Hai người sống với nhau thì sẽ thế nào? Chính là một người cả ngày ôm di động nói nhỏ ra vẻ bí ẩn, còn một người rõ ràng rất muốn biết người kia đang làm gì nhưng cứ ra vẻ không thèm quan tâm. Lật bàn!
Lục Vân Dương có thân phận đặc thù. Quan Cẩm cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện về tổ chức kia của anh. Đôi khi Lục Vân Dương tránh đi nghe điện thoại không phải vì sợ cái gì, mà là không muốn làm Quan Cẩm phải lo lắng. Vất vả lắm hắn mới thoát khỏi cuộc sống vật lộn trong gió tanh mưa máu, Lục Vân Dương mong hắn cứ sống bình thường đơn giản thế này thôi. Hơn nữa, chẳng may Quan Cẩm nóng máu muốn anh khai ra hung thủ đã bắn chết mình, vậy chẳng phải mua dây buộc mình sao.
Nhưng gần đây có gì đó khác thường. Ánh mắt lúc nghe điện thoại của Lục Vân Dương cũng khác thường. Lúc thì lén lút làm gì đó trên máy tính, lúc thì thì thầm nói chuyện bằng điện thoại. Đủ mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng – anh đang giấu giếm chuyện gì đó.
Giáp mặt chất vấn thì Quan Cẩm không làm được. Đều là đàn ông, cứ để bụng xét nét từng tí một như thế thì có vẻ hẹp hòi quá. Nhưng anh ngang nhiên giở trò trắng trợn như thế, hắn mà không làm gì chẳng phải sẽ bị xem thường sao?
Khi Quan Cẩm dự định làm cái gì đó, Lục Vân Dương lại nghe điện thoại, loáng thoáng nghe anh nói: “Cậu rảnh quá hả! Làm trễ nải chuyện của tôi, cẩn thận tôi nghiền cậu ra bã!” Cúp điện thoại, Lục Vân Dương bắt đầu lạch cạch nấu bữa tối, phấn khích như vừa uống máu gà.
Ăn cơm xong, Lục Vân Dương rửa bát rồi ra huyền quan đổi giày: “Anh ra ngoài có chút việc. Em mệt thì ngủ trước đi nhé.”
“Việc gì?” Quan Cẩm phá lệ hỏi một câu.
Lục Vân Dương hơi giật mình: “À … Chút việc vặt của Passengers thôi, anh phải đi xử lý một lát.”
Quan Cẩm đứng dậy vặn eo: “Đúng lúc vừa ăn no cần đi dạo cho tiêu cơm. Tôi đi cùng anh.”
“Chuyện này …”
“Sao? Chuyện cơ mật không tiện để tôi tham gia? Thế thì thôi vậy.” Quan Cẩm giả bộ quay trở về.
“Không phải không phải!” Lục Vân Dương vội vàng kéo hắn lại, “Chỉ là không muốn em dính vào việc của thế giới ngầm thôi.”
“Tôi chỉ đi cùng thôi, sẽ không can dự vào. Chẳng lẽ đi cùng anh cũng không được?” Quan Cẩm nháy mắt lườm yêu, trong lòng đã thấy tởm đến muốn nôn.
Biết rõ vợ mình tuyệt đối không chủ động xum xoe, nhưng vẫn bị sắc đẹp làm mụ đầu. Thế là giáo sư Lục vui vẻ dẫn vợ ra ngoài trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc.
Còn về bí mật hay gì đó, anh không nói ra là được. Chỉ đi lấy đồ thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Rẽ rẽ ngoặt ngoặt đi đến một quảng trường có vẻ cũ kỹ, họ quẹo vào một tiểu khu khá yên tĩnh.
Lục Vân Dương dẫn hắn lên tầng bốn của một cụm nhỏ trong đó, gõ lên cánh cửa sắt màu đỏ sậm.
Có người đi từ trong ra, một lúc lâu sau mới nghe tiếng lạch cạch. Cửa mở.
“Yo, chào boss.” Người đàn ông ra mở cửa mỉm cười nói.
ĐM! Đây là từ diễn tả đúng nhất tâm trạng lúc này của Lục Vân Dương.
Quan Cẩm vừa nhìn đến người này đã có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng chỉ lướt qua thôi, nên hắn không nghĩ nhiều, theo Lục Vân Dương vào phòng.
“Sao cậu lại đến đây?” Lục Vân Dương rất không hài lòng.
“Có chút việc riêng, em trùng hợp bị bắt đi làm chân sai vặt.” Người đàn ông cao gầy vừa nói vừa chăm chú nhìn Quan Cẩm
“Nhìn cái gì! Vợ sếp không phải để cậu tăm tia như thế!”
Vợ sếp: “…”
“Đây là Karl, là … trợ thủ đắc lực của anh.” Lục Vân Dương ngập ngừng giới thiệu.
Karl, thần hủy diệt trong thần thoại Hy Lạp. Quan Cẩm mang theo vài phần hứng thú đánh giá hắn một lát, muốn nhìn xem người này có sức mạnh hủy diệt gì.
“Hai người cứ tự nhiên ngồi đi, tôi đi lấy đồ.” Karl xoay người bước vào phòng ngủ.
Quan Cẩm nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng này được bày trí khá đẹp, cảm giác như là tác phẩm của một cô gái, đâu đâu cũng thấy nét mềm mại dịu dàng. Đột nhiên, hắn dừng mắt nhìn vào một vật, đơ ra như bị sét đánh.
Đó là một cái hộp đựng đàn cello, làm bằng da màu đen, khóa kéo có vết mòn. Quan Cẩm đi tới, lâu sau mới vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt lên hộp đàn.
Karl đi ra ngoài, đưa một cái túi nhỏ cho Lục Vân Dương, chế giễu: “Boss, anh đừng căng thẳng, đàn ông phải trải qua chuyện này mới trưởng thành được.”
“Cũng phải. Sau này không thể lơi lỏng được, các cậu cũng phải theo chân sếp mà trưởng thành đi thôi.” Lục Vân Dương lắc lắc gói đồ cầm trong tay.
“Đừng đừng, tha cho em đi.” Karl rụt lùi, đảo mắt thấy Quan Cẩm đang vuốt ve hộp đựng cello, “Vợ sếp à, cậu thích cello thì bảo boss mua cho cái mới đi. Tốt nhất đừng mở nó ra, nếu không sẽ bị dọa đó.”
Bấy giờ Lục Vân Dương mới để ý tới hộp đàn đó: “Em định chuyển sang lĩnh vực âm nhạc à?”
“Tôi không có năng khiếu đó. Chẳng phải lúc trước anh muốn tôi tặng cái gì đó sao? Đúng lúc tôi có mang đến đây.”
“Chính là khẩu súng tôi để lại lúc giã từ sự nghiệp làm sát thủ. Xem người ta có máu văn nghệ chưa, để trong hộp đàn cơ đấy.”
Karl chậc lưỡi: “Đáng tiếc tôi dùng không quen. Nó đúng là đồ tốt.”
Lục Vân Dương: … Mẹ nó! Trời muốn diệt ta!
Quan Cẩm đưa lưng về phía họ, đột nhiên cười khúc khích, sau đó từ từ xoay người lại, hỏi thật dịu dàng: “Ai muốn làm một phát trước nào?” Hắn quơ quơ họng súng đen ngòm của khẩu Walther WA2000.
“Vợ sếp à, cậu phải bình tĩnh, cái này chơi không vui đâu, cũng không thích hợp bắn ở cự ly gần.” Karl điếc không sợ súng đi lên khuyên can.
Đồ ngu này, em ấy muốn giết cậu đấy! Lục Vân Dương bực mình đạp cho Karl một phát: “Đúng là đồ không có mắt nhìn! Làm bóng đen sẽ bị sét đánh có biết không hả!” Nói rồi không đợi Karl phản ứng lại đã đá hắn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Quay người lại, Lục Vân Dương bình tĩnh đối diện với họng súng của Quan Cẩm: “Em yêu, phổi của anh vẫn chưa khỏi. Em có thể bỏ súng xuống nói chuyện không?”
Quan Cẩm híp mắt: “Hừ, đừng có giả vờ đáng thương trước mặt tôi. Tôi có thể tặng anh một lỗ nữa.”
“Em giận thì cũng giải tỏa rồi, anh cũng thay cậu ta đỡ một phát rồi, giờ em bắn chết cậu ta cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Thôi rộng lòng bỏ qua đi.”
Quan Cẩm bỏ súng xuống, cười khẩy: “Anh đừng tưởng đuổi hắn ra là xong hết mọi chuyện. Chỉ cần tôi biết được mặt mũi hắn thì dù hắn có chạy đến chân trời góc biển cũng đừng hòng thoát được.”
Gặp cái kẻ đã bắn chết mình thì sao tâm trạng tốt cho được. Lục Vân Dương có cảm giác cuộc sống sau này sẽ rất gian nan. Vắt hết óc suy nghĩ cách dời sự chú ý của Quan Cẩm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh nhìn xuống cái gói cầm trong tay …
Quan Cẩm đang ôm khẩu súng yêu quý của mình lau chùi cẩn thận, ánh mắt âu yếm ấy làm Lục Vân Dương suýt chết ngập trong cơn ghen.
“Tiểu Cẩm,” Lục Vân Dương hỏi với giọng chua loét, “Anh và súng, bên nào quan trọng hơn?”
“Súng của tôi.” Đáp ngay không cần đắn đo.
… Đau lòng quá đi QAQ
“Anh có thể hầu hạ em ăn uống ngủ nghỉ, còn có thể mặc em ức hiếp thế nào cũng được, không bao giờ phản kháng, còn có thể làm ấm giường. Rõ ràng tốt hơn súng của em gấp bội lần.”
Quan Cẩm nhìn anh với vẻ ghét bỏ: “Nhân loại là cái đồ không đáng tin nhất, ai biết ngày nào đó sẽ bị người ta bán đứng. Súng thì khác, nằm trong tay ta sẽ chỉ nghe lời ta.”
“Anh có thể thề.”
“Tôi nghe anh thề nhiều rồi.”
“Thề cả đời đấy.” Lục Vân Dương nửa quỳ lên sofa, lấy một cái hộp nhỏ ra đặt vào tay hắn.
Quan Cẩm ngẩn người, “Cái gì vậy?” Hắn mở hộp ra.
… Giở trò – gì đây … Cặp nhẫn bạc đựng trong hộp sáng lóe chói mù mắt tôi rồi!
Lục Vân Dương lấy một chiếc nhẫn ra, cầm tay Quan Cẩm lúc này đã hóa đá, đeo nó lên ngón áp út của hắn. Lại cầm tay hắn, nhét chiếc còn lại vào, sau đó giúp hắn đeo nhẫn lên tay mình.
“Vậy là anh bị em bắt làm tù binh rồi.”
“…” Quan Cẩm đã quên sạch súng của mình và kẻ thù, trong đầu chỉ có những giọng nói vang lên hỗn độn: mày không còn độc thân nữa rồi, cái này là nhẫn sao, nhẫn kết hôn à, mẹ nó hai thằng đàn ông thì đeo nhẫn làm qué gì, hình như sắp không tháo ra được nữa rồi … vân vân.
Nhân lúc Quan Cẩm còn đang ngây ngẩn, Lục Vân Dương dứt khoát cầm hộp đàn kéo tay vợ chạy một mạch về nhà, hoàn toàn không để ý đến người nào đó đang ngồi trên bồn hoa dưới lầu buồn bực hút thuốc.
“Tiểu Cẩm, em định giữ mãi động tác này sao?” Vào cửa rồi, Lục Vân Dương không nhịn được hỏi Quan Cẩm nãy giờ vẫn giữ nguyên động tác nâng ngón áp út lên.
“Làm sao?”
“Động tác này … có vẻ … không được văn minh lịch sự lắm …”
Quan Cẩm dựng thẳng đầu ngón tay giơ lên trước mặt anh: “Cái này để thể hiện sự khinh bỉ sâu sắc của tôi.”
“…”
“Anh lén lút mấy ngày nay là để làm cái này hả?” Cuối cùng Quan Cẩm cũng nghĩ kỹ lại mọi chuyện.
“Vốn định sắp xếp một buổi cầu hôn thật lãng mạn, kết quả lại hỏng bét.” Lục Vân Dương ủ rũ đến đáng thương, ra vẻ tiếc nuối. Thật ra là đang vui như mở cờ trong bụng. Nếu không nhân lúc Quan Cẩm ngây ra vì kinh ngạc thì sao có thể dễ dàng đeo nhẫn lên tay hắn thế được.
Quan Cẩm nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, lúc này mới hối hận vì lúc nãy không từ chối. Bị người này hại thảm rồi.
“Em yêu, chúng ta vào phòng nhé?”
“Để làm gì?”
Làm gì á? Cầu hôn xong đương nhiên là phải động phòng rồi.
“Khốn nạn, buông ra! Có tin tôi bắn chết anh không hả!”
“Sau này đừng chơi mấy thứ đồ nguy hiểm nữa.”
“Anh … ưm … tay để đâu đấy hả! Ư … a … hôm nay tôi phải ở trên!”
“Ở trên mệt lắm.”
“Ở dưới cũng bị anh đè đến phát mệt!”
“Hay chúng ta đổi tư thế nhé? Cưỡi hay là đứng?”
“Anh chết đi! A …”
Sáng sớm, Lục Vân Dương vừa mở mắt ra đã thấy Quan Cẩm giơ ngón tay kia lên ngẩn người.
“… Tiểu Cẩm, em làm thế không chán à.”
“Tôi cứ thấy ngón tay này khó chịu làm sao ấy, làm gì cũng thấy quái quái.” Quan Cẩm nhíu mày nhìn ngón áp út.
Lục Vân Dương cầm tay hắn: “Em còn cả đời để làm quen với nó.”
“… Có thể trả lại hàng không? Cả đời dài quá.”
“Anh còn ngại cả đời ngắn quá ấy. Đương nhiên, đêm qua cũng quá ngắn. Còn sớm lắm, vợ à, mình làm lần nữa nhé?”