Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 25: Mảnh tuyết thứ mười một (3)



Nửa đêm cô chợt bừng tỉnh, chiếc gối lạnh lẽo, nghiêng người thì thấy bên cnạh trống không. Bên ngoài giăng đầy sương mù, ánh trăng rọi vào sáng loá mắt như tuyết, thì ra tuyết đã rơi rồi.

Trận tuyết đầu tiên ở Bắc Địa cứ vô thanh vot ức rơi xuống như thế, cô khẽ thở dài, phả ra một luồng khí trắng, hơi lạnh đọng trên cửa sổ thuỷ tinh tạo thành một mảnh sương mù mông lung.

Nam Dương quanh năm suốt tháng đều không có tuyết rơi, khí trời se lạnh đã chính là kỳ tích rồi. lê!Q@Đô%n Giang Nam cũng chỉ rơi vài hạt tuyết, cô chỉ nhớ rõ khi cô còn nhỏ có mọt trận mưa tuyết, những hạt tuyết thưa thớt lẫn trong trận mưa phùn mênh mang, trong không khí lộ ra sự lạnh lẽo nhưng trong lòng lại thấy vui mừng, cũng mong đợi tuyết càng lúc càng nhiều hơn.

Phỏng chừng cô có lòng hiếu kỳ bèn bò dậy từ trong tấm chăn ấm áp, chỉ mặc một món áo ngủ thật mỏng, may mà trong phòng đốt lò sưởi. Người hầu biết cô sợ lạnh nên không dám lười biếng, trong nhà vẫn ấm áp như xuân.

Cô đi tới cửa sổ, nhìn hồ Phượng Ô cách đó không xa, từng hạt tuyết rơi xuống mặt hồ, rồi từng hạt tan ra trong nước, ánh trăng rơi xuống mặt hồ làm mặt hồ sáng rọi như gương.

Đêm rét lạnh như này, ánh đèn ảm đạm như một lưỡi dao sắc cứng rắn phá vỡ đêm tuyết yên ả.

Cô biết anh đã trở lại, trong lòng chốc vui chốc buồn, cảm giác suy nghĩ là lạ chưa từng có. E rằng chính cô cũng lờ mờ biết được chuyện gì xảy ra, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Bông tuyết vô thanh vô tức rơi xuống, tĩnh lặng như khuông muốn người nào biết đươic, nhưng lại xinh đẹp đến thế, cả đời chỉ có một lần mỹ lệ như vậy.

Chợt cô nổi lên ý định kỳ quái, cô mở tung cửa sổ ra, gió lạnh “vù vù” một tiếng len vào phòng, trong gió còn mang theo những bông tuyết nhỏ, bông tuyết chạm vào da thịt ấm áp của cô liền tan ra.

Cô không khỏi rùng mình, nước tuyết trượt từ khuôn mặt xuống, lành lạnh như những dòng lệ lạnh lẽo. lêQUý?Đôn Cô hít một hơi cũng toàn khí lạnh, rồi lại không ngừng ho khan.

Gió lớn thổi tan toàn bộ hơi ấm trong phòng, thành ra trong phòng lập tức trở nên rét lạnh.

Lúc này cô mới hiểu được lạnh thấu xương là cảm giác như thế nào.

Rốt cuộc cô không chịu nổi lạnh liền khó khăn đóng cửa sổ lại rồi bò lại vào trong chăn. Cả người không ngừng run rẩy, mãi vẫn không ngừng. Cổ họng khô khốc, cuối cùng cô không chịu nổi bắt đầu ho khan.

Xe Đồng Hiên TTuấn chậm rãi chạy vào biệt thự, trong xe Cố Trĩ Niên đang báo cáo tin tức tiền tuyến vừa gửi tới. Lúc này hai quân giao chiến quả thực là nguy cấp trước mắt. Chung quy Đồng Hiên Tuấn là tướng lĩnh chính của quan Nghiêu, rất nhiều chuyện vẫn cần anh quyết định.

Đồng Hiên Tuấn nghe Cố Trĩ Niên kể toàn bộ mọi chuyện xong vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn.

Trong lòng Cố Trĩ Niên hơi lo lắng, binh lực quân Nghiêu không đủ, lúc này để lính Tây Nam vào quả thực có vẻ dẫn sói vào nhà.

Đồng Hiên Tuấn hơi mỉm cười: “Lần này lãnh binh thay Dương Soái chính là Sở Dự, Sở Dự có bao nhiêu cân lượng, tôi tự nhiên biết.”

Cố Trĩ Niên nói: “Đại thiếu phái đi là Ngô Tuyết Huy, mấy năm này Ngô Thiếu tướng tham gia không ít chiến dịch, tất cả lớn nhỏ không dưới trăm trận, kinh nghiệm luôn hơn Sở thiếu.”

Ánh tuyết bên ngoài hắt vào trong xe có chút chói mắt. Đồng Hiên Tuấn hơi nheo mắt lại, khẽ buong tiếng thở dài: “E lúc này vấn đề anh cả đang quan tâm là tiếng vang của quân đội đi.”

“Chắc Đại thiếu phu nhân trong nhà không thiếu được giúp đỡ chút ít.”

Đồng Hiên Tuấn ừ một tiếng, bàn tay đặt trên mí mắt khẽ vuốt,

Sau khi anh vào cửa, vốn đã rất mệt mỏi, qua vài ngày sợ là “binh vây tứ phía*”. Anh không suy nghĩ mấy chuyện quân sự phiền lòng nữa thì lại nghe nói hôm nay Tô Cảnh Cảnh ra ngoài, anh suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn đi lên lầu.

Trong lòng anh hơi giận mình, rốt cuộc vẫn là không bỏ được. Lần trước anh nổi giận đùng đùng như vậy, chỉ chớp mắt lại vẫn nhớ cô, rõ ràng biết gặp mặt cũng không có gì để nói nhưng lại cứ một mực làm mình phiền lòng.

Lúc anh đến trước cửa phòng lại dừng lại như những lần trước. Mỗi một lần trở về đều là thế này, chung quy vẫn có chút do dự, sợ gặp rồi hai người sẽ lại gây chuyện. Trong lòng anh không muốn xả ra tình huống như vậy, nhưng mỗi một lần trở về, cứ thấy cô là lại làm thế nào cũng không kìm nổi.

Bên trong truyền ra tiếng ho trầm khàn, anh nhíu mày một cái.

Thím Lương theo chân anh lên lầu, thấy anh hơi nhíu mày, lại nghe thanh âm bên trong liền hiểu được xảy ra chuyện gì. Bà chỉ giảm thấp giọng nói: “Hôm nay lúc về thiếu phu nhân vẫn khoẻ mạnh…”

Hai chữ “khoẻ mạnh” kia bà vẫn chưa nói xong đã thấy chân mày Đồng Hiên Tuấn nhíu chặt hơn nữa, trong lòng bà trầm xuống nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Đồng Hiên Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Bảo thím chăm sóc cô ấy cẩn thận, rốt cuộc là thím trông nom kiểu gì vậy.” Giọng điệu anh mang theo vẻ tức giận, thím Lương tất nhiên không dám nói gì nữa.

Cách một lúc, tiếng ho bên trong dần ngừng lại, anh khoát tay một cái, thím Lương liền lui xuống.

Anh lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.

Ánh trăng như tơ lụa chảy xuôi trên mặt đất, khoé môi anh hơi cong lên nhưng không phải cười, anh chậm rãi bước thật nhẹ về phía trước hai bước, gần như không phát ra bất kì tiếng động nào.

Hô hấp của cô dần vững vàng như ngủ thiếp đi. Nhưng anh lại thong thả nói: “Tôi biết em không ngủ.”

Trong phòng tĩnh mịch như cổ tháp không bóng người, chiếc đồng hồ phương Tây kêu lên tích tắc như tiếng trái tim đập.

Cuối cùng cô cũng thò đầu từ trong chăn ra, ủ ấm trong chăn được một lúc lâu nên khuôn mặt cô phiếm hồng. Anh hơi giương mắt lên liền thấy dáng vẻ thẹn thùng quyến rũ của cô, trái tim thót lên một cái.

“Hôm nay em ra ngoài à?” Anh thờ ơ hỏi, bàn tay đưa lên cởi nút áo.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, trong đôi mắt có ánh sáng sửng sốt như thể ngày hôm ấy người đạp cửa bỏ đi không phải anh. Hết lần này tới lần khác anh cứ như vậy bào cô sao có thể bình tâm đối diện anh.

Anh liếc cô một cái, từ tốn nói: “Sao vậy?”

Giọng điệu bình thường như vậy làm cô đầu tiên là vui mừng, chợt trái tim lại trầm xuống. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, lúc này bất cứ chuyện gì bất luận người nào cũng có thể đánh bại cô.

Cô mệt mỏi, cho là giả vờ quên đi là được nhưng trong đầu vẫn biết rõ rằng mình vẫn nhớ.

Lời của ba ba vẫn văng vẳng bên tai: “Cảnh Cảnh, con đã gả ra ngoài, có một số việc đừng quá cố chấp.”

Anh thấy cô thất thần, chỉ hơi cong môi, thế là nhất thời anh không kìm được hôn cô.

Gắn bó như môi với răng, phảng phất như đây là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Cô dần dần khuất phục, mềm mại thừa nhận sức lực anh thúc ép tới, một mực thuận theo, một mực rút lui, một mực cam nguyện.

Trong lòng anh mừng như điên, lúc đầu anh nổi giận đùng đùng, cứ ngỡ rằng cô sẽ không bao giờ để ý tới mình nữa, lại không ngờ cô vẫn.

Anh ôm cô thật chặt, dịu dàng dụ dỗ: “Chúng ta vẫn như vậy có được không, vẫn như vậy…”

Cô nhấc đầu chôn trên vai anh, nước mắt lại không tự giác tuôn rơi, anh dụ dỗ cô như vậy sao biết không phải thật lòng đây. Cô mệt mỏi, chỉ muốn có một bờ vai vững chãi để dựa vào, quản cái khỉ gì rốt cuộc anh có mấy phần thật lòng đây, tóm lại cứ thật lòng là được.

Anh cảm thấy trên vai rung động nho nhỏ, là cô đang khẽ gật đầu.

Trong lòng anh lập tức mừng như điên, tựa như trong bóng đêm có một cây nến, biết rõ chỉ một cơn gió thoảng qua ngọn nến sẽ tắt ngúm nhưng anh vẫn cố chấp tin tưởng, ngọn nến ấy sẽ tựa như mặt trời, sáng mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.