Chuyện Cũ Ở Hậu Cung

Quyển 2 - Chương 5: Quay đầu nhìn lại, đều là cố nhân



Nàng không ngờ nhân vật nam nhân mà nàng mơ tưởng lại thực sự có thực trên đời, hắn không chỉ tuấn mỹ mà còn tuấn mỹ đến vô trù, hắn ôn nhu chăm sóc và mãi mãi luôn đứng bên phe của nàng. Có lúc nàng nghĩ, nàng hận vì sao mình không thể gặp được hắn sớm hơn, sao ông trời lại nỡ nào cho nàng gặp hắn khi nàng đã trở thành một phụ nhân cơ chứ, nhưng cũng may một điều rằng làm nàng không khỏi thở dài may mắn, đó là lần đầu của nàng lại trao cho hắn, càng nghĩ tới, nàng lại không khỏi cảm thấy ông trời xem ra còn nể mặt cho số phận " thảm thương " của nàng, không chỉ ban cho nàng vinh hoa phú quý mà còn gửi tặng cho nàng một nam nhân xuất sắc như thế. Nhìn nam nhân này, nàng lại không khỏi nghĩ, hắn… có phải đồ ngốc không thế?

Thật đấy, không phải là đồ ngốc thì làm sao có thể có một loại người cái gì cũng nghe nàng, cái gì cho rằng nàng đúng ngay cả đến những vấn đề mà chính nàng cũng thấy rất là vô lý. Hắn thương nàng, sủng nàng, luôn nở một nụ cười ôn nhu sủng nịch nhìn nàng, nhìn những hành động trẻ con chu chu môi làm nũng hay nở nụ cười ác ma của nàng, hắn cứ thế mãi nhìn nàng, vẫn ánh mắt đó, một ánh mắt ấm áp đến nỗi khiến nàng nhịn không được mà muốn rã rời, bàn tay nhỏ bé vô thức che lấy khuôn miệng đang cười ngả ngớn của mình, động tác hoa chân múa tay cũng có chút ngượng ngùng thu dần lại, nàng, nàng thật muốn để cho hắn thấy được những lúc nàng đẹp nhất, những lúc nàng mỹ lệ nhất, còn lý do vì sao nàng lại làm thế ư? Nàng chỉ biết cười khổ, nếu nàng nói nàng cũng không biết nữa, các ngươi có tin không?

Aiz… Chuyện tình yêu của một đôi người cũng thật là khó hiểu, càng nghĩ thì lại càng ngoằn nghèo, mà không nghĩ thì lại càmg rãnh rỗi không có việc gì làm ngồi ngẩn ngơ một chỗ, ánh mắt có chút si ngốc nhìn bầu trời, không rõ tình trạng hiện tại của mình là như thế nào… ?? Hình như nàng lại suy nghĩ lung tung rồi 0w0 *ngơ~ing*…



Mắt cười của hắn cong lên nhìn nữ nhân nhỏ nhắn đang ngơ ra ở trong lòng mình, đôi tay vô thức nâng lên nhéo nhéo lên đôi má hồng láng mịn của nàng, cảm giác được làn da mà mình đang vo tròn lấy thật mềm mại, liền không nhịn được mà lại nhéo nhéo thêm mấy cái. Người bên dưới cuối cùng cũng không chịu được sự công kích của người bên trên, mắt phượng to tròn hơi méo xuống dưới nhìn khuôn mặt người nọ đang tươi cười, cảm thấy rõ được người ấy đang chơi rất vui… Vừa nghĩ đến đó, trên thái dương liền dần xuất hiện tia xám đen, móng vuốt giơ lên kéo cái tay to lớn đang càn rỡ trên đôi má bảo bối của nàng ra, sau đó lại tưởng tượng lấy cái cảnh thân mình đột nhiên hóa lớn ra, sau đó áp đảo lấy thân hình nhỏ bé của hắn đang bị đè dưới thân mình, sau đó trực tiếp lấy móng vuốt cào xé hết quần áo trên người hắn, móng còn trêu nhẹ thùa thùa lấy làn da trắng nõn non mịn…

Vừa nghĩ tới cảnh đó, mỗ nữ liền không hay biết chảy nước miếng tong tong.

Ô ô… không tệ, không tệ a… Cảnh sắc trăm năm khó gặp a…

Ánh mắt mỗ nữ hướng xuống dưới… lộn, về với thực tại thôi, mỗ nữ vì thân hình nhỏ bé chỉ tới nách hắn, cho nên mới hơi ngước mặt lên, ánh mắt cười meo meo ám muội nhìn lấy cần cổ trắng nõn thơm ngon của hắn, sau đó lại dời đến xương quai xanh lấp ló, còn có cái cọng dây màu xanh lá kia cũng thật là quyế…

?? Mỗ nữ có chút tò mò lấy móng vuốt vươn lên cổ y, hai đầu ngón tay vo vo lấy cọng dây kia, sau đó rút hẳn sợi dây đó ra khỏi nơi đang che dấu là trong tà áo trung y mỏng manh kia. Chỉ thấy đó chính là một sợi dây đeo cổ do hai cọng chỉ màu xanh lá đậm nhạt kết lại, trên sợi dây còn nối với một cái ngọc bội màu xanh ngọc thượng phẩm, trên đó có ghi một chữ “Thiền”.

Mắt phải giật giật, không hiểu sao lại cảm thấy sợi dây đeo cổ này có chút quen quen. Chữ cái trên mặt ngọc bội thường là họ của một người, họ Thiền ở Duẫn Quốc là một dòng họ rất hiếm, mà viên ngọc bội thượng phẩm này chỉ có thể xuất xứ từ danh gia vọng tộc hoặc là vật gia truyền, mà nói đến họ Thiền có xuất thân giàu có cùng danh vọng thì chỉ có…

Một suy nghĩ đáng sợ lóe qua trong não nàng, trên trán không kiềm chế được mà rịn ra chút mồ hôi lạnh, nuốt nuốt nước miếng…

Không, không phải là dòng tộc của mình sao a… Còn nhớ là ngọc bội tùy thân trong gia tộc thì chỉ con cháu dòng chính mới được dùng, mà tính đến phạm vi gần chục năm nay thì cũng chỉ có lác đác gần mười người, còn nữa… A, đúng rồi, trên ngọc bội hình như đều có khắc một hoa văn nhỏ chứng nhận cho thân phận của bản thân thì phải, của nàng là gì ấy nhỉ, hình như là một đóa hoa…

Tay nhỏ cầm lấy ngọc bội trên cổ hắn xoay qua xoay lại tìm hoa văn, nghĩ nghĩ không chừng họ hàng nhà mình có ai để mất hay không…

Rất nhanh liền thấy cái hoa văn nhỏ bé được điêu khắc rất khéo léo, ồ, hình đóa hoa nha, thật đẹp…

Đang nghĩ đến chỗ này thì đại não đột nhiên khựng lại, đôi tay đang xoa xoa lấy ngọc bội cũng cứng đơ theo, dở khóc dở cười không biết nên thả ra hay cầm tiếp. Ô ô… có ai có thể giải thích cho nàng biết chuyện này rốt cuộc là thế nào hay không a. Tại sao ngọc bội chứng minh thân phận của mình lại nằm trên cổ nam nhân này nha, nàng trước đây công danh ngôn hạnh, hiền lành thục nữ, có bao giờ tiếp xúc qua đàn ông bao giờ đâu gia…

Mơ mơ màng màng, trong đại não nàng lại tự nhiên nổi chứng tái hiện lại một khung cảnh khá xưa cũ, trong đó có xuất hiện hai người, một thiếu niên anh tuấn bất phàm nhưng toàn thân lại phát ra một khí chất lạnh nhạt vô thường, bên cạnh lại là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu đang ngây ngốc nhìn người nọ, hai tay nhỏ bé của tiểu cô nương níu lấy chiếc váy màu hồng phấn trên người mình, không biết hai người bọn họ, một bình tĩnh một ngượng ngùng không biết nói qua nói lại cái gì, chỉ thấy được một lát, tiểu cô nương kia liền giựt xuống mảnh ngọc bội đeo trên cổ nàng, miệng nâng lên thật quyết tâm, mở miệng nói một lời nói duy nhất mà nàng nghe được:

- Ngươi phải giữ vật này cho kỹ! Sau này khi lớn lên, bổn tiểu thư nhất định sẽ cho kiệu tám người khiêng rước ngươi về làm phu quân của ta, nhớ lấy!

Nói xong một tràng dài, cô nương kia liền dứt khoát quay mặt rời đi, trên tay lúc đó còn cầm mấy cuốn sách “ngược ngạo”, trên má nhỏ nhắn ẩn ẩn một chút đỏ ám muội, dường như muốn che giấu đi tâm tình đang không được trấn định của mình, cứ thế để lại một vị thiếu niên ngây ngốc đứng ở đó, tay cầm lấy cái dây chuyền ngọc bội kia có chút run run.

Chuyện xưa đến đây xin hết, dù chỉ là một đoạn ngắn ngủn nhưng cũng đủ để cho nàng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nuốt nuốt miếng lần nữa ngẩng đầu nhìn người nọ, trong đầu cũng không khỏi mắng nhiếc mình thời đó còn quá nhỏ dại…

Mnd nó, đúng là làm chuyện xấu không thể sống thọ mà!



Trong lúc trong lòng nàng còn đang không ngừng tán vào mặt trong tưởng tượng thì hắn lại cảm thấy có chút khó hiểu khi nhìn lấy khuôn mặt quá đỗi ngơ ngác của nàng. Khóe môi lại một lần nữa nâng lên, hưởng thụ nhìn lấy vẻ mặt đáng yêu của nàng.

Nàng có biết không, mỗi lần nàng ngơ ngác như thế thì lại càng làm cho hắn không nhịn được mà muốn hôn thật mạnh xuống đôi má hơi phình ra kia, cảm thấy nàng thật đáng yêu đến chết đi được, ngơ ngơ ngác ngác như nàng, thật đúng cái loại hình nữ nhân dễ làm đám nam nhân hằng ngày lao tâm khổ tứ như hắn có thể dễ dàng phải lao đao vật vưỡng. Ngón tay giơ lên xoa xoa lấy mặt nàng, cuối cùng cũng không kìm chế được mà hôn cái chóc lên má nàng, chọc cho nàng liền tỉnh táo ngay lập tức, tay nhỏ không chút lực đạo mà đánh đánh trên người hắn, sức đánh nàng yếu đến nỗi không những làm cho hắn cảm thấy đau đớn, ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy, mắt khẽ híp lại hưởng thụ lấy cảm giác như bị mèo con vuốt qua này…

Đang làm nũng đánh hăng say thì nàng đúng lúc lại nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ đó của nàng, môi nhỏ nhắn không nhịn được mà nhếch lên khinh bỉ bản thân yếu ớt, đôi bàn tay đang đánh trên người hắn cũng dừng lại động tác, tay giơ lên giữ chặt lấy vai hắn sau đó dùng sức rướn người lên cao, miệng thật hung hăng cạp lấy chiếc cổ trắng nõn đến đáng ghen tị của người kia, nhưng da người đó lại quá cứng, cạp một cái liền giống nhau nhai mút cổ ai kia, một chút khí chất thượng cung ngạch bá vương cũng không có, đổi lại lại làm cho người cao lớn nào đó khẽ bật ra khỏi miệng một tiếng rên rĩ, tay mạnh mẽ xuyên qua vòng mông của nàng rồi xốc nó lên, thật ổn định ôm lấy nàng, mặc cho nàng muốn cắn cạp thế nào cũng tùy ý, miệng cũng không liêm sỉ khẽ nói:

- Bé ngốc, không ngờ nàng lại nhiệt tình như vậy…

Ai đó đang chuyên tâm cạp nghe xong lời đó liền chợt khựng lại, trực tiếp tức hộc máu ngất xỉu…



Lúc nàng tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã dần lặng xuống bãi đất ở phía tây, mắt hướng đến bàn đồ ăn nóng hổi, nhìn đến nam nhân kia đang chuyên tâm cầm cây quạt, bộ dáng thật thanh nhã không ngừng quạt lấy mùi hương đẩy về người nàng, nhìn thấy ánh mắt cùng lông mày hơi nhíu lại của nàng, hắn liền không chút chột dạ cười hí hửng chạy đến bên người nàng, móng vuốt nâng lấy xoa bóp trên đôi môi mỏng manh của nàng, nụ cười vì ăn được tàu hũ mà lại càng cong hơn…

Nhưng bộ dáng của nàng cũng rất lạ, cũng không giống như ngày trước hí hửng nhắm mắt hưởng thụ lấy sự phục vụ cao cấp của hắn, chỉ thấy lúc nàng đầu nàng hơi cúi xuống, một lời nói ra cũng không có, nhất thời biến không khí hoan hỉ trong phòng trở nên khá ngột ngạt, mắt hắn nhào lộn qua mấy vòng, không hiểu rõ bản thân đã làm gì sai. Một lúc sau, rốt cuộc nàng cũng mở miệng nói, giọng nói cũng thật nhỏ:

- Ngọc bội kia… có phải ngay từ đầu ngươi đã nhận ra ta là ai không…

Động tác xoa bóp của hắn chợt ngừng, nụ cười đùa giỡn bên khóe miệng cũng thu lại, trong đầu thoáng suy nghĩ. Thật ra, ngay từ đầu, ngay từ lúc tiểu cô nương kia đùa giỡn thì hắn sớm đã biết nàng là ai rồi, cứ cho rằng nàng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời hắn, cũng không nên chấp nàng quá nhiều, hắn không ngờ, người tính cũng không bằng trời tính, vài năm sau đó, hắn lại một lần nữa gặp lại nàng và chính thức để mặc cho bản thân lao vào vòng xoáy ái tình đầy khó hiểu này, khi hắn biết được thân phận nàng, hắn lại không nhịn được lại nhớ đến tiểu cô nương khuôn mặt ngốc nghếch kia vẫn luôn nằm sâu trong suy nghĩ của hắn, hẳn cũng không phải là ghét, chẳng qua cũng chỉ ấn tượng với nàng cho nên cũng muốn lưu lại một chút kỉ niệm, khoảng khắc kia khi hắn vươn tay lên xoa lấy trái tim nóng bỏng của mình thì hắn cũng vô tình đụng trúng lấy mảnh ngọc bội kia, vị trí của mảnh ngọc bội cũng vừa khớp đặt ngay trên trái tim hắn, trùng khớp đến lạ thường, có lẽ lúc kia, lúc nhìn thấy nàng, lúc tiếp xúc ấy, thì vòng xoay của định mệnh giữa hắn và nàng cũng đã bắt đầu vận hành rồi, đôi bên hai người chính là muốn xa cũng không xa nhau được, muốn gần cũng chính là mệnh của trời, nếu đã thế, thì hắn không bằng hãy ngay từ đầu nguyện ý thả mình chảy theo dòng chảy định mệnh đi, dù sao thì, hắn cũng cảm thấy mình không hề ghét nó chút nào, ngược lại, lại cảm thấy bản thân khoan khoái đến dị thường, cảm thấy hạnh phúc đến ngất ngây…

Mắt phượng của hắn nhìn lấy chiếc gáy trắng nõn của nàng, nếu lúc này mỗ nữ xoay đầu lại, không chừng sẽ thật mở to mắt thật khoa trương nhìn đến đôi mắt của hắn lúc này, đôi mắt ấy, nó lại dịu dàng đến mê người, làm cho ngay bản thân người khác nhìn vào cũng sẽ không nhịn được mà muốn nhũn người ra, muốn toàn thân không chút nào khí lực, thật vô sỉ dựa toàn thân vào người hắn, thật tự nguyện mặc cho bản thân bị chìm đắm vào cảm giác dịu dàng nhu hòa bao dung của hắn…

Và cũng thật không may, không giống như chúng ta tưởng tượng mỗ nữ sẽ tiếp tục ngây ngô nhìn về phía trước, vô tâm vô phế không hề biết, mỗ nữ, chính xác, mỗ nữ đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt to tròn lóe lên tia sáng khó chịu vì phải đợi câu trả lời của hắn quá lâu, đang muốn hung hăng xả một trận thật thống thoái thì lại đôi mắt vô cùng ôn nhu kia, trên má bỗng chốc lóe lên hai vệt màu đỏ bí ẩn, đầu hơi cúi xuống để cố che đi sự thẹn thùng khó hiểu của mình. Chưa cúi xuống được bao lâu thì trên mặt đột nhiên bị hai bàn tay nóng sờ lấy rồi thật nhẹ nhàng nâng lên, để mắt mình đối diện mắt phượng, hắn nở một nụ cười thật sủng nịch nói:

- Nếu ta nói phải thì sao?

Nàng ngây ngốc một lúc, trong thoáng chốc lại hơi bĩu môi có chút ủy khuất nói:

- Rốt cuộc vẫn là ngươi đùa ta, vẫn chính là ta tự mình đa tình, không biết giới hạn…

Nhìn thấy nàng như thế tự trách mình, hắn lại một lần nữa lấy tay nhéo nhẹ lấy cặp má phúng phính, mắng khẽ:

- Bé ngốc, ta đã nói với nàng rồi, nàng không được tự ý hạ thấp giá trị của bản thân như thế, đối với ta là nàng một vô giá.

Nàng miệng bị kéo đến méo xệch, mắt rưng rưng:

- Ngươi nói dối, ngươi suốt ngày không nghiêm túc đối với ta, vốn mọi chuyện ngươi đều biết, ngươi lại một mực không nói ra, ngươi vốn không xem ta là người cần …

Hắn lại đột nhiên nói, hai bên má cũng ẩn ẩn chút điểm đỏ ngại ngùng:

- Ta yêu nàng đã từ rất lâu rồi!

Nàng giật mình một cái, không nhịn được lấy tay ôm lồng ngực đang phập phồng của mình.

Vị đại ca này, người ta chỉ đang đùa thôi mà, có cần làm quá vậy không nha…

Nàng hơi ho khan làm thanh giọng, ngẩng đầu cười cười vô tội:

- Hề hề… Nhưng ta không có sở thích đó a…

- Sở thích? Hắn nghi hoặc

Cười meo meo ngây ngô cũng không thể che đi vẻ mặt cười đến vô cùng ám muội của nàng:

- Thì chính là, nuôi tiểu bạch kiểm đó a…

Tiểu Bạch Kiểm?

Hắn đứng hình trong chốc lát, sau đó trên khóe môi cũng nở một nụ cười cũng ám muội chẳng kém là bao:

- Tiểu bạch kiểm a… Ta đây cũng thực muốn cho nàng thấy được “sức lực” của tiểu bạch kiểm ta nha...

??? Gì cơ?

Còn đang khó hiểu thì eo nàng đã bị cánh tay rắn chắc ôm ngang lấy rồi bước phòng ngủ.

Giữ lại nơi đây là một nơi một mảnh la hét thảm thương của thiếu nữ cùng tiếng cười man rợ của nam nhân.



Hai tháng sau, kinh thành Duẫn Quốc, hoàng cung, ngoài cửa điện chính của cung Phượng Tường.

Tiểu cô nương Tiểu Tình ánh mắt lóe sáng kiểm hàng loạt những đồ vật quý giá được trang trí ở ngoài cửa điện. Nhất là cánh cửa to đùng được làm bằng những cây gỗ quý giá nhất, trên thân cánh cửa còn toát ra thoang thoảng một mùi hương thật dễ chịu, làm người nào đó ham tiền không nhịn được mà chảy nước miếng, bàn tay cầm bàn phím bằng gỗ bấm lách cách tính toán, nhưng thật tiếc, chỉ tính riêng giá trị của cánh cửa thôi cũng đã làm cho dãy bàn phím bằng gỗ cũng tính không nỗi, không khỏi làm cho tiểu cô nương nào đó có chút ủ dột không thôi.

Ngoài của điện có một người đang chảy nước miếng ròng ròng, bên trong điện lại đang bị bao phủ bởi một mảnh yên tĩnh. Bốn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một lúc sau, nam nhân đang ngồi cạnh một nữ nhân lên tiếng:

- Hoàng huynh, ngươi cũng nên phải chết đi rồi.

Một nam nhân vóc người nhỏ nhắn ngồi cạnh một nam nhân cao lớn thanh tú vẫn một mực giữ yên lặng, nghe thấy câu nói của người nọ liền thoáng lấy bộ dáng phục tùng gật đầu một cái, tay nhỏ run rẩy không ngừng cầm lấy tay nam nhân ngồi bên cạnh, cho thấy tình trạng hiện tại của y cũng không được bình tĩnh cho lắm.

Nam nhân ngồi bên cạnh nữ nhân gật đầu một cái, nhìn cũng không nhìn lấy dáng vẻ như đang bị bắt nạt của người nọ…

- Hahahaha… Hoàng đệ a~ vậy phải khổ cho ngươi rồi! Lang lang đi thôi a, cuối cùng ta cũng được tự do rồi, muawhahaha…

Nam nhân nhỏ nhắn kia vốn đang cúi đầu run rẩy bỗng nhiên đứng bật dậy, bộ dáng cũng thật là ngây thơ khuyên náo, vui sướng cầm lấy tay nam nhân cao lớn bên cạnh rồi thẳng tiếng đi ra ngoài, để lại một nam một nữ ánh mắt không ngừng phát ra tia khinh bỉ.



Hai tuần sau, trong hoàng cung hỏa tốc tung ra một tin tức vô cùng run động – Trong chuyến đi săn do hoàng thất tổ chức ngày hôm qua, không ngờ hoàng đế đột nhiên bị toán người lạ mặt độ kích, do bị trúng mũi tên vào chỗ trí mạng nên cho dù có được sự chăm sóc ngày đêm của ngự y nhưng vẫn không cách nào giành giựt lại được mạng sống từ tay tử thần. Chúng dân thán oan tiếc thương cho một đời đế vương anh minh, quốc tang tổ chức mất tận nửa tháng mới kết thúc.

Một nước cũng một ngày không thể không có vua, các đại thần cùng thân vương liền cùng nhau bàn bạc xem nên chọn ai làm hoàng đế, cũng không cần mất đến nữa nén nhang cùng tranh giành, tiên hoàng chỉ có hai người con trai duy nhất, như vậy người có thể nhận lấy tước vị đế vương này thì chỉ có thể là người có huyết thống gần nhất với hoàng đế là An Nhàn Vương Duẫn Thiên Nhan , hơn nữa người này tuy có vẻ ngoài ăn chơi khoái lạc, nhưng đám người bọn họ cũng không ai có thái độ gàn dỡ với người nọ, nghe đâu, lúc tiên hoàng của tiên đế sắp qua đời, đã trao ấn soái có thể triệu lệnh được toàn bộ binh mã trong thiên hạ cùng một phần ba ảnh vệ của hoàng đế, cho nên chức vị đại tướng quân kia chẳng qua cũng chỉ là có danh mà không có miếng, mỗi lần xuất quân đi đánh nước khác đều phải vác mặt vào vương phủ của An Nhàn Vương để xin quân… Aiz, số người là thế đấy, có phúc mà không biết hưởng a…

(mm: Sự thực là không biết nên đặt nam 9 tên j, họ Duẫn nó khó tìm quá, liền trực tiếp lôi mấy tên nữ ra tìm, thế là cái tên Duẫn Thiên Nhan ra đời :D3 :D3

Link hình: image_view.php?c=1&i=91213)

Cứ thế mọi việc đã được quyết định xong, chuyển giao lời này đến phủ Hoài Vương mà trong lòng cả đám run sợ cầm cập cùng xen lẫn một chút phấn khích, không biết Hoài Vương là vẫn như cũ từ chối hay là chấp thuận đây…

Cũng không làm bọn họ phải thất vọng, một ngày sau, phủ Hoài Vương liền đáp lại rằng vương gia nhà bọn họ đã đồng ý… Nghe xong lời này, cái cằm của cả đám quan lại già nua đã muốn rớt xuống đất, hối hận không thôi trước một giây nông nỗi của mình…

Lễ đăng đế cứ thế thuận lợi hoàn thành ngay sau khi quốc tang kết thúc được một tháng, Hoài Vương vừa lên ngôi, liền ban ra chiếu chỉ miễn thuế nửa năm cho nhân dân, thực hiện rất nhiều chính sách cải tổ cho mọi loại ngành nghề cùng lĩnh vực, làm cho Duẫn Quốc đã giàu nay lại càng giàu thêm, thật đúng là làm cho con người ta nhìn vào mà muốn đỏ cả mắt…

Tân đế lên ngôi được hai tháng, lúc này đang ngồi ở trong Trùng Quang Điện để dự triều sáng, ánh mắt của hắn vẫn một mực nhìn chăm chú đám thần tử đang cãi nhau ở bên dưới, một lời cũng không nói, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Trong bầu không khí hỗn loạn ấy, đột nhiên có một giọng nói của nam nhân trung niên vang lên ở dãy quan lại ở bên phải:

- Bệ hạ, vi thần có việc có muốn tấu!

Ánh mắt dời theo giọng nói đó mà nhìn đến, chăm chú đến nỗi làm ông ta không khỏi cảm thấy nổi cả da gà, đám quan lại đang cãi nhau cũng im miệng lại, xoay đầu nhìn lại ông ta một cái.

À, là Lễ Bộ Thị Lang, aiz… không có liên quan đến mình, tiếp tục thôi…

Đang muốn nói xoay đầu cãi tiếp thì lại nghe thấy nam nhân trẻ tuổi ngồi trên chín bậc cửu trùng kia mở miệng rồng lười biếng lên tiếng:

- Nói.

Đang run rẩy không thôi, ông ta cảm thấy bản thân như được tiếp thêm năng lượng, liền ưỡn ngực nói:

- Bệ hạ, nay việc triều đình xã tắc dưới sự quản lý tài ba của bệ hạ đã bắt đầu đi thẳng đường đúng lối, thiết nghĩ, việc nước đã an thì việc gia cũng nên hòa, bệ hạ hiện tại chưa có nhi tử, việc này vốn là việc không nên, hoàng tử của người sau này chính là người tiếp tục nối hoàng nghiệp tổ tông để trở thành vua của một nước… (chắt lọc một ngàn chữ) Cho nên thần nghĩ, việc tuyển tú nữ ba năm một lần vốn đã bị gián đoạn hơn một năm nay, trong hậu cung của người cũng phòng không nhà trống, bệ hạ người có nên cân nhắc mở đợt tuyển tú nữ này hay không…

Hắn mặt không cảm xúc giơ tay lên ngăn cản miệng của ông ta muốn nói tiếp, vẻ mặt có vẻ rất đáng suy ngẫm:

- Ngươi nói việc này ta thật cũng thấy không tệ…

Ông ta nghe thấy liền vui vẻ vuốt vuốt chòm ra, ánh mắt cực kỳ nghiễm nhiên nhìn ánh mắt ủng hộ của đám đại thần xung quanh…

- Nhưng cũng thật tiếc, ta thật cũng không cần tuyển thêm tú nữ nữa, bởi vì…

Cảm thấy như từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, khóe miệng ông ta giựt giựt liền hồi…

Bệ hạ, có ai nói với người rằng người diễn rất giỏi hay không nha…

Vẻ mặt hắn khá ủ dột ngậm ngùi, làm như thở dài não nề ra một hơi, sau đó mới nói ra một câu nói như muốn dội boom thẳng vào những trái tim mỏng manh già nua của các vị đại thần…

- Vì… ta hiện đã có hai nhi tử rồi…

Có một tiếng dội boom không hề nhẹ văng vẳng quanh đây…



P/s: Chap sau sẽ giải thích vì sao lại có vụ anh đẹp giai quay về hoàng cung làm hoàng đế nha :-D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.