Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua khe hở nhỏ của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Trên chiếc chăn lộn xộn lộ ra một cánh tay trắng nõn.
Trên mặt Lâm Tất Tất hơi ửng hồng, lông mi dài khẽ rung, dường như đang nằm mơ gì đó, sau đó mũi cô hít một cái và mở mắt dậy trong mùi trứng rán.
Chậc, đáng tiếc cho giấc mộng cậu bé bọt biển của cô, có cơ hội nhất định phải để cho Triệu Thanh Nhượng mặc cho cô xem.
“Dậy rồi?” Triệu Thanh Nhượng gắp trứng rán trong chảo ra rắc muối lên: “Vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng.”
Trong nhà có bánh mì, chiên thêm quả trứng, rót sữa bò là có thể ăn được, rất đơn giản.
“Dạ.” Lâm Tất Tất xỏ dép rồi đi vào phòng tắm, nhìn thấy mình trong gương giống như nữ quỷ mà cô kinh ngạc đến há hốc mồm.
Trời ạ, sao mặt cô lại sưng phù lên như vậy?
Có vẻ như bữa tối qua ăn phong phú quá rồi.
Thế sao mắt của cô cũng sưng vậy?
Hình như tối qua làm đến khóc. Thế tóc của cô vì sao lại bù xù như thế này?
Hình như sau khi ngủ dậy chẳng có lúc nào là tóc không bù xù.
Ký ức của Lâm Tất Tất dần dần quay trở lại cô hận không thể ấn nút xoá toàn bộ mọi thứ sáng nay để bắt đầu lại.
Cô vừa mới ra ngoài với diện mạo này???
Lâm Tất Tất quyết định sau này sẽ cài chuông báo thức, cô phải dậy sớm hơn Triệu Thanh Nhượng!
Sau khi Triệu Thanh Nhượng chuẩn bị bữa sáng xong thì xem tin tức trên điện thoại một chút, trên tường nhà Wechat trong nháy mắt nhảy ra hơn năm mươi cái tin nhắn, trừ lượt like ra thì còn có bình luận trực tiếp của Tiểu Lý và Tiểu Thiệu.
Sau khi Tiểu Lý gửi đi ba dấu hỏi, thấy Triệu Thanh Nhượng mãi không trả lời lại thì bình luận hỏi anh đang làm gì thế?
Tiểu Thiệu đáp lại anh ta: Lúc này thì có thể làm gì chứ, he he he.
Tiểu Lý đáp lại: He he he, hiểu rồi, anh Triệu Thanh Nhượng ngày mai không đi làm.
Tiểu Thiệu lại đáp: Bài đăng trên tường vừa nhìn là biết chưa kịp chỉnh sửa xong, he he he.
Triệu Thanh Nhượng: ...
Hai người bọn họ không biết đây là khu vực bình luận của tường nhà anh?
Không biết bọn họ còn có rất nhiều bạn bè chung à?
Không biết mấy người bạn chung đó đều có thể đọc được bình luận của họ à?
Triệu Thanh Nhượng mệt mỏi, anh muốn xóa bài đăng này, nhưng xóa đi thì lại có cảm giác như giấu đầu lòi đuôi vậy.
Anh vừa ấn quay lại thì trên tường nhà lại sáng lên chấm đỏ tin nhắn nhắc nhở, vẫn là bình luận của Tiểu Lý: Anh, chẳng lẽ đến giờ này vẫn còn chưa dậy? He he he.
Triệu Thanh Nhượng đỡ trán, sau đó lại thấy Tiểu Thiệu trả lời Tiểu Lý: Cậu hiểu cái gì gọi là cả đêm chiến đấu hăng hái chưa, he he he.
Triệu Thanh Nhượng tức đến hộc máu, Tiểu Thiệu sau khi làm ca đêm lại không đi ngủ mà bắt đầu gõ phím luôn, không sợ bị đột tử sao?
Anh sắp không nhận ra được từ “he” này rồi.
Tiếng bước chân của Lâm Tất Tất ngày càng gần, Triệu Thanh Nhượng ngẩng đầu nhìn thấy cô thì giật mình một cái: “Sao bây giờ lại đắp mặt nạ? Ăn cơm thôi.”
“Anh đừng quan tâm đến em, anh ăn trước đi.” Lâm Tất Tất giống như một bóng ma, chán nản bay vào phòng sách.
“Sao thế?” Triệu Thanh Nhượng đi theo: “Sao lại không vui vậy?”
“Không phải không vui mà là lúc đắp mặt nạ thì không thể cười, nếu không sẽ có nếp nhăn.” Nói đến đây, Lâm Tất Tất lại xoa xoa mặt của Triệu Thanh Nhượng: “Anh có còn là người không? Thức đêm không kém gì em, sao da mặt lại tốt như thế? Đến cả nếp nhăn cũng không có!”
“Trời sinh.”
Lâm Tất Tất: ……
Tức chết mà.
Cô mở Taobao ra mua một lọ tinh chất chống lão hoá nhưng lúc thanh toán nhập cứ sai mật khẩu.
“Lạ thật, sao có thông báo sai mật khẩu vậy? Nếu lại nhập sai lần nữa thì sẽ bị khoá luôn.”
“Mật khẩu thanh toán Alipay?”
“Đúng vậy.”
“872549.”
Lâm Tất Tất đầu đầy dấu hỏi: “Đó chẳng phải mật khẩu của anh à?”