Hứa Du rất có đạo đức nghề nghiệp, tuy việc này bị ép phải nhận nhưng một khi đã nhận thì phải làm cho tốt, huống chi kẻ phạm tội này còn là thủ phạm làm Triệu Thành Cẩn suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Cho nên không vì lão Hoàng đế lưu manh kia mà chỉ để xả giận cho tiểu Thế tử, nàng cũng phải bắt được người nọ.
Nàng đã suy nghĩ chuyện này cả một đêm.
Theo ý Hoàng đế, mục tiêu của kẻ nọ là Thái tử, vậy người có động cơ chắc chắn không ít, trong hậu cung phàm là người có con trai đều có khả năng, mặt khác còn phải xét đến kẻ thù của Hoàng đế và Hoàng hậu. Chẳng lẽ là hai vợ chồng họ đắc tội chết người nào nên mới mang tới họa sát thân cho Thái tử.
Nhưng dù thế nào, kẻ có năng lực ngầm hạ độc trong cung mà ngay cả Hoàng đế cũng không tìm được manh mối thì không nhiều, cùng lắm là nàng ngồi không mỗi ngày loại trừ từng người một. Nhưng nàng cũng chẳng có nhiều thời gian như thế, nàng theo Triệu Thành Cẩn đến, tiểu tử bị Thái hậu giữ nên mới tạm thời chờ ở trong cung nhưng Thái hậu không thể giữ cậu mãi, cậu mà đi, Hứa Du cũng phải về Vương phủ. Nói vậy, thật ra Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng có ý định phải phá án, nếu không, sao đến cả người bị tình nghi là ai cũng không chịu nói rõ?
Nàng cứ nghĩ ngợi, càng nghĩ càng ngủ không yên. Ngược lại Triệu Thành Cẩn bên cạnh lại ngủ rất ngon, tiểu tử này ban ngày chơi mệt lả người, vừa đặt lưng lên giường là ngủ say như chết, Hứa Du lăn đi lăn lại trong chăn cũng không thể đánh thức cậu, thậm chí nàng còn nghe được tiếng ngáy khe khẽ của tiểu quỷ này – điều mà trước đây chưa hề xảy ra.
Hứa Du lăn hai vòng trong chăn, đột nhiên Triệu Thành Cẩn run lên, dọa Hứa Du giật mình không dám động đậy nữa.
Đánh thức cậu rồi sao? Hứa Du thấy hơi hối hận. Tuy trẻ con ngủ sâu nhưng cũng không thể chịu được nàng lăn lộn như vậy. Thế nên nàng không dám động đậy nữa, yên lặng cầu nguyện Triệu Thành Cẩn chỉ vô tình trở mình, nhưng đời không như là mơ, tiểu tử kia lại bật mạnh dậy.
Hứa Du ngủ chung một chăn với cậu lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra việc này!
Xảy ra chuyện gì sao? Hứa Du nhanh chóng thò đầu ra khỏi chăn, trợn tròn mắt ân cần nhìn cậu.
Triệu Thành Cẩn sợ tối nên trong phòng lúc nào cũng đốt một ngọn đèn cách tấm bình phong, không quá sáng nhưng Hứa Du vẫn có thể thấy rõ sắc mặt cậu. Sắc mặt cậu rất phức tạp, có chút mờ mịt cũng có chút không được tự nhiên.
“Meo.” Hứa Du khẽ kêu một tiếng, tiến lên cọ cọ eo cậu, Triệu Thành Cẩn lại hoang mang lùi về phía sau, sau đó dừng lại, mặt đầy sầu khổ nhìn nàng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Quả Cầu Tuyết, làm sao đây? Hình như ta đái dầm rồi.”
Cái gì cơ?
Đái dầm rồi! Hứa Du phụt cười nhưng lại lo trái tim yếu đuối nhỏ bé của tiểu Thế tử bị tổn thương nên không dám biểu hiện ra bên ngoài. Nàng cố nghiêm mặt cọ lên người cậu, vỗ nhè nhẹ mu bàn tay an ủi cậu, sau đó mới nhảy xuống giường đi tìm Thúy Vũ trợ giúp.
Thúy Vũ cũng ngủ trong gian phòng này nhưng trên chiếc giường thấp bên ngoài bình phong, bởi vì cách khá xa nên không nhạy như Hứa Du. Hứa Du nhảy lên giường khẽ đẩy cánh tay nàng ấy, Thúy Vũ lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn Hứa Du, đè thấp giọng hỏi: “Quả Cầu Tuyết, sao thế?”
Hứa Du không nói lời nào, lập tức nhảy xuống giường đi vào trong phòng. Thúy Vũ hiểu ý, nhanh chóng đi giày theo sau. Trên giường, Triệu Thành Cẩn đang giả bộ ngủ say, cậu cuộn cái chăn mỏng manh lăn vào phía trong giường, quay lưng về phía Thúy Vũ, để trống một khoảng giường. Thúy Vũ đã hầu hạ cậu nhiều năm, thấy thế đưa tay sờ soạng mặt giường một phen thì lập tức hiểu ra.
Thúy Vũ chân tay nhanh nhẹn, chưa tới hai phút đã thay xong nệm mới, trong lúc đó Triệu Thành Cẩn vẫn giả vờ ngủ say như chết, mãi đến khi Hứa Du một lần nữa lên giường chui vào trong chăn, cậu mới chậm rãi đưa tay vuốt lông trên lưng nàng, hạ thấp giọng thì thào gọi một tiếng “Quả Cầu Tuyết”, hơi thở nóng nổi, mang theo hương vị sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái trên người bé trai. Hứa Du cẩn thận ngửi, còn phảng phất mùi xà phòng hương hoa mai.
Không cần khách khí! Hứa Du thầm nói.
Sau đó một người một mèo đều ngủ rất ngon, mãi đến sáng hôm sau mới đồng loạt tỉnh dậy.
Thời tiết này vẫn còn hơi nóng, Triệu Thành Cẩn nhỏ tuổi nên dễ ra mồ hôi, lại còn ôm mèo lông lá ngủ cả đêm nên lúc sáng dậy lưng ướt đẫm mồ hôi, hai lọn tóc lộn xộn dính trên trán làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen láy, mũi cao thẳng, tuy đường nét gương mặt còn chưa rõ ràng nhưng đã mơ hồ thấy được sự anh tuấn sau này… Còn bé đã đẹp trai thế này, không biết tương lai sẽ gieo họa cho bao nhiêu tiểu cô nương!
Thúy Vũ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nét mặt hệt như ngày thường, chỉ phân phó cung nhân khiêng một thùng nước ấm lớn vào phòng, nói là Thế tử nóng ra mồ hôi khắp người muốn tắm rửa, Hứa Du cũng thuận thế nhảy vào thùng bơi một vòng, khiến cả bộ lông rủ hết xuống, trong nháy mắt gầy đi vài vòng, trông như đã trở về dáng vẻ thon thả lúc đầu.
Ăn sáng xong, còn có tin tức tốt hơn chờ nàng. Rốt cuộc Thái hậu đã thả người, Triệu Thành Cẩn có thể hồi phủ!
Cho nên là nàng không còn bị Hoàng đế uy hiếp, không cần quan tâm đến chuyện xấu trong hoàng cung này nữa, có thể theo tiểu Thế tử hồi phủ thích gì làm nấy!
Tuyệt!
Tuy Hứa Du có hùng tâm tráng chí trở thành mèo Holmes [1], nhưng điều kiện tiên quyết là không làm việc cho Hoàng đế. Có người nói, gần vua như gần cọp, nếu Hứa Du là người, nàng còn có thể suy ngẫm lại chuyện tiền đồ gì đó, nhưng hiện tại… chẳng lẽ ngóng trông Hoàng đế bệ hạ thưởng cho nàng một giỏ cá khô sao?
[1] Mèo Holmes là nhân vật trong “Mùa Thu Của Mèo Holmes” thuộc series trinh thám ăn khách Mike-neko Holmes, đã được chuyển thể thành phim truyền hình Mikeneko homuzu no suiri.
Thế nên, nàng vô sướng sung sướng theo Triệu Thành Cẩn về phủ. Nàng thật sự rất nhớ Thụy Vương phủ, món cá rán do đầu bếp Vương phủ làm ngon hơn ngự trù trong Hoàng cung nhiều, còn có Lệ Viên trăm hoa đua nở, thậm chí còn có con chó Ấm Trà ngu ngốc…
Vừa mới hồi phủ, con chó đần Ấm Trà kia đã bắn vèo ra như đạn, bổ nhào đến bên chân Triệu Thành Cẩn cắn ống quần cậu, thấy Triệu Thành Cẩn chỉ cười ha ha mà không tức giận, nó liền được đằng chân lân đằng đầu liếm tay cậu, trong chốc lát còn hận không thể liếm lên mặt cậu.
Hứa Du nhảy ra khỏi ngực Triệu Thành Cẩn, nhanh nhẹn leo lên trên vai cậu bé, vẻ mặt chán ghét nhìn con chó ngốc, ánh mắt khinh bỉ xem thường kia thật sự quá rõ ràng, ngay cả bọn nha hoàn ở Lệ Viên cũng phát hiện, nhao nhao che miệng cười trộm.
Hứa Du lại rất nghiêm túc, nàng nghĩ, nghe nói chó con còn ăn phân uống nước tiểu, con chó ngu này bẩn biết bao, nó còn liếm tay tiểu Thế tử… Nàng thật sự không nhịn được từ trên cao nhìn xuống, không chút khách khí thưởng cho Ấm Trà một vết cào, tuy rằng không dùng lực nhưng tư thế rất dọa người, Ấm Trà bị nàng cào một cái vào đầu, tủi thân rên một tiếng.
“Quả Cầu Tuyết đúng là bá đạo, mới về nhà đã bắt nạt Ấm Trà rồi…” trong Lệ Viên có tiểu nha hoàn lặng lẽ oán trách. Một tháng nay Ấm Trà mỗi ngày đều làm nũng khoe tài nên đám nha hoàn ở Lệ viên đều rất thích nó. Thế nên thấy nó vừa gặp đã bị Hứa Du bắt nạt thì rất giận.
Tuyết Phỉ vội nháy mắt với nàng, tiểu nha hoàn lập tức liền im miệng. Tuy chuyện Hứa Du tiến cung “cứu chủ” không được truyền ra, nhưng trong phủ ai không biết con mèo kia là bảo bối của Thế tử gia, ngay cả Vương gia Vương phi cũng dung túng, những tiểu nha hoàn như các nàng nào dám động vào.
Ấm Trà là chú chó ngốc mau quên, chỉ số thông minh thấp đến mức quả thực khiến người ta giận sôi, lúc vào sân vừa bị Hứa Du cào một cái, đi được vài bước, nó đã quên sạch. Không hiểu từ đâu tha đến một con búp bê vải xanh xanh đỏ đỏ, không biết bị nước miếng dính dáp của nó thẩm thấu qua bao nhiêu lần, lại bị phơi khô qua bao nhiêu lần, nó cắn chặt đưa đến trước mặt Hứa Du, mở to đôi mắt tròn trong veo vô tội, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, cái đuôi cũng vẫy tít.
Đối với thứ ngu xuẩn này, Hứa Du lại sinh ra ý nghĩ áy náy hoang đường nực cười, nàng cảm giác thế giới quan của bản thân đã sụp đổ hết, rốt cuộc nàng phải làm thế nào để đối mặt với loại IQ vô cực này, với một con chó ngốc không phân biệt được địch ta này đây?
Lúc này ngay cả Triệu Thành Cẩn cũng không nhịn được nói giúp Ấm Trà vài lời, cậu cúi người nhẹ nhàng xoa đầu nàng, đôi mắt mang theo ý cười như hai vầng trăng non, “Quả Cầu Tuyết đi chơi cùng Ấm Trà đi.”
Dường như Ấm Trà nghe hiểu, miệng cười toe toét, đầu lưỡi thè ra, trông vừa khờ vừa ngốc.
Hứa Du không còn cách nào khác, nàng nghiêm mặt trợn mắt nhìn Ấm Trà, sau đó cẩn thận vươn móng trái ra túm lấy con búp bê vải kia hung hăng vứt ra xa…
Ấm Trà lập tức xoay người, co chân đuổi theo con búp bê, chỉ trong giây lát lại tha món đồ chơi kia về, thả búp bê vải trước mặt Hứa Du rồi nhếch miệng, vẫy đuôi mong được khen ngợi.
“…” Thì ra cho rằng nàng chơi với nó! Hứa Du đã bị con chó ngốc này đánh bại triệt để! Quả nhiên, không cùng giống loài thì không thể giao lưu được.
Hứa Du kìm nén nỗi xúc động muốn đập Ấm Trà ngốc một trận, hạ mình chơi trò chơi ngu ngốc với nó một lát, sau đó leo lên trên nóc tủ không động đậy. Triệu Thành Cẩn tới gọi nàng cũng không chịu xuống dưới.
So với trước khi tiến cung, địa vị của Hứa Du ở trong Vương phủ có biến hóa nhỏ. Đầu tiên là thái độ của các vị chủ nhân trong Vương phủ và Thúy Vũ với nàng đã có thay đổi lớn, có lẽ là do linh vật có ý nghĩa đặc biệt hơn sủng vật bình thường nhiều.
Nhưng rất rõ ràng, đám tiểu nha hoàn trong Lệ Viên thích con chó ngốc Ấm Trà này hơn nhiều, thậm chí các nàng còn hận không thể hiểu tâm tư của tiểu Thế tử, Ấm Trà cả ngày vẫy đuôi làm nũng khoe mẽ đáng yêu biết bao mà con mèo mắt trên đỉnh đầu, suốt ngày lên mặt ra vẻ thanh cao cao ngạo kia chẳng có điểm nào dễ nhìn, tính cách cũng thật sự không có điểm nào tốt!
Hứa Du có thể hiểu nhưng không định thỏa hiệp, còn lâu nàng mới đi lấy lòng đám nhóc đó.
Rời Vương phủ gần một tháng, trong phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó chấn động nhất là Ninh thứ phi đang có mang đã sảy thai rồi. Sau khi nghe tin này, Hứa Du lập tức nghĩ đến túi hương Thanh Vân lén giấu kia.
Hai chuyện này có liên quan đến nhau không? Chú mèo Holmes mặt không đổi sắc ngồi trên xà nhà vô cùng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.