Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu

Chương 23: Bạn trai



“Tiền thuê nhà, điện nước, mạng chia đều, cô nấu cơm, tôi làm việc nhà, được không?”

“Ờm —” Lâm Tất Tất suy nghĩ một lát: “Hình như không được cho lắm.”

“Thế tôi trả tiền điện nước, tiền mạng? Đúng rồi, còn có tiền ăn nữa, tiền đồ ăn tôi cũng trả luôn.” Triệu Thanh Nhượng gãi cổ, cố gắng đưa ra ưu điểm của bản thân: “Tôi dọn vệ sinh rất sạch sẽ, nấu cơm có thể không ngon bằng cô nhưng vẫn dư sức để nấu, lúc cô mệt thì tôi cũng có thể nấu cơm. Hơn nữa… năng lực xử lý số liệu của tôi rất tốt, năng lực học tập cũng rất mạnh, chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau nghiên cứu.”

Lâm Tất Tất nhịn cười, anh còn thiếu mỗi việc giúp cô xuất bản luận văn là chưa nói thôi.

“Không phải vấn đề tiền bạc, ý tôi là phòng sách không đủ dùng.” Lâm Tất Tất trêu anh.

“Tôi thấy kệ sách vẫn chưa đầy mà phòng sách rất to, còn có thể để thêm một cái bàn.” Triệu Thanh Nhượng sợ Lâm Tất Tất không đồng ý, lại vội vàng bổ sung một câu: “Tôi mua bàn mới cho.”

“Thế thì anh hơi thiệt. Dù sao bình thường tôi cũng không có nhiều thời gian nấu cơm, hầu như đều ăn ở căng tin, chỉ có lúc rảnh mới nấu. Còn nữa, bệnh viện trả tiền ăn, anh không ăn thì phí biết bao.”

“Tôi cũng thường xuyên ăn ở căng tin, thỉnh thoảng cô nấu là được rồi.”

“Nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng ít nhiều cũng có chỗ không tiện.”

“Bây giờ rất phổ biến việc ghép phòng, nhà này cũng không phải chỉ có một phòng ngủ.”

Lâm Tất Tất chống cằm: “Làm thế nào đây? Tôi không có thói quen ở chung nhà với người khác giới.”

Cô đã nói đến mức này rồi, Triệu Thanh Nhượng cũng không thể nói gì hơn nữa.

Anh cúi đầu dùng đũa chọc chọc bát cơm: “Thế thì thôi.”

Lâm Tất Tất cười trộm, dáng vẻ của anh giống như một chú chó Golden, nhìn có vẻ tủi thân.

“Trừ phi… người khác giới này là bạn trai của tôi. Triệu Thanh Nhượng, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không?”

Triệu Thanh Nhượng ngẩng đầu lên ngay lập tức: “Đồng ý!”

Không hề dừng lại giây nào, hoàn toàn xuất phát từ phản ứng có điều kiện.

“Anh thích tôi?”

“Thích. Ở bên cô, tôi gặp rất nhiều chuyện thú vị, mỗi lần nhớ đến cô thì tâm trạng của tôi vô cùng tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Tất Tất: ….

Anh nói như thể cô là cô gái làm trò hề vậy.

“Anh thích em, thế nên anh rất muốn làm bạn trai em, là cái kiểu sẽ tiến tới hôn nhân ấy.”

Anh cười như vậy rất đẹp, tai của Lâm Tất Tất đã đỏ lên rồi: “Mau ăn cơm đi, còn nửa tiếng nữa là sáu giờ rưỡi rồi đó.”

Hơn sáu giờ trời vẫn còn chưa tối, cơn gió ấm áp kèm theo hương hoa dại không biết tên bên đường thổi qua đầu quả tim của Triệu Thanh Nhượng, anh đã bắt đầu tính đến chuyện ngày mai lúc tan làm sẽ quay về nhà thu dọn đồ đạc chuyển đến Mingshi International.

Đến khoa phẫu thuật thần kinh, Triệu Thanh Nhượng vừa ngồi xuống đã bị bệnh nhân giường số hai mươi bảy gọi qua.

“Chú Vương, chú cảm thấy khó chịu ở đâu à?”

“Tôi không khó chịu, người nhà tôi mang đến chút đặc sản, để các cậu ăn cho mới. Đồ nhà tôi tự làm hết đấy, bí quyết gia truyền, rất sạch sẽ.” Chú Vương cầm túi nhựa từ trong ngăn kéo tủ ra đưa cho Triệu Thanh Nhượng: “Bác sĩ Triệu à, cậu đã cứu lại cái mạng này của tôi nên cậu nhất định phải nhận đấy.”

Bệnh nhân đã nói đến như thế, Triệu Thanh Nhượng chẳng thể từ chối, túi cá khô hun khói này thực sự không phải món quà quý giá gì, anh nhận lấy chút tấm lòng này cũng không có gì đáng ngại.

“Thế thì cháu cảm ơn chú Vương nhé.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đúng rồi, bác sĩ Triệu, tôi còn muốn hỏi về chuyện thuốc nhập khẩu đó.”

“Docetaxel* hả?”

* Thuốc Docetaxel là thuốc hóa trị tiêu diệt và làm chậm sự tăng trưởng của tế bào ung thư. Thuốc Docetaxel thường được sử dụng để điều trị các loại ung thư vú, ung thư phổi, ung thư tuyến tiền liệt, ung thư dạ dày và ung thư đầu, cổ.

“Đúng đúng đúng, chẳng phải cậu nói thuốc nhập khẩu sẽ ít tác dụng phụ hơn sao?”

“Đúng vậy, cá nhân cháu khuyên chú nên dùng thuốc nhập khẩu nhưng cũng cần phải cân nhắc đến hoàn cảnh gia đình chú nữa. Tuy rằng bây giờ, bảo hiểm y tế chi trả một phần cho thuốc docetaxel nhập khẩu nhưng tổng chi phí chắc chắn vẫn cao hơn nhiều so với thuốc trong nước. Chú có thể thương lượng với người nhà một chút. Thực ra thuốc trong nước sản xuất cũng rất tốt, công dụng và thành phần của thuốc cũng tương tự như thuốc nhập khẩu, nó hoàn toàn có thể thay thế cho thuốc nhập khẩu, chẳng qua là độ tinh khiết của thuốc nhập khẩu sẽ cao hơn, hơn nữa tỷ lệ xảy ra phản ứng phụ tương đối thấp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ừm ừm ừm.”

Triệu Thanh Nhượng nhìn phản ứng của chú Vương cũng biết chú ấy không hiểu: “Như này đi, khi nào con trai của chú đến thì nói cậu ấy đến tìm cháu. Cháu sẽ nói chuyện với cậu ấy, sau đó hai người thương lượng lại.”

“Ờm, được được được, cảm ơn bác sĩ Triệu.”

“Không cần khách sáo.”

Tiểu Lý thấy Triệu Thanh Nhượng xách một túi cá khô hun khói, tò mò hỏi: “Anh à, anh mà lại nhận mấy thứ này?”

“Một chút đặc sản, cũng không tiện từ chối.”

Tiểu Lý mở túi ra, bên trong là cá khô hun khói màu vàng óng ánh nhìn vào rất muốn ăn: “Anh ơi, đúng lúc em chưa ăn cơm hay là ăn chung đi? Chẳng phải tám giờ ca phẫu thuật của anh mới bắt đầu sao?”

“Không ăn, ăn rồi.”

“Em ăn thử cá này trước nhé?”

“Ừm.”

Triệu Thanh Nhượng mở máy tính, đeo mắt kính, trong quá trình đợi máy khởi động anh lại bổ sung một câu: “Bạn gái tôi nấu cơm đó.”

“Anh, anh thoát kiếp độc thân rồi?”

Triệu Thanh Nhượng nhướng mày, lạnh lùng “ừm” một tiếng.

Tiểu Lý kéo ghế đến trước bàn của Triệu Thanh Nhượng, trong mắt lấp lánh ánh sáng tám chuyện: “Uầy uầy uầy, ai vậy? Ai vậy?

“Cũng là bác sĩ của bệnh viện chúng ta…”

Triệu Thanh Nhượng còn chưa nói xong, Tiểu Lý đã mở lòng bàn tay ra đè lên ngực: “Không phải là Trần Thần đó chứ?”

Triệu Thanh Nhượng lườm cậu ta: “Nói vớ vẩn gì đó? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi với Trần Thần chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Bạn gái tôi là bác sĩ ở tầng mười ba của khoa tiết niệu, tên là Lâm Tất Tất.”

“Khoa tiết niệu?” Tiểu Lý cười haha: “Không nhìn ra nha, khẩu vị của anh đặc biệt thật.”

Triệu Thanh Nhượng cuộn tài liệu trong tay thành thành ống, giả vờ muốn đánh cậu ta: “Cậu rất rảnh à? Không ăn cơm à?”

Tiểu Lý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây chẳng phải tự anh khơi ra à.”

Chậc chậc chậc, còn sung sướng như thế nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.