Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường

Chương 5: Chuyện thứ ba: Ấm trà sắt đen



Mở nắp ấm ra nhìn, bên trong là nước lọc trong vắt, chẳng có lấy một lá trà, đậy nắp lại, rót ra lại là hồng trà Kỳ Môn chính tông.

Dao cẩn thận đặt chiếc ấm trà lên giữa bàn, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi tôi đem nước sôi tới. Tôi rót xong nước còn tiện tay định bỏ hồng trà Kỳ Môn vẫn hay uống vào trong ấm, nhưng liền bị Dao ngăn lại.

Anh ta tỏ vẻ bí hiểm, nói sẽ hóa phép cho tôi xem, có thể rót ra hồng trà mà không cần lá trà.

Tôi nhìn chiếc ấm trà bằng sắt đó, đen sì sì, cũ rích, cảm thấy khá là kỳ lạ. Nếu như không cần lá trà, chẳng nhẽ anh chàng này định pha canh sắt cho tôi uống sao?

Tôi bán tín bán nghi, nhìn Dao rót nước sôi vào ấm, đậy nắp lại. Khi rót ra thì đúng là nước hồng trà sóng sánh thật, rót đầy chiếc chén gốm, màu đỏ lóng lánh nổi bật trên nền gốm trắng, càng nhìn càng thấy đẹp.

Có uống được thật không?

Tuy nhìn bề ngoài rất giống hồng trà, nhưng tôi vẫn không dám uống. Đang còn chần chừ thì Thanh Minh đã giơ tay ra lấy một chén, rồi uống một hơi cạn hết.

Thanh Minh uống rồi, anh uống thật rồi!

Nhìn Thanh Minh không một chút do dự uống cạn chén trà kỳ lạ đó, tôi cũng đưa chén trà lên mũi ngửi thử, đúng là mùi thơm của hồng trà. Được rồi, vậy thì tôi cũng uống, uống vào chắc không chết người đâu nhỉ…

Tôi chần chừ nhấp một ngụm, tôi vô cùng kinh ngạc, đúng là hồng trà Kỳ Môn chính tông.

Tôi mở nắp ấm ra nhìn, bên trong là nước lọc trong vắt, chẳng có lấy một lá trà, đậy nắp lại, rót ra lại là hồng trà.

Đây đúng là ấm quỷ! Thực là chiếc ấm quỷ! Dùng cái này để pha trà thì một năm tiết kiệm được bao nhiêu lá trà đó!

Tuy rất phấn khích nhưng tôi vẫn không quên hỏi Dao:

- Chiếc ấm này là thế nào?

- Có thật muốn biết không? Chắc chắn chứ? – Vẻ mặt của Dao rất gợi đòn.

- Rốt cuộc có nói hay không hả… Chàng đẹp trai ơi… – Tôi lại sử dụng đòn tủ.

- Được rồi, xét thấy em rất thành khẩn, bản thiếu gia sẽ gia ân, nói cho em biết.

Nghe nói, ngày xửa ngày xưa, có một người thợ rèn rất tài giỏi, những thứ ông rèn ra vô cùng tinh xảo, danh tiếng vang khắp gần xa. Năm đó người thợ rèn bốn mươi tuổi, vợ ông mất sớm chỉ để lại một đứa con gái, tính cách dịu dàng, dung mạo xinh đẹp đoan trang, ông coi cô con gái như viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay, và đặt tên cho cô con gái yêu quý là Thiết Cơ.

Ngụm hồng trà trong miệng tôi suýt nữa thì phun ra, cái tên này giống với viên minh châu ở chỗ nào cơ chứ?[1]

[1] Thiết là sắt, Cơ là tiếng gọi chỉ người phụ nữ nói chung. Tên gọi của con gái ông thợ rèn thực ra nghĩa chỉ là “sắt”, hoàn toàn tương phản với câu dẫn truyện phía trên. (ND)

Ông thợ rèn vô cùng thương yêu cô con gái độc nhất của mình, ông chưa bao giờ để cho con đến gần lò luyện nguy hiểm. Thời gian trôi qua, cô con gái cũng dần trưởng thành, có lúc cũng giúp ông coi lò. Tính tình cô cẩn thận, chưa từng phạm sai lầm, lâu ngày, người cha cũng yên tâm về Thiết Cơ, thỉnh thoảng cũng dạy cho cô một chút kiến thức về đồ sắt. Cha con nương tựa bên nhau, cuộc sống tuy đơn sơ nhưng thật vui vẻ và hạnh phúc.

Tết Trung thu năm đó, người thợ rèn nhận được lệnh phải đúc đồ và dâng lên cho vương phủ. Vương gia nghe danh của người thợ rèn đã từ lâu, nên lệnh cho ông phải đúc ra một chiếc ấm trà bằng sắt, và chiếc ấm trà đó còn phải quý giá hơn cả ấm ngọc Côn Luân thượng đẳng.

Người thợ rèn buồn bã và lo lắng vô cùng, ấm trà bằng sắt dù tinh xảo đến đâu cũng làm sao bì được với ấm bằng ngọc quý đẽo thành. Nhưng mệnh lệnh của vương gia thì ai dám cưỡng lại. Cho nên người thợ rèn rầu rĩ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm không ngừng làm ấm trà. Tuy rằng chiếc sau tinh xảo hơn chiếc trước, nhưng mãi mà vẫn không thể tạo nên được chiếc ấm quý hơn ấm ngọc.

Thiết Cơ biết tất cả những chuyện ấy, trong lòng cô cũng lo lắng thay cho cha. Một ngày nọ, nhân lúc cha cô đi ra ngoài, cô lén chạy đến bên lò luyện để quan sát, không cẩn thận ngã vào lò, đến khi người cha quay về thì người cô đã cháy thành tro bụi, chỉ còn rơi lại bên lò một chiếc hài thêu.

Người thợ rèn nước mắt như mưa, nhưng nhờ chuyện bất ngờ này mà ông lại đúc ra được một chiếc ấm vô cùng kỳ lạ, chỉ cần rót nước vào ấm, khi rót ra thì nước đó liền biến thành hồng trà, hương thơm ngào ngạt.

Người thợ rèn đã đem chiếc ấm được đổi bằng sinh mạng của con gái dâng lên vương gia, sau đó cũng đâm đầu vào lò tự vẫn, theo con gái xuống suối vàng.

Đó, câu chuyện về chiếc ấm này là như vậy đấy. Dao kể xong lại còn chớp mắt nhìn tôi.

- Hết rồi à? – Tôi hỏi.

- Ừ, hết rồi.

Nói vòng vo một hồi, hóa ra chiếc ấm đổ nước trắng vào, rót ra nước trà, là vì Thiết Cơ đã nhảy vào lò luyện sao? Nếu nói như thế, thì, thì, hồng trà này chẳng phải là…

- Em đoán không sai, hồng trà này chính là máu và nước mắt của Thiết Cơ cô nương đấy…

Dao tiến đến bên tôi, nói với vẻ mặt rất nham hiểm. Tôi đưa tay đẩy khuôn mặt Dao qua một bên. Tôi không tin, tôi thực sự không tin!

Tôi không muốn tin đâu… Nếu đúng là như thế, vậy thì vừa nãy chẳng phải tôi đã uống máu sao…

- Thực ra Thiết Cơ không phải do bất cẩn mà ngã xuống lò đâu, em có muốn biết nguyên nhân vì sao không? Hả?

Dao nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, lại ghé sát vào tai tôi thì thầm hỏi.

Á, nhà anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu!

- Không muốn! – Tôi lập tức từ chối, chắc chắn không phải chuyện gì hay hớm cả.

- Ai da, thật đáng tiếc đấy…

Dao lại đến bên ấm trà, mở nắp ra rồi vẫy vẫy tay với tôi:

- Hồng trà năm mươi năm mới có một lần đấy, đến uống tiếp đi, chút nữa em muốn uống cũng không có nữa đâu.

- Cho em xin, cảm ơn! – Nghe xong câu chuyện đó mà vẫn còn uống tiếp được mới lạ.

- Thế thì thôi vậy.

Dao hơi tiếc rẻ khi phải từ bỏ việc tiếp tục dụ dỗ tôi. Anh ngồi bên cạnh bàn tự rót tự uống một mình. Những ngón tay thon dài của anh cầm chiếc chén trà nhỏ xinh, đầu khẽ nghiêng nghiêng, tư thế vô cùng tao nhã. Đương nhiên, để thấy tao nhã bạn cần lờ đi thứ nước trà vô cùng kỳ dị đang sóng sánh trong tay anh.

Chỉ cần nghĩ tới thứ Dao uống vào là máu, tôi liền cảm thấy ớn lạnh.

Dao nhấp một ngụm hồng trà, phát hiện tôi đang nhìn anh, còn cố ý gửi cho tôi một nụ hôn gió rất đáng ghét. Tôi liền lườm xéo anh một cái để đáp lại.

Kết quả là anh chàng đó chỉ lắc lắc đầu vẻ không hề bận tâm. Tôi nhìn chằm chằm Dao hồi lâu, đột nhiên phát hiện ra hình như có gì là lạ ở đây.

Nhìn kỹ một lát tôi mới phát hiện trên bức tường đằng sau Dao có một cái bóng đen mờ mờ trông rất kỳ quái, nếu nhìn kỹ thì dường như nó hơi giống hình người.

Càng kỳ dị hơn nữa là, cái bóng đó đang cử động!

Chầm chậm, chầm chậm, nó dần dần mở rộng ra bốn phía, sau cùng, nó phình lên, tựa như một quả bóng bay bơm đầy hơi, rồi từ chiếc bóng biến thành một thứ lập thể.

Đó là một người con gái, làn da trắng bệch, xanh xao, mái tóc đen rối bời buông xõa, trên thân hình gầy yếu héo hon khoác một chiếc áo dài có kiểu dáng kỳ quặc. Cô ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt vô cùng, vô cùng u ám, sau đó khóe miệng của cô nhếch một góc nhỏ, trông rất kỳ quặc, khó khăn lắm mới mở miệng được.

- Á á á á á!

- Á á á á á á á á á á!

Bị đôi mắt đen thẳm nhìn chòng chọc, tôi sợ đến mức hét ầm lên. Nhưng chẳng ngờ cô gái đó cũng hét lên theo.

Hơn nữa giọng hét đó còn thê thảm hơn tôi gấp nhiều lần.

- À, là Thiết Cơ.

Dao đặt chén trà trong tay xuống và cười với cô gái kỳ lạ kia. Thanh Minh đang ngồi trong quầy cũng gấp quyển sách trong tay lại, khẽ gật đầu với cô.

- Đã lâu không gặp, Thiết Cơ!

Người con gái này… là Thiết Cơ?

Miệng tôi há hốc ra mà mãi vẫn chưa ngậm lại được, cho đến khi bị Dao vỗ một cái vào đầu mới định thần. Thiết Cơ sau khi được Dao nhường chỗ, khép nép ngồi xuống ghế, thỉnh thoảng liếc tôi một cái, hình như trong lòng cô cảm thấy rất bất an. Dao đẩy tôi đến trước mặt cô, giới thiệu:

- Đây là nhân viên của cửa hàng chúng tôi, Tiểu Hạ. Tiểu Hạ, đây chính là Thiết Cơ mà anh vừa kể với em đó.

- Xin… xin chào.

Tuy có chút mơ hồ, nhưng tôi vẫn hơi cúi người chào cô.

Thiết Cơ cũng luống cuống đứng dậy, hướng về phía tôi khom lưng đáp lễ. Động tác đứng dậy của cô ấy khá mạnh, nên đã vô ý va phải chén trà trên bàn, chiếc chén sứ lăn xuống đất rồi vỡ ra làm mấy mảnh.

Lúc này cô lại càng lo lắng, vội vội vàng vàng quỳ xuống, cuống quýt nhặt những mảnh vỡ. Chăm chú nhìn những động tác của cô, tôi đột nhiên cảm thấy… hơi buồn cười.

Không giống với không khí âm u như lúc mới xuất hiện, những hành vi cử chỉ của cô xem ra giống với một thiếu nữ yếu đuối sợ sệt hơn.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ thì thực ra khuôn mặt cô không hề đáng sợ, đường nét thanh tú, nếu như bỏ qua sắc mặt nhợt nhạt và mái tóc rối bời thì trông cô không chỉ không đáng sợ mà còn có thể coi là một mỹ nhân.

Nếu như mặc một bộ quần áo bình thường, thì dù nhìn thế nào đi nữa, trông cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

- Xin lỗi…

Cô cầm những mảnh vỡ của chén trà trong tay, khẽ nói với tôi.

Dáng vẻ của cô trông hơi bối rối, thậm chí còn có vẻ đáng thương.

Tôi vừa mới định đáp lại thì Thanh Minh đã cất lời.

- Không sao đâu.

Anh đã bước qua đây từ lúc nào, tôi hoàn toàn không để ý. Ngây người ra một lúc, tôi mới bừng tỉnh và chạy đi kiếm thùng rác đem tới.

- Để tôi quét dọn là xong mà.

Sau khi tôi quét dọn sạch sẽ, Thiết Cơ mới chịu ngồi xuống ghế, nhưng vẫn giữ dáng vẻ sợ sệt đáng thương ấy. Dao và Thanh Minh lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói gì.

Không khí im lặng ấy có chút kỳ quái, tôi cũng ngồi xuống một chiếc ghế, đợi một lúc, đúng lúc tôi muốn nói điều gì đó thì Dao ngồi bên cạnh đã nói trước:

- Năm nay vẫn phải đợi sao?

- Ừ.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Cơ, chỉ thấy đôi tay đang đặt trên đầu gối của cô bất giác đan chặt vào nhau. Thanh Minh lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời nào.

Dao cũng ngừng cười, chỉ nhấp từng ngụm, từng ngụm trà.

- Phải đợi… cái gì?

Tôi không nén được bèn hỏi.

Thiết Cơ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

- Đợi người có thể đưa tôi rời khỏi chiếc ấm này.

Ánh mắt của cô hơi mơ màng, dường như mang một kỳ vọng nào đó, tôi bất giác gặng hỏi thêm:

- Người có thể đưa cô rời khỏi chiếc ấm này á?

- Đúng thế, giờ đây tôi không thể rời xa khỏi nó.

Thiết Cơ nở một nụ cười hối lỗi, rồi thuật cho tôi nghe ngọn nguồn câu chuyện.

- Khi tôi bắt đầu có tri giác thì tôi đã sống ở trong chiếc ấm này rồi. Tôi không có nhiều ký ức về quá khứ, cũng không có chút ký ức nào liên quan tới thân phận của tôi, chỉ có một thứ duy nhất liên quan tới quá khứ của tôi, đó chính là ngọn lửa. Lửa lớn che trời phủ đất, chính là hình ảnh cuối cùng trong ký ức của tôi. Tôi nghĩ chắc tôi chết vì lửa, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không rõ. Chính vì nguyên nhân này, tôi không thể đầu thai, chỉ có thể luẩn quẩn trong chiếc ấm này thôi.

Tôi bỗng cảm thấy lòng hơi chua xót, cuộc sống của cô bó hẹp trong chiếc ấm trà bé xíu này đã bao lâu rồi?

- Tôi xin lỗi…

- Không, cô không cần phải xin lỗi.

Đôi mắt Thiết Cơ chớp chớp nhìn tôi. Có lẽ nét mặt tôi có chút thương cảm, khiến cô cảm thấy ngại ngần.

- Có muốn đến thăm thế giới của tôi không? – Cô chỉ vào chiếc ấm trà sắt trên bàn, nói với tôi như vậy.

Tôi lập tức lắc đầu, cho dù thế giới này không tươi đẹp cho lắm, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa muốn chết.

Thiết Cơ không đôi co nhiều, cứ thế kéo tay tôi.

- Đi xem đi, tôi rất muốn cho cô xem.

Tôi nhìn Thanh Minh với ánh mắt cầu cứu, nhưng anh chỉ im lặng nhìn tôi mà không hề phản ứng trước sự hoảng hốt của tôi. Đang lúc lưỡng lự, Dao lại ôm lấy tôi từ phía sau.

- Bản thiếu gia sẽ ngồi đây đợi em, cứ đi chơi đi, không sao đâu.

Dao vừa dứt lời, tôi lập tức cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng.

Trong mơ hồ, tôi bị Thiết Cơ dẫn đi qua một cửa sắt nhỏ hẹp, bốn bề rất nóng, thậm chí còn ngửi thấy mùi hồng trà.

Tôi vốn mắc chứng sợ không gian kín, trong lòng không ngừng oán thán.

Khi dò đoán về nơi mình sắp tới, tôi cảm thấy có lẽ nhắm mắt lại vẫn tốt hơn, chỉ đến khi nghe thấy Thiết Cơ ở bên tôi nói “Tới rồi”, tôi mới không nén được bèn mở mắt ra nhìn.

Cảnh tượng đang hiển hiện trước mắt khác xa so với hình ảnh trong trí tưởng tượng của tôi, nếu không có lời nhắc nhở của Thiết Cơ lúc này đang đứng bên cạnh, thì có lẽ tôi sẽ vẫn cho rằng mình đang đứng trong một bức tranh.

Đồng cỏ mênh mang, một thôn trang nhỏ xinh nằm trong sơn cốc, đình đài lầu gác nằm xen kẽ bên trong, trên cánh đồng vài ba chú trâu, dê thung thăng gặm cỏ.

Giữa sơn cốc thấp thoáng một con đường nhỏ, Thiết Cơ nắm lấy tay tôi, kéo tôi về hướng đó.

- Bây giờ chúng ta chẳng phải đang ở trong ấm trà sao? – Tôi khẽ hỏi cô.

- Giữa động càn khôn lớn, trong ấm ngày tháng dài.

Cô khe khẽ ngâm câu thơ này, rồi không nói gì thêm.

Biết rằng có hỏi nữa cũng chẳng ích gì, tôi liền ngậm miệng, chầm chậm đi theo cô ấy.

Đã bao lâu rồi không đi trên con đường ở vùng ngoại ô như ở đây, gió dịu dàng thổi tới, tầm mắt ngợp một màu xanh mướt mát lành, không gian xung quanh yên tĩnh như thấm tận vào xương cốt, càng đi con người ta càng như rơi vào trạng thái bồng bềnh.

Không nghĩ ngợi gì, không nghe thấy gì, đầu óc trống rỗng, chỉ còn có ý thức duy trì các động tác mà thôi.

Đây là thế giới của Thiết Cơ.

Cảnh sắc bên đường không ngừng thay đổi, chúng tôi hình như cũng đã vào trong thôn trang.

Đây là một thôn trang điển hình của vùng sông nước Giang Nam, đường lát đá xanh, cây cầu nhỏ xinh bắc qua dòng nước chảy, những ngôi nhà tường trắng ngói đen, phía trước đang phơi một tấm vải hoa màu xanh lam, tấm vải có những hình vẽ tinh xảo đang khẽ phất phơ trong cơn gió.

Đi trong con ngõ nhỏ một hồi, Thiết Cơ dừng lại trước một căn nhà.

- Đây hình như là nhà của tôi.

Đẩy cửa bước vào, đầu tiên là chiếc giếng trời nho nhỏ, kế tới là căn phòng với cánh cửa vẫn đang hé mở, không có lấy một bóng người. Tôi đột nhiên nhớ ra, từ lúc chui vào đây, đi hết một quãng đường khá xa nhưng chưa gặp một người nào.

- Cô phát hiện ra rồi chứ, thế giới này không có ai khác – Thiết Cơ chăm chú nhìn tôi, khẽ nói.

- Cô cảm thấy rất cô đơn đúng không?

Tôi vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa hỏi cô.

- Tôi thường nghĩ rằng, có lẽ trước đây tôi biết mình là ai, nhưng thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, chẳng có ai để cùng nhắc đến nên tôi đã dần dần quên mất. Bây giờ tôi vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ này là nhà của tôi, nhưng đến ngày mai, hoặc ngày kia, có lẽ tôi cũng sẽ quên mất. Tiểu Hạ, cô sẽ nhớ tôi chứ?

- Tôi sẽ không quên cô đâu.

Tôi hơi xúc động, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, bàn tay ấy lạnh như băng.

Hạ, Hạ, phải quay về rồi.

Tiếng Thanh Minh vang lên giữa không trung, dường như đang gọi tôi. Tôi đáp lại một tiếng, chạy về phía âm thanh đó, nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lấy, muốn vùng ra cũng không được.

Thiết Cơ mỉm cười nói với tôi:

- Ở lại cùng tôi đi.

- Thôi, tôi nghĩ tôi nên đi rồi.

- Ở lại đi mà.

- Tôi xin lỗi…

- Ở lại đi mà.

Tôi không kịp nói gì liền cảm thấy mình bị một cánh tay khác vội vã lôi đi, sau cơn choáng váng, mở mắt ra, cảnh vật trước mắt đã trở lại là bên trong cửa hàng.

Đầu tôi đang gối lên cánh tay của Dao, trên người còn đắp một chiếc áo khoác, dường như tôi mới chỉ thiếp đi một chút mà thôi.

Nhưng tôi biết, nếu như không nghe thấy tiếng gọi đó, có lẽ là tôi đã thực sự phải ở lại thế giới trong ấm trà mất rồi.

Chiếc đồng hồ lớn ở góc tường điểm chuông đúng mười hai giờ.

Dao đỡ tôi dậy rồi rót một cốc nước cho tôi, sau khi ngồi yên vị tôi mới phát hiện mình đang đầm đìa mồ hôi lạnh, quần áo đều ướt sũng. Có lẽ vì toát mồ hôi nên tôi cảm thấy trong người không khỏe, muốn chạy ra cạnh cửa hít thở chút không khí trong lành. Gạt tay Dao ra, tôi vừa chạy ra cửa thì một cơn gió lạnh thổi thốc vào.

Đường phố về đêm đã trở nên vô cùng náo nhiệt, những người bán hàng đi luồn lách trong đám đông, luôn miệng rao không ngớt. Cơ thể tôi vừa nhơm nhớp mồ hôi, giờ được gió hong khô trở nên thấy dễ chịu và sạch sẽ hơn rất nhiều. Tôi đứng tựa vào khung cửa, cảm giác lúc này mình mới lấy lại được tinh thần một chút.

Thế giới này mới là thực.

Thiết Cơ cũng không xuất hiện nữa, có lẽ cô ấy vẫn ở lại trong chiếc ấm trà.

Tôi ngồi trên ghế mây nghỉ ngơi một lúc, dần dần mới thấy hồi lại người, lúc này chợt phát hiện khung cảnh trước mắt chẳng biết từ khi nào đã biến thành cảnh Dao và Thanh Minh đang đối ẩm.

Họ vừa đánh cờ vừa uống trà, nhìn vô cùng hòa hợp.

Thiết Cơ có đúng là đã bất cẩn rơi vào lò nung không?

Tôi biết rằng lúc này có hỏi cũng vô ích, hai người đang đánh cờ rất hào hứng, họ sẽ không trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi.

Tôi cảm thấy hơi chán bèn đến bên tủ quầy của Thanh Minh kiếm sách đọc cho đỡ buồn.

Có mấy cuốn sách để trên mặt quầy, tôi bâng quơ với lấy cuốn sách gần tôi nhất.

Cuốn sách này có trang bìa rất trang nhã, tên là Vị Minh mỹ khí đàm[2]. Thuận tay giở một trang, vừa khéo đúng phần giới thiệu đồ bằng sắt, trong đó có một trang viết riêng về ấm trà bằng sắt. Nó viết rằng ấm trà bằng sắt của Trung Quốc bắt đầu có từ cuối thời Xuân Thu, đạt tới thời kỳ cực thịnh rồi nhanh chóng bị suy tàn chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Tất cả thợ rèn ấm trà sắt chuyển sang rèn ấm trà đồng. Sau này ấm trà sắt được người ta đem đến Nhật Bản, từ đó mới bắt đầu dần dần được nhân rộng trở lại.

[2] Vị Minh mỹ khí đàm: Có thể hiểu là “Lời bàn về những đồ vật đẹp của Vị Minh”. (ND)

Những ấm trà sắt có từ thời cổ ở Trung Quốc còn lưu lại đến ngày nay không nhiều, từ thời kỳ cực thịnh chỉ còn truyền lại một chiếc ấm trà sắt đen được khai quật từ mộ của Ngô Bình Vương. Chiếc ấm đó còn có tranh vẽ minh họa, tạo hình đơn giản, hoa văn trang nhã, ngay cả thân ấm màu đen nhìn cũng đều vô cùng quen thuộc, tôi quay lại liếc nhìn chiếc ấm đang để trên bàn, không sai, giống nhau như đúc. Xem ra chiếc ấm sắt này đúng là có lai lịch không đơn giản.

Tôi vẫn thắc mắc vì sao chỉ trong một đêm mà nghề rèn ấm trà sắt lại suy tàn như vậy? Tuy theo lý mà nói, trong lịch sử, đồ đồng thịnh vượng hơn đồ sắt một chút, nhưng đồ sắt cũng không đến nỗi biến mất nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.