trần chuyện anh nói lảng sang chuyện khác của em cũng càng ngày càng cao.”

“Đôi bên cùng tiến bộ.”

“Ừ.”

“Ừ cái đầu anh! Tôi hỏi gì anh có nghe không hả?” Quan Cẩm ném quả táo về phía anh.

Lục Vân Dương bắt lấy, gặm một miếng: “Chắc chắn có thế lực trong nước tham gia vào vụ án lần này, nếu không đã chẳng thuận lợi như thế. Anh cảm thấy rất có khả năng liên quan đến quá khứ của Ôn Tĩnh Hàn. Tên này thành tinh rồi, em cứ theo anh ta đi thôi, dù sao người chịu thiệt cuối cùng cũng là người khác.”

“Cũng phải. Ai bị anh ta nhắm trúng chắc chắn sẽ rất bi thảm.”

Lục Vân Dương gặm táo, lòng thầm cầu nguyện cho công tước. Chi tiền nhờ Passengers of the God truy tìm tình nhân lúc trước của Ôn Tĩnh Hàn, còn cực lực yêu cầu phải giết người diệt khẩu, đúng là đầu óc có vấn đề. Passengers của tôi là tổ chức tình báo chứ không phải tổ chức sát thủ đâu anh zai. Hơn nữa, Ôn Tĩnh Hàn mà biết chắc chắn sẽ không tha cho anh ta. Hừ hừ, chờ ngủ dưới sàn đi ╮(╯_╰)╭ Lục Vân Dương lại thầm thắp nén nhang cho công tước.

Nhìn Quan Cẩm lười biếng làm ổ trên sofa xem TV, Lục Vân Dương đột nhiên thấy tự hào vô cùng vì quyết định giết chết Hắc Kiêu khi đó. Giúp bà xã thoát khỏi kiếp sát thủ, trở thành vợ yêu của mình, đúng là tính toán như thần, nhìn xa trông rộng.

“Đúng rồi!” Quan Cẩm đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Lục Vân Dương, “Tôi quên mất một chuyện rất quan trọng, suýt thì bị anh qua mặt. Nói, kẻ bắn chết tôi lúc đó là ai?!”

… Được rồi, Lục Vân Dương đành phải thừa nhận, thầy tướng số còn có lúc tính nhầm, huống chi anh chỉ là một tên thầy bói = =

__________ Cắt cảnh ___________

Chiến tranh lạnh hai ngày, Ôn Tĩnh Hàn nhẩm tính chắc đã sắp đến lúc, thế là chui vào thư phòng của công tước đại nhân trong phòng khách sạn.

“Đại nhân của tôi, đã hai ngày rồi, có gì khó nghĩ chắc ngài cũng phải nghĩ ra rồi chứ? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được chưa?” Ôn Tĩnh Hàn cố gắng tỏ ra ôn hòa cung kính.

Công tước chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào văn kiện trong tay, lạnh lùng đáp trả: “Ngoan ngoãn về phòng đi. Mai ta mang em về Anh.”

Nhịn, nhịn … Ôn Tĩnh Hàn kìm nén cơn giận đang chực chờ sục sôi, lại gần hai bước, tận tình khuyên bảo: “Chí ít anh cũng nghe tôi nói đã, sau đó quyết định có mang tôi về hay không cũng đâu có muộn.”

“Em muốn trở về bên hắn ta đến thế sao? Đúng là chung tình.” Công tước rút cục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Ôn Tĩnh Hàn, ánh mắt sắc lạnh, “Nếu hắn ta không còn tồn tại nữa thì em định về đâu?”

Hả? Ôn Tĩnh Hàn không hiểu, chớp chớp mắt mấy cái, mãi sau mới chợt ngộ ra, cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Anh … không phải đang ghen chứ?”

Công tước cứng người, mặt than cứ đọng lại như thế. Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.

Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên cảm thấy hình như mình nói sai gì đó, khả năng là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng … Cậu từ từ lùi lại: “Anh cứ làm việc tiếp đi nhé. Thôi thì ngày khác chúng ta bàn lại.”

Thấy công tước không ý kiến gì, Ôn Tĩnh Hàn lập tức xoay người chạy thẳng ra cửa. Tính mạng quan trọng hơn nha!

Một trận gió lướt từ đằng sau lên. Ôn Tĩnh Hàn còn chưa kịp cúi người tránh đã bị một cánh tay cứng chắc như gọng kìm quặp cổ kéo giật ra sau, đập người vào bàn, làm rơi cả đống đồ.

Ôn Tĩnh Hàn xoa cái eo suýt gãy, nghiến răng nghiến lợi: “Anh nổi điên cái gì đấy!”

Công tước lại gần, cúi người chống tay lên bàn, nhốt Ôn Tĩnh Hàn vào giữa: “Để được trở về thì cái gì em cũng dám nói nhỉ. Chiêu khích tướng này không có tác dụng với ta đâu.”

Không có tác dụng thì anh tức cái mẹ gì! Không phải chột dạ thì là cái gì!

“Tôi không có kinh nghiệm, chỉ buột miệng nói thế thôi, anh đừng để bụng. Một người muốn gì có đó như anh thì làm gì có chuyện ghen chứ.” Ôn Tĩnh Hàn không định lấy cứng chọi cứng, cố gắng tỏ ra mềm mỏng. Tình tiết mối nhục mất nước kiểu này thật là khó chịu.

“Ba ngày ba đêm còn chưa đủ thỏa mãn em sao? Em vội vã trở về hầu hạ tên đàn ông kia như vậy à?” Mặt công tước vẫn sa sầm như trước.

Ôn Tĩnh Hàn ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ý hắn. Cậu từ từ gục đầu xuống, ngay khi công tước hết kiên nhẫn thì đột nhiên giơ chân lên, đầu gối tập kích phần bụng dưới của công tước nhanh như chớp. Đòn này quá nhanh cũng quá bất ngờ, công tước vội vàng tránh ra, không ngờ Ôn Tĩnh Hàn lại duỗi chân đá thẳng vào gáy hắn.

Công tước nghiêng đầu tránh, tay tóm chặt chân Ôn Tĩnh Hàn. Nhưng do tránh đòn quá nhanh nên đứng không vững, phải lùi lại hai bước. Hắn buông tay ra, đôi mắt sắc bén như dã thú chuẩn bị nhào lên xé xác cậu.

“Mẹ kiếp anh coi tôi là loại người nào!” Ôn Tĩnh Hàn phẫn nộ trừng mắt nhìn công tước, tưởng như muốn lột da rút xương đối phương, không thua kém gì hắn. Đôi mắt đen láy dần ướt nước, rưng rưng nơi khóe mắt chực rơi.

Công tước vốn đang tức giận bỗng ngẩn ra, lửa giận nhoáng cái bị giọt nước mắt còn chưa rơi ấy dập tắt. Sau đó, trong lòng chợt dâng lên cảm giác áy náy.

“Em là ai chẳng phải em là người rõ nhất sao?” Quyết không thừa nhận mình mềm lòng, công tước cố làm cao, hỏi vặn lại.

“Trong mắt anh, à không, trong mắt những kẻ quyền quý các anh, tôi chỉ là một món đồ chơi, không có tình cảm không có nhân cách không có tự tôn cũng không có kiêu hãnh. Tôi chỉ là một con rối để các người tặng qua tặng lại, ai cũng lên giường được! Dù sao tôi cũng chẳng sạch sẽ gì, anh cần quái gì phải giữ lại cho bẩn mắt, tìm bừa một nhà chứa rồi ném tôi vào đó đi, không nhìn thấy cũng đỡ phiền!” Ôn Tĩnh Hàn gào xong, mắt cũng hoe đỏ, thở hổn hển, cả người run lên vì tức.

“Khụ, sao em lại kích động thế, ta đâu có nói em là …” Công tước nhìn sang chỗ khác.

“Tôi muốn trở về để báo thù! Tôi hận chỗ đó. Nó đã hủy hoại tôi, vậy tôi sẽ tự tay hủy diệt nó! Tôi có cách khác đơn giản hơn để chiếm lấy miếng mồi ngon này mà chẳng cần anh phải mạo hiểm, nhưng tôi cần về đó để phối hợp. Anh cứ chờ làm ngư ông đắc lợi đi.”

Công tước nhíu mày: “Thế có khác gì chui đầu vào rọ! Em không chủ động thì có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không động đến em sao?”

“Tôi biết tính anh ta. Trong thời gian này anh ta nhất định sẽ không đụng đến tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời tôi nói. Mong rằng anh có thể tin tưởng.”

Công tước nhìn bức tường khắc hoa như ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang chỗ khác, gượng gạo nói: “Em về … nghỉ trước đi, đừng để mệt quá. Yêu cầu của em … ta sẽ suy nghĩ.”

Ôn Tĩnh Hàn lê từng bước nặng nề ra khỏi thư phong. Để lại công tước ngồi trầm tư … Xem ra hắn phải cẩn thận suy xét lại về thân phận của cậu, mục đích của cậu, yêu cầu của cậu, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu cứ quanh quẩn cái câu “tôi biết tính anh ta”. Cũng chẳng phải mấy cái lý do ghen tuông vớ vẩn gì. Bởi vì là đồ của ta, tuyệt đối không cho ai khác đụng vào, cả cơ thể lẫn trái tim đều không được! Nhất định là như vậy!

Ôn Tĩnh Hàn trở về phòng, nằm vật ra giường. Mãi sau mới ngẩng lên, thầm cảm thán: Diễn viên phim tình cảm bi kịch, tôi sùng bái các người. Mấy cái cảnh vừa khóc vừa gào lên, cảm xúc dâng trào gân xanh như muốn nổ, mạnh máu tưởng sắp đứt máu văng tung tóe mà cũng diễn được! Tôi xin khóc thương cho các người. Để trèo lên đỉnh cao đúng là phải đổ biết bao mồ hôi và nước mắt.

Phí quá nhiều điện năng, Ôn Tĩnh Hàn đành đứng dậy mở cửa ra, vẫy tay nói với hai anh vệ sĩ ngồi trong phòng khách: “Người anh em, bảo khách sạn đưa cơm lên đi. Một bát canh gà hầm sâm Cao Ly, một đĩa gan ngỗng sốt táo, một đĩa hàu, một đĩa khoai tây xào thái sợi.” Hai anh vệ sĩ câm nín không biết nói gì, còn chưa biểu đạt sự bất mãn với cái thực đơn kỳ quặc này thì cậu lại mở cửa ra thêm một câu, “À quên, nhớ lấy thêm mấy món nhắm, làm món khai vị.”

“…”

Mặc kệ hai người anh em bên ngoài có tức hay không, Ôn Tĩnh Hàn nằm khểnh trên giường bắt chéo chân, nghĩ bụng việc quay về lần này thành công tám chín phần rồi.

Chỉ là … thái độ mờ ám của tên công tước kia với mình có hơi khó giải quyết. Mong là anh ta chỉ hứng thú nhất thời, quay đầu một cái là quên tình nhân mới sớm nở chóng tàn như mình. Các vị thần tiên qua đường, không cần biết ngài tình cờ ngang qua hay phóng mắt nhìn khắp thế gian, làm ơn hãy nghe tiếng lòng của tôi, để tên công tước thích giả đò kia quên tôi đi!

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong ngần chiếu nghiêng xuống mặt đất như thác đổ, bầu trời đêm yên tĩnh đen sâu thăm thẳm, không có lấy một áng mây. Đương nhiên, rất không may là cũng chẳng có vị thần tiên nào ngang qua cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.