“Triệu Thanh Nhượng.”
“Hả?”
“Chúng ta có nên có em bé trong tuần trăng mật không?”
“Thất Thất, chuyện con cái không vội.” Triệu Thanh Nhượng xoa đầu cô, còn cho rằng cô bị gia đình thúc giục nên vội vàng nói: “Mang thai, sinh con là một chuyện vô cùng vất vả và không thể tránh khỏi việc có hại cho sức khỏe. Mấy điều này ba mẹ anh chắc chắn là hiểu rất rõ, vậy nên chỉ cần em không muốn, bọn họ sẽ không thúc giục. Con cái đối với anh mà nói không nhất thiết phải có, anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại của hai ta, đồng thời cũng có niềm tin sẽ duy trì trạng thái này mãi đến khi chúng ta già.”
“Em biết.”
“Nếu như vì áp lực bên kia của mẹ em… thì để anh đi nói, nói là vấn đề của anh.” Triệu Thanh Nhượng cố gắng tỏ vẻ như mình không sao cả: “Tóm lại lúc trước mẹ em đã bắt đầu nghi anh rồi, anh xác thực một chút cũng rất đáng tin.”
“Phụt -” Lâm Tất Tất che miệng: “Lần trước lời mẹ em nói với em anh đều nghe thấy hết?”
“Ừm, giọng nói đó của mẹ chúng ta rất khó để người có thính lực tốt không nghe thấy được.”
“Thế anh có nghe thấy em chứng minh vì anh không?”
Triệu Thanh Nhượng nhướn mày: “Em còn giải thích cho anh?”
“Đó là đương nhiên!” Lâm Tất Tất giơ ngón cái với anh, cố gắng nhịn cười: “Em nói anh là lựa chọn số một trong một triệu cái em từng xem!”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Không cần thiết.
“Được rồi, em nói em muốn có con không phải do bị áp lực, ai có thể ép em sinh con được? Là em cảm thấy có một đứa con chơi cùng cũng rất tốt, chứng kiến sự trưởng thành của bé con cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu. Hơn nữa, nó còn là con của chúng ta, chắc chắn vừa thông minh vừa xinh đẹp.” Lâm Tất Tất gãi gãi cằm Triệu Thanh Nhượng: “Ai bảo gen hai chúng ta tốt đây, không đẻ thì thật đáng tiếc.”
Triệu Thanh Nhượng cúi đầu xoa xoa lòng bàn tay của Lâm Tất Tất: “Được rồi, nghe theo em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Hôm nay được nghỉ, sau khi Lâm Tất Tất từ chỗ Lâm Mộng quay về thì tắm rửa sạch sẽ, đắp mặt nạ gác chân lên tường, đợi đến khi cô bỏ mặt nạ thì Triệu Thanh Nhượng mới trở về nhà.
“Hôm nay lại có ca phẫu thuật gấp à?”
“Ừm, một ca phẫu thuật lớn, bệnh nhân bị tai nạn xe, tình huống khá là nguy hiểm, còn không liên lạc được với người nhà.”
“Thế thì phải làm sao, anh có làm phẫu thuật cho họ không?”
“Làm rồi, đi văn phòng y tế nộp đơn, thủ tục nên làm đều làm rồi.” Triệu Thanh Nhượng biết Thất Thất lo lắng điều gì, rủi ro mà bác sĩ phải gánh khi không có chữ ký người nhà như này là rất lớn.
Lâm Tất Tất thở nhẹ một hơn, hoàn tất hết thủ tục là tốt hơn nhiều rồi.
“Thế phẫu thuật thế nào?”
“Cũng coi như thành công, ít nhất là bảo vệ được tính mạng.”
Lâm Tất Tất bóp tay của Triệu Thanh Nhượng, lại đấm lưng, bóp cổ: “Bác sĩ Triệu của chúng ta vất vả rồi.”
“Em nên nói là vì dân phục vụ?”
“Đúng thật là vì dân phục vụ, người bệnh cũng là nhân dân.” Lâm Tất Tất lại bắt đầu mát xa da đầu cho anh: “Anh gội đầu chưa?”
“... Tối qua mới gội.”
Lâm Tất Tất ngửi đầu anh, vẫn chưa có mùi, chưa đổ dầu, thế là phạm vi chuyển động của tay lại lớn hơn.
Đợi đến khi dịch vụ massage Lâm Tất Tất kết thúc, Triệu Thanh Nhượng nhìn vào trong gương thấy tóc mình dựng đứng như bị chích điện vậy.
Triệu Thanh Nhượng: ...
Phải gội đầu rồi.