Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu

Chương 19: Còn rất to



Lâm Tất Tất cầm lấy áo của Triệu Thanh Nhượng, quấn mình thật chặt: “Cảm ơn, tôi sẽ giặt sạch rồi trả cho anh.”

“Không cần đâu.”

“Cần mà, hôm nay tôi có xịt nước hoa, chắc là áo của anh cũng sẽ dính mùi.”

Triệu Thanh Nhượng xoa mũi: “Rất thơm.”

Lâm Tất Tất túm lấy vạt áo khoác của Triệu Thanh Nhượng, nhón chân, cảm thấy cả người nóng bừng bừng.

“Sau này cô nhớ mua mấy cái váy có tính an toàn cao.” Triệu Thanh Nhượng gãi đầu giải thích: “Không phải là tôi chê quần áo của cô không đẹp hay hở hang gì mà là mỗi lần thấy cô mặc váy liền thân… hình như thiết kế của nó đều khiến cho cô không được thoải mái lắm.”

“Mỗi lần? Đều?” Lâm Tất Tất ngờ vực.

Cô rất hiếm khi mua váy liền, trong vòng hai tháng gần đây cô chỉ mặc có hai lần, một là váy hoa hai dây, hai là cái váy cúp ngực này.

Trong nháy mắt, cô đã liên hệ cái xe đó và xe của Triệu Thanh Nhượng.

Ngón chân của Lâm Tất Tất bấu chặt sàn, cảm giác đầu mình sắp căng chặt rồi: “Anh… anh từng thấy tôi mặc váy hoa hai dây đó hả?”

“A…” Triệu Thanh Nhượng không có trả lời câu hỏi này: “Đến rồi.”

Thang máy dừng lại, lần đầu tiên Lâm Tất Tất muốn chạy trốn khỏi không gian đóng kín này.

Trời ạ, thế chẳng phải anh đã nhìn thấy hết mấy hành động không đứng đắn của cô rồi à? Cô thấy rõ ràng là bên trong không có ai mà!

“Cái đó…” Triệu Thanh Nhượng chuyển xong đồ cảm thấy mình nên giải thích một chút: “Hôm đó tôi nghỉ trưa ở trong xe, chỉ là trùng hợp trông thấy cô đang sửa sang lại quần áo, sau đó tôi ngủ luôn, những gì không nên nhìn thì đều không nhìn.”

Lâm Tất Tất càng thêm đau thương, anh nhìn cô chỉnh quần áo nhàm chán đến mức ngủ luôn, hình như cũng không phải chuyện tốt đẹp gì! Cô không có lực hấp dẫn như vậy à?

Bây giờ cô đã hiểu vì sao một số cô gái lại cố tình gây sự rồi, hình như chuyện này cho dù anh có làm gì thì cô đều có thể nghĩ đến mặt không tốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Con gái mà, quả nhiên là một sinh vật rất phức tạp.

“Anh cứ tự nhiên xem nhà nhé, tôi vào nhà vệ sinh chỉnh sửa quần áo một chút.” Lâm Tất Tất chạy vào nhà vệ sinh tự véo mình một cái, nhắc nhở bản thân rằng Triệu Thanh Nhượng là người có giáo dưỡng.

Trong nhà vệ sinh có một chiếc gương trang điểm, Lâm Tất Tất cởi áo khoác ngoài của Triệu Thanh Nhượng ra ngắm nghía.

Ừ, dáng người cô rất đẹp, trước lồi sau lõm, không đến mức khiến anh nhìn đến nỗi buồn ngủ.

Cô kéo kéo váy, lại mặc áo khoác của Triệu Thanh Nhượng vào, đúng là không nên nghe theo lời mẹ mặc cái váy này mà.

Ấy, đợi đã…

Lâm Tất Tất cúi đầu ngửi áo khoác của Triệu Thanh Nhượng, hình như có thoang thoảng mùi gỗ, là mùi nước hoa đàn ông.

Cô bọc mình trong chiếc áo khoác, sự lo lắng vừa nãy cũng đã bay theo mây khói.

Xem ra anh cũng rất để ý lần hẹn này… à không, chuyển nhà này.

Lâm Tất Tất từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Triệu Thanh Nhượng đã bắt đầu quét dọn rồi.

“Cảm ơn anh, tôi mời anh ăn cơm trưa.”

200 tệ vừa tiết kiệm được còn chưa ấm tay đã phải tiêu rồi. Nhưng không sao, tiếc tiền thì không có được trai đẹp.

Triệu Thanh Nhượng cười nói: “Được, cô đã nợ tôi hai bữa rồi.”

Lâm Tất Tất:...

Nếu cứ tiếp tục thế này có khả năng cô sẽ phá sản trước khi bắt người về tay.

“Hay là cô nấu cơm đi, đằng nào thì lát nữa chúng ta cũng phải đi siêu thị mua đồ.”

Lâm Tất Tất tỏ vẻ vô cùng cảm động, trai đẹp còn biết giúp cô tiết kiệm tiền.

“Được, muốn ăn gì cứ nói, tôi là bà chủ của nhà hàng món Trung đó.

*

Lúc Triệu Thanh Nhượng đi quét dọn phòng sách, Lâm Tất Tất đứng lên ghế để lau cửa kính phòng khách.

Chiếc ghế rất chắc chắn nhưng không thể nào chống đỡ nổi con người lười biếng không muốn đi xuống kéo ghế để chuyển sang vị trí khác như Lâm Tất Tất, chính vì thế cô cố nghiêng người để lau cửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hành động này của cô doạ Triệu Thanh Nhượng sợ mất mật: “Thất Thất, cô xuống đi, tôi làm cho.”

“Không cần!” Lâm Tất Tất với tư cách là người phụ nữ Trung Quốc phải mạnh mẽ trong cuộc sống, tuyệt đối không dễ dàng nhận thua.

Triệu Thanh Nhượng đứng ở bên dưới cẩn thận bảo vệ cô, sợ cô ngã xuống.

“Hay là cô xuống trước đi, tôi chuyển cái ghế qua bên kia trước đã.”

Vừa nói dứt lời, vì trọng tâm không vững nên Lâm Tất Tất ngã từ trên ghế xuống nhưng may mà tế bào vận động của cô phát triển tốt. Cô tiếp đất an toàn giống như một vận động viên thể dục, chỉ là nửa người trên cũng giống như các vận động viên thể dục không khống chế tốt bản thân mà nhào về phía trước.

Vì để ổn định trọng tâm, hai tay của Lâm Tất Tất theo phản xạ vươn về phía trước, sau đó cô túm lấy eo của Triệu Thanh Nhượng, theo quán tính phần mặt của cô vùi thẳng vào háng của anh.

Triệu Thanh Nhượng: ….

Lâm Tất Tất:...

Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì dưới sự hỗ trợ của hai tay mà phần mặt đâm vào cũng không mạnh, lực không lớn, thế nên không gây thương tổn gì cho Triệu Thanh Nhượng chăng?

Lâm Tất Tất đứng thẳng người mặt đối mặt với Triệu Thanh Nhượng.

Có thể là chuyện vừa nãy kích thích quá lớn đến Lâm Tất Tất, não của cô bị chập trong giây lát, thậm chí còn có suy nghĩ chấm dứt bầu không khí ngượng ngùng này bằng một lời khen: “Còn rất to.”

Bầu không khí từ lúng túng chuyển sang im lặng như tờ.

Cả người Lâm Tất Tất đỏ ửng từ đầu đến chân, cô là ai, cô đang ở đâu, cô đang nói cái gì vậy?

Cô chỉ là một bác sĩ khoa tiết niệu bình thường thôi, không phải chuyên gia đánh giá chim!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.