Trong phòng bếp, Đỗ Huệ Tâm thuần thục cán vỏ sủi cảo, hai tay bọc hai đầu sủi cảo, bóp lại, sủi cảo nhỏ căng mọng xinh đẹp đã thành hình.
Theo tập quán, mỗi lần trước Tết phải gói ít sủi cảo để dự phòng, năm nay Tưởng Hiểu Lỗ có gia đình nên bà phải gói nhiều chút, mang cho cô hai túi.
- Tết năm nay Trịnh Hân thật không về nhà?
Tưởng Hiểu Lỗ chưa quen làm mấy việc này, chỉ có thể đứng bên cạnh giúp chút chút.
Đỗ Huệ Tâm nói:
- Không về, vừa lên máy bay nên còn sung lắm, nghe đâu biểu hiện rất tốt, công ty định năm sau cho con bé lên chuyến bay quốc tế.
Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ luôn có thắc mắc, đúng lúc mượn cơ hội này hỏi:
- Em ấy và Tào Tiểu Phi không có tiến triển à?
Đỗ Huệ Tâm dừng lại không được tự nhiên rồi tiếp tục động tác thành thạo:
- Haiz, thằng nhóc Tào Tiểu Phi… chia tay rồi.
- Chia tay rồi?
Tưởng Hiểu Lỗ nhướng mày chất vấn:
- Tại sao? Tào Tiểu Phi chủ động?
Lúc trước nếu không phải em ấy ầm ĩ đòi kết hôn thì đâu tới mức gây to như vậy? Đã lâu cô không liên lạc với Trịnh Hân, thỉnh thoảng thấy em ấy up status trên mạng xã hội rất vui vẻ, cô cũng không nghĩ nhiều.
Đỗ Huệ Tâm dường như không quá muốn nói, bà gói hai cái sủi cảo, dùng tạp dề lau tay, thở dài:
- Mẹ cũng là sau này mới biết, con bé quá có chính kiến, lúc thu xếp kết hôn thì phát hiện mang thai, hoang mang hoảng hốt, sau đó Tào Tiểu Phi nghe được chuyện này, sợ sệt không muốn nhận nợ, đúng lúc Trịnh Hân được chọn làm tiếp viên hàng không, đi bệnh viện kiểm tra thì được nói là progesterone thấp (1), bảo con bé qua một thời gian lại quan sát theo dõi, con bé liền hạ quyết tâm, không muốn bỏ công việc, giấu mẹ trực tiếp đến bệnh viện bỏ thai.
(1) Progesterone là một hoóc-môn sinh dục nữ có vai trò quan trọng trong chu kỳ kinh nguyệt và mang thai. Thai phụ có progesterone thấp có thể gây chảy máu âm đ*o, đau bụng, thiếu máu, mang thai ngoài tử cung,…
Tưởng Hiểu Lỗ kinh ngạc, không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy:
- Em ấy trước giờ chưa từng nói với con, chú Trịnh biết không?
- Biết, sau đó con bé nói với ông ấy, chuyện này không thể giấu, cũng... không giấu được.
Đỗ Huệ Tâm nói một hồi liền trở nên thương cảm:
- Sinh ra hai đứa, đứa nào đứa nấy gan càng lúc càng to, càng có chủ kiến, thiên vị con bé thì thiệt thòi cho con, nhiều năm nay, hoàn toàn làm trễ nãi cả hai... quay đầu lại, toàn sai là sai.
Trước đây bà dương dương đắc ý, hai cô con gái đều ưu tú, con gái út thân thiết, con gái lớn hiểu chuyện, bà luôn sống trong niềm kiêu hãnh tự cho là đúng, đến khi mâu thuẫn liên tiếp phát sinh mới chân chính nhìn rõ hiện thực, quay đầu cảnh tỉnh những bất công và sai sót mấy năm nay.
Đỗ Huệ Tâm cảm thấy mình sống vô cùng thất bại, thậm chí không tính là một người mẹ có trách nhiệm.
Sau khi Trịnh Hòa Văn biết chuyện Trịnh Hân bỏ thai thì nổi trận lôi đình, kết hôn với Đỗ Huệ Tâm hơn 20 năm, lần đầu tiên ông nổi giận với bà:
- Em cưng nó, em chiều nó, em nhìn xem bây giờ em hại nó thế nào kìa!!!
...
- Hai đứa con gái, em tổn thương Hiểu Lỗ, không dạy được Trịnh Hân, muốn làm gì thì làm, cứ che chở, Huệ Tâm à... con người không thể ham hư vinh thể diện như vậy được, em nói vì tốt cho đứa này vì tốt cho đứa kia, cuối cùng đều là vì tốt cho chính em!
Chuyện này trôi qua một thời gian, Đỗ Huệ Tâm chịu đả kích rất lớn, cũng thình lình nghĩ thông suốt.
- Con người ấy mà, phải thừa nhận thất bại trong cuộc sống của mình, không thể cứ sĩ diện bề ngoài.
Đỗ Huệ Tâm lau mặt, rũ mi nói với Tưởng Hiểu Lỗ:
- Hiểu Lỗ, bây giờ mẹ thật biết sai rồi.
Sống rất ích kỷ.
Trước đây khi cãi nhau với mẹ, Tưởng Hiểu Lỗ đều tức muốn phát điên, hận không thể tìm những lời tổn thương nhất để nói, nhưng lần này về ăn Tết, ý định ban đầu của cô là muốn hỏi chuyện của bà và Tưởng Hoài, nhưng thấy biểu cảm của bà bây giờ, cô lại cảm thấy nói ra thì rất là không ý tứ.
Cô chỉ có thể vỗ về bà:
- Hôm khác con sẽ đi xem Trịnh Hân, mẹ không cần lo lắng, hiện tại để em ấy nhìn rõ đức hạnh của Tào Tiểu Phi thì tốt hơn là sau khi kết hôn mấy năm mới phát hiện, không những để lỡ thanh xuân mà người còn bị hành hạ nữa.
- Ừ, con nói đúng.
Đỗ Huệ Tâm cuối cùng cũng cười vui vẻ:
- Sau khi phẫu thuật, con bé dưỡng ở nhà trọ, mẹ hầm canh đi thăm con bé, bây giờ con bé thật trưởng thành rồi, con biết con bé nói gì với mẹ không?
Đỗ Huệ Tâm cúi đầu rửa tay:
- Con bé nói với mẹ, bây giờ con bé rất muốn làm việc thật tốt, mấy ngày trước con bé đến chỗ con, con làm con bé xúc động lắm, cứ khen con mãi, nói phụ nữ làm gì cũng nên có sự nghiệp, có sự nghiệp tốt mới có thể ngang hàng với người ta, có quyền lên tiếng, ánh mắt khi tìm đối tượng cũng sẽ khác.
...
- Đi làm rồi, tiếp xúc nhiều người đủ ngành nghề, tầm mắt đương nhiên rộng mở, dạo trước Tào Tiểu Phi có lẽ là trong lòng áy náy, tìm con bé muốn làm hòa, kết quả là con bé đập gối, không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, nói bây giờ cậu ta có cầu xin cũng sẽ không quay lại, thứ đàn ông ngay cả con mình cũng không dám nhận thì ai dám gả?
Tưởng Hiểu Lỗ bật cười:
- Đúng là trưởng thành rồi...
Nhưng dẫu sao cũng là một sinh mạng, cứ bỏ đi như thế, cô vẫn thấy tiếc cho Trịnh Hân.
- Ừ, trưởng thành rồi, bỗng nhiên trong nháy mắt có chuyện gì đó kích thích làm hiểu ra.
Đỗ Huệ Tâm nghĩ nghĩ, đưa lưng về phía Tưởng Hiểu Lỗ:
- Hiểu Lỗ, con và Tiểu Thành... định chừng nào sinh em bé?
Tiếng nước xối ào ào____
Tưởng Hiểu Lỗ hơi khựng lại:
- Không gấp, con còn muốn sống thế giới hai người, đợi thêm đi.
Đỗ Huệ Tâm khóa nước, xoay người lại, thân thiết hỏi:
- Là con không gấp? Hay là cậu ta không muốn?
Theo lý thuyết, Tiểu Thành là con một, hơn nữa đã đến tuổi này, cuộc sống hai người không có gánh nặng gì, là thời điểm tốt để sinh con.
- Con không muốn.
Tưởng Hiểu Lỗ thẳng thắn:
- Con muốn làm việc hai năm, ổn định rồi sau 30 hẵng nói.
Hai người trước giờ chưa từng nói đến chuyện con cái, thái độ của Tiểu Thành là thuận theo tự nhiên, thỉnh thoảng bên nhau thì có lúc dùng biện pháp, có lúc không dùng, sau đó Tưởng Hiểu Lỗ sẽ tính ngày rồi len lén uống thuốc.
Mới kết hôn nửa năm, tình cảm chưa ổn định, đôi vợ chồng son tình cảm còn mãnh liệt, Tưởng Hiểu Lỗ chưa muốn sống cuộc sống nuôi nhà nuôi cửa chăm con chăm cái, cũng sợ sau này nhiều mâu thuẫn.
- Đợi thêm mấy năm, mẹ sợ con nguy hiểm, sau 30 là sản phụ lớn tuổi rồi, phụ nữ ấy mà, kỳ thực thanh xuân chân chính chỉ có mấy năm vậy thôi, nếu tình hình sức khỏe cho phép thì con cân nhắc có một đứa đi, sợ phiền phức thì sinh ra mẹ nuôi cho, cái khác mẹ không dạy được chứ ăn uống ngủ nghỉ chắc chắn không thành vấn đề, sẽ không thiệt con đâu.
Đỗ Huệ Tâm đứng ở góc độ người làm mẹ mà suy nghĩ, khuyên nhiều thêm hai câu:
- Có một đứa con thì cuộc sống ổn định, cũng chân thực hơn.
Tưởng Hiểu Lỗ nghe ra, Đỗ Huệ Tâm không an tâm cô kết hôn chớp nhoáng, muốn một đứa bé để củng cố địa vị.
Dở khóc dở cười.
Tưởng Hiểu Lỗ không phản bác, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ cũng hơn 30 tuổi mới sinh Trịnh Hân mà, sinh tự nhiên, lúc đó còn lớn hơn cả con.
- Có thể như nhau sao? Chú Trịnh của con đã chừng đấy tuổi rồi.
Đỗ Huệ Tâm đỏ mặt, ngượng ngùng tự giễu:
- Trịnh Hân từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, sức đề kháng kém, cứ như đầu óc luôn thiếu một sợi dây vậy.
- Bây giờ biết con tốt rồi chứ gì?
Tưởng Hiểu Lỗ cười, chuyển hướng đề tài:
- Trước đây luôn nói Trịnh Hân tri kỷ mà? Đầu óc thiếu dây tốt lắm, tốt hơn cái đứa mưu mô đầy bụng như con nhiều.
- Đều tốt, đều tốt.
Đỗ Huệ Tâm cúi đầu, lau đi lau lại dụng cụ bếp:
- Con đừng bới móc mẹ.
Bà chợt nhớ ra:
- Hôm nay phải dán giấy đỏ, chú Trịnh con dậy sớm mua rồi mà mẹ quên.
- Con dán cho.
Tưởng Hiểu Lỗ đi đến trước cửa, cầm giấy đỏ có chữ “Phúc” dành cho dịp mừng ra ban công.
Ngoài ban công luôn để một băng ghế nhỏ, trước đây khi Trịnh Hòa Văn rảnh rỗi thì dùng để câu cá, đã nhiều năm trôi qua, lúc nhỏ Tưởng Hiểu Lỗ giẫm lên nó là để ló đầu trò chuyện với Lý Triều Xán, bây giờ cô giẫm lên nó là để dán giấy đỏ lên cao.
Tưởng Hiểu Lỗ nhìn chăm chú, tìm một vị trí ngay chính giữa thì chợt dưới lầu vang lên một tiếng cười to:
- Qua trái, méo rồi méo rồi___
Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu.
Lý Triều Xán mặc cảnh phục tươm tất, bên ngoài khoác áo bành tô, đang cầm bao lớn bao nhỏ đứng dưới lầu nhìn cô!
Đã lâu không gặp, Tưởng Hiểu Lỗ mừng rỡ mở cửa sổ:
- Triều Xán!
- Hi!
Cảm giác Lý Triều Xán mang đến mãi mãi là sức sống đầy ánh mặt trời, bất kể hai người cách bao lâu chưa gặp, đều không cảm thấy xa lạ:
- Hiểu Lỗ, cậu về ăn Tết à?
- Ừ!
Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, trò chuyện với cậu cách mấy tầng lầu:
- Cậu cũng về nhà?
- À, hôm nay không có chuyện gì, tranh thủ thời gian rảnh đưa ít đồ Tết cho cha mẹ.
Lý Triều Xán nhìn chằm chằm Tưởng Hiểu Lỗ, hệt như khi còn bé, có chút thành tựu nào đều đem khoe với cô:
- Hiểu Lỗ, mình được điều đến đội hình sự rồi!
- Không làm dân phòng nữa?
- Không làm nữa!
Lý Triều Xán phất tay đầy hào khí:
- Mình đã tìm được bậc thang mới trong cuộc đời, sau này cậu phải đàng hoàng nghiêm chỉnh gọi mình là cảnh sát Lý đấy nhé.
Sau khi Tưởng Hiểu Lỗ kết hôn, Lý Triều Xán bị đả kích, ngày ngày đóng đô ở đồn công an xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ, không cho mình chút thời gian rảnh rỗi nào.
Cũng là trùng hợp.
Hôm đó khu vực Lý Triều Xán quản lý có trộm, cậu đi ngang, nghe tiếng hô hoán thì đuổi theo ba con phố, trước đây khi làm lính cậu nổi tiếng là chạy nhanh, trùng hợp ngày hôm đó một cảnh sát thâm niên phụ trách vụ án đến để tra tư liệu, hỏi hồ sơ, gặp Lý Triều Xán xách tên trộm trở về thì giật mình.
Nhóc thân thủ khá lắm! Ban nãy kẻ vụt chạy trước mặt tôi hóa ra là cậu à?
Đồn trưởng đồn công an – ông Thiện là người nhạy bén, cười ha ha chắp tay sau lưng, lén theo vị cảnh sát thâm niên kia lấy hồ sơ, lắm miệng:
- Anh thấy cậu nhóc ban nãy được chứ? Tên Lý Triều Xán, từng đi lính 6 năm, thân thủ tốt lắm, làm người lại chính trực, là một nhân tài, tôi cảm thấy để cậu ta ở cái mảnh đất nhỏ này rất uổng phí, nghe nói đợt trước phân cục các anh bận thở không ra hơi, đang thiếu người, anh chịu khó về đề cử thử xem? Xem có thể điều cậu ta qua giúp các anh không.
Vị cảnh sát thâm niên trầm ngâm:
- Hiện tại trong đội thiếu nhân tài trinh sát hình sự, cậu ta không được huấn luyện chuyên nghiệp, e là…
- Chuyên nghiệp thì anh đưa đi học, bồi dưỡng là được mà.
Ông Thiện đồn trưởng đưa một điếu thuốc qua:
- Là một hạt giống tốt, làm nghề này của chúng ta, đi học 10 năm không bằng xuống cơ sở xem 1 năm, nếu thông minh thì anh cứ để cậu ta qua đó giúp chút sức, không được thì anh cứ trả lại tôi.
Cảnh sát thâm niên đó về nói chuyện này với đội trưởng đội hình sự đương nhiệm, đội trưởng vừa nghe liền quyết định ngay:
- Tôi cần! Hiện tại công việc bận ná thở, có một đứa tay chân nhanh nhẹn biết lái xe là giúp tôi được nhiều rồi!
Cứ thế trời xui đất khiến, Lý Triều Xán được đưa tới đội hình sự hỗ trợ.
Lúc rời khỏi đồn công an, ông Thiện tiễn cậu đến cửa:
- Triều Xán à, đến đơn vị mới nhớ làm việc cho tốt, biểu hiện tốt, tôi tin cậu, đừng làm mất mặt đồn chúng ta.
Ông Thiện đa mưu túc trí nhìn cậu chằm chằm:
- Nói cho cùng thì như một khuê nữ____duyên phận đến, là của cậu, không là của cậu, là duyên phận chưa đến thôi.
Lý Triều Xán được làm công việc mới này rất vui vẻ, gật đầu theo:
- Phải, cháu nhớ rồi. Chú yên tâm, cháu chắc chắn sẽ làm tốt.
Hỗ trợ trong đội hình sự hai tháng, danh tiếng từ trên xuống dưới đều không tệ, trước Tết lãnh đạo phân cục có tìm cậu trò chuyện, nếu thuận lợi thì năm sau sẽ chính thức điều cậu vào đội hình sự.
Một chiếc xe ở trước cổng chung cư quẹo vào, trực tiếp dừng dưới lầu nhà Tưởng Hiểu Lỗ, trước mặt Lý Triều Xán.
Ninh Tiểu Thành ấn còi, bước xuống xe.
Lý Triều Xán hơi không quá tự nhiên, lần trước sau khi quậy đám cưới, cậu chưa từng gặp Ninh Tiểu Thành, bây giờ gặp nhau, chợt nhớ ra Tưởng Hiểu Lỗ đã lấy chồng, lòng không khỏi mất mát.
- Anh Tiểu Thành, ăn Tết vui vẻ!
Có khó xử cỡ nào thì ngoài mặt cũng phải thoải mái chào, không phải sao?
Lần này đúng là rất hiểu chuyện, gọi một tiếng “anh Tiểu Thành” theo người nào đó.
- Triều Xán, ăn Tết vui vẻ, về thăm ông bà già?
Tiểu Thành cười nhạt, chuyện quá khứ anh không để trong lòng.
Lý Triều Xán vô cùng rạng rỡ:
- Phải, hôm nay được nghỉ, về thăm cha mẹ.
- Ờ... cậu lo chuyện của cậu nhé, tôi cũng lên lầu đây.
Tiểu Thành gật đầu với cậu:
- Cho tôi gửi lời thăm hỏi hai bác.
- Haiz.
Lý Triều Xán ngửa đầu:
- Hiểu Lỗ, mình đi đây.
Tưởng Hiểu Lỗ trên lầu vẫy tay với cậu:
- Bye bye.
Đợi Lý Triều Xán đi xa, Ninh Tiểu Thành không lên mà đợi dưới lầu, hôm nay anh định cùng Tưởng Hiểu Lỗ đi ra ngoài một chuyến. Tưởng Hiểu Lỗ cũng biết chuyện này nên vội vã dán hai miếng giấy đỏ rồi nhảy xuống ghế.
- Mẹ, con đi đây, buổi tối đừng chờ cơm con.
Cô cầm áo khoác và túi xách trên sofa, hối hả mang giày vào.
Đỗ Huệ Tâm đuổi theo truy hỏi:
- Sắp Tết không được nghỉ à, còn đi đâu thế?
Tưởng Hiểu Lỗ vội vàng đáp:
- Bạn anh Tiểu Thành bệnh nặng, con với anh ấy đến bệnh viện thăm.
- Ờ___
Đỗ Huệ Tâm trở nên nghiêm túc:
- Vậy mau đi đi.
...
Là một tin tức rất khiến người ta bất ngờ.
Tưởng Hiểu Lỗ cũng mới biết.
Bạn gái Hoắc Tích của Thẩm Tư Lượng bệnh nặng, nghe nói là bị u rất khó chữa, đang ở bệnh viện đợi phẫu thuật.
Trên hành lang cách ly vắng vẻ của bệnh viện, cô gái trên giường đeo ống thở oxy mỉm cười vẫy tay với Tưởng Hiểu Lỗ.
Tưởng Hiểu Lỗ là người cảm tính, người trong phòng bệnh cười với cô, nước mắt cô liền chảy không ngừng. Cô không biết nói lời an ủi, hơn nữa người đã đến lúc này cũng không nghe lọt được lời an ủi, trong lòng sớm đã nhìn thoáng chuyện sinh tử.
Ấn tượng của Tưởng Hiểu Lỗ về Hoắc Tích chỉ giới hạn trong mấy lần gặp mặt, cô ấy nhỏ hơn cô một tuổi, không thích nói chuyện, rất yên tĩnh, cũng rất bướng bỉnh, theo Thẩm Tư Lượng được 7 8 năm, vì chuyện em trai Thẩm Tư Lượng mà cô ấy chịu giày vò không ít.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, là ở tiệc mừng nhỏ của cô, khi đó hai người họ còn tốt, rất thân mật, đem chuyện của cô ấy và Thẩm Tư Lượng ra đùa, cô ấy sẽ hơi đỏ mặt.
Lần thứ hai gặp, hai người họ đã chia tay, cô ấy muốn đi, họ ra sân bay tiễn, cô ấy đi lặng lẽ, không có chút dấu hiệu nào.
Nói là công việc cần nên cô ấy đi xứ khác chụp ngoại cảnh, bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó cô ấy đã biết bệnh tình của mình chuyển biến xấu nên muốn dứt khoát với Thẩm Tư Lượng, không làm lỡ dỡ anh.
Ngốc quá.
Dưới lầu, Tiểu Thành và Thẩm Tư Lượng hút thuốc ở khu hút thuốc của bệnh viện.
- Tư Lượng, mày phải chuẩn bị kỹ tâm lý.
Thẩm Tư Lượng đoán được Ninh Tiểu Thành muốn nói gì, anh đứng trước cửa bệnh viện, rất thản nhiên:
- Chuẩn bị rồi, từ ngày biết, tao đã chuẩn bị rồi.
...
- Cô ấy còn sống, tao cưới____
Thẩm Tư Lượng dốc hết sự bình tĩnh:
- Cô ấy mất, tao chôn.
Anh mặc áo bông lớn màu xanh lục giản dị, nhìn thấu triệt:
- Tiểu Thành, không sợ nói cho mày biết, tao ngay cả mộ cũng mua xong rồi.
Không thể để cô gái anh yêu không có chỗ đặt chân.
Tiểu Thành khiếp sợ.
Không ngờ Thẩm Tư Lượng lại dứt khoát như vậy.
Trên bia mộ, một bên khắc Hoắc Tích, một bên khắc Thẩm Tư Lượng. Anh đã quyết tâm, bất kể sinh tử đều ở bên cô gái ấy, bỏ cả nửa đời sau.
- Không phải chỉ là sớm hay muộn sao, nếu thật không gượng được, cô ấy đi trước, tao đợi phía sau, bao nhiêu năm tao cũng sẽ ở cùng cô ấy.
Tiểu Thành cười:
- Lúc sống, mày không cho người ta được một ngày chân thật, lúc chết, mày cũng không để cô ấy được yên? Nhị Đóa có muốn ở cùng mày không mà mày cứ thế quyết định?
Câu này đâm vào chỗ đau của Thẩm Tư Lượng.
Vẻ mặt bình tĩnh trước đó sụp đổ, khó cho một nam nhi bảy thước cứng rắn như anh cuối cùng đỏ mắt.
Lúc cô sống, anh không cho cô được một ngày chân thật, lúc cô chết, anh cũng không để cô yên.
Không thể! Không thể!!!
Đời này dù sống hay chết, cô đều phải ở bên anh, chuộc tội hay hận anh cũng được, tóm lại không thể rời xa.
Anh yêu cô.
Yêu đến mức dùng mạng ra trả giá?
Tiểu Thành chậc chậc cảm khái, đây là cảnh giới gì nhỉ.
Tay nặng nề đè vai Thẩm Tư Lượng xuống, muốn giúp anh khuây khỏa chút:
- Cuộc sống quá thuận lợi luôn phải có chút gian nan nho nhỏ chứ. Nhị Đóa bây giờ chưa nghiêm trọng đến vậy, mày đừng làm giống như trời sập không bằng, hôm đó mày hỏi tao, nếu người nằm trong đó là Hiểu Lỗ thì tao sẽ làm sao.
Ninh Tiểu Thành từ từ dập thuốc, nhớ tới khuôn mặt tươi cười rực rỡ lúm đồng tiền như hoa kia, ánh mắt anh xa xăm, thở dài:
- Khi cô ấy còn sống, tao sẽ cố hết khả năng làm cô ấy vui vẻ.
Trên thế giới này, trừ tử vong là không thể nào tránh khỏi ra, những chuyện khác đều do con người làm.
Nếu Tưởng Hiểu Lỗ cũng sẽ chết, sẽ biến mất, một cô gái như hoa chợt không còn thì sao? Phỉ phui, anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lời khuyên người khác chỉ là khuyên.
Anh không thể nào tự thuyết phục chính mình.
...
Cảng hàng không (2) T3 của thủ đô.
(2) Cảng hàng không: airport terminal.
Máy bay từ Thượng Hải hạ cánh, Trịnh Hân đứng trong hàng ngũ chỉnh tề của đội tiếp viên, vui vẻ muốn gọi điện thoại báo bình an cho gia đình.
- Mẹ, con về rồi! Tối nay ở khách sạn, ngày mai bay tới Thành Đô, ở nhà chuẩn bị cơm tối chưa, chị và anh Tiểu Thành có về không?
- Không, chị với anh rể con đến bệnh viện thăm bệnh rồi, nói buổi tối không về ăn.
- Oh... ai bệnh____
- Trịnh Hân!
Tiếp viên trưởng Kiều Dương đi trước nhất, nghe tiếng quay đầu lại, mặt lộ vẻ không vui:
- Đã nói bao nhiêu lần là không được gọi điện thoại lúc xếp hàng xuống máy bay!
Trịnh Hân giơ điện thoại di động, đeo túi xách, nhỏ giọng nhắn nhủ với bên kia điện thoại:
- Mẹ, trước tiên cứ thế nhé, bên con có chút việc, con cúp máy trước đây.
Kiều Dương bước nhanh qua, hung hăng răn dạy:
- Cô đừng tưởng nghiệp vụ tốt là có thể không chú ý tới hình tượng, lên máy bay có mấy ngày mà đuôi vểnh lên trời rồi? Tuổi trẻ luôn muốn đi mấy đường ngang ngõ tắt thôi.
- Tôi đi đường ngang ngõ tắt gì? Ồ, thấy tôi trò chuyện với phó tổng giám đốc nên chị không vui à? Cảm thấy tôi cướp tài nguyên của chị? Đừng đùa, chị hơn phó tổng giám đốc một tuổi đấy! Anh ấy phải gọi chị là chị kìa. Không phải lần nào máy bay hạ cánh, chị đều giữ lại danh sách hành khách trên máy bay để gọi điện thoại sao?
Trịnh Hân nhỏ giọng nói một câu, không hề yếu thế:
- Tự mình không giữ quy củ mà muốn người khác giữ thì sao làm gương được chứ.
- Cô!!!
Kiều Dương nổi giận, móng tay được cắt sửa xinh đẹp phẫn nộ chỉ vào Trịnh Hân rồi bỏ xuống.
Hai người phụ nữ đối diện nhau trong cảng hàng không, không ai nhường ai.
Trịnh Hân dáng cao, ngoại hình phát triển, còn cao hơn Tưởng Hiểu Lỗ 2cm, người cũng thông minh, rất nhiều nghiệp vụ đều tiếp thu nhanh chóng, cũng hòa đồng với các phi công trẻ, lần trước gặp phó tổng giám đốc đến công ty tuần tra ở sân bay, cô tình cờ giúp đối phương một việc, để lại ấn tượng tốt, nghe nói sắp được đặc cách đề bạt.
Kiều Dương thì ngược lại.
Chị ta năm nay 33 tuổi, công ty cố ý tìm chị ta bàn bạc đổi chị ta xuống làm giám đốc phụ trách nghiệp vụ dưới đất, có thể tăng lương xem như bồi thường.
Chuyện này đối với chị ta là một tin vô cùng xấu.
Từ hồi huấn luyện, giữa chị ta và Trịnh Hân đã ngấm ngầm có mầm mống không vui, nhưng ngại lớp quan hệ với Tống Bồng nên chị ta chậm chạp chưa trở mặt, nhưng Trịnh Hân lại rất bướng, thêm vài lần khắt khe trên chuyến bay, mối quan hệ giữa hai người triệt để bế tắc.
Có người bước qua kéo Trịnh Hân:
- Hân Hân, được rồi, bớt nói vài câu đi.
Trịnh Hân tức giận, bị kéo về phía trước, miệng vẫn không buông tha:
- Cả đống tuổi còn sớm chiều tơ tưởng chồng người khác, thấy hành khách ở khoang hạng nhất liền nhào tới, ra vẻ làm bộ làm tịch gì chứ.
Kiều Dương đi trước, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.