Lời tác giả: Trước khi bắt đầu tôi có mấy lời cần nói, đây là văn dân quốc, tác giả bắt đầu viết sau khi bị kích thích. Bởi vì là văn dân quốc không có cơ sở cho nên đừng so sánh với văn dân quốc chân chính.
Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu, và sự giống nhau hoàn toàn là vay mượn. Chỉ là mượn dùng cái gì thì tôi sẽ chú thích…
---
Trời còn chưa sáng rõ, cả thành Cù An vẫn chìm trong bóng tối âm u.
Trên phố, đèn đường phát ra ánh sáng như màu hoàng hôn hắt lên bức tường màu xám xanh, từng giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên phát ra âm thanh lộp độp. Tại góc tường có hai gốc cây bạch quả*, gió chợt nổi lên thổi rơi chiếc lá màu vàng có hình cái quạt tạo cảm giác tiêu điều xơ xác.
Tiếng vang rất nhỏ ngoài cửa sổ không thể đánh thức Tô Cảnh Cảnh đang cuộn mình trên ghế sofa.
Cô vẫn chau mày, hai mắt nhắm chặt.
Trên bàn trà nhỏ bằng đồng cạnh sofa đặt một chiếc đèn nhỏ kiểu phương Tây phát ra ánh đèn vàng vọt. Ánh đèn giống như một lớp sương mù nhạt dằng dặc mênh mông nhẹ nhàng rơi trên làn da như ngọc của cô.
Trên gương mặt trắng bệch của Tô Cảnh Cảnh là nét đau thương cùng cực, ánh sáng nặng nề tăm tối của chiếc đèn hắt lên gương mặt nhợt nhạt khiến cô càng có vẻ yêu kiều nhu mỹ.
Trên sàn nhà tại góc phòng đặt một chiếc đồng hồ quả lắc làm từ gỗ của cây hoa lê, quả lắc không ngừng đong đưa phát ra tiếng vang “tích tắc, tíc tắc.”
Con ngươi vẫn không ngừng chuyển động dưới mí mắt, cô nhắm mắt hồi lâu nhưng vẫn không ngủ được bèn dứt khoát mở mắt, ngồi dậy trên ghế sofa.
Cô nhìn mặt chỉ thời gian ở phía trên quả lắc, mới năm giờ bốn mươi bảy phút.
Nếu là bình thường, khi còn sớm như này cô vẫn còn đang trong giấc nồng, nhưng không biết tại sao hôm nay lại có cảm giác bức bối trong người, không thoải mái.
Đã một ngày một đêm anh ta không về. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.
Xung quanh lặng im không tiếng động, cũng không có gì bất thường nhưng tim cô lại đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rõ ràng là một ngày bình thường, một nơi bình thường, con người cũng bình thường.
Không ngủ được, cô rón rén bước xuống khỏi ghế salon, không tìm dép mà đi chân trần.
Áo ngủ màu vàng làm từ lụa dán chặt vào da thịt tạo nên cảm giác lạnh lẽo, khí lạnh trên sàn nhà lát gỗ màu nâu thấm vào lòng bàn chân làm cô không khỏi giật thót mình.
Ngoài cửa có âm thanh giày da rất nhỏ, bước chân không lớn giống như đang quanh quẩn một chỗ.
Nghe thấy tiếng động cô liền thả chậm bước chân, dù đã đi đến cửa nhưng cũng không dám động, đôi tay đặt trên tay nắm cửa bằng đồng mạ vàng ở phía trong của cánh cửa.
Khí lạnh xung quanh từ từ ùa đến, ngón tay cô có chút lạnh cứng ngắc không thể nhúc nhích. Ánh sáng màu vàng óng trên tay nắm cửa bằng đồng chiếu sáng đôi tay không thể nhúc nhích của cô làm nổi bật bàn tay trong suốt như ngọc thạch.
Tiếng động ngoài cửa rất nhỏ, cô cau mày, trong lòng có chút sợ hãi, tay đặt trên tay nắm cửa hơi chuyển động, chỉ trong chốc lát, tiếng động ngoài cửa phát ra càng lớn.
Cô tập trung tinh thần lắng nghe, là tiếng vang từ ủng da của quân nhân. Trong lòng cô không khỏi “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Cố Trĩ Niên? Đến Cố Trĩ Niên anh ta cũng cử tới rồi, cũng thật đề phòng mình đấy.”
Người đang canh gác ở cửa lúc này đúng là Sĩ quan Cố Trĩ Niên đang nhậm chức giám sát. Tiểu Mập Mạp
Cố Trĩ Niên đến gần cạnh cửa, cất cao giọng nói: “Phu nhân đã tỉnh chưa?”
Nghe thấy giọng nói của Cố Trĩ Niên, Tô Cảnh Cảnh không dám động nữa.
Cố Trĩ Niên liếc mắt ra hiệu với hai tên lính trước cửa, hai người ngầm hiểu đưa tay đặt lên súng trên vai tạo tư thế phòng bị.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh liếc về phía tay nắm cửa bằng đồng mạ vàng, tay kia đưa vào bên trong áo khoác nỉ, trong đó cất giấu một thanh súng lục Mauser*.
Tô Cảnh Cảnh biết bên ngoài không chỉ có mình Cố Trĩ Niên, nhưng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu người.
Nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, e rằng dù chỉ có mình Cố Trĩ Niên cô cũng trốn không thoát. Trong lúc nhất thời cũng không suy tính nữa mà đè ép cuống họng nói: “Là Sĩ quan Cố sao?”
“Vâng, phu nhân.” Tay Cố Trĩ Niên vẫn đặt trong áo khoác, súng lục để trong ngực lâu như vậy mà vẫn lạnh lẽo không có độ ấm.
Cô vịn vào tường, chẳng biết tay đã mất hết hơi ấm từ lúc nào. Gương mặt cô cũng vậy, không chút huyết sắc, trắng bệch như tuyết đầu đông tại phương Bắc.
Trong lòng cô bốn bề dậy sóng nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, cô chỉ có thể đè nén mọi thứ ở trong lòng, đè xuống thật sâu, dùng đau đớn của bản thân mình áp chế toàn bộ những khổ sở phập phồng kia xuống.
“Tam thiếu chưa trở lại sao?” Tiểu Mập Mạp. Giọng nói kèm theo chút lười biếng cũng là cô dùng hết hơi sức để giả vờ.
Cố Trĩ Niên thấy tay nắm cửa không chuyển động nữa, thầm nghĩ vừa rồi là bản thân hoảng hồn thôi, nhìn lầm rồi, sau đó anh thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với cánh cửa nói: “Vẫn chưa.” Tuy vậy tay anh vẫn nắm chặt khẩu súng lục đặt trong ngực.
“Ừ, vậy tôi ngủ tiếp một lúc.” Giọng nói và ngữ điệu của cô vẫn bình thường.
Cố Trĩ Niên vẫn không buông lỏng cảnh giác, nín thở hồi lâu trước cửa ra vào, sau một lúc lâu, dường như trong phòng thực sự không còn động tĩnh gì nữa.
Anh cau mày, thân thể thẳng tắp ngưng mắt nhìn cánh cửa khắc hoa màu vàng nhạt, trong lòng lặng lẽ thở dài, cuối cùng vẻ mặt cũng buông lỏng.
Hai tên lính đứng trước cửa thấy Cố Trĩ Niên thả lỏng liền buông tay khỏi súng, thả xuống bên người.
Tô Cảnh Cảnh ở trong phòng nín thở tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Hồi lâu sau, thấy ngoài cửa không còn tiếng vang nào nữa mới yên lòng.
Lại cách một lúc lâu, sau khi xác định bên ngoài không còn động tĩnh cô liền rón rén đi tới cạnh cửa sổ.
Bên ngoài, trời vẫn âm u chưa sáng hẳn. Trên bầu trời vẫn còn dấu vết của sao Mai và sao Kim, trong sương mù, ánh sáng của những ngôi sao kia chỉ như ánh đèn cầy, âm u leo lét, phảng phất như muốn hoà vào tâm tình của cô vậy.
Tô Cảnh Cảnh nhìn chằm chằm vào dinh Tổng Thống chỉ cách một con đường, chỉ một con đường này thôi nhưng cô lại cảm thấy như cách cả một dải Ngân Hà trên bầu trời rộng lớn.
Lúc này, dinh Tổng Thống cao lớn chìm sâu trong làn sương xám mịt mờ của buổi sáng sớm. Thấp thoáng trong cây cối trùng điệp là các binh sĩ vác súng đi qua đi lại.
Cô chợt hoảng hốt, tim đập thình thịch.
Chuyện cô sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra sao?
Phỏng đoán và chờ đợi cũng không có tác dụng, trong lòng cô hiểu rất rõ lúc này cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, cô đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ quân phục của đốc quân cận vệ rồi đi tới cạnh chiếc tủ nhỏ ở đầu giường kéo ngăn kéo ra, tại nơi sâu nhất trong ngăn kéo để mấy quyển sách cũ, cô lấy từng quyển ra một.
Phía trong cùng của ngăn kéo có một thứ được bọc bằng mấy tờ báo cũ, cũng không biết bên trong có cái gì mà cô coi nó như bảo bối ôm vào trong ngực, sau một lúc lâu cô mới bóc từng lớp từng lớp báo cũ ra.
Bên trong là một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo màu bạc.
Cô thở dài, thì thào nói: “Cuối cùng cũng có tác dụng.”
Trong ngữ điệu tràn đầy không muốn và bất đắc dĩ.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc.” Âm thanh vang dội phát ra từ chiếc chuông làm bằng gỗ hoa lê như đang không ngừng nhắc nhở cô rằng thời gian không còn nhiều nữa.
Không còn thì giờ để suy nghĩ nữa, cô nhanh chóng cất khẩu súng lục vào trong ngực, thay quân phục.
Sau khi thay quân trang, đội mũ lính, cô liền có tư thế oai hùng hiên ngang của người quân nhân.
Tấm gương trước tủ treo quần áo phản chiếu toàn bộ hình dáng lúc này của cô.
Trong gương, trên cổ áo quân trang là gương mặt cô đã tẩy rửa hết lớp trang điểm.
Cô chợt nghĩ, đây là một khuôn mặt rất bình thường không có gì đặc biệt, hẳn anh sẽ không vì gương mặt bình thường này của cô mà vứt bỏ giang sơn rộng lớn.
Nghĩ vậy trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu âm ỷ, .Tiểu Mập Mạp rồi lại tự trấn định mình, hấp tấp chạy đến ghế sofa lấy điện thoại.
Cố Trĩ Niên đứng trước cửa phòng một lúc, thấy bên trongkhông có động tĩnh liền cảm thấy yên tâm. Vì vậy nói với hai tên lính: “Quan sát cẩn thận, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì đừng làm phu nhân bị thương.”
Trong lòng anh rất rõ, vị cấp trên kia có lòng đối với phu nhân. Nếu chẳng may làm phu nhân bị thương, sợ là cuộc sống sau này của anh phải chịu khổ rồi. Nếu không phải giữa Quách Tự Đống và anh có mối quan hệ sâu sắc thì anh cũng chẳng muốn đứng ở đây coi chừng làm gì.
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, khoảng sáu giờ, sợ rằng Tam Thiếu bên kia vẫn chưa động thủ.
Anh đang ngẩn người thì chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía xa.
“Ơ, Sĩ quan Cố còn ở đây à, nếu ngài cứ đứng trước cửa như vậy thì sợ là tiểu như nhà chúng tôi sẽ không dùng nổi bữa sáng đâu.”
Anh quay đầu lại nhìn, quả nhiên là a hoàn Ngâm Thuý, cũng không nghi ngờ gì.
Ngâm Thuý là a hoàn phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ, cuộc sống thường ngày và đồ ăn thức uống của phu nhân đều do cô trông nom, lúc này đến cũng không có gì khác thường, cô không đến mới là kỳ lạ.
Dù vậy Cố Trĩ Niên vẫn theo thói quen quan sát Ngâm Thuý từ trên xuống dưới một lượt.
Ngâm Thuý vận một chiếc áo ngắn màu xanh trắng bình thường, bên dưới mặc quần đen, tóc dài dùng một sợi dây màu đỏ đính hoa buộc nghiêng sang một bên.
Ánh mắt Cố Trĩ Niên đảo từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở cái khay bạc trong tay cô, trên khay bạc có bánh bông lan socola và sữa bò.
Ngâm Thuý thấy Cố Trĩ Niên nhìn chằm chằm vào bữa sáng liền cười giòn nói: “Nếu Sĩ quan Cố đói bụng thì mau đi ăn đi, mẹ Lương làm rất nhiều, còn chỗ này là dành cho phu nhân, không phải cho Sĩ quan Cố ngài đâu.”
Cố Trĩ Niên cười xấu hổ, nuốt một ngụm nước miếng.
Đúng là anh đang đói bụng, trông coi chỗ này cũng đã hai ngày rồi, mấy bữa cơm trước đều đã tiêu hoá hết, bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon ngay trước mắt liền cảm thấy thèm ăn.
Ngâm Thuý thấy trước cửa có hai tên lính liền lộ vẻ kinh ngạc, xoay người nói với Cố Trĩ Niên: “Sĩ quan Cố đây là làm gì vậy, còn sợ phu nhân làm ra chuyện gì sao?”
Tối qua cô tới đây làm gì có hai tên lính này.
Cố Trĩ Niên không biết nên nói như nào, không thể làm gì khác hơn bèn nói: “À, là Tam Thiếu cử tới để bảo vệ phu nhân.”
Ngâm Thuý nửa tin nửa ngờ liếc Cố Trĩ Niên nhưng thực ra trong lòng đã sớm kêu gào ầm ĩ.
Trong phủ Đốc quân to như này còn có ai dám mượn gan trời động tới tiểu thư chứ, nếu hai người này thực sự chỉ bảo vệ tiểu thư vậy tại sao lại không cho tiểu thư ra ngoài?
Cô gõ cửa: “Tiểu thư, em mang bữa sáng tới.”
“Vào đi.”
Ngâm Thuý đang định mở cửa thì đột nhiên có một vật màu xanh lục vọt ra ngoài.
Hai tên lính ở cửa đề phòng lấy súng Thompson* đang gác trên vai xuống.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Cố Trĩ Niên bình tĩnh nói: “Tất cả không được cử động.”
Thì ra có một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo đang kề vào thái dương của Cố Trĩ Niên.
Khẩu súng bị ánh đèn trên hành lang chiếu lên trở nên sáng loáng.
“Phu nhân, cô làm gì vậy?” Mặc dù cô đã đổi một thân quân trang nhưng thân hình kia, động tác kia, Cố Trĩ Niên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Họng súng không hề nhúc nhích giống như ánh mắt lạnh lẽo đang theo dõi anh, thế nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Tô Cảnh Cảnh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh ta đi đâu?”
Cố Trĩ Niên ưỡn thẳng sống lưng, bình tĩnh nói: “Thuộc hạ không biết, dù phu nhân đánh chết thuộc hạ, thuộc hạ cũng không biết.”
Trong lòng cô biết rõ Cố Trĩ Niên sẽ không nói liền cười như không cười nói: “Cố Trĩ Niên, anh thật sự cho rằng nếu anh không nói thì tôi không có cách để biết ư?”
Tiểu Tu (2)
Trong góc tường ở cửa sau của Phủ Tổng Thống có một ông lão đang đứng, đỗ bên cạnh ông là một chiếc xe ngựa có rèm che màu phỉ thuý.
Thoạt nhìn gương mặt ông lão toát lên vẻ dãi nắng dầm sương, lưng hơi còng, đi đứng cũng không tốt lắm.
Từ trong phủ đốc quân có hai người đi ra, họ bước nhanh đến cạnh xe ngựa. Một người trong đó dựa vào xe nhỏ giọng nói: “Diêu thúc.”
Ông lão lập tức cúi đầu cung kính nói: “Đại Tiểu thư.”
Người nọ gật đầu, ánh mắt lướt qua bốn phía, tin chắc không có ai mới nói: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Hai người vừa đi từ trong phủ đốc quân ra chính là Tô Cảnh Cảnh và Ngâm Thuý.
Ông lão cũng nhìn xung quanh, khắp nơi không một bóng người.
Ông nói: “Vừa nhận được điện thoại của Tiểu thư chúng tôi liền bắt đầu động thủ, hẳn là bây giờ bên trong vẫn chưa có gì thay đổi.”
“Ừ.” Tô Cảnh Cảnh nhẹ giọng đáp, sau đó nói với Ngâm Thuý ở bên cạnh: “Em chờ ở đây, ngộ nhỡ có chuyện bất thường thì nhanh chóng chạy trốn với Diêu thúc.” Nói xong, cô quay người nói với Diêu thúc: “Diêu thúc, làm phiền thúc chăm sóc Ngâm Thuý.”
Diêu thúc gật đầu: “Đại tiểu thư yên tâm.”
Ngâm Thuý nóng nảy, kéo ống tay áo Tô Cảnh Cảnh: “Tiểu thư, em muốn đi với cô, chẳng may cô không cẩn thận…”
Ngâm Thuý nói xong, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng.
Tô Cảnh Cảnh nở nụ cười: “Sợ cái gì chứ, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, không phải ta đều trở lại sao.”
Ngâm Thuý hiểu, lúc này mình không thể làm liên luỵ đến tiểu thư liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng, tiểu thư bản lĩnh lớn, lần này nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Tô Cảnh Cảnh khẽ cong khoé môi, xoay người đi về phía trước, không hề quay đầu lại nhìn Ngâm Thuý dù chỉ một lần.
Ngâm Thuý trốn vào trong xe ngựa. Trong lòng cô hiểu rõ, tiểu thư làm như vậy là vì mình.
Lúc này, trời đã hửng sáng, ánh nắng phía Đông nhuộm đỏ những đám mây lớn. Màu đỏ sống động và ồn ào, từng tia sáng màu đỏ kéo nhau đến quấn vào những đám mây trắng, chúng giống như những đứa trẻ bướng bỉnh quấn quýt mẹ không biết mệt mỏi.
Nặng nề vượt qua tầng cây cối trùng điệp thấp bé, Tô Cảnh Cảnh đứng trước cửa chính của Phủ Tổng Thống. Trong nhóm người canh cửa có vài người do cô sắp xếp nên rất yên tâm.
Tô Cảnh Cảnh ngắm nhìn bốn phía, thấy không có gì bất thường liền kéo thấp vành nón che kín khuôn mặt, bình tĩnh lấy thẻ thông hành ở trong ngực ra.
Những người này đều là binh lính đốc quân, sau khi nhìn thấy con dấu đốc quân trên thẻ thông hành, lại do trước đó Tô Cảnh Cảnh đã nói Diêu thúc sắp xếp trước nên họ không hề nghi ngờ, để cô đi vào trong.
Cô rất quen đường quen lối trong phủ Tổng Thống, chỉ chốc lát sau đã đến văn phòng Tổng Thống.
Không ngoài dự đoán, đứng trước cửa văn phòng Tổng Thống là hai tên lính tuỳ tùng thân hình to lớn. Cũng giống như lúc vào cửa, cô đưa thẻ thông hành cho họ xem.
Hai người này thông minh hơn những ngời ở ngoài cửa nhiều, họ nhìn cô vài lần. Cô thì ngược lại, vẫn bình thản để họ nhìn.
Trong những năm gần đây, tư tưởng nam nữ bình đẳng đã sớm được phổ cập, trong quân đội, phụ nữ làm cán bộ nơi đâu cũng có, huống chi trong tay cô lại có thẻ thông hành của đốc quân.
Nhưng bọn họ mãi cứ lần lữa không để cô qua, Tô Cảnh Cảnh cũng không gấp, chỉ chậm rãi nói: “Đây là chính tay Tam thiếu viết, các anh cũng biết, sự việc quan trọng thế nào rồi đấy.” Trong giọng nói toát ra vẻ kiêu căng.
Hai người nghe cô nói liền hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau mới nói: “Mời vào.”
Tô Cảnh Cảnh vào văn phòng Tổng Thống, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Tổng Thống Tô Minh Chính đang nằm sấp trên bàn, chợp mắt trong chốc lát.
Tô Cảnh Cảnh nhíu mày, đi nhanh đến bên Tô Minh Chính vỗ vai ông. Tô Minh Chính ngủ không sâu, Tô Cảnh Cảnh vừa vỗ vai, ông liền tỉnh.
Thấy là cô, Tô Minh Chính vô cùng kinh ngạc, đang định nói chuyện thì bỗng nhớ ra ngoài cửa có người.
Tô Cảnh Cảnh biết ông lo lắng, nhỏ giọng nói: “Ba, người cứ yên tâm.”
Tô Minh Chính cau mày: “Cảnh Cảnh, sao con lại hồ đồ như vậy? Con cũng không phải không biết tên Đồng Hiên Tuấn đó, người như hắn sao có thể để con tuỳ ý chứ.”
Tô Cảnh Cảnh cười lạnh: “Ba, con hiểu anh ấy nên mới tới đây. Anh ấy như vậy, dù chỉ một chút tình cảm cũng không đáng nhắc đến. Người là ba ruột của con, con… con, làm sao con có thể ngồi im mặc kệ đây?”
Giọng nói của cô ngắt quãng tựa như tâm trạng cô lúc này.
“Cảnh Cảnh, đứa nhỏ này, không nói đến việc con chỉ là một cô gái. Dù con là con trai đi nữa ta cũng không thể để mặc con lao vào nguy hiểm như vậy. Hắn đã quyết tâm muốn độc cản quyền hành rồi!”
Giọng nói Tô Minh Chính vô cùng lạnh lùng, bên trong còn hơi lộ ra bất đắc dĩ.
Mấy năm nay, việc tranh giành thực quyền giữa phủ Tổng Thống và phủ Đốc quân đã tiến vào giai đoạn kết thúc, theo như tính tình của Đồng Hiên Tuấn, nhất định anh sẽ không để chức vị Đốc quân này trở thành hữu danh vô thực.
“Ba, những năm này, Hiên Tuấn anh ấy… anh ấy, những chuyện anh ấy làm ngày càng tuyệt tình. Từ sau khi bình ổn quân phản loạn thì chẳng nể mặt ai cả, con sợ anh ấy sẽ không bỏ qua cho người.” Tô Cảnh Cảnh ngập ngừng nói.
Tô Cảnh Cảnh hiểu rõ, với tính tình của Đồng Hiên Tuấn, phải đến khi Tô Minh Chính đồng ý anh mới chịu dừng lại.
Tô Minh Chính ưu sầu nhìn con gái: “Cảnh Cảnh, bây giờ con về đây thì có ích lợi gì chứ?”
Tô Cảnh Cảnh chậm rãi đặt đôi tay có chút run rẩy lên vai Tô Minh Chính: “Ba, con đã nói Diêu thúc sắp xếp xe ngựa rồi, trong tay con lại có thẻ thông hành của anh ấy. Bây giờ chúng ta cứ ra khỏi thành Cù An trước đã, đến Duyên Bình cũng được, ra nước ngoài cũng tốt, miễn không nằm trong phạm vi quyền lực của anh ấy.”
Tô Minh Chính đang cẩn thận suy nghĩ, chợt nghe “ầm” một tiếng, một nam nhân mặc quân phục Đốc quân tiến vào.
Anh vừa tiến vào liền chỉ vào Tô Cảnh Cảnh, giọng lạnh lùng: “Tô Cảnh Cảnh, quả nhiên cô dám!!!”.
Tô Cảnh Cảnh cả kinh, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt sáng ngời phát ra ánh sáng kiên định bức ép nhìn thẳng về phía người nọ.
“Đồng Hiên Tuấn, anh đã ép tôi đến nước này thì còn chuyện gì mà tôi không dám. Tôi cho anh biết, ngày hôm nay, hoặc anh nổ súng giết tôi bằng không nhất định tôi sẽ đưa ba trở về Duyên Bình!!”
Dường như cô phải dùng hết hơi sức mới hét ra được những lời này, sau khi nói xong, cơ thể cô không kìm được khẽ run lên.
Đồng Hiên Tuấn nhướn mày, lạnh lùng nói: “Tô Cảnh Cảnh, cô đừng cho rằng có Thịnh gia duy trì sự ủng hộ về mặt quân sự thì cái gì cô cũng không sợ. Bây giờ tôi muốn giết cô chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, cô cho rằng, các người có thể chạy thoát khỏi phủ Tổng Thống sao?”
Tô Cảnh Cảnh lấy lại bình tĩnh. Bỗng nhiên cô nhìn anh nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, lạnh đến mức dường như muốn làm anh chết vì lạnh.
Đồng Hiên Tuấn bị tiếng cười của cô làm cho hoảng loạn.
Cạnh anh, trợ tá Quách Chử Đống thấy tình hình diễn biến như vậy trong lòng liền cảm thấy bất thường, vội vàng thấp giọng nói: “Tam thiếu, lúc phải buông thì nên buông!”
Câu nói này của Quách Chử Đống cũng không thể khiến Đồng Hiên Tuấn hạ quyết tâm.
Lúc này Tô Cảnh Cảnh đã chậm rãi đưa tay vào trong ngực.
Rốt cuộc vẫn phải dùng đến khẩu súng lục nhỏ màu bạc ấy, trong lòng cô vô cùng khổ sở nghĩ vậy.
Khổ sở đến mức như có một cơn sóng lớn vỗ vào trái tim cô, trận này nối tiếp trận kia thay nhau vỗ khiến cô không thở nổi. Nhưng trong lúc này, ngoài làm như vậy ra cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồng Hiên Tuấn khôi phục lại tinh thần. Đột nhiên, một tia sáng bạc chợt loé, trong tay Tô Cảnh Cảnh cầm một khẩu súng lục Tây Dương nhỏ tinh xảo, đẹp đẽ. Binh lính phía sau Đồng Hiên Tuấn dồn dập nâng súng Trùng Phong* lên vai, họng súng hướng về phía Tô Cảnh Cảnh ở nơi đối diện. (Súng Thompson mình đã đưa hình ở chương trước.)
Anh lạnh mặt giằng co với cô, mặc dù biết rõ cô sẽ không nổ súng nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Anh đưa một bàn tay ra, đè thấp giọng: “Cảnh Cảnh, hạ súng xuống.”
Trong lòng cô cảm thấy rất sợ, dường như trái tim đang run rẩy, tay cũng run rẩy theo.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, liếc nhìn về phía cửa, nơi đó có bảy, tám binh sĩ tay cầm súng Trùng Phong. Trong lòng cô biết rõ hiện tại đã không thể trốn thoát được nữa rồi.
Tô Minh Chính đến gần cô, nói: “Cảnh Cảnh, đừng làm chuyện điên rồ!”
Cô thực sự sợ hãi, Đồng Hiên Tuấn vẫn đứng ở đó, dáng vẻ như không có ý định lui ra ngoài.
Cô hiểu anh nên tất nhiên biết rõ anh sẽ không lui ra ngoài.
Lúc này cô chỉ cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Trong nhất thời mất đi chủ kiến, cô hoang mang rối loạn, bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt nắm khẩu súng thật chặt.
Quách Chử Đống cau mày, đứng cạnh Đồng Hiên Tuấn nhỏ giọng nói: “Tam thiếu, lúc phải buông thì nên buông!!!”
Đồng Hiên Tuấn lập tức nhíu chặt mi tâm, chậm rãi rút súng ra. Tô Cảnh Cảnh thấy anh rút súng liền giật mình, tay càng run dữ dội.
Cô biết rõ tài bắn súng của anh, vô cùng chuẩn xác.
Tim cô chợt run lên, sợ hãi đến mức nhắm nghiền hai mắt, dường như ngón tay không còn nghe theo sự sai khiến của cô. Cũng không biết ngón tay cô có bóp cò hay không, bên tai chỉ nghe “pằng” một tiếng.