Trời bắt đầu sáng rõ. Vết thương trên chân anh đau đớn từng hồi nhưng anh không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Cảnh Cảnh.
Anh nghe tiếng hít thở đều đều của cô, nhìn lông mi hơi rung động của cô, nhìn khuôn mặt tráng muốt như ngọc của không chút huyết sắc của cô, tim anh như bị một chiếc gao găm cứa một cái thật mạnh.
Lúc lâu sau anh thở dài một tiếng, kéo chăn lên cổ cho cô. Chợt trên tay thấy lành lạnh, thì ra là chạm vào chiếc khoá ngọc.
Anh dùng ngón trỏ khẽ nâng chiếc khoá ngọc lên, ánh nắng bên ngoài rọi lên làm chiếc khoá ngọc trở nên trong trẻo, nhẹ nhàng như nước.
Lúc mẹ hấp hối đã nắm miếng ngọc này trong tay thật chặt.
“Tông Hi, mẹ… mẹ… có thể cho con, sợ… sợ… chỉ có cái này.”
“Con phải nhớ… phải nhớ… nhớ tìm một người con yêu…”
Khi đó mắt mẹ anh bị băng gạc che mất, khắp băng gạc đều là máu tươi. Mà anh, trên mắt cũng bị bịt băng gạc thật dày, không thể thấy chút ánh sáng nên dĩ nhiên không biết mẫu thân đã vì anh mà chịu khổ.
Anh chỉ nhớ rõ anh khua tay loạn xạ trong không khí tìm kiếm tay mẹ, nhưng làm thế nào anh cũng không tìm thấy. lê!Quý>đ/ôn Trong lòng anh rất hận, vô cùng hận, cũng khó chịu cực kỳ nhưng lại không làm gì được.
Trong đôi mắt anh lan toả từng trận đau đớn nhưng lại không thể khóc, chỉ có thể cố chấp tự mình chịu đựng, nuốt toàn bộ nước mắt vào trong bụng.
Những giọt nước mắt kia đã kìm nén lâu, đợi đến lúc anh có thể khóc lại phát hiện dù có thể nào đi nữa bản thânnah cũng không khóc nổi.
Sau đó anh đứng lẳng lặng trước mộ mẹ thật lâu, muốn khóc lại phát hiện khóc cũng là một chuyện rất đau đớn. Không có nước mắt thì khóc làm sao được.
Gió đêm gào thét, xa xa trong trừng tiếng thông reo vi vu, xàn xạt không dứt bên tai. Những âm thanh nức nở kia như có thể mai táng anh trong ngôi mộ này chỉ trong giây lát.
Anh lẳng lặng đứng đó, thầm nói: “Giang sơn này cẩm tú cũng tốt, như hoạ cũng được, ba vạn dặm, mười vạn dặm thậm chí là vô biên cũng thế, trong lòng con đều không để ý. Nhưng con không nhìn nổi người cái dáng vẻ thờ ơ không quan tâm mẹ, không để ý đến chúng ta của người kia. Một ngày nào đó con sẽ cho ông ta biết người ông ta không quan tâm sẽ trở nên như thế nào!”
Nghĩ đến đây trong lòng anh lại đau đớn, anh lắc đầu một cái, đặt miếng ngọc này xuống, lại im lặng quan sát Tô Cảnh Cảnh chốc lát. Người con gái anh chọn, dù thế nào đi nữa anh sẽ mãi không buông tay, giang sơn cũng thế, cô cũng vậy.
Anh hơi cong môi, ánh ban mai rọi vào chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh.
Anh lại thở dài, thấy cô ngủ an ổn mới nhớ ra mình đang bàn luận chuyện quan trọng với Quách Chử Đống, cứ thế để Quách Chử Đống ở đó cũng thật sự không ổn.
Luc Đồng Hiên Tuấn ra ngoài thì phát hiện chỉ có mình Lưu Minh, anh hơi cau mày: “Cố Trĩ Niên đâu?”
Lưu Minh vội nói: “Phó quan Cố đi tìm Quáhc tiên sinh ròi.” Dứt lời cậu ta len lén nhìn Đồng Hiên Tuấn một cái, thấy Đồng Hiên Tuấn không có vẻ mặt gì, chỉ nói: “Anh ta đi tìm Chử Đống làm gì?”
Lưu Minh vội nói: “Hiện nay thời cuộc trong thành Cù An không yên, phỏng chừng phó quan Cố đang bàn luận đối sách với Quách tiên sinh, giải ưu cho Tam thiếu.”
Đồng Hiên Tuấn bán tín bán nghi lời của Lưu Minh, ánh mắt anh lạh lùng lướt qua cậu ta một cái, Lưu Minh hơi chột dạ lại còn bị đồng Hiên Tuấn nhfin như vậy, ánh mắt mập mờ, ngay sau đó vẻ mặt cũng thay đổi.
Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh một cái, nhất thời Lưu Minh chân tay luống cuống, không ngờ Đồng Hiên tuấn chỉ nói: “Trông chừng cẩn thận, nếu Tam thiếu phu nhân tỉnh lại thì lập tức thông báo.”
Thật ra thì Đồng Hiên Tuấn cũng không muốn biết Cố Trĩ Niên đi tìm Quách Chử Đống làm gì. Vừa rồi anh vội vã chạy ra ngoài là anh làm việc không ổn thoả, lúc này cẩn thận suy nghĩ cũng cảm thấy bản thân làm việc thiếu sót. Nhưng không biết vì sao cứ gặp chuyện của cô là bản thân anh không bình tĩnh được.
Anh đi tới phòng nghị sự tạm thời thì nghe thấy Cố Trĩ Niên bên trong nói: “Quách tiên sinh chớ có tức giận, là Trĩ Niên lỡ lời.”
Nghĩ chắc Cố Trĩ Niên đùa giỡn gì đó, trong lòng nah thầm buồn cười, trước nay Cố Trĩ Niên ít nói, lần này hi sinh lớn như vậy quả thực là khen ngược thành ra băn khoăn.
Quách Chử Đống nói: “Lời của anh tôi tự nhiên sẽ không để trong lòng. Tôi chỉ lo cho Tam thiếu, hồng nhan hoạ thuỷ, xa xưa có chứng cứ rõ ràng. Tình cảnh lần này chả phải là theo lối mòn hồng nhan hoạ thuỷ đó ư?”
Cố Trĩ Niên giảm thấp thanh âm: “Quách tiên sinh chớ để Tam thiếu nghe thấy.” Cố Trĩ Niên đi theo Đồng Hiên Tuấn đã lâu, tự nhiên biết lần này đồng Hiên tuấn đối xử với Tô Cảnh Cảnh không giống những người khác.
Trong lòng Quách Chử Đống lạnh lẽo, toan nói chuyện thì nghe thấy Đồng Hiên Tuấn nói: “Hồng nhan chưa hẳn đã hoạ thuỷ.”
Quách Chử Đống xoay người thì thấy Đồng Hiên Tuấn đang khoan thai đi đến, ông chịu lễ giáo từ thuở nhỏ, lúc này cúi thật thấp chào một tiếng: “Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên cũng gọi theo.
Đồng Hiên Tuấn khoát tay một cái: “Lúc này mà còn nghi thức xã giao làm chi.” Dứt lời anh tìm một chỗ ngồi xuống, rồi nhìn Quách Chử Đống và Cố Trĩ Niên: “Ngồi đi.”
Chỗ này là phòng nghị sự tạm thời nên chỉ lác đác mấy chiếc ghế bình thường, ngoài ra thì không còn gì khác.
Quách Chử Đống và Cố Trĩ Niên tìm chỗ ngồi xuống.
Đồng Hiên Tuấn mỉm cười nói: “Chử Đống, hồng nhân hoạ thuỷ cái gì, đều là chuyện nhà của tôi thôi. Trước giờ chuyện nhà của Đế Vương đều không mang lên triều đình bàn luận.”
Quách Chử Đống nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống. Ông tự nhiên hiểu được ý của Đồng Hiên Tuấn, nếu theo tính khí trước nay của ông e phải nói có sách mách có chứng cãi lại Đồng Hiên Tuấn, nhưng lúc này quả thật không thích hợp lắm.
Cố Trĩ Niên thấy Quáhc Chử Đống không nói chuyện liền nói: “Dĩ nhiên rồi, chuyện nhà của Tam thiếu nào đến lượt chúng ta bình luận.” Nói xong anh liếc Quáhc Chử Đống một cái.
Quách Chử Đống tức giận trừng Cố Trĩ Niên một cái, ngược lại nói với Đồng Hiên Tuấn: “Nếu Tam thiếu cho rằng đây không phải chuyện quan trọng thì Chử Đống cũng không coi là chuyện qun trọng.”
Đồng Hiên Tuấn cười một tiếng nói: “Việc cáp bách hiện nay là ổn định thế cục thành Cù An.”
Quách Chử Đống gật đầu: “Quả thật là vậy. Tôi từ trng thành ra, An Soái đã tính toán đến suối nước trên núi nghỉ ngơi, hẳn lúc này đã khởi hành rồi.”
Đồng Hiên Tuấn hơi trầm tư, chợt phá lên cười: “Nếu ông già đã rời khỏi thành, ngược lại cũng tốt.”
Quách Chử Đống suy nghĩ một lúc, ngay sau đó liền cười nói: “Thực vậy.”
Cố Trĩ Niên không hiểu lắm nhưng không hỏi, chỉ im lặng chờ Đồng Hiên Tuấn lên tiếng.
Đồng Hiên Tuấn liếc Cố Trĩ Niên: “Trĩ Niên, thông báo cho Sở Dự đi.”