Bác sĩ Tân nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng đằng sau Lâm Tất Tất, bèn chào hỏi anh: “Mới đó mà đã gặp lại nhau rồi haha.”
Nụ cười của Triệu Thanh Nhượng cứng ngắc: “Đúng vậy.”
Thời điểm anh ta xuất hiện không được khéo cho lắm.
Bác sĩ Tân cũng là bác sĩ giỏi có trách nhiệm trong công việc, trên đường đi anh ta cố gắng thảo luận với Lâm Tất Tất về tình trạng của bệnh nhân giường số tám.
Lâm Tất Tất liếc nhìn Triệu Thanh Nhượng đang cúi đầu đi bên cạnh, sợ phớt lờ anh khiến anh mất tự nhiên: “Bác sĩ Tân, chúng ta đến bệnh viện xem báo cáo rồi nói tiếp nhé. Nãy giờ chúng ta chỉ mới nghe nói lại thôi.”
“Đúng đúng đúng, cô nói có lý.”
“Bác sĩ Tân, tôi nhớ hình như anh cũng tốt nghiệp trường trung học số một? Chung trường với tôi đấy.”
“Đúng vậy, nhưng lớn hơn cô bảy tám khoá cơ.”
“Triệu Thanh Nhượng, hồi cấp ba anh học ở trường nào?”
“Trường trung học phụ thuộc Thanh Hoa.”
“Trung học số một rất gần trường trung học phụ thuộc Thanh Hoa, chắc anh hơn tôi hai khoá nhưng lúc tôi lên trung học số một chưa từng nghe nhắc đến anh.”
Không phải chứ, tin tức về trai đẹp thường truyền đi rất nhanh.
“Lúc tôi học cấp ba luôn tham gia tập huấn, không mấy khi ở trường.”
Lâm Tất Tất: ….
Đáng ghét, sự ưu tú của anh lại đả kích cô.
Cô nhìn bác sĩ Tân bên cạnh thì lại thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Năm nay bác sĩ Tân ba mươi tám tuổi, cùng chức danh với Triệu Thanh Nhượng ba mươi tuổi.
À không, cũng không giống y hệt, bây giờ bác sĩ Tân còn chưa được làm phó giáo sư.
Thất Thất cảm thấy kỳ lạ: “Anh không biết câu đùa trong Chân Hoàn Truyện à?”
Anh lắc đầu: “Tôi chưa từng xem.”
Lúc này Triệu Thanh Nhượng nằm trên chiếc giường màu hồng trẻ con thở dài thườn thượt, lo lắng không biết Lâm Tất Tất có cảm thấy anh nhạt nhẽo không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Học hành và công việc đã lấp đầy cuộc sống của anh, có không ít người nói anh nhạt nhẽo rồi.
Nhưng sự lo lắng của Triệu Thanh Nhượng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại, anh còn chưa kịp suy nghĩ lung tung đã chìm vào giấc ngủ sâu.
*
“Hiện tại, rất hiếm trường hợp lâm sàng của ung thư túi tinh, chúng ta cũng không có phương án tốt nhất, ý kiến của tôi là các anh chuyển lên tuyến trên đi, lên Bắc Kinh xem xem.” Lâm Tất Tất đọc đi đọc lại kết quả xét nghiệm của Hứa Ánh Thiên, an ủi bọn họ một chút: “Bệnh ung thư túi tinh rất dễ bị chẩn đoán nhầm, bởi vì có quá nhiều điều không chắc chắn, nói không chừng chỉ là u nang* thôi, duy trì thái độ lạc quan rất là quan trọng.”
* U nang có cấu trúc dạng túi chứa đầy chất lỏng, ở thể nửa rắn hoặc khí và xảy ra trong hầu hết các loại mô của cơ thể.
U nang có kích thước to, nhỏ khác nhau và hình thành ở bất cứ vị trí nào trên cơ thể, có thể là xương, mô mềm. Các cơ quan nội tạng có thể bị các u nang thay thế vị trí, nhưng hầu hết u nang không phải là ung thư.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Mẹ của Hứa Ánh Thiên đã không còn tinh thần giống như lúc mới đến, trong ánh mặt đều là sự mệt mỏi do bôn ba vì con.
“Không cần khách sáo. Nếu như quyết định chuyển viện, bác sĩ Tân sẽ giúp mọi người làm giấy tờ chuyển viện.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hứa Ánh Thiên kêu mẹ đi chỗ khác, gọi Lâm Tất Tất: “Thất Thất, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?”
“Được chứ, còn có vấn đề gì à?”
“Không, không phải vấn đề cơ thể, chỉ là tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với cô.”
“Cái gì?”
“Chuyện năm cấp ba đó… mẹ tôi đến trường học tìm cô.”
Lâm Tất Tất nhún vai: “Chuyện qua lâu rồi, tôi không còn để ý nữa.”
“Nhưng tôi để ý. Mẹ tôi tính tình không tốt. Lúc đó, khi bà ấy đến tôi nên bảo vệ cô nhưng tôi lại sợ.”
Lần đầu tiên Hứa Ánh Thiên nhìn thấy Lâm Tất Tất vào năm cấp ba.
Một cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mang đôi giày màu trắng hơi ố vàng, ăn mặc giản dị nhưng hai mắt lại rất sáng, anh ta vừa nhìn thấy đã không thể nào quên được.
Cô rất cố gắng, hình như bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt thế nên muốn nhờ vào học tập để thay đổi vận mệnh. Cô không phải học sinh có thiên phú, lần nào anh chơi bóng rổ xong cũng nhìn thấy cô đang ngồi học bài trong lớp.
Năm cấp ba đó, Hứa Ánh Thiên sợ sau khi thi xong sẽ không gặp lại Lâm Tất Tất được nữa nên mới bắt đầu theo đuổi cô, muốn xác định quan hệ với cô, nhưng tất cả điều này đã tan thành mây khói dưới sự can thiệp của mẹ anh ta. Anh ta và Lâm Tất Tất giống như hai đường thẳng giao nhau và sau điểm đó thì không còn bất cứ giao điểm nào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự hèn yếu của anh ta đã chôn vùi tình yêu vẫn chưa kịp chớm nở ấy.
“Còn nữa,không phải tôi quan hệ lung tung mà bị bệnh đâu. Bình thường tôi sống rất quy luật.”
Lâm Tất Tất gật đầu: “Tôi hiểu, cái này cũng có vấn đề xác suất, nếu như vợ tương lai của anh không tin, tôi có thể nói chuyện với cô ấy.”
“Không cần phiền phức như thế, tôi chỉ muốn giải thích với cô. Tôi không muốn hình tượng của tôi trong lòng cô là người vừa hèn nhát lại còn có đời sống riêng tư hỗn loạn.”
“Ơ… ấn tượng của tôi đối với anh hình như không phải chuyện vô cùng quan trọng, anh vẫn nên nói chuyện với vợ tương lai của anh đi.” Lâm Tất Tất chỉ tay vào điện thoại: “Tôi về trước đây, trong nhà còn có người chờ.”
Hứa Ánh Thiên muốn nở một nụ cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể hơi nhếch khóe miệng: “Làm lỡ thời gian nghỉ phép của cô rồi.”
“Không sao, là việc bác sĩ nên làm thôi.”
Sau khi Lâm Tất Tất đi, mẹ Hứa quay lại, bà ta bảo Hứa Ánh Thiên gọi điện thoại cho Tiểu Vân, nói chuyện hoãn ngày cưới.
Hứa Ánh Thiên nằm ngửa ra sau, cảm thấy rất mệt: “Mẹ, không cần gọi đâu, con chia tay với cô ấy rồi.”
“Chia tay? Sao vậy?”
“Bởi vì con không thích! Mẹ, con không muốn sống cuộc sống mẹ sắp đặt cho con nữa. Con có thể bị ung thư, con không còn nhiều thời gian nữa, con không thể đi theo con đường mà mẹ dọn sẵn cả đời như này được?”
Cuối cùng, vào lúc anh ta ba mươi tuổi đã dám nói ra lời phản kháng với bà mẹ có dục vọng kiểm soát rất mạnh của mình.
*
Triệu Thanh Nhượng cài báo thức lúc sáu giờ, nhưng chuông báo thức còn chưa reo thì anh đã bị Lâm Tất Tất gọi dậy rồi.
“Triệu Thanh Nhượng, dậy ăn cơm tối, nếu không tối nay anh không chịu nổi nhiều ca phẫu thuật như thế đâu.” Triệu Thanh Nhượng dụi mắt, hương thơm trong không khí đánh thức anh.
Anh vừa rửa mặt xong, Lâm Tất Tất đưa đũa cho anh: “Mì xào đậu.”
“Có lẽ hôm nay tôi đã tăng lên hai cân.” Triệu Thanh Nhượng nhìn mì xào bóng loáng dầu, xoa xoa bụng.
“Tôi xem như anh đang khen tay nghề của tôi tốt.”
Triệu Thanh Nhượng dừng lại một lát, thử thăm dò: “Tôi cảm thấy bây giờ tôi đang rất gầy, còn cần phải béo thêm mấy cân nữa.”
“Còn có người chê bản thân gầy? Gây thù à?”
“Khụ, ý của tôi là chẳng phải bây giờ cô cũng đang tìm bạn chia nhà sao? Cô xem tôi được không?”