“Sỏi đường tiết niệu.” Lâm Tất Tất nhìn ảnh siêu âm của bệnh nhân rồi viết ra chứng bệnh của anh ta.
“Bình thường uống nhiều nước một chút, mỗi ngày phải uống được 2 lít nước. Sỏi của anh khá nhỏ, để xem có thể tự tan được không.”
Bệnh nhân rõ ràng rất căng thẳng: “Thật sự không cần phải phẫu thuật hả?”
“Không cần, uống thuốc là được. Sỏi càng nhỏ thì triệu chứng đau thắt lưng càng rõ rệt hơn nên không cần lo lắng quá đâu.”
Lâm Tất Tất vẩy bút ký hai nét tên mình xuống. Nhìn ra bên ngoài hô: “Người tiếp theo.”
Bệnh nhân lần này là một anh đẹp trai, thanh tú.
“Bác sĩ, tôi… bên dưới của tôi giống như bị tuột một lớp da, rất đau.”
Lâm Tất Tất đến mày cũng không nhíu, nói: “Cởi quần ra tôi khám xem.”
Anh chàng đẹp trai rõ ràng có hơi không muốn: “Không có bác sĩ nam sao?”
“Không có, bác sĩ khám hôm nay chỉ có mình tôi thôi. Anh yên tâm, đóng cửa rồi, người bên ngoài không nhìn thấy gì đâu.” Lâm Tất Tất an ủi bệnh nhân: “Khám nam khoa là chuyện rất bình thường, anh đừng căng thẳng, trong mắt của bác sĩ không có giới tính.”
Lâm Tất Tất không biết vì sao anh ta lại làm tróc một lớp da ở tinh hoàn, cô giúp anh ta khử trùng bằng thuốc sát trùng, sau đó lại dùng Lincomycin Lidocaine Gel* bôi lên chỗ bị thương, cuối cùng là kê thuốc kháng sinh.
*Lincomycin hydrochlorid là một kháng sinh chống lại vi khuẩn. Lincomycin được sử dụng để điều trị nhiễm khuẩn nặng ở những người không thể sử dụng kháng sinh penicillin.
*
Mười một giờ rưỡi, cuối cùng cũng đến giờ tan làm, Lâm Tất Tất vặn cái eo đau nhức rồi cùng Ninh Ninh chạy thẳng đến căng tin dưới tầng một. Vì quan tâm đến phần lớn các bác sĩ đều mắc bệnh sạch sẽ nên căng tin của bệnh viện Hiệp Chúng tương đối sạch, vì vậy Lâm Tất Tất rất yêu chỗ này.
Thực ra quan trọng nhất là số tiền mà bệnh viện chuyển vào thẻ ăn hàng tháng, cô ăn mãi cũng không hết… Nếu như không phải mẹ cô ở xa thì cô còn muốn gọi cả mẹ cô đến ăn cùng.
Sau khi gọi món thịt lợn thái sợi xào và bông cải xanh xào, Lâm Tất Tất và Ninh Ninh ngồi vào bàn giữa trung tâm căng tin.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mỗi bàn đều được ngăn cách bằng một vách ngăn cao nửa người, trên vách ngăn còn để rất nhiều cây xanh.
“Hôm nay chị gặp chuyện gì độc lạ à?”
Đồng nghiệp trong bệnh viện cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để nói, dù không được để lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân thì bác sĩ cũng phải tìm chỗ để trút hết phàn nàn của bản thân.
“Vẫn ổn, đều rất bình thường.” Lâm Tất Tất gắp miếng thịt lợn thái sợi xào vào trong bát: “Có một vài người đến tái khám. Bệnh nhân lúc trước bị rối loạn cương dương (ED), sau khi làm phẫu thuật mạch máu thì cấy vật hang giả vào, bây giờ bình phục rất tốt, chị cảm thấy rất có cảm giác thành tựu đó.”
Ninh Ninh trợn tròn mắt: “Chị còn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu?”
“Đương nhiên, tỷ lệ mắc ED trung bình của nam giới Trung Quốc là 26,1%, tỷ lệ nam giới trên 40 tuổi mắc bệnh là 40,2%. Đây là một chứng bệnh rất thường thấy, bác sĩ trị bệnh cho bệnh nhân tốt lên, đương nhiên là có cảm giác thành tựu rồi.”
“Hôm nay còn có một anh đẹp trai đến khám bệnh, anh ta làm rách da chỗ tinh hoàn. Chị cũng không biết làm sao lại bị như vậy được.”
Ninh Ninh xua tay cho biết mình không muốn nghe: “Đừng nói với em bệnh nhân đẹp trai nữa, nếu không sau này em không có cách nào nhìn thẳng vào trai đẹp nữa.”
Nói chuyện một lúc, Ninh Ninh chuyển chủ đề: “Này, sao hôm nay đột nhiên chị lại muốn nghe ngóng về trai đẹp của bệnh viện chúng ta vậy?”
“Thì tại sáng nay chị có gặp một anh đẹp trai ở thang máy, nên hỏi chút thôi.”
“Ai thế, ai thế?”
“Là Triệu Thanh Nhượng ở khoa phẫu thuật thần kinh mà em nói đó.”
Mắt Ninh Ninh sáng lên: “Thế nào, thế nào, có phải đẹp trai lắm không?”
“Ừm, đúng là rất đẹp trai.”
“Lúc trước chị nói chị nhìn tất cả đàn ông đều tâm lặng như nước, thế nào, người này có thể khiến cho trái tim chị rung động à?”
“Rung động cái rắm.” Lâm Tất Tất nuốt bibimbap trong miệng xuống, lại gắp một miếng bông cải xanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ninh Ninh không thể tin nổi: “Không phải chứ, chỉ với khuôn mặt của anh ta, cho dù anh ta không được em cũng có thể chấp nhận.”
“Ôi—” Lâm Tất Tất bày vẻ ghét bỏ với Ninh Ninh, sau đó không biết thế nào, cô lại nghĩ đến đôi tay đó.
“Anh ta cũng có chỗ tốt. Ít ra thì ngón tay của anh ta khá dài, dù anh ta bị ED chắc cũng sẽ không khiến bạn gái tủi thân, hơn nữa với khuôn mặt đó… vẻ ngoài đẹp trai của đàn ông sẽ khiến phụ nữ có cảm giác thỏa mãn khi ở trên giường, chắc có thể cao trào được.”
“... Sống mũi của anh ta rất thẳng, chắc không mắc căn bệnh mà chúng ta suy diễn ra đâu.”
Lâm Tất Tất nghiêm túc nói: “Những lời em nói chỉ là cách nói của dân gian quan sát đúc kết ra, thiếu bằng chứng chứng minh của y học hiện đại.”
Lâm Tất Tất và Ninh Ninh đều không cảm thấy chủ đề nói chuyện của họ có giới hạn độ tuổi gì. Dù sao khoa tiết niệu cũng không hiếm mấy chuyện này, có lúc còn bảo bệnh nhân nam thủ dâm để xem xem tinh dịch có vấn đề gì không, vì thế chỗ cửa phòng treo còn treo đầy những bức ảnh gợi cảm đó.
Nói xong chuyện Triệu Thanh Nhượng, hai người cũng gần ăn cơm xong. Lâm Tất Tất bưng khay đứng dậy, sau đó liếc thấy người ngồi phía sau vách ngăn và cây xanh.
Triệu Thanh Nhượng ngồi góc chéo cô, đang lẳng lặng đối diện với cô.
Lâm Tất Tất: …
Người cô bị tê liệt rồi. Lâm Tất Tất bình tĩnh nhìn đồng hồ treo tường sau lưng Triệu Thanh Nhượng, trong miệng lẩm bẩm: “Ôi chết, quên không mang mắt kính, đến cả giờ cũng không nhìn rõ.”
Kết quả Ninh Ninh vô cùng nhiệt tình liếc nhìn điện thoại: “Mười hai giờ mười á chị. Mà này, chị đâu có bị cận đâu?”
Lâm Tất Tất: …
Cảm ơn em, kẻ phá đám.
Ninh Ninh không nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng bên kia vách ngăn và cây xanh, Lâm Tất Tất cũng không nhắc nhở cô ấy, dù sao chuyện xấu hổ như vậy một mình cô chịu là đủ rồi, nhiều hơn một người biết cũng chỉ nhiều hơn một người tìm lỗ để chui xuống đất thôi.