Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 26



Chủ nhật là ngày giỗ của ba Lục Tuệ Mẫn.

Ba Lục Tuệ Mẫn từng là một tài xế taxi, khi cô nàng đang học năm ba cao trung thì qua đời do một vụ tai nạn giao thông.

Nguyên nhân vụ tai nạn giao thông đêm đó là vì một kẻ sâu rượu đi lung tung ngoài đường, ba Lục vì tránh tên sâu rượu bỗng nhiên chạy ra giữa đường, nên dưới tình thế cấp bách ông đành phải xoay tay lái chuyển hướng đâm vào gốc cây ven đường, vị trí điều khiển vừa lúc va chạm với thân cây, dù đã nhanh chóng đưa đi cấp cứu những vẫn không qua khỏi.

Thăm mộ năm nào cũng là Dư Điền Điền đi cùng Lục Tuệ Mẫn.

Nghĩa trang nằm trên một sườn núi ở ngoại thành, khi hai người trèo lên đến nơi thì đã mệt thở hổn hển.

Hôm nay, Lục Tuệ Mẫn im lặng khác thường, Dư Điền Điền mở nắp bình nước khoáng, lúc đưa cho cô nàng còn vỗ vai động viên, “Đừng buồn, ba cậu là người lương thiện, chết cũng sẽ được lên thiên đường.”

Lục Tuệ Mẫn liếc mắt nhìn cô, “Ba mình không tin thiên chúa giáo đâu.”

“Nói không chừng Thượng Đế thấy ông ấy hiền lành như vậy nên đặc cách bỏ qua vấn đề tôn giáo, đưa thẳng ông ấy lên đó thì sao?”

“Ha ha, cậu nói hay nhỉ.”

Lục Tuệ Mẫn lập tức đi về phía ngôi mộ.

Băng qua bãi cỏ xanh mượt, một người từng sống bằng xương bằng thịt nay cũng hóa thành tấm bia to lẳng lặng nằm lại trên mảnh đất này.

Cô nàng đang quỳ đó luyên thuyên nói chuyện với ba cô, Dư Điền Điền muốn cô có chút không gian riêng, nên đành một mình bước ra chỗ mấy bậc thang nhìn xung quanh.

Dư Điền Điền không biết cảm giác ấy là gì, khoa nhi nơi cô đang làm việc cũng không có đứa nhỏ nào vì bệnh nặng mà qua đời, nên cô cũng chưa từng cảm nhận được nỗi đau khi mất đi người thân.

Đối với cô mà nói nghĩa trang chỉ là nơi rất đau thương mà thôi.

Cô nhìn bầu trời xanh, nhìn rừng cây nơi xa, lại nhìn vài người đang đi qua đi lại trong nghĩa trang, cuối cùng cũng nhìn thấy người quen.

Mới đầu cô cũng không nhận ra đó là ai, sau khi suy nghĩ một chút mới nhận ra.

Trần Lộ Dao… Hình như là cô ta? Người tự xưng mình là em gái Trần Thước.

Đứng bên cạnh cô là hai người đàn ông, một người trẻ tuổi là vị hôn phu của cô, người kia có chút lớn tuổi…

Dư Điền Điền nghĩ một chút.

Khuôn mặt ông ta có vài nét rất giống Trần Thước.

Cô đứng tại đó, nhìn thấy bọn họ xa xa đang đem hoa đặt trước mộ bia, rồi đứng trong chốc lát, sau đó liền rời đi.

Quay đầu cô nhìn Lục Tuệ Mẫn, dám chắc cô nàng còn lải nhải với ba mình một lúc lâu nữa nên Dư Điền Điền từ từ đi xuống mấy bậc thang, băng qua con đường bên kia rồi tới trước mộ bia.

Chỉ là vừa liếc mắt nhìn qua.

Kỳ thực chỉ cần liếc mắt một cái thôi, cô có thể nhận ra người phụ nữ trên tấm bia kia là ai.

Bởi vì bà và con trai bà vô cùng giống nhau, đôi mắt kia sáng ngời giống nhau như đúc, lại càng không cần những chi tiết khác trên khuôn mặt.

Thì ra mẹ bác sĩ Trần cũng ở đây…

Dư Điền Điền ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trên tấm bia mộ, sau đó cô đột nhiên nghĩ, nếu hôm nay có người đến thăm mộ bà, nói không chừng hôm nay chính là ngày giỗ của bà ấy phải không?

Theo bản năng cô quay đầu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng Trần Thước đâu.

Lục Tuệ Mẫn đang đứng trên mấy bậc thang gọi cô, thấy cô chạy về liền hỏi: “Cậu sang đó làm gì vậy?”

Dư Điền Điền muốn nói nhưng nghĩ một chút rồi lại lắc đầu.

Ở chỗ cửa lớn nghĩa trang có vài bậc đá thấp, từ những bậc đá này thông ra rất nhiều con đường nhỏ dẫn tới những nơi khác nhau.

Trước khi rời khỏi nghĩa trang, cô đứng trước cửa lớn quay đầu nhìn lại thì thấy xa xa dường như có người đang đứng trước ngôi mộ vừa nãy.

Là anh phải không?

Bọn họ đã bỏ lỡ nhau sao?

Cô muốn nhìn thêm một chút nhưng lại bị Lục Tuệ Mẫn nhanh chóng kéo đi.

“Đi mau lên, ba mình nói gần đây mình gầy quá, phải bổ sung chút thịt mới được.”

“… Nói lúc nào?”

“Vừa nãy đấy, ông ấy nhìn mình với ánh mắt rất lo lắng, bảo mình vừa gầy lại vừa nghèo, tiền lương cũng tốn vào mấy trò game trên mạng rồi nên đành phải nhờ vào cô bạn thân cùng phòng mời khách thôi.”

Dư Điền Điền sờ sờ ví tiền, lấy ra hai tờ tiền đưa cho cô nàng, “Mời khách cũng không thành vấn đề, cậu cầm lấy đi, khoa não thẳng tiến, có bệnh sớm phải trị.”

***

Buổi tối chủ nhật, Dư Điền Điền nhận được tin nhắn của Trần Thước.

“Cô còn nhớ rõ dàn ý trước khi cô viết Báo cáo tổng kết cuối năm không?”

Dư Điền Điền cong khóe miệng, ngả người vào sofa nhắn lại: “Đương nhiên là nhớ, ít nhiều gì cũng do bác sĩ Trần tận tâm chỉ bảo mà!”

Trong mấy phút tiếp theo, cô không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cho đến khi nó sáng lên lần nữa.

Cô nhanh chóng mở tin nhắn.

“Vậy thì tốt, tối nay ăn thêm chút mỡ heo, đừng để đầu óc bị lú.”

Tên Trần Thước này vẫn độc miệng như vậy.

Dư Điền Điền thay đổi tư thế, nằm sấp trên sofa bắt chéo hai chân, suy nghĩ nát óc mấy phút rồi nhắn lại: “Người thông minh như tôi, chút mỡ heo kia sao có thể làm mọi người hiểu được sự chênh lệch giữa tôi và họ rõ ràng thế nào, nhưng để bác sĩ Trần yên tâm, để mọi người xung quanh không cảm thấy tự ti khi đứng bên cạnh tôi, tôi sẽ cố gắng ‘ăn nhiều’ mỡ heo một chút vậy. Ha ha “

Nhắn tin xong, vì cô thấy mình quá thông minh mà cười ha ha, Lục Tuệ Mẫn đang ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên, đôi mắt cá chết nhìn cô chằm chằm.

“Đừng ngốc như vậy nữa mình không có đứa bạn nào ngốc như cậu đâu.”

Dư Điền Điền không thèm phản bác cô nàng bởi vì tin nhắn của Trần Thước lại tới rồi.

Cô bừng bừng phấn chấn mở ra xem.

“Y tá Dư, nếu rảnh mời cô tới khoa ngoại chúng tôi một lần, để tôi có cơ hội giúp cô phẫu thuật mổ lại não, để xem trong đầu cô chứa bao nhiêu chân gà chưa kịp tiêu hóa hết mới khiến cô tự tin thái vào bản thân quá như vậy.”

Cô lại bắt đầu cười vang một trận, cười xong tiếp tục suy nghĩ nát óc xem phải nhắn tin lại với anh thế nào.

Lục Tuệ Mẫn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, cảm thấy từ trên mặt cô có thể kiếm được chút manh mối gì.

Ngày hôm sau là thứ hai.

Tám giờ rưỡi sáng là Đại hội toàn viện, Dư Điền Điền thay xong quần áo thì cùng Lục Tuệ Mẫn tới bệnh viện.

Hai người bọn họ được xếp ngồi ở hàng gần cuối, Lục Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh ngáp lên ngáp xuống, còn cô thì đang cố gắng tìm bóng dáng Trần Thước ở mấy hàng phía trên nhưng không tìm được.

Viện trưởng đã lên sân khấu.

Theo thường lệ, ông phát biểu một vài câu mở màn quen thuộc.

Hàng trước là mấy vị bác sĩ khoa não lại bắt đầu cúi đầu xuống nghịch điện thoại.

Dư Điền Điền có chút buồn bực.

Trong khi cô đang buồn bực tự hỏi vì sao Trần Thước còn chưa tới, tiếng microphone bỗng truyền tới giọng nói của viện trưởng.

“Nửa tháng trước, chúng tôi đã chọn ra một báo cáo tổng kết ưu tú nhất trong các báo cáo, xét thấy năm nay đã bắt đầu công khai tác phẩm của mọi người, vì vậy tôi cũng không ngại có thêm một ngoại lệ nữa…. Xin mời nhân viên đoạt giải lên sân khấu, mong cô có thể trình bày lại tư tưởng chủ đạo khi viết báo cáo và dàn ý để hoàn thành báo cáo cho mọi người cùng học tập.”

Khi vị viện trưởng tóc bạc hòa ái dễ gần nói đến đây, ánh mắt ông đảo qua đám người một vòng, khi nhìn đến chỗ Dư Điền Điền thì hơi ngừng lại trong chốc lát.

Tốt rồi, bây giờ cô không còn thấy buồn bực nữa.

Người làm tốt báo cáo tổng kết Trương Giai Tuệ đương nhiên phải là người lên đài đầu tiên, nhưng cô ta chưa được thông báo trước, lại không chuẩn bị tâm lý lên sân khấu diễn thuyết, cho nên khi được nhắc tới tên thì ngơ ngác ngồi phía dưới.

Viện trưởng nhìn cô ta, giọng nói bình thản gọi tên cô ta lần nữa.

Trương Giai Tuệ chậm chạp không có phản ứng.

Dư Điền Điền biết vì sao cô ta không lên sân khấu.

Bản báo cáo tổng kết kia có rất nhiều nội dung, đó là tất cả những sai lầm và thất bại mà cô đã trải qua trong năm qua. Có lẽ bởi vì nội dung quá nhiều mà các ý lại không sắp xếp cụ thể, nhưng tất cả các ý không rõ ràng là do cô cố ý sắp xếp chúng theo trình tự thời gian mà thôi.

Những mốc thời gian kia cô nhớ rất rõ nhưng đối với Trương Giai Tuệ mà nói đó chẳng qua chỉ là một đống các sự việc lộn xộn.

Không cầm báo cáo, Trương Giai Tuệ tất nhiên không thể nói được gì.

Viện trưởng vẫn dịu dàng đứng trên sân khấu, ánh mắt chậm rãi chuyển đến chỗ Dư Điền Điền, ông cong khóe miệng nhẹ nhàng cười nói: “Vậy tôi đành phải mời người thực sự đoạt giải thưởng báo cáo tổng kết xuất sắc nhất lên sân khấu trình bày với mọi người thôi.”

Cả hội trường ngạc nhiên ồn ào một trận.

Từng chữ từng chữ truyền qua microphone không nặng không nhẹ vang lên năm chữ: “Mời cô ! Y tá Dư.”

Dư Điền Điền chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt mang hàm ý cười kia của viện trưởng, thì cô có chút hoang mang, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Nhưng đó cũng không phải việc gì khó, không phải sao?

Cô mất một tháng.

Trong suốt một tháng ấy, mỗi buổi chiều tan làm cô đều nhốt mình trong phòng trị liệu của khoa, mới đầu là đắm chìm trong những câu mắng mỏ dăn dạy của Trần Thước,mà làm cô quyết tâm quyết chí cố gắng; sau này trong quá trình từ từ cố gắng cô cũng dần dần bớt giận, ngược lại cô nhận ra bản thân mình thiếu sót rất nhiều.

Nếu như cô đủ kiến thức, sao có thể để người ta chọc trúng điểm yếu?

Nếu như anh không khiêu khích, sao cô có thể nhận ra sự thiếu hụt của bản thân mình?

Chuyện này dường như là sự ăn ý vô cùng trùng khớp giữa hai người, cô mơ mơ màng màng bắt đầu cố gắng, sau đó nhờ anh mà cô tìm được mục tiêu của mình.

Mục tiêu đó đã nhắc tới trong báo cáo tổng kết, chỉ gói gọn trong mười lăm chữ:

Làm nghề y cũng giống như làm người vậy, từng bước đều phải cẩn thận.

Dư Điền Điền đứng trên sân khấu, nghe thấy giọng nói của mình truyền qua microphone vang khắp hội trường.

Mười lăm chữ ấy.

Mười lăm con chữ ấy thật mạnh mẽ, vang dội đến mức gần như mỗi ánh mắt đang chăm chú nhìn cô kia, đều giấu trong đó những lời khen khó nói thành lời.

Cô cũng không biết mình làm sao lại lải nhải nói ra nhiều chuyện như vậy, từ chuyện một bác sĩ độc miệng mắng chửi cô đến chuyện cô quyết tâm hăng hái cố gắng, từ chuyện cô tới thư viện kiếm sách chuyên ngành, đến chuyện sau khi trải qua hàng loạt thật vọng lại có thể đứng trên sân khấu này tìm lại hi vọng của mình.

Cô nghe thấy những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong hội trường cũng như tiếng sấm quanh quẩn bên tai vậy.

Cô đang tìm bóng dáng anh trong đám người dưới kia, nhưng không có.

Anh ấy không ở đây.

Cô nói xong vừa định xuống sân khấu, nhưng lại xoay người nhỏ giọng hỏi viện trưởng: “À ừm, xin hỏi viện trưởng, ông có biết bác sĩ Trần giờ đang ở đâu không?”

Viện trưởng nháy mắt mấy cái rồi đáp “Đại hội toàn viện cũng không dám đến, tôi đoán tên tiểu tử kia bây giờ chắc hẳn đang ngồi trong phòng giải phẫu.”

Dư Điền Điền nở nụ cười, chân thành nói với ông: “Cám ơn ông, viện trưởng.”

Sau đó cô liền chạy đi, chạy thật nhanh ra phòng họp, không thể kiềm chế mà chạy ngay đến khoa ngoại ở tầng hai.

Nhưng sau khi đến đó cô lại chần chừ.

Cô ngồi trên ghế băng bên ngoài phòng giải phẫu đắn đo di di chân, lại nghĩ không biết phải nói gì sau khi gặp anh đây.

Anh quả thực đã giúp cô rất nhiều chuyện.

Nhớ tới tin nhắn tối qua, lại nhớ hôm đó viện trưởng cũng không hỏi nhân chứng kia của cô là ai đã tin lời cô, tất nhiên cô không ngốc đến nỗi đoán không ra là vì Trần Thước đã cố gắng nói tốt cho cô trước mặt ông.

Mọi chuyện đều nhờ đại ma vương ác miệng kia!

Ngoài miệng thì độc địa châm chọc cô nhưng bên trong lại ngầm làm mọi chuyện giúp người ta.

Cô cong khóe miệng mỉm cười, trong lòng cảm thấy thực ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.