Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 5



Sự chuyển tiếp giữa các tiết mục của chương trình sẽ do hai trong bốn người dẫn chương trình luân phiên đảm nhận. Đặng Khang với chất giọng oang oang đã bắt cặp với Giang Lưu Thâm để giới thiệu tiết mục trước đó, lúc này đã đổi thành người đẹp Đổng Tử Toàn.

Tuy rằng Đổng Tử Toàn đã ngoài ba mươi tuổi nhưng vì biết cách dưỡng da nên khuôn mặt chị vẫn xinh đẹp như thiếu nữ tuổi đôi mươi. Làn da của chị trắng nõn xinh đẹp, chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt trên người Đổng Từ Toàn không hề làm tối đi màu da chị mảy may, ngay cả giọng nói của chị cũng đầy trong veo: "Lưu Thâm à, không biết trong một năm vắng bóng vừa qua, cậu có quan tâm đ/ến tin tức của giới giải trí chút nào không?"

Giang Lưu Thâm dựa theo nội dung kịch bản ung dung trả lời: "Sao lại không chú ý được chứ, giới giải trí biến chuyển từng ngày, nhân tài mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nếu như một năm tôi không chú ý, chẳng phải là quá lạc hậu rồi sao?"

"Ha ha, nói rất có lý, vậy để tôi kiểm tra cậu cũng như các bạn khán giả đang theo dõi chương trình một chút nhé. Năm nay, trong làng giải trí của chúng ta xuất hiện một ngôi sao trẻ rất rất hot, không chỉ có giọng hát hay mà còn có ngoại hình vô cùng đẹp, mọi người có đoán được người mà tôi đang nhắc đến là ai không nào?"

Giang Lưu Thâm giả vờ trầm tư vài giây. Lúc này dưới khán đài đã có không ít fan kích động gọi tên Hạ Hi Ngải, thế nên anh dứt khoát thay đổi nội dung kịch bản một chút, mỉm cười nói: "Lời của các bạn khán giả dưới sân khấu cũng chính là đáp án trong lòng tôi, như vậy tôi không cần phải nhiều lời thêm nữa, đúng không?"

Đổng Tử Toàn lập tức tiếp lời anh: "Xem ra cũng không cần để mọi người suy đoán thêm nữa, nếu đã vậy, chi bằng chúng ta mời cậu ấy lên sân khấu được không?"

"Được chứ." Giọng nói của Giang Lưu Thâm thoáng ngừng lại một chút, sau đó lại mạnh mẽ vang lên: "Xin mời Hạ Hi Ngải lên sân khấu với bản cover ca khúc kinh điển ‘Ngắm trăng’!"

Sân khấu nhanh chóng tối lại khiến cho những tiếng hoan hô nhiệt liệt của các fan dưới khán đài dần lặng xuống, một vệt sáng màu lam huyền ảo hắt xuống sân khấu, phảng phất như màn nước trong đêm. Nương theo tiếng nhạc trầm buồn, giàn giáo chậm rãi nâng lên, một bóng dáng thanh nhã xuất trần dần dần xuất hiện trong tầm mắt của khán giả.

Giang Lưu Thâm vốn có thể ra sau sân khấu nghỉ ngơi chốc lát, thế nhưng trong một thoáng vô tình nhìn về phía hình bóng người kia, anh lại không dời mắt nổi nữa.

Lúc nãy không để ý, giờ ánh đèn xung quanh đã tắt, anh mới thấy trên bộ Hán phục Hạ Hi Ngải mặc đã được tô điểm thêm chút bột kim tuyến. Dưới ánh đèn, bột kim tuyến trên áo cậu sáng lên lấp lánh, rạng ngời rực rỡ như sao trời làm cậu vừa tuấn tú thoát tục lại như có vài phần hoa lệ long trọng trong đó. Hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau lại được dung hợp trên người cậu một cách hài hòa, không đột ngột chút nào.

"Đứng cao nhìn xa, người có thể thấy hàng ngàn dặm trên bầu trời, không có dấu vết của những đám mây. Trăng lên cao, ánh sáng chiếu xuống muôn nơi, ngâm mình trong một ngày thu giá lạnh. Điện ngọc quỳnh lâu, thừa loan đi tới, người ở Thanh Lương. Giang sơn như họa, rõ ràng bên trong màn khói..."

Tiếng ca trong trẻo, ngọt ngào như tiếng suối róc rách cứ vậy vang lên, giọng hát của người thanh niên tuấn tú trên sân khấu lúc trầm lúc bổng, thay đổi nhịp nhàng, tràn đầy cảm xúc. Cậu biểu diễn lại một ca khúc cổ xưa một cách vô cùng nhuần nhuyễn và tinh tế, tựa như xuyên qua ngàn năm thời gian mà tới.

Giang Lưu Thâm đứng dưới khán đài lẳng lặng nghe, càng nghe càng có chút say mê. Xem ra tiểu thịt tươi* này có tài thật, nhưng có tài cũng không có nghĩa là không cần để tâm tới công việc bản thân đang làm. Chuyện tối hôm qua đối phương không tới buổi tổng duyệt vẫn khiến anh hơi khúc mắc.

*tiểu thịt tươi: dùng để chỉ các nam thần còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

Màn biểu diễn kết thúc, khán giả bên dưới vỗ tay nhiệt liệt mãi không thôi.

Giang Lưu Thâm chỉnh trang phục lại một chút, bước lên sân khấu cùng với Đổng Tử Toàn tiến hành phần phỏng vấn tiếp theo. Không phải bất kì ai lên sân khấu cũng được nhận đãi ngộ này, đài truyền hình coi trọng độ hot của Hạ Hi Ngải, vì muốn tăng tỉ lệ người xem nên mới đặc biệt bỏ ra thêm mấy phút cho cậu.

Giang Lưu Thâm mỉm cười cao giọng nói: "Mọi người cảm thấy bài hát vừa rồi có hay không ạ?"

Khán giả bên dưới hoan hô: "Hay lắm!" Còn có người kích động đến mức gào cả tên của hai người bọn họ lên, gào đến nỗi vỡ cả tiếng.

Giang Lưu Thâm lập tức hỏi những vấn đề đã soạn trong kịch bản: "Hi Ngải, nghe nói cậu cũng tham gia cải biên lại bài hát này đúng không? Giỏi quá!"

"Tôi chỉ góp một phần nho nhỏ mà thôi, chủ yếu vẫn là công của thầy soạn nhạc." Hạ Hi Ngải không am hiểu đối đáp phỏng vấn lắm, may thay trước đó đã chuẩn bị bản thảo kỹ càng nên cậu cũng không lúng túng lắm: "Bài

hát này được viết bởi một bậc thầy về Tống từ* mà tôi rất thích là Tô Thức. Tôi cảm thấy bản thân chưa thể hiện được hết hàm nghĩa trong những từ ngữ ông ấy viết, sau này còn phải tiếp tục cố gắng."

*Tống từ: một thể loại văn chương ở Trung Quốc, gần giống với Thơ mới ở Việt Nam.

"Ha ha, cậu khiêm tốn quá. Trong đêm hội Trung Thu này, cậu có lời chúc nào muốn gửi đến người thân, bạn bè và bản thân cậu không?"

"Có, tôi hi vọng những người hâm mộ tôi ai ai cũng được đoàn viên hạnh phúc, an khang. Hi vọng bản thân mình có thể sáng tác nhiều tác phẩm hay hơn để cống hiến cho mọi người, hi vọng một ngày nào đó tôi có thể tổ chức một buổi biểu diễn cho chính mình."

Câu trả lời này hơi không ăn nhập so với câu hỏi một chút nhưng Giang Lưu Thâm không để ý nhiều, có lẽ đối phương căng thẳng nên quên nói lời chúc phúc cho người thân và bạn bè.

Sau mấy câu hỏi đáp khách sáo, tiết mục biểu diễn tiếp đó cũng chuẩn bị lên sân khấu, Giang Lưu Thâm nhanh chóng nói nốt lời kết: "Cảm ơn phần biểu diễn đặc sắc của cậu, vậy chúng tôi sẽ gặp lại bạn sau nhé."

Hạ Hi Ngải gật đầu, cậu chuẩn bị đi về bên cạnh để rời sân khấu, thế nhưng vừa mới cất bước đã không cẩn thận giẫm bộ trang phục dài thượt của mình. Cơ thể đột nhiên mất cân bằng, mắt thấy bản thân sắp ngã chổng vó, trong cơn kinh hoảng cậu vội vã vung tay lên, kéo lấy người gần mình nhất.

Giang Lưu Thâm đột nhiên bị kéo mạnh như thế, thiếu một chút nữa cũng ngã chổng vó theo Hạ Hi Ngảii. May mà anh phản ứng nhanh, vươn tay ôm chầm lấy eo Hạ Hi Ngải, đỡ lấy cậu.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, mọi người còn chưa phản ứng lại thì hai người bọn họ đã đứng vững rồi.

Hạ Hi Ngải thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói tiếng cảm ơn, Giang Lưu Thâm đã cầm mic thong dong mở miệng: "Hi Ngải à, xem ra nghe cậu hát xong đến cái sân khấu của chúng tôi cũng thích cậu, muốn hôn cậu một cái mới chịu tha cậu đi rồi."

Hạ Hi Ngải sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, nở một nụ cười hiếm hoi với khán giả, cậu nói: "Cảm ơn anh Lưu Thâm khích lệ."

Giang Lưu Thâm bị nụ cười kia làm cho rung rinh một cách khó hiểu. "…Không có gì."

Sau khi biểu diễn xong bước xuống sân khấu, khách mời cũng chẳng có mấy việc để làm. Hạ Hi Ngải trở lại phòng hóa trang của mình, cởi bộ trang phục biểu diễn hơi bất tiện ra rồi mặc một bộ âu phục vào để dự tiệc tối, sau đó cậu ngồi trên ghế salông chợp mắt. Trước khi nhắm mắt lại cậu vẫn không quên nhấp hai ngụm trà sữa ấm áp.

Hứa Đồng đang lướt weibo, chợt hưng phấn kêu gào: "Màn biểu diễn vừa rồi của em lọt top bảy trên hotsearch rồi này! Em trai nhanh quá!"

Hạ Hi Ngải không để ý đến mấy thứ này lắm, cậu nhắm hai mắt lại mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ mất, đột nhiên lại nghe thấy Hứa Đồng "ồ" tiếng. "Là em và Giang Lưu Thâm cùng lọt hotsearch!"

Lòng Hạ Hi Ngải khẽ nhảy một cái, mở mắt ra nghi ngờ nói: "Cái gì cơ?"

Hứa Đồng ngồi bên cạnh cậu, đưa điện thoại qua cho cậu xem: "Ầy, là cái màn ban nãy em suýt ngã trên sân khấu đấy, bị người ta chộp được."

Hạ Hi Ngải vừa nhìn, lập tức sửng sốt, trong bức ảnh là cánh tay áo của cậu bay bay, còn cậu đang được Giang Lưu Thâm lịch lãm ôm eo đỡ lấy. Hai người nhìn nhau chăm chú, nhìn qua có chút lưu luyến, tựa như một điệu Tăng – gô cổ điển kết hợp hiện đại và cổ đại vậy.

"Chụp cũng đẹp quá ha." Hạ Hi Ngải lẩm bẩm nói. Bản thân cậu cũng đã quên ban nãy mình hoảng hốt đến thế nào rồi, dù sao cũng là buổi dạ hội cỡ lớn phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, nếu cậu bị ngã ra đấy thật sẽ không hay.

Hứa Đồng mở bình luận bên dưới ra, chậc lưỡi nói: "Úi chà, còn có fan ghép đôi cho hai người này."

Phong cách bình luận hoàn toàn không phù hợp với bức ảnh này chút nào: “Đẹp đôi quá đi mất a a a a tôi phải lưu lại tấm này mới được!”

“Khuôn mặt thần tiên gì thế này???? Là trời cao phái tới rửa mắt tôi sao???”

“Tôi vẫn cho là người có thể xứng với Giang Lưu Thâm chỉ có chính anh ấy mà thôi. Hóa ra là kiến thức của tôi nông cạn, có lẽ người mặc Hán phục này chính là vị thần tiên kia đi? Trong vòng một phút tôi muốn có toàn bộ tin tức về cậu ấy!”

“Chủ lầu trên không xem Internet sao? Người qua đường như tôi không thể chịu đựng được nữa rồi, là Hạ Hi Ngải đấy! Thần tiên năm ngàn năm khó gặp một lần! Giọng ca thánh thót tựa tiếng trời! Vừa mở miệng đến Vương Mẫu nương nương cũng phải mang thai.”

“Má ơi, lầu trên là người qua đường thật sao, đến fan chính hiệu như tôi còn không dám thổi phồng như thế!”

“Lúc em trai Hạ vừa mới ra mắt tôi đã cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi! Đáng tiếc lúc đó anh Thâm lại tạm vắng bóng hu hu hu!”

“Vốn dĩ đã thích cặp này từ trước, thật không ngờ lại có một ngày như ngày hôm nay!!! Cùng một khung hình đã làm người ta kích động muốn chết!

Kết quả hai anh chàng này lại đập cho một cục đường to như vậy!”



Hạ Hi Ngải: "…Bọn họ đang nói linh tinh cái gì thế, em với anh ta có phải một đôi đâu."

"Ôi em trai à, em đơn thuần đến mức đáng yêu quá đi mất!" Hứa Đồng nghe cậu nói vậy chỉ muốn đập cho cậu hai phát: "Mấy người này được gọi là fan couple, đây là lần đầu tiên em thấy đúng không? Bọn họ viết vậy chỉ vì cảm thấy hai người rất xứng đôi thôi, sẽ không gây nên ảnh hưởng gì xấu, thậm chí còn có thể khiến em đã hot càng thêm hot đấy."

Hạ Hi Ngải cau mày: "Vậy như thế có tạo thêm phiền phức cho Giang Lưu Thâm không ạ?"

"Không đâu, phỏng chừng số đôi mà Giang Lưu Thâm bị ghép cũng phải lên đến mấy chục rồi. Anh ta sẽ không để ý đâu, em cũng đừng để trong lòng, qua một thời gian ngắn sẽ lặng xuống thôi."

Hạ Hi Ngải gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay anh ấy cũng giúp đỡ em khá nhiều, em nghĩ mình nên đi cảm ơn người ta một tiếng."

Hứa Đồng nhìn lướt qua lịch trình của chương trình rồi bảo cậu: "Đi thôi, bây giờ có lẽ anh ta đang ở sau khán đài đấy, chị chờ em ở đây. Chị Long vừa kêu chị đăng mấy tấm ảnh của buổi biểu diễn hôm nay lên Weibo." "Vâng." Hạ Hi Ngải đáp một tiếng, nhanh chóng bước ra khỏi phòng hóa trang.

Cậu vừa đi về phía sau khán đài vừa cân nhắc xem lát nữa gặp người ta rồi nên nói gì cho phải. Ngẫm lại mới thấy quả là khó mà tin nổi, hai, ba năm trước cậu chỉ là một người không có tiếng tăm, giãy giụa dưới tầng đáy của xã hội, thế mà bây giờ lại có thể nói chuyện với những minh tinh có tên tuổi như Giang Lưu Thâm, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy. Tuy Hứa Đồng và người đại diện của cậu là chị Long đều nói rằng trong giới giải trí có nhiều góc khuất, thế nhưng từ ngày vào nghề đến nay, dường như những người cậu gặp đều là người tốt.

Ít nhất là tốt hơn so với phần lớn những người cậu gặp trong quá khứ.

Hạ Hi Ngải không nhanh không chậm đi về phía sau khán đài, đúng lúc nhìn thấy Giang Lưu Thâm đang đứng quay lưng về phía cậu ở phía trước

cách đó không xa. Anh đang trò chuyện với người trợ lý bên cạnh mình, trong đám nhân viên bận rộn tới lui, bóng lưng kia rất cao lớn, rắn rỏi, khí chất tuấn tú được bộc lộ một cách vô cùng tự nhiên.

Cậu bước đến đó gần một chút, vừa định lên tiếng chào hỏi, đột nhiên lại mơ hồ nghe thấy tên của chính mình.

"Anh ta hot lắm đúng không? Anh xem dưới sân khấu có rất nhiều fan của Anh ta.” Từ Dương nói.

Giang Lưu Thâm không tỏ rõ ý kiến: "Muốn hot cũng đâu có khó? Thời buổi này, chỉ cần có khuôn mặt ưa nhìn, biết ăn mặc một chút, biết cách hát nữa là có thể nổi rồi. Mấu chốt là phải xem có thực lực được hay không, dù sao thì cũng có không ít người nổi như cồn nhưng bị dẹp trong một ngày đấy thôi, chỉ cần có thực lực đâu cần phải sợ ai."

Từ Dương khâm phục nói: "Vẫn là anh Thâm nhìn xa trông rộng. Vậy anh cảm thấy anh ta có thực lực không?"

Giang Lưu Thâm suy nghĩ một chút, với khuôn mặt và thực lực hiện giờ của Hạ Hi Ngải, muốn hot bốn, năm năm phỏng chừng không thành vấn đề, chỉ là thái độ làm việc của người này chắc chắn sẽ làm không ít người mích lòng.

"Phải xem cậu ta có chịu ngoan ngoãn học cho tốt hay không. Nếu cứ như bây giờ, sợ là qua mấy năm nữa sẽ bị đám người mới trẻ trung mỹ mạo đẩy xuống. Cái cô họ Long của công ty bọn họ thích bồi dưỡng loại tiểu thịt tươi này lắm mà đúng không?"

Từ Dương gật đầu biểu thị sự đồng ý. Đúng lúc này có nhân viên bên đài đến gọi Giang Lưu Thâm lên sân khấu tiếp tục dẫn chương trình. Cậu ta vừa quay đầu lại đáp lời "Chúng tôi lên ngay đây" thì bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người vội vã đi ra khỏi hậu trường.

Tử Dương có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng cũng không để trong lòng. Cậu ta nhanh chóng đưa tay nhận lấy bình nước do Giang Lưu Thâm

quăng đến, sau đó nhìn theo bóng lưng anh lên sân khấu.

Lời tác giả:

Tiểu Ngải: Độ thiện cảm -10086

Giang Ảnh Đế hai mươi sáu năm vẫn như ông tiên không dính lửa trần, không thể thích nhanh như vậy được, còn Tiểu Ngải là một cậu chàng có quá khứ. Tiếp tục đọc nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.