Chuyện Đau Đầu Của Bạch Liên Hoa Tiên Sinh

Chương 4



Đêm tháng sáu cũng không rét lạnh, chỉ có điều gió mát theo sông cứ từng đợt từng đợt thổi từng cơn vào thật sự là làm cho người ta buồn ngủ.

Yêu Nghiệt  ngáp một cái, nghĩ mãi không ra rốt cuộc mình làm sai chỗ nào. Ăn cơm, hóng gió, tản bộ,... Kế tiếp rõ ràng phải là tình tiết lăn phòng! Hai người kia tại sao lại có thể một đường tản bộ, một đường bắt đầu nhìn trăng mà suy nghĩ nhân sinh vậy?

Cậu thở dài, đem chuyện xảy ra trong hôm nay tỉ mỉ cẩn thận sắp xếp lại một lần.

Đầu tiên, ở trong tiệm kính gặp một vị khách có chút gian manh, chỉ dùng một ánh mắt liền quyến rũ thành công. Nói thật lúc Yêu Nghiệt  quyến rũ khách hàng cũng không nghĩ đến sẽ bị Bạch Liên Hoa  phát hiện. Trong đầu cậu thầm nghĩ, dù sao cũng là tự mình dâng đến cửa, không ăn thiệt là uổng, nhìn người đàn ông này kiếm bảy tám ngàn hẳn là không có vấn đề gì.

Chỉ là lúc Bạch Liên Hoa  đẩy cửa ra sự việc trong nháy mắt liền thay đổi.

Thật ra Yêu Nghiệt  nghe được tiếng đập cửa. Lúc này chỉ có cậu với Bạch Liên Hoa  là hai chuyên viên đo mắt duy nhất còn đang bận, những người còn lại đều đi ăn cơm chiều, cho nên người gõ cửa tám phần là Bạch Liên Hoa. Đến lúc này, cậu không biết tránh thế nào, cũng không muốn tránh.

Cho anh bạch liên hoa này!

Nhìn thấy màn trình diễn này, để xem anh còn tiếp tục làm bạch liên hoa được không!

Yêu Nghiệt  vì muốn kích thích Bạch Liên Hoa  nên bắt đầu đối với khách hàng gặm cắn thật cẩn thận, so với cắn cổ gà còn cẩn thận hơn. Bất ngờ là, Bạch Liên Hoa chỉ bình tĩnh cầm đồ vật này nọ rồi ra ngoài.

Không phải chạy trối chết, mà còn nói cậu, “hành động mau một chút”?!

Fuck, chỉ số đạo đức giả của người đàn ông này sao mà cao quá vậy?

Không đạt được kết quả mong muốn, Yêu Nghiệt  nhất thời không còn hứng thú quyến rũ người khách nọ. Nói hai ba câu lừa gạt liền lừa được người nọ mua một bộ mắt kính bảy ngàn, cậu tiếp tục tiến hành kế hoạch trăm năm tiềm ra điểm yếu của Bạch Liên Hoa.

Cũng không hẳn là không có hiệu quả. Ít nhất lúc này Bạch Liên Hoa  dối trá nọ đã bắt đầu chú ý không cho cậu có cơ hội tiếp xúc khách nam!

Bị Bạch Liên Hoa  cản trở, trơ mắt nhìn Bạch Liên Hoa  liếc mắt đưa tình (?) với một vị khách hàng trung niên (?), Yêu Nghiệt  đột nhiên hiểu được lý do cậu chán ghét Bạch Liên Hoa .

Mục tiêu săn bắn của bọn họ giống nhau!

Bị Yêu Nghiệt hoặc Bạch Liên Hoahấp dẫn đại đa số là đàn ông, chỉ có một điểm khác biệt, đàn ông coi trọng Yêu Nghiệt phân nửa là muốn cùng người nọ lên giường, trong khi đàn ông coi trọng Bạch Liên Hoađại đa số là muốn nâng niu trân trọng người ta.

Trên đời này còn có chuyện gì bất công hơn được nữa?

Yêu Nghiệt  bỗng cảm thấy bản thân càng ngày càng ghét Bạch Liên Hoa. Cho nên khi nhìn thấy Bạch Liên Hoa  ngồi trên chiếc xe thực biến thái của ngụy Tinh Anh, trong lòng cậu liền cảm thấy thích thú, như chó đói gặp được xương như mèo khô gặp được cá nhỏ. Yêu Nghiệt  hai chân thoăn thoát ngồi lên ghế trước của taxi, cos thành một tên biến thái cuồng theo dõi, làm cho tài xế taxi sợ đến mức không muốn lấy tiền của cậu.

Đương nhiên, về điểm này Yêu Nghiệt  hoàn toàn không để tâm, tối thiểu thì đêm nay cậu đã đem toàn bộ thể xác và tinh thần dùng để tập trung vào sự nghiệp vạch trần Bạch Liên Hoa, căn bản không có thời gian để ý số tiền nhỏ kia.

Từ khách sạn đi ra, vòng vài vòng ở khu phố trung tâm, lại xuống xe bắt đầu tản bộ, Bạch Liên Hoa lúc đi là mười hai giờ khuya, hiện tại thời gian là... Yêu Nghiệt  nhìn thoáng qua đồng hồ... Hai giờ sáng.

Fuck! Hai người kia rốt cuộc có bao nhiêu là lời muốn nói vậy, lề mề tới bây giờ? Thành thành thật thật đi thuê phòng không tốt hơn sao? Cái đồ biến thái, so với Bạch Liên Hoa càng biến thái! Nhiêu đó thời gian đủ để cột, để đổ sáp, để chơi SM, để yêu đương đầy đủ có biết không?!!

Làm cho Yêu Nghiệt  đau khổ hơn nữa chính là, cách cậu mười bước phía trước là hai người tốt xấu cũng có thể trò chuyện cùng nhau, còn cậu thì một mình  ngốc chờ trên băng ghế dài, thật là... thật sự là...

Rất buồn ngủ... ZzZzzZ

“Yêu... ”

“Hửm?”

“Yêu Nghiệt?”

“Hửm.... Gì?”

Yêu Nghiệt  mở trừng mắt, sao tự dưng mình lại mơ thấy Bạch Liên Hoa  vậy?

“Cậu sao lại ngủ ở đây?”

Trong mơ Bạch Liên Hoa  vẫn là cái bộ dáng khiến người chán ghét!

“Cậu tỉnh xem nào! Yêu Nghiệt, ngủ ở chỗ này sẽ bị cảm đó.”

“Thật phiền, nếu không tại vì anh, tôi tại sao phải ngủ ở đấy chứ?”

“Vì tôi?”

“Nói nhảm.... Nếu không bởi vì anh ở cùng tên biến thái kia, một tên đã lập gia đình còn ra đường yêu đương làm loạn, chưa kể còn thích chụp hình đối phương lúc lên giường nữa, tôi làm gì phải chạy ra đây ngủ? Tránh ra, tôi mệt lắm, hôm qua không ngủ đủ. ZzZzzZz”

Bạch Liên Hoa  nhíu nhíu mày. Anh tìm nửa ngày cũng không tìm ra được cái gì có thể đắp cho Yêu Nghiệt, đành phải quay đầu nói với Tinh Anh: “Áo khoác của anh có thể cho tôi mượn dùng một chút được không?”

Tinh Anh  vì có hẹn với Bạch Liên Hoa, đêm nay cố ý mặc đồ vest thật bảnh đến. Lúc này y đối với đủ loại thông tin Yêu Nghiệt  lộ ra còn chưa kịp hồi phục tinh thần, vừa nghe Bạch Liên Hoa nói chuyện lập tức lấy cái áo khoác đang vắt trên cánh tay giao ra.

Bạch Liên Hoa  thật cẩn thận dùng áo vest đắp cho Yêu Nghiệt. Anh cảm thấy bộ dạng Yêu Nghiệt  ngủ thật là đáng yêu, bình thường biểu tình đàng hoàng không bao giờ nhìn thấy, lúc này lại hé ra một chút vẻ đơn thuần, có lẽ là nằm không thoải mái, cho dù đang ngủ cũng thường thường động đến động đi.

Như vầy không được, vẫn phải nhanh mà đưa cậu ta về nhà thôi!

Bạch Liên Hoa  quyết định, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Tinh Anh: “Cậu ấy nói có thật không? Anh đã kết hôn rồi?”

Tinh Anh  xấu hổ, gật gật đầu: “Tôi cùng cô ấy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô ấy biết tôi là... là... ”

Bạch Liên Hoa  lại hỏi tiếp: “Anh đã có rất nhiều người yêu? Lại còn phải chụp hình nữa?”

Tinh Anh  vội vàng xua tay: “Không phải, không phải tôi. Là vợ của tôi, cô ấy đồng ý cho tôi ở bên ngoài lung tung, nhưng phải mang hình về cho cổ xem. Tôi thật sự không có hứng thú ở phương diện này! Tôi cũng ghét  việc này!”

Bạch Liên Hoa  thở dài: “Vậy anh ban đầu cũng chuẩn bị làm thế với tôi?”

Tinh Anh  cuống quít, lớn tiếng phủ nhận: “Không không không, làm sao có thể? Tôi đối với anh là thật lòng! Từ khi gặp anh, tôi mới phát hiện tôi trong quá khứ biến thái biết bao nhiêu. Bạch Liên Hoa, anh hãy nghe tôi nói, tôi đã suy nghĩ đến việc ly hôn với vợ, tôi muốn quang minh chính đại đến với anh. Thật đấy, anh phải tin tôi! Tôi biết tôi không xứng, nhưng tôi không buông tay được! Cầu xin anh, muốn tôi thế nào cũng được, tôi sẽ sửa, nhất định sẽ sửa!”

“Ưm?” Cái lỗ tai của Yêu Nghiệt  bỗng nhiên bị tuyên ngôn bùng nổ đánh thức.

“Xuỵt — —Nhỏ giọng thôi!” Bạch Liên Hoa  nhíu nhíu mày, sau đó biểu tình khôi phục dịu dàng. “Tôi tin tưởng lời của anh.” Bạch Liên Hoa  vỗ nhẹ nhẹ bả vai của Tinh Anh.

“Ô oa.....Anh phải tin tưởng tôi... tôi thật sự hối cải muốn thay đổi... ”

Yêu Nghiệt  xoa xoa mắt. Có chuyện gì đây? Sao tự dưng tên biến thái này lại đột nhiên khóc như vầy?

“Tôi tin tưởng anh, nhưng tôi cũng sẽ không đến với anh.” Bạch Liên Hoa  dừng một chút rồi lại nói. “Bởi vì tôi không thích anh. Chúng ta đã tiếp xúc vài lần, thật có lỗi, anh không phải là người tôi muốn tìm. Nhưng mà chỉ cần anh khẳng định sửa sai, sớm muộn gì cũng gặp được người thích hợp của anh. Về phần ly hôn, cho dù là vợ của anh có vấn đề, nhưng anh cũng phải có trách nhiệm với cô ấy chứ, đúng không?”

“Ô ô.....Chẳng lẽ chúng ta thật sự..... Thật sự không đến với nhau được sao? Tôi rất thích anh, tôi chỉ muốn cùng anh bên nhau.”

“Tình yêu là chuyện của hai người. Đừng khóc, tôi biết Tinh Anh  là một người kiên cường dũng cảm, cho dù dù việc giải phẫu khó khăn thế nào, anh cũng sẽ tìm mọi biện pháp vượt qua, chẳng sợ tiếc mấy đêm ở sở. Sửa khuyết điểm tuy rằng rất khó nhưng tôi tin tưởng anh nhất định có thể làm được. Được rồi, tôi phải đưa đồng nghiệp của tôi về nhà, anh cũng nên trở về đi! Cảm xúc không ổn định thì đừng lái xe, nhờ người chở về đi.”

Bạch Liên Hoa  nâng Yêu Nghiệt  dậy, đem áo khoác trả lại cho Tinh Anh, hai người cùng nhau đi đến ven đường. Yêu Nghiệt  hiện tại còn mơ hồ, cậu cảm thấy mình sống hơn hai mươi năm, còn chưa từng gặp qua biến thái khóc cầu sửa lỗi sai.

“Tôi mời cậu ăn cơm!” Lúc đưa Yêu Nghiệt  xuống xe, Bạch Liên Hoa  đột nhiên nói.

“Sao?”

“Hôm nay nếu không phải vì có cậu đi theo, tôi làm sao biết Tinh Anh  là loại người này. Cho nên tôi nghĩ phải mời cậu ăn một bữa, để cảm ơn.’ Bạch Liên Hoa  thành khẩn nói.

Yêu Nghiệt  nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm, tuy rằng mình cũng chẳng có ý tốt nhưng có thể bắt chẹt được Bạch Liên Hoa  một chúc cũng chẳng sao, tạm thời coi như là bồi thường hai lần thất bại trước.

“Được thôi!”

Cậu nở một nụ cười vô cùng Yêu Nghiệt, làm Bạch Liên Hoa  nhìn đến ngẩn ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.