Buổi tối Ninh Tiểu Thành định đi đón Tưởng Hiểu Lỗ, không ngờ cô thực cho rằng anh ra ngoài ăn nên không chờ anh mà tự lái xe về.
Đến cổng nhà, anh nghĩ, dù sao đến cũng đến rồi, bèn tiện đường xuống cắt cái tóc.
Quãng thời gian Tết lười biếng, không dành ra được thời gian, anh là người mà tóc hơi dài dài tí sẽ thấy không thoải mái. Trước đây anh cắt tóc ở một tiệm trên đường đến cổng đại viện, ông cụ ở đó với một cây kéo một cái tông đơ đã hành nghề mấy chục năm, mất hồi năm ngoái, hết cách, bọn Tiểu Thành đành tìm một tiệm cắt tóc mở trong khu phục vụ cộng đồng bình dân.
Chị cắt tóc là vợ anh Đoàn khoa quản lý hậu cần, tìm kế sinh nhai ở đây, trẻ em 5 tệ, người lớn 8 tệ, lúc Tiểu Thành đẩy cửa vào, chị đang xem ti vi.
Thấy có khách tới cửa, chị phủi phủi vỏ hạt dưa trong tay, lấy áo khoác trên cửa:
- Cắt tóc? Không ngờ bây giờ còn có người tới.
Tiểu Thành ngồi trước gương, mỉm cười:
- Sao lại nói thế?
- Thì cái câu xưa í, “tháng giêng không cắt tóc”. (1)
(1) Người Trung Quốc xưa có quan niệm là nếu cắt tóc vào tháng giêng thì người cậu trong nhà sẽ chết.
- Em không có cậu, chị cứ yên tâm cắt đi, nhà em chỉ có một mình mẹ thôi.
Hơn 7 giờ tối, nhạc nền là đài tin tức nghe sắp đóng kén lỗ tai với giọng MC quen thuộc “bản tin thời sự hôm nay đến đây kết thúc, cám ơn quý vị đã chú ý theo dõi”, Ninh Tiểu Thành gãi gãi tóc đứng dậy, hài lòng đánh giá mình qua gương.
Chị cắt tóc tỉ mỉ xử lý tóc vụn dưới đất, quan tâm như người thân:
- Chị không gội đầu cho cậu, trời lạnh về sấy không tốt sẽ bị cảm, về nhà bảo vợ xối cho, có lẽ còn chút vụn tóc đấy.
- Được.
Tiểu Thành lấy 10 tệ đặt lên bàn, vui vẻ huýt sáo bước xuống bậc thang khu phục vụ cộng đồng.
Đang đi, chợt cảm thấy sau cổ mát lạnh, một lực to lớn nện vào sau ót, Ninh Tiểu Thành trượt chân lảo đảo mấy bước, suýt ngã chổng vó.
- Đệch!
Một quả cầu tuyết to bằng nắm tay pha thêm cành cây nát và lá khô ào ào rơi vào cái đầu mới cắt của anh, gọn gàng lọt vào trong cổ áo, khiến anh lạnh xuyên tim.
Ninh Tiểu Thành quay đầu thở hổn hển tìm một vòng:
- Ai? Mau ra đây! Đừng nấp.
Sân vắng lặng, bốn bề im ắng, chỉ có mấy chiếc xe đang đậu.
Thật tà môn, con nhà ai nghịch ngợm tới trên đầu anh rồi? Không thể nào, Tiểu Thành buồn bực, tối thế này, đám nhóc hay quậy phá đều bị cha mẹ xách về nhà dạy chữ rồi mới phải.
Khóe mắt liếc đến chiếc xe Jeep cách đó không xa, Ninh Tiểu Thành bình tĩnh xoay người, vờ như không tìm thấy, còn phủi phủi cổ áo hai cái.
Kỳ thực, tai anh luôn lắng nghe.
Tiếng sột soạt vo quả cầu tuyết lại vang lên, một, hai, ba!!!
- Hey____
Ninh Tiểu Thành vội ngồi xổm xuống, khom lưng, một quả cầu tuyết lớn vừa vặn ném vào trên tấm kính chỗ anh.
Võ Dương ở rừng cây nhỏ phía sau thầm kêu không ổn, vội nhảy ra đánh gục Ninh Tiểu Thành từ phía sau.
- Mọe nó, biết ngay là mày!
Tiểu Thành nằm ngửa bị Võ Dương khống chế thổi ra hơi lạnh cười mắng:
- Tật xấu ám hại người ta vẫn không bỏ được!
- Khà khà, chiêu không cần mới, hữu dụng là được, cờ hó ăn mặc bảnh bao đi đâu thế?
Võ Dương cào một nắm tuyết, muốn trét vào mặt Ninh Tiểu Thành lần nữa, Tiểu Thành kịch liệt phản kháng, hai thằng đàn ông ôm nhau lăn lộn, kêu la quậy phá.
- Mày tha tao!
- Không tha!
- Đệch, quánh mày ngay đơ giờ.
- Đệch, mày thử xem!
- Thử thì thử!!!
Võ Dương mạnh như trâu, bàn về thể lực thì Tiểu Thành không phải đối thủ của anh, hai người vừa cười vừa mắng, dùng chân kềm chặt đối phương, không ai nhượng bộ.
- Aiza, mày nghỉ trước đi, đau xốc hông quá.
- Mày nghỉ trước.
Trong bóng tối, hai người đều siết vũ khí ở tay, ẩn nhẫn chờ cơ hội.
Người này nhìn người nọ.
Không hẹn mà cùng đứng dậy, dùng sức trâu đẩy xe:
- Khỏi ai nghỉ hết, tới đi mày sẽ___
Thẩm Tư Lượng mang quần áo để thay và đồ dùng vệ sinh cá nhân từ trong nhà đi ra, xa xa thấy có người đánh nhau dưới đèn đường.
Trong lòng nghĩ, người lớn cả rồi, đúng là chả ra sao, ban đêm ban hôm còn chơi ném tuyết.
Lại gần nhìn, đó không phải Ninh Tiểu Thành và Võ Dương ư?
Tiểu Thành rõ ràng không phải đối thủ của tên ngốc kia, chắc chắn chịu thiệt thòi.
Ninh Tiểu Thành nhìn thấy, còn gọi anh tới giúp đỡ:
- Tư Lượng____! Mau!!!
Nhiều ngày chán nản ngột ngạt, giống như cuối cùng tìm được thứ gì đó kích thích thần kinh hưng phấn, Thẩm Tư Lượng vứt thau vứt túi, không nói hai lời, cởi áo khoác cấp tốc gia nhập vòng chiến.
Ba người ầm ĩ, lăn lộn, đấm đá, âm thanh vô cùng vang dội trong sân vắng tĩnh mịch, dưới ánh đèn đường, mày đè tao, tao đạp mày, loạn cả lên, điên cuồng như hồi nhỏ thề phải chôn đối phương vậy.
Cuối cùng ngồi phịch trên nền tuyết bừa bãi, ba người thở hồng hộc, ngửa đầu nhìn trời.
Quân trang của Thẩm Tư Lượng nhăn nhúm, Tiểu Thành nhỏ nước từ trong ra ngoài, tuyết dính vào quần tây tan ra rồi đông lại thành lớp vỏ cứng, áo bông của Võ Dương bị cành cây quẹt rách, ló bông ra ngoài.
Đêm nay sao rất sáng, trăng rất tròn.
Ba người đàn ông mỗi người mang tâm sự riêng, sảng khoái, trong mắt còn mang theo chút khát khao vui vẻ về tương lai.
Võ Dương gối đầu lên cánh tay, nói:
- Thật muốn rống cổ la mấy tiếng quá.
Ninh Tiểu Thành nói:
- Mày la đi, bọn tuần tra chưa tới đâu.
Thẩm Tư Lượng cũng nói:
- Mày la trước đi, hai đứa tao theo.
Võ Dương hít sâu một hơi, định há mồm thì kẹt lại:
- La gì mậy?
Thẩm Tư Lượng và Ninh Tiểu Thành đều cười:
- Muốn la gì thì la đó.
Võ Dương bắt đầu suy nghĩ.
Bỗng nhiên.
Bất ngờ.
Thẩm Tư Lượng rống cổ phát tiết vang tận mây xanh:
- Hoắc Tích!!!
Ninh Tiểu Thành nối gót, giọng cao vút:
- Tưởng Hiểu Lỗ!!!
Lúc này, Hoắc Tích trên giường bệnh và Tưởng Hiểu Lỗ ở nhà bếp nấu mì đều không hiểu sao chợt rùng mình hắt xì.
Võ Dương nhắm mắt, quyết tâm:
- Đào__
Hai chữ cuối cùng chưa nói ra, hậm hực nuốt trở vào.
Thẩm Tư Lượng cười ha hả:
- Sợ! Mọe, sợ kìa!
Ninh Tiểu Thành cũng cười:
- Đừng la! Coi như hai tao van mày.
- Ai nói tao không la được?
Võ Dương ngồi dậy, hai tay nắm lại, như tiếp sức cho mình, gầm lên giận dữ, rất có khí thế một hơi nuốt cả sơn hà.
- Đào Bội Bội!!
- Đào Bội Bội!!!
- Đào Bội Bội!!!!!!
Đào Bội Bội... Bội Bội... Bội...
Trong sân vang lên tiếng vọng gào thét của Võ Dương, sau tiếng cao chót vót ấy là tiếng bảo vệ và tiếng chó sủa ỏm tỏi oai hùng.
“Gâu!”
“Gâu gâu gâu gâu gâu!!!!!”
Ninh Tiểu Thành cười không nín được:
- Hai tiếng này của mày không gọi được Bội Bội ra mà gọi chó ra kìa.
Võ Dương càng nghĩ càng buồn bực, bắt đầu phân cao thấp với chó nghiệp vụ.
Anh la một tiếng:
- Đào Bội Bội!
Chó nghiệp vụ phối hợp: “Gâu!!!”
- Đào Bội Bội Đào Bội Bội Đào Bội Bội!!!
Chó nghiệp vụ không cam lòng yếu thế: “Gâu gâu gâu!!!”
Cuối cùng nghe không nổi nữa, lầu ba khu dân cư ở xa xa mở ra một cửa sổ, tiểu thanh mai của Võ Dương ló đầu ra, xấu hổ mắng anh:
- Bệnh thần kinh à! Đêm hôm la cái gì mà la.
Võ Dương bị nghẹn, mông như phải bỏng nhảy lên:
- A... ơ ờ, ớ... anh...
- Anh cái gì mà anh!
Cửa sổ rầm một tiếng đóng lại.
Ninh Tiểu Thành cười ha ha, phủi phủi tuyết trên người, tay kia kéo Thẩm Tư Lượng đứng dậy:
- Tự mày chơi đi, tao về nhà, Tư Lượng, mày đi đâu? Tao đưa đi.
- Khỏi.
Thẩm Tư Lượng lưu loát mặc áo khoác quân trang vào, thắt cà vạt, mỉm cười:
- Tao về bệnh viện, xe ở bên ngoài.
- Đi đi đi đi__
Hai người kề vai sát cánh chui ra rừng cây nhỏ, chỉ để lại Võ Dương nét mặt bi phẫn.
...
Ninh Tiểu Thành nhẹ bước lên lầu, lúc vào cửa mang theo hơi lạnh.
- Quậy lên anh quên mất, mau bỏ vào trong máy giặt cho nó quay, chắc chắn kịp, có thể giặt sạch.
Tưởng Hiểu Lỗ không nói hai lời, ra ban công mở khóa vòi nước.
Ninh Tiểu Thành mở cửa vào nhà tắm xối nước nóng, í ới với cô:
- Tưởng Hiểu Lỗ, em ăn chưa? Sao không chờ anh đón em?
- Ai biết mấy giờ anh về, nếu biết sớm thế thì em sẽ chờ anh, buổi chiều anh đi đâu vậy?
- Chỗ một người bạn tốt, ông Triệu, em không quen.
Ninh Tiểu Thành sạch sẽ bước ra, lấy khăn lau tóc:
- Nói chút chuyện.
Ngửa mặt trên sofa, Ninh Tiểu Thành quay đầu vạch vai ra xem:
- Thằng chó Võ Dương hình như cào bị thương anh rồi, lúc chạm nước đau đau, em xem cho anh với.
Rót nước giặt ra xong, Tưởng Hiểu Lỗ chạy tới xem vết thương cho anh, tay cô vắt qua trước người anh, thổi vào lòng bàn tay, chà xát.
Cẩn thận xoa.
- Ừ, có mấy vết, lát nữa bôi chút thuốc cho anh. Sao anh tới tuổi này rồi còn quậy chứ.
Tưởng Hiểu Lỗ xoay người lục hộp y tế, oán trách.
Tâm trạng Ninh Tiểu Thành tốt, từ đầu đến cuối đều là biểu cảm vui sướng:
- Anh bao nhiêu tuổi? Chê anh hả?
Tưởng Hiểu Lỗ lấy bông vải xoa trên vai anh, hộp y tế mở ra, Ninh Tiểu Thành tiện tay lục lung tung bên trong:
- Mấy ngày trước anh xem tin tức, người ta nói phải chịu khó dọn dẹp hộp y tế, mau vứt bớt, trong này có không ít thứ trước đây anh mua, lúc em dùng nhớ nhìn một chút, đừng để quá hạn.
Tưởng Hiểu Lỗ ừ, phồng má thổi thổi cho anh.
Ninh Tiểu Thành lại nói:
- Hôm nay anh đã hứa với người ta một chuyện, có lẽ tháng 3 tháng 4 sẽ tới Khoa Kỹ Viên đi làm, sau đó cũng sống những ngày 9 giờ sáng 5 giờ tối giống em.
Ai có thể mời được anh?
Tưởng Hiểu Lỗ kinh ngạc:
- Anh tìm việc làm rồi?
- Ừ, hỗ trợ người ta.
Ninh Tiểu Thành không nhiều lời, hai người từ sau lần cãi nhau không vui trước thì đều rất ít bàn chuyện công việc ở nhà, Tưởng Hiểu Lỗ có lòng tự ái, cũng chưa từng tán gẫu với anh.
Cuộc đối thoại này nói xong không lâu.
Vốn tưởng rằng hai vợ chồng có thể sống cuộc sống cùng nhịp điệu đi làm, nào ngờ, quý đầu tiên qua Tết, Tưởng Hiểu Lỗ về công ty liền thất nghiệp.
Chuyện này đối với Tưởng Hiểu Lỗ là một đả kích vô cùng nặng.
Hơn nữa vì chuyện này khiến cô và Ninh Tiểu Thành nảy sinh hiềm khích, rất lâu sau, Tiểu Thành mỗi khi nhớ lại đều vô cùng đau đớn, hối hận trong lòng.
Tưởng Hiểu Lỗ thất nghiệp không quan trọng, quan trọng là việc thất nghiệp này lại trực tiếp ép cô vào phe địch.