Đồng Hiên Tuấn đặt văn kiện xuống trước mặt, tái mặt nhìn Tô Cảnh Cảnh khí thế hùng hổ, anh chau mày không vui nói: “Chỉ là người không liên quan, e cần phải tốn công sức như vậy sao?”
Lời của anh hiển nhiên đã chọc giận cô, cô nhìn anh chằm chằm: “Nó là cháu ruột anh, cho dù anh và cha nó có vô vàn ân oán cũng không nên giận lây sang nó!”
Đồng Hiên Tuấn cười lạnh, khóe mắt liếc Tô Cảnh Cảnh, trên gương mặt cô tràn ngập vẻ giận dữ. Biết cô tức giận anh lại mỉm cười, sắc mặt hòa hoãn không ít.
Tô Cảnh Cảnh thấy dáng vẻ anh như vậy thì càng tức giận, nói: “Đồng Hiên Tuấn! Anh thật sự không quan tâm người bên ngoài nhìn anh như nào sao, ức hiếp góa phụ há là chuyện nam nhi đường đường bảy thước nên làm!”
Lời của Tô Cảnh Cảnh như một lưỡi dao găm đâm thẳng vào tim anh.
“Thì ra em nghĩ tôi như vậy?” Giọng Đồng Hiên Tuấn lạnh nhạt, người bên gối cũng không hiểu được anh là bi thương bực nào đây?
Tô Cảnh Cảnh ngưng mắt nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt anh, lòng đau không dứt.
Người đàn ông này có vết thương của mình, có nỗi khổ của mình, cũng có hoài bão của bản thân. Song anh vì chính anh mà làm ra những chuyện mất hết tính người như vậy, sao cô có thể tha thứ đây?
Tính ra thì người người đều là quân cờ của anh. Sao anh có thể thương tiếc một quân cờ đây?
“Tông Hi. Có phải trong lòng anh, mọi người đều chỉ là quân cờ không, sống chết gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay anh?” Thấy Đồng Hiên Tuấn không ừ chẳng hử, Tô Cảnh Cảnh lại tiếp: “Đối với anh có phải em cũng thế?”
Đồng Hiên Tuấn thở dài, thẳng thắn đón nhận ánh mắt bức người của Tô Cảnh Cảnh: “Cuối cùng em vẫn không tin tôi. Trong lòng tôi sao em có thể so sánh với quân cờ.”
Lời của anh bất lực biết bao. Bỗng dưng trái tim Tô Cảnh Cảnh mềm nhũn, lúc lại nhìn anh, ánh mắt lại dịu dàng như nước.
Đồng Hiên Tuấn từ ghế đứng dậy, trường sam cắt may màu trắng hợp với hoa văn tối màu làm nổi bật dáng người tiêu sái, phong thần như ngọc của anh. Anh vẫn là chàng công tử văn nhã cô gặp bên hồ, song sự đời không gì là bất biến. Anh hôm nay càng sáng chói hơn trước nhưng nỗi buồn trên trán lại càng sậm màu.
Anh nắm tay cô, cô không hất ra.
Anh nỉ non bên tai cô: “Cảnh Cảnh, nếu em là một quân cờ thì tôi có để em hô to gọi nhỏ với tôi không?”
Tô Cảnh Cảnh ngẫm nghỉ, đúng là vậy, bằng thủ đoạn của anh nếu thực sự coi cô là quân cờ thì sao cô có thể chạy đến trước mặt anh. Như Cố Trĩ Năm ở cạnh anh nhiều năm, tất cả mọi chuyện cũng không dám nhiều lời.
Thấy Tô Cảnh Cảnh ra điều suy nghĩ, Đồng Hiên Tuấn lại tiếp: “Lúc đó anh ấy không làm khó em, chẳng lẽ tôi lại hẹp hòi đi làm khó vợ con anh ấy?”
Lời của anh làm tim cô đập loạn nhịp, cô ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt anh rất khôi ngô, phong thái vẫn vậy, ánh mắt sáng ngời như muốn cắn nuốt cô.
“Trận đánh này tôi không thể không đánh. Anh ấy phái tôi đi đánh Tây Nam vốn là chứa lòng giết tôi. Tôi chẳng qua chỉ hơi khích một tí anh ấy đã không kìm được, phát động chính biến. Tôi không định giết anh ấy nhưng anh ấy cố chấp quá, thành bại vốn là vô thường, thế mà anh ấy lại…”
“Tông Hi…” Anh bình thản nói tất cả với cô, như vậy cô há có thể không thông cảm cho anh? Anh có khó xử của anh, sinh ra trong gia đình quân phiệt, nếu không khôn ngoan thì người chết sẽ là chính anh.
Đồng Hiên Tuấn ôm cô thật chặt, giọng điệu cáu kỉnh: “Tuy tôi không phải quân tử nhưng cũng chẳng phải không biết thương người. Nếu tôi muốn hạ sát thủ, sao không trừ khử cả chị dâu luôn chứ. Nếu tôi thật sự muốn hạ sát thủ, em chạy tới chạy lui thì có ích lợi gì? Em thế nhưng lại không tin tôi!”
Tô Cảnh Cảnh giảm thấp giọng: “Nhưng Tranh Nhi…”
“Tôi tính đưa nó qua Mỹ, đợi thêm một thời gian nữa thì đưa chị dâu qua. Thân phận Tranh Nhi đặc biệt, khó đảm bảo không bị kẻ có ý đồ lợi dụng, tôi chỉ có thể đưa nó ra nước ngoài trước. Chờ xong tang sự của anh cả thì đưa chị dâu đi. Nơi này chung quy luôn là đất thị phi, sau này…”
Đồng Hiên Tuấn hơi dừng lại, Tô Cảnh Cảnh hiểu anh muốn nói gì. Sau này sợ rằng biến động thay nhau xuất hiện, thế cục loạn như này bọn họ đi chưa hẳn là chuyện xấu. Thì ra anh đã tính toán hết rồi, ngược lại một bụng ý tốt lại uổng phí làm tiểu nhân.
“Em, em cứ tưởng…”
Đồng Hiên Tuấn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của cô, nhất thời quên cả tức giận, thở dài nói: “Anh cả tự vẫn, trách nhiệm là ở tôi. Trước giờ anh ấy không ai sánh kịp, đại thế vừa qua liền tâm như tro tàn. Tính ra cũng là tôi bức tử anh ấy.”
Tô Cảnh Cảnh thấy mắt anh ảm đạm liền biết anh đang tự trách. Cô đặt tay lên vai anh, ôn hòa nói: “Người đã đi rồi, anh đừng tự trách. Có lẽ kéo dài hơi tàn không phải là mong muốn của anh ấy, như vậy cũng thành toàn cho khí khái của anh.”
“Đã sớm biết anh ấy là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tính ra thì tôi không bằng anh ấy.”
Hiếm khi thấy Đồng Hiên Tuấn tự cảm thán không sánh bằng làm Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên vô cùng.
Đồng Hiên Tuấn chưa chắc tự phụ nhưng cũng chưa chắc có người để anh nhìn lên. Biết anh thật lòng khâm phục, cô chỉ cười không nói, an tĩnh dựa vào ngựa anh, nghe tiếng tim đập vang lên từng hồi.
Đồng Hiên Tuấn nhìn những đám mây biến ảo không ngừng ngoài cửa sổ, lúc này trong thành sắp nổi lên mưa gió, tuy ngoài mặt duy trì hòa bình nhưng bên trong lại không biết được.
Hiện giờ anh cả vừa đi, cha bệnh nặng. Đại quyền quân Nghiêu rơi vào tay anh, chỉ có điều mấy ông già trong Nội Các kia tự cho là đúng tất nhiên sẽ không tươi cười hớn hở với anh. Nếu anh thật sự muốn nắm đại quyền thì phải giải quyết họ cho xong.
Vào đêm tại biệt thư Phượng Tê.
Đồng Hiên Tuấn chắp tay đứng trước cửa sổ, Quách Chử đống ngồi trên ghế salon khoan thai hút thủy yên*. Khói thuốc tràn ngập căn phòng che giấu Đồng Hiên Tuấn bên trong.
*Thủy yên (水烟): Đây là một loại thuốc lá có nguồn gốc từ Trung Đông, sử dụng cây thuốc lá và mật ong hoặc nước trái cây làm ra, dùng ống thuốc lào để hút. Căn cứ vào văn kiện các bộ phận liên quan ở đời Vệ thì thủy yên tương tự thuốc lá. (có ảnh)
Đồng Hiên Tuấn liếc Quách Chử đống, nhíu mày không vui.
Quách Chử đống thong thả nói: “Hiện giờ đại quyền của Tam thiếu chỉ thiếu một bước, sao Tam thiếu không tiếp tục khí thế bừng bừng, đoạt lấy đại quyền?”
Đồng Hiên Tuấn nói: “Chẳng lẽ Quách tiên sinh hi vọng tôi thay thế Tổng thống Tô?”
“Dựa vào thực lực hiện nay của Tam thiếu, cướp lấy chưa hẳn là không thể.”
“Chính biến lần này nếu không phải có Tổng thống Tô âm thầm trợ giúp, chưa chắc sẽ thuận lợi như thế. Chẳng lẽ Quách tiên sinh muốn tôi làm tiểu nhân nuốt lời?”
Quách Chử Đống hít một hơi thuốc, trong sương khói dằng dặc đáp: “Nếu Đại Tổng thống thích hợp làm vị trí này thì Tam thiếu chính là tiểu nhân. Nhưng Đại Tổng thống lại không, vậy thì Tam thiếu cướp lấy chính là thuận theo ý trời!”
Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, không thấy rõ vẻ mặt. Lúc này giành lấy quả là kế hay, nhưng…
“Lòng Tam thiếu không chuyên tâm thì khó mà thành nghiệp lớn. Chẳng lẽ Tam thiếu sẵn lòng tạm bợ với một góc Bắc Địa. Núi non tươi đẹp đều bày trước mắt, Tam thiếu lại không ôm chí lớn như thế, chẳng phải người khác cười đến rụng răng ư!”
Quách Chử Đống nói đúng nhưng Đồng Hiên Tuấn vẫn do dự không nhất quyết.
Quách Chử Đống nhìn anh một cái, tiếp: “Nếu Tam thiếu chỉ mong ước cầu an trong một khoảnh trời, Chử Đống không có lời gì để nói, đành phải từ đây thoái ẩn rừng núi, không màng thế sự.”
Hay cho chiêu lấy lui làm tiến. Quách Chử Đống dứt lời liền xoay người muốn đi, khói mùi lượn lờ vây quanh, tuy dáng dấp ông nhỏ gầy nhưng lại mang theo vẻ quyết tuyệt.
Đồng Hiên Tuấn cau mày, nhất thời không biết nên giữ lại như nào.
Quách Chử Đống quả thực là một nhân tài, nếu không phải ông ta thì sao nah có thể nhanh chóng nắm đjai quyền? Suy đi ngẫm lại, ngay lúc tay Quách Chử Đống chạm đến tay cầm của cánh cửa, rốt cục Đồng Hiên Tuấn hỏi một câu: “Quách tiên sinh có diệu kế gì?”
Trên khuôn mặt gầy gò của Quách Chử Đống hiện ý cười đắc ý, trong đôi mắt khôn ngoan tràn đầy vui vẻ.