Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 39: Giọt mưa thứ mười tám (2)



Thi Gia Liệt ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là anh ta, Đồng Hiên Tuấn! Trên khuôn mặt anh toàn là sự lạnh lẽo, anh ôm Tô Cảnh Cảnh chặt hơn. Tô Cảnh Cảnh biết Đồng Hiên Tuấn tới nên rất lúng túng, cô ra sức vùng vẫy song vẫn chỉ là phí công.

Đồng Hiên Tuấn cười lạnh: “Thi Gia Liệt, nếu anh không buông cô ấy ra, có tin giờ phút này tôi sẽ làm cho anh máu tươi năm thước không!” Đây là giọng nói lạnh lẽo Đồng Hiên Tuấn ít khi dùng, đến Cố Trĩ Niên đi theo Đồng Hiên Tuấn cũng vì giọng điệu này của anh mà rùng mình.

Thi Gia Liệt lại lạnh lùng nói: l.q,đ “Đồng Hiên Tuấn, tôi biết anh có thủ đoạn của anh, nhưng chẳng lẽ anh không biết cái cách anh có được Cảnh Cảnh quá mức hèn hạ sao?”

“Hèn hạ?” Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, cười nói: “Vậy anh thì sao? Hiện tại định trói cô ấy đến Duyên Bình?”

“Bắt cóc ư?” Thi Gia Liệt liếc Tô Cảnh Cảnh trong ngực, nói: “Tôi cần làm vậy sao, nếu năm đó không xảy ra chuyện trên bến tàu Tân Nam thì cô ấy đã sớm là Thi phu nhân rồi!”

“Vậy sao?” Đồng Hiên Tuấn chẳng nói đúng sai, chỉ cười cười: “Thi Gia Liệt, đáng tiếc thay cô ấy sắp trở thành Đồng phu nhân rồi!”

Thi Gia Liệt lạnh lùng nhìn Đồng Hiên Tuấn, cúi đầu hỏi Tô Cảnh Cảnh trong ngực: “Cảnh Cảnh, anh hỏi lại một lần, em có bằng lòng đi theo anh không, lúc này bất kể như thế nào anh cũng không buông tay em ra nữa!”

Tô Cảnh Cảnh giãy giụa, không tránh né được đành chán nản nỏi: l,q-đ “Anh Liệt, em…” Tóm lại vẫn là không nói nên lời, dù sao từ nhỏ đến lớn cô là thích anh!

“Tôi sẽ cho cô ấy cơ hội lựa chọn, nếu…” Đồng Hiên Tuấn khôi phục khẩu khí bình thản: “Nếu cô ấy chọn anh, tôi lập tức để cô ấy đi, như thế nào?”

Tô Cảnh Cảnh thoáng nhìn qua Đồng Hiên Tuấn, đáy mắt anh sâu không lường được, xa xăm tựa trời đêm không trăng không sao.

Đối với Tô Cảnh Cảnh, buông tha bất kỳ người nào trong số họ đều là một việc khó khăn.

Vào giây phút này không khí ngưng đọng lại.

Tô Cảnh Cảnh rõ ràng cảm nhận được sát khí xung quanh, đội cảnh vệ hai bên đã sớm bày thế trận chờ quân địch.

Thi Gia Liệt nhìn chằm chằm Tô Cảnh Cảnh, trong ánh mắt tràn ngập chân thành. Mà Đồng Hiên Tuấn chỉ thảnh thơi đứng ở bên kia, bất động thanh sắc, thản nhiên, tự tại.

Tô Cảnh Cảnh giãy giụa, nói với Thi Gia Liệt: “Anh Liệt, anh buông em ra được không, cứ dáng vẻ như bây giờ em không nói chuyện được.”

Thi Gia Liệt hơi chần chờ, Tô Cảnh Cảnh dùng sức giãy khỏi tay anh, lui ra hai bước.

Thi Gia Liệt ngẩn ra, anh không ngờ Tô Cảnh Cảnh sẽ làm như vậy, trong lòng lại nổi lên tức giận thì nghe Đồng Hiên Tuấn thản nhiên nói: “Tôi nghĩ cô ấy đã có quyết định!”

“Đồng Hiên Tuấn, đây đều là anh ép, nếu, nếu anh không dùng thủ đoạn, sao Cảnh Cảnh có thể dễ dàng gả cho anh! Anh đừng tưởng tôi không biết, anh và Giang gia, Từ gia liên thủ làm mấy chuyện này!”

Đồng Hiên Tuấn nghe, tầm nhìn luôn dừng trên người Tô Cảnh Cảnh, ánh mắt dịu dàng như nước.

“Thi Gia Liệt, quá trình chỉ là mây bay thôi, kết quả mới là quan trọng nhất!” Giọng anh luôn thản nhiên, dáng vẻ sóng nước chẳng xao.

Thi Gia Liệt vô cùng tức giận, trước giờ anh luôn bình tĩnh tự cao, nhưng lúc này dẫu anh có nhẫn nại thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn không nhịn đươkc. Anh nhìn khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh bởi hoảng sợ quá mức mà trở nên trắng bệch: “Cảnh Cảnh, em chọn anh ta ư?”

Tô Cảnh Cảnh không ngẩng đầu nhìn anh, ngược lại quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn đứng ở đó, một cơn gió thổi qua, thổi bay trường bào Vân Cẩm màu trắng với những hoa văn tối màu, phong tư nhanh nhẹn.

Chơ tới giờ anh luôn là nam nhân tao nhã nhất, gặp biến không sợ hãi, bình thản ung dung. Cô quay đầu nhìn trong mắt Thi Gia Liệt là sửng sốt và không chắc chắn, cô biết Thi Gia Liệt đang nghĩ gì. Người yêu thanh mai trúc mã và một người đàn ông quen biết chưa tới mấy tháng, bản thân lại lựa chọn người quen biết không được mấy tháng kia.

“Được, được, được!” Thi Gia Liệt thì thào, tay phải sờ vào eo: “Rất tốt!”

Tô Cảnh Cảnh thấy được rõ ràng một khẩu súng lục mauser, dưới ánh đèn chiếu rọi, khẩu súng lục kia loé ra ánh sáng làm người ta không thể tưởng tượng nổi, sáng nhường ấy, sáng làm người ta sợ hãi, sáng làm người ta không tự chủ lui về sau hai bước.

Thi Gia Liệt không nhìn Tô Cảnh Cảnh, chỉ bước từng bước về phía Đồng Hiên Tuấn. Ngay lúc Thi Gia Liệt rút súng ra, vệ binh cạnh Đồng Hiên Tuấn cũng ào ào giơ súng lên, mà vệ binh của Thi Gia Liệt cũng nâng súng giằng co cùng họ.

Chiến hoả vô cùng căng thẳng. Gió lạnh thổi phất phới.

Đồng Hiên Tuấn bất động thanh sắc, trên mặt thêm một phần trào phúng. Trên người anh không mang theo súng, phát súng lần trước tuy không lấy mạng anh nhưng cuối cùng vẫn tổn thương đến gân mạch, trong khoảng thời gian ngắn tay anh không có cách nào dùng sức.

“Anh muốn như thế nào?” Đồng Hiên Tuấn nhíu mày: “Giết tôi?”

Thi Gia Liệt lạnh lùng nói: “Đồng Hiên Tuấn, anh đừng tưởng tôi không dám giết anh! Ngày trước giết anh cũng không có ích gì, bây giờ…”

“Bây giờ không thể không giết tôi sao?” Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, ngẩng đầu lên để họng súng của Thi Gia Liệt đặt ngay mi tâm của mình.

Thi Gia Liệt không ngờ Đồng Hiên Tuấn sẽ làm như vậy, thực sự có hơi kinh ngạc, nhưng anh là người từng trải qua sóng to gió lớn, trong chớp mắt không chút đắn đo. Họng súng cứ thế chuẩn xác đặt ngay mi tâm Đồng Hiên Tuấn.

Thật lâu sau, thế lực hai phe vẫn không nhúc nhích.

Thi Gia Liệt cũng không động đậy bởi súng của Cố Trĩ Niên đã đặt ngay trên huyệt thái dương của anh.

Tô Cảnh Cảnh đứng ở một bên, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cô biết vào lúc này bản thân không được có nửa điểm lùi bước, bằng không trong bọn họ ắt không có ai sống sót. Trước nay tính tình Thi Gia Liệt luôn nhạt như nước, nhưng lần này lại quyết liệt như vậy. Mà Đồng Hiên Tuấn, cô chưa từng nhìn thấu anh. Người như anh sẽ lấy thân ra để mạo hiểm ư?

Cô không suy xét quá nhiều, bước một bước dài đến cạnh Đồng Hiên Tuấn, ánh mắt lạnh lùng dừng trên khuôn mặt của Thi Gia Liệt: “Anh Liệt, trước nay em vẫn luôn kính anh, trọng anh, thích anh. Nhưng đến hôm nay em mới biết em không thương anh, vậy nên em không có cách nào đi theo anh cả.”

Thi Gia Liệt giật mình, tay chùn xuống, Cô Trĩ Niên tay mắt lanh lẹ, một phát đẩy Đồng Hiên Tuấn ra, dùng cả người mình lên cản. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh vẫn nhớ vết thương của Đồng Hiên Tuấn, thấy Đồng Hiên Tuấn đẩy một cái lảo đảo, vội vươn tay đỡ anh.

Thi Gia Liệt nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, súng trong tay cũng nhanh chóng dời đi. Tô Cảnh Cảnh thấy Thi Gia Liệt lại đưa họng súng về phía Đồng Hiên Tuấn, trong lòng căng thẳng bèn xoay người ôm lấy anh.

“Anh Liệt, nếu anh muốn giết anh ấy thì giết em trước đi!”

Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, ôm chặt lấy Tô Cảnh Cảnh dẫu miệng vết thương trên vai vẫn ẩn ẩn đau đớn.

“Thi Gia Liệt, cô ấy đã chọn tôi, anh làm gì cũng đều là phí công, sao không vì vậy mà buông tay đi?” Giọng điệu Đồng Hiên Tuấn vô cùng bình tĩnh, như tất cả mới vừa rồi chưa từng xảy ra.

Thi Gia Liệt nhìn hai người ôm nhau trước mắt, cuối cùng thở dài buông súng trong tay xuống.

Đồng Hiên Tuấn cười nhạt, dùng mắt ra hiệu Cố Trĩ Niên bỏ súng xuống, toàn bộ vệ binh xung quanh cũng hạ súng xuống.

“Đồng Hiên Tuấn, anh thắng.” Thi Gia Liệt nhàn nhạt nói, phong độ vẫn như trước. Người như vậy thua cũng muốn thua có cốt khí, thua cũng sẽ không như gà thua trận. Anh xoay người, bước từng bước về xe riêng của Duyên Bình.

Đời này kiếp này có lẽ anh sẽ không tới đây nữa. Mà cô sẽ vĩnh viễn ở lại đây. Từ rày thiên nhai khác nhau, đời này kiếp này gặp nhau cũng khó.

“Anh Liệt.” Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn bóng lưng cô đơn đang cúi đầu của anh, gọi một tiếng, tiếng gọi cực thấp, biết rõ anh không nghe thấy nhưng vẫn gọi. Đồng Hiên Tuấn ở ngay bên cnạh nên nghe rõ ràng. Trong lòng anh đau xót, nhìn bóng lưng Thi Gia Liệt, ánh mắt nặng nề.

“Tại sao em không đi cùng anh ta?” Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh bình thản hỏi, vui giận khó lường.

Tô Cảnh Cảnh liếc anh một cái: “Vậy tại sao anh lại đến đây?”

Bọn họ không trả lời nhau, chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, đoạn anh xoay người lập tức rời đi, để lại mình cô đứng ngơ ngác tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.