Chuyện Con Cóc Thích Sờ Mông

Chương 3: Chương 3




5.

Cho nên tôi chỉ có thể thu lại vẻ mặt vừa rồi của mình, đắng thẳng người, trưng ra vẻ mặt "đằng nào tôi cũng sờ rồi, anh làm gì được tôi" nhìn Cố Kham.

Cố Kham đổi tư thế, buồn cười nói: "Em có ý gì đây hả? Em chuẩn bị trơ mặt chơi lì đấy hả?"
Hắn hiểu tôi quá rồi, con người tôi không có cái gì tốt cả, trừ việc gặp chuyện trơ mặt mo chơi lì thì vẫn còn tương đối khá.

"Hội trưởng, lúc nãy tôi thật sự không cố ý đâu, tuy rằng trong lòng tôi thật sự nuôi mộng sàm sỡ mông anh lâu rồi! "
Tôi còn chưa nói hết, Cố Kham đã trừng tôi một phát, tựa như đang muốn nói, cậu có ngon thì nói tiếp đi, xem tôi có dám đánh cậu không.

"Nhưng mà! Tôi cam đoan với anh, lúc nãy tôi thật sự không cố ý đâu, cũng do lúc ấy người đông chen chúc húc phải người tôi, tôi không có cách nào khác ngoài việc chống tay vào mông anh để đỡ người tôi không đổ xuống.

"
Cố Kham day day sống mũi, có vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng mà lời tôi nói vừa rồi chính là sự thật.

"Vậy sao em lại bỏ chạy?"
"Bạn anh dí tôi cỡ đó, tôi có ngu đâu mà không chạy?"
Hai chúng tôi thoáng chốc không có lời nào để nói nữa, ngay lúc chúng tôi đều trầm mặc, điện thoại của Cố Kham đột nhiên đổ chuông, hắn xoay người nghe điện thoại, tôi thầm nghĩ bây giờ bỏ chạy thì có được không nhỉ.


Kết quả, Cố Kham vừa nghe điện thoại vừa quay đầu liếc nhìn tôi, tựa như muốn xác nhận xem tôi có bỏ chạy hay không, tôi muốn cám ơn hắn quá cơ.

Cũng may cuộc gọi này Cố Kham diễn ra không lâu lắm, mới một tí hắn đã cúp máy.

Sau đó lại đưa điện thoại tới trước mặt tôi, tôi mê mang nhìn hắn.

6.

Cố Kham không nhẫn nại hất tay nói: "Thêm bạn bè đi, chuyện này chưa xong đâu.

"
Tôi chớp chớp mắt nhìn Cố Kham: "Tôi không mang theo điện thoại.

"
Cố Kham nhíu mày, hiển nhiên là không tin lời tôi nói, tôi ôm bộ đồ hóa trang móc hết các túi ra, cho thấy tôi thật sự không cầm điện thoại.

"Vậy thì cũng phải nhớ số điện thoại chứ, nhanh lên đi, tôi còn có việc.

"
Tôi cầm lấy điện thoại của Cố Kham, nhưng mà thao tác một tay khó quá, thế là đưa bộ đồ con cóc cho hắn cầm giùm.


Trong lúc tôi còn phân vân không biết nên lưu tên mình là gì trong máy của Cố Kham, giọng cười của hắn đã vang lên trên đầu tôi.

"Em này, linh vật này của em, đúng là không giống ai hết, em mà mặc bộ đồ khác thì tôi cũng không đến mức vừa nhìn đã nhận ra em.

"
Tôi không lưu tên thật của mình, nhập mỗi họ vào điện thoại, sau đó hung dữ nhét trả điện thoại cho Cố Kham, rồi giật lại bộ đồ hóa trang của tôi.

"Anh thì biết cái gì? Cái này gọi là phong cách riêng!"
Nói xong, không đợi Cố Kham mở miệng, tôi bèn ôm quần áo đi ra ngoài, chân bước nhanh như gió, kết quả là sau khi quẹo lại phát hiện mình đi nhầm hướng.

Thế là chỉ đành quành trở lại trước mặt Cố Kham vừa đi ra, tuy bề ngoài mặt tôi vẫn không đổi sắc, nhưng trong lòng không ngừng rủa xả bản thân ngu ngốc ngớ ngẩn!
Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện mất mặt rồi.

Có lẽ tôi với Cố Kham bát tự không hợp, nếu không sao có thể gặp cảnh này nhiều lần như vậy được chứ.

(Bát tự không hợp: bát tự là ngày tháng năm sinh của một người, hay còn gọi là lá số tử vi, dùng để đoán mệnh, coi bói.

Bát tự không hợp là số mệnh hai người không tương hợp, kết hợp lại sẽ sinh chuyện không tốt img
)
Lúc tới được phòng trả đồ, chỉ còn mỗi cô bạn tôi đang chờ tôi, những người khác đều đã trả đồ hết rồi.

"Bà làm gì mà chậm thế? Mới đi đâu về? Tui tìm bà nửa ngày không thấy đâu hết á.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.