Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 27: Giọt mưa thứ mười ba (1)



Dân quốc năm thứ mười ba, ngày hai mươi tháng tư, mười giờ sáng.

Thời tiết hôm đó rất tốt, trời trong nắng ấm, gió nhẹ ấm áp. Biệt thự Tô thay đổi hình dáng sa sút của những ngày qua, phía trên cửa nhà đổi một đôi đèn lồng đỏ mới, lại treo quốc kì năm màu, không còn chút không khí thanh lãnh nào của ngày xưa, đến hai cây hoè lớn trước cửa cũng sức sống bừng bừng.

Trong phố nhỏ Lão Đinh có hơn hai mươi chiếc xe hơi chậm rãi chạy vào, những chiếc xe kia đều là xe chuyên dụng của các nhân viên quan trọng chính phủ, xe dừng lại, những nhân sĩ chính phủ chân đi giày Tây bước ra, dáng vẻ trang nghiêm, sống lưng thẳng tắp.

Mà Đồng Hiên Tuấn theo sau Đồng Tử Sâm và Đồng Hiên Lân vào biệt thự Tô, theo sau là một đội quân lớn.

Một ngày kia Tô Minh Chính cho phố nhỏ Lão Đinh kế nhiệm chức vị biệt thự Tổng thống. l)q-đ Nhưng kỳ thực bên ngoài không có nửa điểm không khí tân tổng thống kế nhiệm, dân cư vùng lân cận cũng không biết.

Đại điển nghi thức tiến hành tại biệt thự Tô, trong phòng khách cũng không có bài trí đặc biệt gì, chỉ tạm treo chút cờ xí màu mè, gió thổi qua, cờ màu tung bay, nhìn qua có vài phần không khí vui mừng.

Phía bắc dại sảnh dựng một tấm bình phong sáu khúc, phía trên dát vàng bạc và hạt cườm tạo thành một con rồng muốn bay rất sinh động.

Trong sảnh có một đội văn nghệ, sắc mặt đội viên nghiêm trang hát quốc ca.

Khoảng mười giờ, Tô Minh Chính một thân quân phục được vài sĩ quan và phụ tá vây quanh vào trong sảnh, ông đứng trước bình phong, ánh vàng lấp lánh của bình phong bị màu xanh lá cây lấn át, trong lúc nhất thời mất đi vẻ rực rỡ.

Nhân viên chính phủ đứng hầu hai bên bình phong ào ào cúi đầu với Tô Minh Chính, các bộ trưởng cũng khom lưng về phía ông. l.q'đ Ngay sau đó, Tô Minh Chính phát biểu tuyên ngôn nhậm chức vắn tắt:

“Hiện nay thời cuộc khó khăn, bổ cứu khắp nơi, lấy tuân thủ luật pháp làm đầu, Minh Chính tuân theo ý muốn của Đại tổng thống đời trước cứu nước cứu dân, kế nhiệm chức vụ…”

Mọi việc hoàn thành, mọi người vội vàng rời đi. Đồng Hiên Tuấn theo sau mọi người, lúc đi đến cửa thì trông thấy Ngâm Thuý đứng thẳng xuôi tay trong đình viện, bước chân anh chậm lại. Cố Trĩ Niên theo sau lưng anh thấy anh dừng bước, nhỏ giọng hỏi: “Tam thiếu, có chuyện gì vậy?”

Đồng Hiên Tuấn khoát tay, cuối cùng tiến về phía trước ra ngoài.

Đoàn xe hùng dũng chậm rãi rời khỏi phố nhỏ Lão Đinh, sau đó từng cái tản ra, giống như phân tán tứ phía.

Đông Hiên Tuấn bởi còn có chút việc chưa xử lý nên bảo Cố Trĩ Niên lái xe đến chỗ làm việc. Xe chạy đến góc đường thì thấy trước cửa nhà hàng bánh ngọt Vinh Cẩm Hiên nổi tiếng treo một biểu ngữ, bên trên viết “bánh ngọt Long Tĩnh mới làm.”

Anh chợt nhớ tới Tô Cảnh Cảnh là người Duyên Bình, Duyên Bình sản xuất Long Tĩnh, nhất là Long Tĩnh trước sau cốc vũ* lại càng ngon.

*Cốc vũ (谷雨): Một trong hai mươi tư tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.

“Phanh tiên hoàng kim nha, bất thủ cốc vũ hậu, đồng lai nhị tam tử, tam yết bất nhẫn sấu.” Anh lầm rầm đọc một câu thơ. (Tác giả: Câu thơ trích từ “Giếng Du Long” của Ngu Bá Sinh)

Lúc này nhất định là thời điểm Long Tĩnh ngon nhất, đầu bếp Vinh Cẩm Hiên cũng thật có sáng tạo, lấy Long Tĩnh làm bánh ngọt. Bánh ngọt Long Tĩnh tự nhiên có sự khác biệt lớn với bánh ngọt hoa quế, bào vệ hương trà trang nhã tươi mát vốn có, lại thêm vị chát của nhà, thêm vài phần ngọt mềm.

“Ngược lại mà món thời vụ gì đó.” Đồng Hiên Tuấn thì thầm một câu, lại suy nghĩ hai ngày nay vì chuyện tình Tô Minh Chính kế nhiệm mà bản thân sao lãng Tô Cảnh Cảnh.

Thực ra chuyện Tô Minh Chính kế nhiệm vốn không có liên quan với anh, nhưng Đồng Tử Sâm nhìn không quen dáng vẻ bại hoại của anh nên phân cho anh một phần công việc.

Thường ngày anh chỉ gánh vác một chức vị quân trưởng nhàn rỗi, luôn không có chuyện lớn gì, nhưng lúc này ngược lại chuyện này la fmột chuyện lớn, không khống chế tốt sẽ làm mất mặt Đồng gia trước mặt người ngoài, anh cũng hết cách, đành phải hết lòng đi làm.

Nghĩ đến thực sự lơ là cô, ngay sau đó anh dừng xe, lại dặn dò Cố Trĩ Niên đến Vinh Cẩm Hiên mua vài hộp bánh ngọt Long Tĩnh.

Vinh Cẩm Hiên vốn là cửa hàng làm bánh ngọt lâu năm, đóng gói tinh tế ổn thoả, chất lượng cũng được đảm bảo. Anh nghĩ lại thấy mùi vị cũng không tệ nhưng vẫn có chút lo lắng vì vậy mở một hộp, vừa mở ra mùi hương thoang thoảng khắp không gian, mang theo hương trà trong veo.

Dù anh không thích trà nhưng cũng cảm thấy hương thơm dễ chịu. Nhìn sáu miếng bánh ngọt Long Tĩnh màu xanh biếc nằm ngay ngắn trong hộp, hình thức cũng xem như bắt mắt. Nhúp một miếng nếm thử, mùi vị thật không tệ, vị ngọt quấn quanh đầu lưỡi, hương thơm tràn ngập khoang miệng.

Anh không khỏi cười rộ lê, nói với Cố Trĩ Niên: “Quay lại biệt thự Tô.”

Cố Trĩ Niên có phần khó hiểu, nhưng cũng không hỏi. Nửa đường quay lại biệt thự Tô lại không biết là có chuyện gì, thấy trên mặt Đồng Hiên Tuấn có ý cười, nghĩ đến có lẽ quay lại cũng không có chuyện gì xấu.

Lúc Đồng Hiên Tuấn quay lại biệt thự Tô, Ngâm Tuý vẫn còn đứng ở cửa.

Ngâm Thuý thấy Đồng Hiên Tuấn tới liền nghênh đón nói: “Cuối cùng tam thiếu đã tới, hai ngày hôm nay tiểu thư hỏi liên tục!”

“Thật à?” Đồng Hiên Tuấn khẽ cười, mặc dù ngoài miệng hỏi vậy nhưng trong lòng lại vui không kềm được.

Đình viện như trước, hoa sơn trà nở rộ, vài điểm đen trên từng cánh hoa trắng nõn cũng phai nhạt hơn, lúc này thoạt nhìn hoa này trắng nõn như ngọc, vô cùng mỹ lệ.

“Hai ngày nay tiểu thư không vui vẻ lắm, thường hỏi tam thiếu, nhưng tam thiếu không đến, thật đúng là làm khó Ngâm Thuý.”

Rốt cuộc Ngâm Thuý vẫn là trẻ con, mặc dù nghe nói qua những chuyện thất lạc kia của Đồng Hiên Tuấn nhưng trong lòng đã sớm cho Đồng Hiên Tuấn là cô gia tương lai, lời nói trong lòng cũng nói ra hết.

Đồng Hiên Tuấn khẽ cười, thấy trên mặt Ngâm Thuý là nụ cười ngây ngô, trong lòng thật nhẹ nhàng. Mệt mỏi nhiều ngày đều tiêu tan, nghĩ bụng: “Đúng là một đứa bé.”

Đến trước phòng Tô Cảnh Cảnh, Đồng Hiên Tuấn ngừng bước chân, Cố Trĩ Niên cầm bánh ngọt Long Tĩnh theo sau anh cũng dừng bước chân. Cửa đóng, Ngâm Thuý bước lên trước gõ cửa: “Tiểu thư, ta thiếu đến.”

Thật lâu sau cũng không thấy trong phòng có động tĩnh, trong lòng Đồng Hiên Tuấn căng thẳng: “Chẳng lẽ không có ở đây.”

Ngâm Thuý quay đầu lại nhìn Đồng Hiên Tuấn: “Không phải chứ, hôm nay tiểu thư vẫn chưa ra cửa, lúc sáng sớm tỉnh dậy cũng là em hầu hạ.” Nói xong lại lẩm bẩm tự nói: “Thật không phải mà, cũng không nghe thím Triệu nói.” Nói xong, đang định kêu thím Triệu đến hỏi thăm thì nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng: “Đã biết.”

Rõ ràng đây là giọng Tô Cảnh Cảnh, lại không lí do mang theo chút cảm giác lành lạnh. Trong lòng Đồng Hiên Tuấn không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo dần dâng lên.

Trong giọng điệu Tô Cảnh Cảnh sóng nước chẳng xao rõ ràng mang theo hờn giận. Tựa như giữa tam phục thiên* bị dội một chậu nước lạnh, ngược lại đầu óc anh rõ ràng, chỉ nói: “Làm sao vậy, tức giận?”

*Tam phục thiên (三伏天): Xuất hiện giữa tiết tiểu thử (ngày 6, 7, 8 tháng 7) và lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), là ngày khí nóng cao nhất mà lại ẩm ướt, oi bức. (Theo baike)

Trong phòng truyền đến một tiếng: “E hèm.”

Đồng Hiên Tuấn đi lên trước, đẩy cửa một cái, cửa không đóng chặt, anh chỉ đẩy khẽ cửa đã mở ra. Trong phòng kéo rèm, lại không bật đèn, rất tối.

Anh mắt tinh, nhìn một cái đã thấy cô đứng trước cửa sổ. Bởi vì trong phòng tối nên anh chỉ thấy một bóng dáng, khoé môi anh nở nụ cười, nhận bánh ngọt Cố Trĩ Niên đưa bước nhanh tới, nói với cô: “Làm sao vậy, vẫn tức giận?” Anh chưa từng nhẹ lời mềm giọng với người khác, lúc này mặc dù nhỏ giọng nhưng vẫn có vẻ có phần kỳ quái.

Tô Cảnh Cảnh nghe anh nhẹ lời mềm giọng, trong lòng càng khổ sở chỉ nghĩ anh thực sự làm chuyện có lỗi với mình. Quay đầu nhìn anh, đôi mắt trong bóng tối của anh càng thêm sáng ngời, sáng như thần tinh*, trong lòng cô đau xót, chỉ nói: “Anh thì có chuyện gì khiến tôi tức giận chứ?”

*Thần tinh: Kỳ thực là thuỷ tinh, thuỷ tinh là hình tinh gaàn mặt trời nhất, khoảng cách giữa nó và góc của mặt trời không vượt quá 28 độ, người Hán tộc cổ gọi thuỷ tinh là thần tinh. (Theo baike)

Đồng Hiên Tuấn nghĩ cô vì mấy ngày nay anh bận rộn mà bỏ quên cô nên trong lòng co tức giận, bèn nói: “Aizz, mấy ngày nay cha tôi dặn dò tôi vài chuyện, rất vội, ngược lại bỏ bê em.”

Trên mặt cô hiện nụ cười lạnh xen lẫn bất đắc dĩ, nhưng vì phòng quá tối nên anh không nhìn thấy, chỉ nghe cô lạnh nhạt nói: “Điều đó không quan trọng.”

Mặc dầu anh lẫn lộn tại nơi trăng gió nhưng đối với tâm tư của phụ nữ chung quy vẫn là không hiểu lắm, nghĩ rằng chỉ cần giải thích cô sẽ không tức giận, trong lòng hoan hỉ liền đưa tay ôm cô. Cô cũng rất ngoan ngoãn nghe theo tựa trong ngực anh, ngực anh rất ấm áp, nhất thời cô sa vào rồi lại hoảng hốt.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ, ánh sáng màu trắng không hề chói mắt tẹo nào.

Cố Trĩ Niên ngoài cửa thức thời đóng cửa từ lâu. Ngâm Thuý vẫn muốn nhìn lén nhưng bởi tiếng ho lạnh lùng của Cố Trĩ Niên, Ngâm Thuý đành chu môi, trừng mắt nhìn Cố Trĩ Niên một cái, rồi cũng thức thời rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.