Từ sau khi hai tay ba Dư bị thương, công việc của Dư Điền Điền mỗi ngày liền trở nên bận rộn hơn hẳn.
Ngoại trừ sáng sớm tám giờ đi làm, buổi tối sáu giờ tan tầm, Dư Điền Điền vừa hết giờ làm liền phải chạy về nhà nấu cơm cho ba mẹ.
Trần Thước không chỉ một lần thấy cô vừa tan làm liền hấp tấp chạy nhanh ra ngoài, rõ ràng dáng người nhỏ như vậy, chân cũng ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, vài giây sau đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Anh có lòng tốt vừa lái xe ra khỏi gara, liền đỗ lại bên cạnh cô, “Sao chạy nhanh như ma đuổi vậy? Vào đi, tôi đưa cô về.”
Dư Điền Điền được sủng mà kinh khoát tay từ chối, “Cám ơn anh bác sĩ Trần, nhưng không tiện đường đâu.”
“Sao lại không tiện đường? Chẳng lẽ cô chuyển nhà rồi?”
“Không phải ba tôi bị gãy xương sao? Mẹ tôi lại không biết nấu cơm, tôi phải qua chợ mua đồ ăn trước, sau đó về nhà nấu cơm cho bọn họ.”
Dư Điền Điền nhìn đồng hồ, “Xong rồi, nếu tôi không mau qua chợ, không chừng sẽ hết rau mất.”
Trần Thước nhàn nhã nhe răng cười, “Khu chợ nhà cô là phụ nữ sao, lại còn mặc váy nữa, mà còn lộ hàng? Mau mau đưa tôi tới đó mở rộng tầm mắt.”
[1] Kiểu chơi chữ của 2 ông bà : chữ 走光 ở câu chị Dư ý là mua hết , còn chữ 走光 anh Trần dùng có nghĩ là lộ hàng như kiểu Việt Nam mình có câu “Con ngựa đá đá con ngựa đá” í đồng âm khác nghĩa .
“…”
Dư Điền Điền rất muốn cười, nhưng cô không có thời gian cười nữa, mau chóng phải tới chợ thôi.
Trần Thước mở cửa ra cho cô, “Đi thôi đi thôi, đã làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên. Thôi thì tôi đưa cô ra chợ coi như đi chơi một vòng vậy.”
“À ừm, vậy tôi cũng không khách sáo nữa!” Dư Điền Điền ngồi vào trong xe, trong lòng cảm động không thôi.
Bác sĩ Trần quả thật là người tốt.
Thời buổi này đàn ông nhiệt tình như vậy thật hiếm thấy!
Cô nhủ thầm dán thêm một mác nhãn cho anh: Lôi Phong sống.
Trần Thước liếc qua thấy trên mũi cô trên trán có chút mồ hôi, ngày mùa đông rất lạnh, mà cô chạy vội vàng như vậy còn ra cả mồ hôi…
“Đây.” Anh đưa một chiếc khăn tay sạch qua cho cô.
Lần này là chiếc khăn màu nâu cà phê.
Dư Điền Điền vừa nhận liền nhe răng cười, “Lại là quà sinh nhật của bạn tặng?”
Trần Thước liếc cô một cái, “Cô cũng không biết xấu hổ à mà nhắc lại.”
Anh cũng không quên cái khăn tay bị vứt hôm trước trên sân thượng, nếu không phải bị cô bôi đống nước mắt tùm la tùm lum trên đó, nó cũng không bi thảm đến mức bị chủ nhân vứt bỏ.
Ô tô xuất phát chạy êm du hướng thẳng đến chợ.
Cơm trưa ăn rất sớm, cũng ăn chẳng được bao nhiêu, hiện tại Dư Điền Điền đói bụng rồi.
Cô lấy trong túi ra một thanh chocolate hạt dẻ, vừa bóc ra liền đưa thẳng vào miệng, ngọt đến mức trái tim cũng nhũn ra.
Trần Thước liếc nhìn thanh chocolate của cô, chợt tỉnh ngộ.
“Đống chocolate trong ngăn kéo phòng tôi là do cô để vào?”
Dư Điền Điền dừng lại một chút.
Xong rồi, cô hoàn toàn quên mất.
Từ từ nuốt nốt đống chocolate vào bụng, cô ra vẻ bình tĩnh gật gật đầu, “Thấy anh luôn bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơn, vừa đúng lúc hôm đó tôi mua rất nhiều chocolate, chỉ thuận tay để vào đó mấy cái thôi.”
Bởi vì có chút khẩn trương, cô lại có tật xấu lải nhải rồi.
“Khi đói bụng, lượng đường máu sẽ giảm xuống, nếu ăn chocolate sẽ làm cho lượng đường trong máu tăng lên, sẽ tạo ra cảm giác no bụng, vì vậy —— “
“Dư Điền Điền.” Trần Thước cắt đứt lời cô.
“Hở?”
“Nghề nghiệp của tôi là gì?”
“… Bác sĩ.”
“Ờ.” Trần Thước liếc cô một cái, “Cô không nói, tôi còn tưởng tôi đang là học sinh trung cơ đấy, còn cần cô dạy những kiến thức y học đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết.”
Dư Điền Điền mặt đỏ lên, ra vẻ có lý nói: “Bác sĩ Trần câu sau của anh như ném đá câu trước ấy. Nếu như đứa trẻ ba tuổi cũng biết kiến thức sinh học thì thân là học sinh trung học sao có thể không biết? Nếu học sinh trung học không biết, làm sao đứa trẻ ba tuổi biết được?”
Trần Thước đau đầu.
Anh bĩu môi, “Tôi không thích ăn chocolate, nó quá ngọt.”
“Vậy anh cho tôi là được.” Dư Điền Điền không vui nói, “Anh cho rằng đống ấy rẻ lắm à? Để đấy tôi sẽ ăn hết một mình, anh có muốn cũng không có mà ăn đâu.”
Trần Thước liếc cô, “Này, giận rồi à?”
“Lã Đồng Tân bị chó cắn lên tục, không giận mới là lạ!” Dư Điền Điền tức giận đáp lại.
Trần Thước nhanh chóng làm bộ muốn quay xe, “Vậy chúng ta nhanh chóng quay lại bệnh viện đi, đầu tiên phải tiêm cho cô một mũi đã, vẫn là sức khỏe quan trọng hơn.”
Dư Điền Điền sửng sốt, “Tiêm cái gì?”
“Vacxin phòng bệnh dại.” Trần Thước cười tủm tỉm, “Không phải cô vừa bị chó cắn sao?”
Ô tô đỗ lại trước cổng chợ, bởi vì người trong chợ đi lại rất đông, lái xe vào đó có chút không tiện.
Dư Điền Điền không còn gì để nói, “Có người vui vẻ tự nhận mình là chó như anh sao?”
Vừa dứt lời, Trần Thước liền bất ngờ kéo nhanh tay của cô tới gần miệng, anh há mồm cắn một cái.
“Á aaa ——” Dư Điền Điền bị dọa giật mình, khi rút tay về thì trên cổ tay đã có thêm hai dấu răng rất rõ.
Kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ là có chút cảm giác hơi tê.
Nhưng nguyên nhân càng làm cho cô giật mình hơn.
Cô sững sờ nhìn Trần Thước, “Anh, anh sao lại cắn tôi?”
“Cô nói tôi là chó nhiều lần lắm rồi, cắn Lã Đồng Tân cũng nhiều, nếu tội danh đã bị cô định đoạt, nếu không cắn cô thật làm sao xứng đáng với cái tội ấy chứ ?”
Trần Thước tít mắt cười xuống xe trước cô, đi được hai bước, anh lại quay đầu nhìn người đang ngồi trong xe nói: “Này, không phải đã muộn rồi sao? Còn không mau ra ngoài?”
Dư Điền Điền định thần lại, tâm trạng hoang mang rối loạn xuống xe.
Cô nhìn Trần Thước khóa xe, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Cúi thấp đầu, cô bần thần nhìn hai hàm răng ngay ngắn in trên cổ tay, trên mặt bỗng nhiên cảm thấy nóng rực.
Anh cắn cô…
Một người sạch sẽ như anh lại rất tự nhiên kéo cổ tay cô mà không chút do dự há mồm cắn một cái.
Càng nghĩ cô càng kích động, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngây ngốc đi phía sau anh, sợ anh sẽ phát hiện ra sự khác thường của mình, cho nên nhanh chóng giấu cổ tay dưới ống tay áo.
Nhưng dù làm thế nào, hai dấu răng kia hình như cũng vẫn in rõ ràng trên cổ tay, cho dù cách một lớp áo, cô vẫn cảm nhận được sự nóng rực ấy.
Vì thế khi Trần Thước thoải mái tự nhiên đi phía trước ngó đông nhìn tây, xem chỗ này một chút xem chỗ kia một chút. Trái lại Dư Điền Điền, trong lòng không yên, giống như người hầu đang đuổi theo phía sau anh
“Thịt ba chỉ này nhìn không tệ lắm, mua chút không? Làm món thịt kho chắc ngon lắm.”
“…”
“Dư Điền Điền?”
“…”
“Dư! Điền! Điền!”
“Ờ hả?”
Dư Điền Điền nhanh chóng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Trần Thước đang nói chuyện với cô, trên mặt càng đỏ hơn.
Trần Thước nghi ngờ nhìn cô, “Cô ngẩn người làm gì vậy? Tôi hỏi cô có muốn mua chút thịt ba chỉ về làm món thịt kho không?”
“Mua, mua mua mua.” Cô gật đầu như giã tỏi.
Sau đó …
“Tỏi tươi! Mau, nhanh mua chút hành hoa tỏi tươi đi, tôi thích nhất thịt xào hành tươi!”
“Được được… Bà chủ, tôi muốn mua một chút hành.”
“A, bên kia có cánh gà! Cô biết làm cánh gà xào chua ngọt không?”
“Biết.”
“Vậy mua một ít đi, về làm cánh gà chua ngọt.”
“Ừm, được… Nhưng không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
“Ngốc, ngọt chút cũng có sao? Cô cho ít đường chút là được?”
“Ừm được, không thành vấn đề.”
“Dư Điền Điền mau lên, mua chút cá đi!”
“Cá gì?”
“Đương nhiên là cá nheo, tôi không thích ăn cá nhiều xương, cá này ít xương nhất.”
“Cá nheo hả… Cá nheo làm món gì? Ngọt chua hay là hấp?”
“Thần kinh, cá nheo đương nhiên phải làm canh cá chua cay rồi!”
“À ừm, được không thành vấn đề.”
[2] Cá nheo: là một họ cá da trơn.
Cho đến khi hai người từ chợ đi ra thì Trần Thước đã xách một đống túi lớn túi nhỏ.
“Đống đồ này là gì vậy, chờ một chút!” Dư Điền Điền lơ mơ phát hiện —— “Không phải tôi phải về nhà nấu cơm cho ba mẹ sao? Mua một đống món anh thích làm gì?”
Trần Thước nói như đúng rồi: “Làm gì là làm gì? Tôi làm tài xế miễn phí cho cô? Nếu đã đưa cô về nhà, cô cũng nên mời tôi ăn một bữa cơm mới đúng? Không đồng ý sao?”
Hả, sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy?
Dư Điền Điền mở to hai mắt, “Không phải là tôi không muốn, nhưng mà —— “
“Nhưng mà cái gì? Cô tự nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?” Trần Thước không kiên nhẫn kéo tay áo lên để lộ chiếc đồng hồ, giơ đến trước mặt cô, “Bảy giờ, đã bảy giờ rồi! Đưa cô về nhà ba mẹ còn muộn hơn. Sao giờ, cô còn nhẫn tâm đuổi tôi về nữa, để tôi lưu lạc đầu đường, bụng đói cũng muốn gọi mẹ rồi?”
Dư Điền Điền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh.
Đã gặp qua mấy kẻ ăn trực, chưa thấy kẻ ăn trực nào xấu hổ như anh.
Đã gặp qua những kẻ xấu hổ, chưa thấy kẻ nào không biết xấu hổ mà nói như đúng rồi như anh.
Nói tóm lại, cô mơ màng liền đưa Trần Thước về nhà.
Ba mẹ đều đã đói bụng, ba cô ngồi trên ghết sofa vẻ mặt nhón chân trông ngóng tinh tinh mắt biểu tình, mẹ cô ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, mẹ Dư ngây ngẩn cả người.
“Hả, đây không phải là…”
“Bác sĩ Trần.” Dư Điền Điền bất đắc dĩ giới thiệu một chút, “Anh ấy lái xe đưa con trở về, trời cũng tối rồi nên con mời anh ấy về nhà ăn cơm luôn.”
Ba Dư nhiệt tình đứng dậy, “A, là Bác sĩ Trần sao! Thật sự làm phiền cháu quá, cháu vừa xem bệnh cho tôi, lại còn đưa Tiểu Ngư về nhà …”
“Không sao.” Trần Thước nhếch miệng cười, “Dù sao cô ấy làm phiền cháu cũng không phải chỉ mấy ngày.”
Dư Điền Điền: “…”
Mẹ Dư lấy một đôi dép trong tủ giầy, vui vẻ cười nói: “Không ngờ bác sĩ Trần lại tốt bụng như vậy, Tiểu Ngư nhà chúng tôi mồm mép sắc xảo, chả giống con gái chút nào, tôi còn đang lo đồng nghiệp ở bệnh viện sẽ không thích nó. Hôm nay thấy quan hệ giữa nó và đồng nghiệp rất thân thiết, tôi cũng rất vui mừng.”
Trần Thước vừa nhanh chóng đi xong đôi dép, vừa vô cùng phấn khích nói: “Cô ấy quả thật không giống con gái lắm, một chút dịu dàng cũng không có. Nhưng mà không sao, cháu là đàn ông, nhường cô ấy một chút cũng được.”
Ba Dư mẹ Dư bắt đầu có ấn tượng tốt với bác sĩ Trần.
Nhìn xem người ta đi!
Nhìn xem, cậu ta không chỉ y thuật giỏi dang, khuôn mặt đẹp trai, ngay cả tính cách cũng rất tốt bụng!
Dư Điền Điền đứng sau lưng Trần Thước, yên lặng ngẩng đầu nhìn cái gáy đen như mực của anh.
Không biết gõ mạnh hai cái lên đó sẽ có cảm giác gì nhỉ.
Ba Dư vội vàng muốn vào nhà lấy lá trà ngon ra chiêu đãi khách nhân, mẹ Dư mau chóng đuổi theo, “Lão Dư, để tôi! Tay ông còn đang bị thương đừng lộn xộn!”
Không có ba mẹ ở đây, Dư Điền Điền không chút nghĩ ngợi cứ theo phản xạ trong đầu, đưa tay gõ mạnh một cái vào gáy Trần Thước.
Sau đó là một tiếng bộp vang lên.
Trần Thước bị đau rít mạnh một cái, anh xoay đầu lại ngạc nhiên nhìn cô, “Dư Điền Điền cô làm gì vậy?”
“Muốn đánh một cái xem có cảm giác gì thôi.” Dư Điền Điền thành thật thú nhận.
“Cô không biết là rất đau sao?” Anh nhe răng trợn mắt, nóng nảy mắng.
Dư Điền Điền trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy rất sướng thôi.”
“Dư Điền Điền cô ——” Trần Thước tức giận muốn ra tay đập lại, ăn miếng trả miếng, để cô nếm thử cảm giác bị đánh vào sau gáy.
Dư Điền Điền nhanh chóng xỏ chân vào dép chạy thật nhanh vào phòng khách, vừa chạy vừa nói rất hùng hồn: “Bác sĩ Trần anh là bác sĩ, tuy rằng tôi không phải phụ nữ cũng không dịu dàng chút nào, nhưng anh cũng phải nhường tôi chứ.”
Trần Thước tức đến nghiến răng.
Dư Điền Điền giỏi lắm, dám lấy lời của anh đáp trả lại anh!
Ba Dư mẹ Dư nhanh chóng đi ra, hai người nhiệt tình mời Trần Thước ngồi xuống uống trà.
Dư Điền Điền chạy biến vào phòng bếp, “Con đi nấu cơm, mọi ngươi cứ từ từ trò chuyện!”
Trần Thước nhìn cô chạy còn nhanh hơn mọi lần, trong lòng biết rõ cô đang sợ anh trả thù đây mà.
Trong lòng vừa giận, khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.
Cô gái ngốc.
Tay anh quả thật có chút ngứa.
Nhưng không phải vì ngứa tay muốn chọc gáy cô, mà là muốn kéo mái tóc đuôi ngựa kia của cô.
Nói tới chuyện này, đã rất nhiều năm qua anh chưa từng kéo tóc đuôi sam của nữ sinh nào, bỗng nhiên anh rất nóng lòng muốn thử làm việc đó.
Dáng người cô nhỏ nhắn đi qua đi lại, tóc đuôi ngựa sau lưng lắc qua lắc lại, khi cô vừa quay đầu lại, đuôi tóc sẽ tung cao hơn.
Anh không yên lòng cầm chén trà mẹ Dư vừa pha, vừa nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải kéo bím tóc của cô một lần…
“Ôi!”
Bỏng chết mất!
Anh luống cuống buông chén trà xuống, chân mày cũng nhíu lại.
Y tá chết tiệt, lại làm náo loạn suy nghĩ của anh!