Chuyển Công Thành Thủ

Chương 40



Trong lúc lơ đãng, chẳng mấy mà đã đến tết âm lịch, Phương Dịch không về thành phố A ăn tết, nguyên nhân Đường Văn Minh cũng biết, bởi vậy không khỏi cảm thán hai vị phụ huynh nhà mình tính tình cởi mở một phen. Đương nhiên hắn cũng không quên an ủi Phương Dịch, nói mình sẽ ăn tết cùng anh, Phương Dịch cao hứng ôm hắn cắn một trận.

Mọi năm Đường Văn Minh đều sang Canada ăn tết cùng cha mẹ; năm nay vì Phương Dịch, hắn quyết định ở lại nước. Hắn lòng đầy tội lỗi gọi điện cho cha mẹ nói tết năm nay mình không thể sang, hi vọng hai người có thể thông cảm cho hắn. Không ngờ mẹ Đường nghe lời này lại cao hứng cười rộ lên, nói ‘tốt quá’, dịp tết năm nay bà với ba Đường vốn định qua Thổ Nhĩ Kỳ chơi, Đường Văn Minh mà đến bọn họ sẽ không thể đi, bởi vì Đường Văn Minh là kẻ tứ chi không cần ngũ cốc không phân, tuyệt đối cần bọn họ chăm lo mới được.(Chứ chưa quen a Dịch thì ai lo cho ẻm??) Bây giờ Đường Văn Minh không đến, bọn họ có thể thực hiện kế hoạch rồi, để hắn ở lại nước mà ăn tết đi thôi.

Đường Văn Minh mặt không đổi sắc cúp điện thoại, Phương Dịch ở bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện vẻ mặt không đành lòng. Đường Văn Minh quay sang thấy anh như thế, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng hỏi ! Tôi biết anh muốn nói cái gì, tôi tuyệt đối là con ruột !”

Phương Dịch ôm hắn, sờ sờ đầu tỏ vẻ an ủi.

Đường Văn Minh mếu máo, lẩm bẩm nói: “Thực ra tôi cũng không chắc lắm.”

Phương Dịch khóe miệng cong lên, Đường Văn Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt híp lại, không vui nói: “Biết ngay anh sẽ cười !”

Phương Dịch vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, tỏ vẻ không phải anh cố ý.

Đường Văn Minh vẫn mất hứng, Phương Dịch lập tức nói sang chuyện khác, hỏi hắn tết nên làm những gì, năm rồi Phương Dịch không chú ý đến mấy thứ này, năm nay không còn một mình, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút. Đường Văn Minh bày tỏ trừ mua đồ ăn, hắn cái gì cũng không biết, bình thường thu xếp bày biện toàn do mẹ làm, tết hàng năm ngoài ăn ra hắn chỉ có ngủ, còn lại là chơi.

Cuối cùng, sau khi tham khảo trên mạng một phen, hai người liệt kê ra một danh sách, trừ đồ ăn, tất cả vật phẩm tất yếu như câu đối xuân linh tinh gì đó đều mua đủ.

Đầu tiên bọn họ trang trí nhà Phương Dịch, sau đó chạy về nhà Đường Văn Minh bày biện một chút, sau mấy ngày bận bịu hai người cảm thấy dị thường thỏa mãn.

Đường Văn Minh tự mình đưa cho Ngô Lỗi và Tăng Tiểu Lâm mỗi người một bao lì xì to đùng, cho bọn họ nghỉ sớm, hai người đều là dân địa phương, cũng phải về chuẩn bị đón xuân.

Đêm ba mươi tết, Vạn Ngạn Dân trước khi rời khỏi thành phố A còn đến nhà Phương Dịch ăn sủi cảo tự tay anh bao, lấy từ trong nồi ra một miếng to bằng cái bánh bao, hắn liếc trộm Đường Văn Minh, Đường Văn Minh cười nói: “Tôi bao.”

“Nhìn ra.” Vạn Ngạn Dân không hề áp lực ăn luôn, tuy Đường Văn Minh bao khá khó coi, thế nhưng nhân là Phương Dịch làm, mùi vị không tồi.

Vạn Ngạn Dân trước khi đi lì xì Đường Văn Minh một chiếc phong bì đỏ, còn cười với hắn đầy ý vị thâm trường, Đường Văn Minh bị hù cho sửng sốt. Phương Dịch kêu hắn cứ nhận lấy, anh đối Vạn Ngạn Dân tỏ vẻ thập phần vừa lòng.

Vạn Ngạn Dân ném cho Phương Dịch ánh mắt “Tôi hiểu”, sau đó xoay người đến sân bay, lưu lại Đường Văn Minh vẻ mặt khó hiểu cùng Phương Dịch cười đến là giảo hoạt.

Nếm qua bữa cơm tất niên thịnh soạn, Phương Dịch mở một chai rượu vang, bày ra một bàn điểm tâm nhỏ rồi cùng Đường Văn Minh xem chương trình đón xuân.

Đường Văn Minh từ đầu đến cuối cười đến ngửa tới ngửa lui, Phương Dịch có vẻ không thể lý giải vì sao hắn lại cười, với anh mà nói mấy chương trình đón xuân kiểu này khá là nhạt nhẽo.

Cuối cùng anh có chút buồn ngủ, chính là vẫn cố thức để đếm ngược với Đường Văn Minh. Đường Văn Minh cũng nhìn ra anh mỏi mệt, nhanh chóng kéo người lên giường, Phương Dịch rất nhanh liền ngủ.

Đường Văn Minh chống đầu, dưới ánh đèn hôn ám ngắm Phương Dịch rất lâu, như là muốn khắc sâu bộ dáng đối phương vào trí nhớ, để bản thân không thể nào quên anh.

Hắn càng nhìn càng cảm động, cũng không biết vì sao trong lòng trướng trướng, chua xót ngọt ngào đan xen.

Thời điểm Đường Văn Minh đắm chìm trong đống cảm xúc ngổn ngang, khó mà tự kiềm chế, Phương Dịch bỗng nhiên mở to mắt nhìn hắn, vươn tay vuốt ve mặt hắn, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Làm sao?”

Đường Văn Minh nghẹn ngào một lúc, dang hai tay ôm anh vào lòng giống như đang cẩn thận che chở món bảo bối yêu thích.

Phương Dịch nghe nhịp tim trầm ổn trước ngực hắn, lại chậm rãi thiếp đi.

Ngày hôm sau, hai người bọn họ bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, người tới tựa hồ rất sốt ruột, không thấy ai ra mở cửa liền từ đập cửa chuyển thành phá cửa.

“Đường Văn Minh ! Tớ biết cậu ở đây, mở cửa nhanh !”

Là giọng Tống Kiến Quốc, Đường Văn Minh vừa bò dậy lập tức quay về giường, thuận tiện kéo Phương Dịch xuống.

Tống Kiến Quốc tựa hồ biết Đường Văn Minh không muốn mở cửa cho mình, y liền thi triển tuyệt kỹ một tay ấn chuông một tay đập cửa. Đường Văn Minh trực tiếp nhảy xuống giường, ngay cả dép cũng không thèm xỏ chạy đi mở cửa. Lúc đi ngang qua phòng khách tiện tay chộp lấy một bao lì xì, không để Tống Kiến Quốc nói chuyện, hắn nhét lì xì vào người y sau đó đóng cửa.

Tống Kiến Quốc ở ngoài cửa tĩnh lặng, cư nhiên vẫn chưa hài lòng tiếp tục chế tạo tạp âm, Đường Văn Minh nổi giận mở cửa, xắn tay áo chuẩn bị cho đối phương một trận. Tống Kiến Quốc nhét lì xì vào tay Đường Văn Minh, lợi dụng khe hở này lách vào cửa.

Y xoay quanh trong phòng khách, trong miệng không ngừng nói: “Mau mau mau mau ! Đưa chìa khóa nhà ông ngoại bà ngoại cậu cho tớ! Không thể chịu nổi nữa ! Hôm nay ba mẹ tớ mang mấy cô về nhà xem mắt, cậu biết người nọ là ai không? Vương Tiểu Quyên a ! Cô ta đánh tớ từ nhỏ tới lớn! Làm sao tớ có thể thân cận với cô ta được? Này tuyệt đối là tai nạn chết người a ! Tớ nhân cơ hội chỉ có hai người chuồn đi, chạy cả một đường tim tớ phải đập đến một trăm tám mươi nhịp mất! Vương Tiểu Quyên a ! Má ơi ! Bây giờ cậu phải cứu tớ ! Tớ tuyệt đối không thể đi xem mắt với hổ cái Vương Tiểu Quyên được !”

Đường Văn Minh thấy y cứ thao thao bất tuyệt, căn bản cũng chịu thua y luôn, chẳng còn tâm tư tính sổ với y nữa. Nhưng hắn cũng không đáp lời, cất bao lì xì đi, lúc chạy lên lầu vừa vặn gặp Phương Dịch đang đi xuống, Phương Dịch kêu hắn đi rửa mặt, để anh tiếp Tống Kiến Quốc.

Tống Kiến Quốc gặp Phương Dịch lại lải nhải thêm một lần, Phương Dịch trầm mặc một lát, nói: “Cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi đi làm.” Nói xong anh đi vào bếp, hoàn toàn không quan tâm tới Tống Kiến Quốc kêu rên.

Tống Kiến Quốc không có chỗ phát tiết, đành phải ngồi xuống, mở bao lì xì, dùng việc ăn để phát tiết oán giận trong lòng.

Đêm đó Tống Kiến Quốc mặt dày mày dạn muốn ở lại, còn thề thốt nói lần này sẽ không chiếm cứ phòng ngủ nữa. Thấy Đường Văn Minh và Phương Dịch không có phản ứng gì, y lập tức cởi quần áo chỉ chừa lại nội y giữ ấm nhảy lên sô pha ôm chặt tay vịn, bộ dáng muốn cùng sô pha sống chết không rời.

Đường Văn Minh và Phương Dịch cũng bó tay, đành phải chiều theo ý Tống Kiến Quốc, mùng một cứ như vậy qua đi.

Sáng sớm hôm sau chuông cửa lại vang lên, Tống Kiến Quốc tưởng mẹ mình tìm đến, vội vàng chạy đến cửa phòng ngủ khóc lóc cầu cứu Đường Văn Minh. Đường Văn Minh đi ra ngoài đầu tiên là đạp Tống Kiến Quốc một cước, sau đó mới chậm rì rì đi mở cửa.

Ngoài cửa không phải ba mẹ Tống Kiến Quốc mà là Long Quân Diệp, y bị phụ huynh cấm túc rất lâu, mãi đến tết âm lịch mới được thả ra, y lập tức chạy đến tìm Đường Văn Minh. Y đã sớm biết Đường Văn Minh đang ở nhà Phương Dịch, mà địa chỉ nhà Phương Dịch y chỉ mất năm phút là tra ra, không hề khó khăn.

Thấy Đường Văn Minh vì sự xuất hiện của y mà biểu tình sửng sốt, Long Quân Diệp mỉm cười, đem hoa hồng đỏ trong tay đặt và lòng hắn, nói: “Không ngờ đúng không? Tôi vừa được bỏ cấm túc liền đến tìm anh , có nhớ tôi không? Tôi rất nhớ anh !”

Y nói xong liền ôm lấy Đường Văn Minh, đem bó hoa hồng ép giữa hai người lộng tàn một nửa.

Phương Dịch vừa xuống nhà liền nhìn thấy hình ảnh kích thích như vậy, thiếu chút nữa xông vào bếp lấy dao phay, nhưng anh hết nhẫn lại nhẫn, rốt cuộc kêu lên: “Đường Văn Minh !”

Đường Văn Minh vội vàng đẩy Long Quân Diệp ra, cánh hoa hồng đỏ rơi xuống lả tả, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

Long Quân Diệp cười lạnh nhìn Phương Dịch, cao ngạo hất cao cằm, khinh miệt tựa như đang nhìn một con kiến.

Phương Dịch mặc kệ y, anh nhìn Đường Văn Minh ngoắc ngón tay, Đường Văn Minh vội vàng xun xoe chạy qua, Phương Dịch giật hoa hồng trong tay hắn vứt xuống đất.

Ánh mắt Long Quân Diệp tối sầm lại, nói: “Đúng, vừa rồi ở dưới lầu tôi mới gặp một người, nghe nói là tới tìm Phương Dịch, bất quá người kia không biết địa chỉ cụ thể nhà Phương Dịch, cho nên tôi dẫn người đó tới luôn.” Y cười khoái chí với Đường Văn Minh, tựa hồ muốn nói “Tôi làm tốt không?”

Y xoay người, lộ ra một người sau lưng, người nọ dáng người so với Long Quân Diệp thấp gầy hơn rất nhiều, vừa rồi hoàn toàn bị Long Quân Diệp che mất nên Đường Văn Minh không nhìn thấy, bây giờ người kia lộ mặt khiến Đường Văn Minh rất kinh ngạc.

Người này không phải ai khác, chính là kẻ đối với ‘qua qua’ Phương Dịch’ mê luyến không thôi, Khả Nhạc !

Đường Văn Minh lúc này đặc biệt muốn bóp chết Long Quân Diệp, mà Long Quân Diệp vẫn đang đắc ý dùng ánh mắt khiêu khích Phương Dịch.

Phương Dịch bây giờ chỉ muốn cái nhà này  nổ tung ngay lập tức, cho mấy kẻ đáng ghét này nổ banh xác !

Khả Nhạc xách một gói lớn, cười tủm tỉm nói: “Em đến chúc tết, hai anh không cần nghĩ nhiều, em tuyệt đối không có ý khác.”

Giấu đầu hở đuôi ! Đường Văn Minh biết cậu ta vẫn chưa chết tâm!

Tống Kiến Quốc thấy chuyện không liên quan đến mình thì nhất thời yên lòng, y chưa từng gặp Long Quân Diệp và Khả Nhạc, càng không biết khúc mắc giữa bọn họ và Đường Văn Minh, còn tưởng là bạn của Phương Dịch, để biểu hiện lòng biết ơn vì đã cho y ở lại ăn chực, Tống Kiến Quốc lập tức tiếp đón nồng nhiệt.

Đường Văn Minh tức giận muốn tiến lên đập chết tên phản đồ bán bạn cầu vinh này, lại bị Phương Dịch kéo lại. Phương Dịch đến gần bên tai hắn thì thầm một phen, Đường Văn Minh lập tức bình tĩnh.

Hắn để Tống Kiến Quốc tiếp tục tiếp đón Long Quân Diệp và Khả Nhạc, nói mình và Phương Dịch phải ra ngoài mua này nọ, kêu bọn họ ở lại ăn cơm trưa, cũng để bọn họ nếm thử tay nghề của Phương Dịch.

Khả Nhạc mong còn không kịp, đương nhiên là không có ý kiến gì. Long Quân Diệp tuy khinh thường Phương Dịch, thế nhưng có thể ăn cơm với chủ nhân yêu dấu cũng rất đáng để chờ mong nha, cho dù bị Đường Văn Minh cự tuyệt không cho đi cùng, cuối cùng y vẫn cảm thấy mĩ mãn lưu lại.

Về phần Tống Kiến Quốc, ý kiến của y Đường Văn Minh đã triệt để không thèm đếm xỉa.

Phương Dịch xách túi đi ra ngoài như mọi ngày, không hề nhìn ra điều gì khác thường.

Vừa ra khỏi cửa anh liền gọi điện đặt vé máy bay đến Hải Nam, sau đó lái xe đến nhà Đường Văn Minh lấy giấy tờ tùy thân, thuận tiện mang theo một ít quần cho hai người. Phương Dịch cảm thấy lúc trước để quần áo ở nhà Đường Văn Minh là một hành động sáng suốt.

Thời điểm đám người Tống Kiến Quốc còn chờ cơm trưa ở nhà, Phương Dịch cùng Đường Văn Minh đang ngồi trên máy bay đến Hải Nam, rốt cuộc chỉ còn thế giới của hai người, Phương Dịch tỏ vẻ phi thường vừa lòng.

Đường Văn Minh cảm thấy bảo vệ được trinh tiết cho Phương Dịch đúng là quá tuyệt vời !

Tháng hai ở Hải Nam so với đất liền ấm áp hơn, bớt được đống quần áo mùa đông, Đường Văn Minh cả người thư sướng. Phương Dịch thấy hắn vui vẻ, bản thân tất nhiên cũng vui lây.

Hai người bọn họ rất ăn ý cùng tắt di động.

Trên đường đến khách sạn, Đường Văn Minh nhìn phong cảnh ngoài xe đến xuất thần, Phương Dịch thấy thế liền hỏi hắn sao vậy.

Đường Văn Minh đáp: “Nhiều cây dừa quá, không biết có thể hái dừa thỏa thích không?”

Tài xế lái xe cười ha ha, dùng tiếng phổ thông đặc giọng địa phương nói: “Nếu cậu leo lên được thì cho cậu ăn miễn phí luôn.”

Đường Văn Minh đánh giá độ cao một chút, quay đầu nhìn Phương Dịch đầy chờ mong. Phương Dịch sờ sờ đầu hắn, cười nói: “Ngoan, tí nữa mua một quả cho em uống.”

Đường Văn Minh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, bạn trai mình thế mà lại không biết trèo cây ! Mất hứng !

Buổi tối ăn cơm,  Phương Dịch quả nhiên gọi rất nhiều món có liên quan đến dừa cho Đường Văn Minh ăn. Đường Văn Minh ăn đến vui vẻ, còn nói muốn Phương Dịch học nấu, Phương Dịch gật đầu đáp ứng.

Cơm chiều qua đi, hai người ra ngoài tản bộ, Đường Văn Minh nhớ mãi không quên chuyện trèo cây, Phương Dịch bị hắn cuốn lấy không ngừng, cuối cùng đành phải cưỡng chế kéo hắn về  khách sạn.

Sau khi về phòng Đường Văn Minh nói muốn tắm chung, bị Phương Dịch cự tuyệt. Đường Văn Minh rầu rĩ không vui, Phương Dịch tắm xong mới để hắn tự tắm, Đường Văn Minh vẻ mặt mất hứng, Phương Dịch lại không để ý đến hắn.

Đường Văn Minh tâm tình không tốt, vì thế lúc tắm liền cố ý chậm rì, thẳng đến khi cả người bóng loáng mới đi ra.

Hắn tiến vào phòng ngủ liền choáng váng.

Toàn bộ đèn trong phòng đều bị tắt đi, chỉ còn lại một đèn nhỏ lờ mờ, căn phòng trở nên mông lung nhưng không đến nỗi không nhìn thấy gì, bốn phía rải rác một ít nến đỏ khiến bầu không khí trở nên rất ái muội.

Phương Dịch ngồi trên giường, toàn thân trần trụi, không biết lấy ruy băng đỏ ở đâu quấn quanh thân thể, cuối cùng ở trên tính khí thắt một cái nơ bướm to đùng, ‘qua qua’  dưới sợi ruy băng ngượng ngùng ngóc đầu.

“Ông” một tiếng, Đường Văn Minh trong đầu nhất thời trống rỗng, miệng há hốc không khép vào được.

Phương Dịch lấy tay gẩy gẩy ruy băng trên người một lúc, nhìn hắn mỉm cười, dụ dỗ nói: “Không đến nhận quà năm mới sao?”

Đường Văn Minh dưới ánh mắt mời mọc của anh chết lặng đi qua, đứng trước mặt Phương Dịch, nhìn anh tươi cười, trong đầu loạn thành một đoàn tương hồ. Hắn đờ đẫn vươn tay, có chút do dự chạm vào mặt Phương Dịch.

Phương Dịch nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay hắn, Đường Văn Minh rùng mình một cái, hắn rốt cuộc cũng hồi phục một chút thần trí, há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời.

Ngón tay hắn run rẩy mò xuống, lướt qua thân thể cường kiện của Phương Dịch, cuối cùng dừng lại trên sợi nơ bướm, hắn nuốt nuốt nước miếng, giống như tân lang hồi hộp vén khăn voan của tân nương, trong lòng vừa thấp thỏm vừa chờ mong, khẩn trương đến mức không thể hô hấp.

Tim hắn đập rất nhanh, “Thịch thịch thịch” đập vào màng nhĩ phát đau, hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc nhẹ nhàng rút dây, mở ra ‘gói quà’.

Đường Văn Minh lại gần, đứng trong cự ly hai người có thể nghe rõ hô hấp của đối phương, con ngươi Phương Dịch phản chiếu bóng dáng mình, chắc hẳn trong mắt mình lúc này tất nhiên cũng là hình ảnh của đối phương. Đường Văn Minh nhịn không được khẽ cười một tiếng, hắn cẩn thận dè chừng hôn lên môi Phương Dịch.

Đêm nay, hắn đã có được món quà tốt đẹp nhất trong đời.

[ toàn văn hoàn ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.