Chuyện Đôi Ta

Chương 55: Yêu nữ ma giáo (4)



[4] RỜI XA

Người đầu tiên nhận ra Bạch Y Y đã biến mất là Phương Hinh Điềm. Trong nhóm người này nàng ta là người thân với Bạch Y Y nhất, hơn nữa dạo này nàng ta có hứng thú với y thuật nên lại càng thích bám lấy Bạch Y Y để học cách nhận biết một vài loại thảo dược đơn giản. Nàng ta đi gõ cửa phòng Bạch Y Y mà không thấy ai hồi đáp, đẩy cửa ra mới phát hiện người đã biến mất. Nàng ta tìm kiếm khắp nơi một lượt thì bắt đầu sốt ruột, sợ Bạch Y Y lại bị người ta bắt đi, dẫu sao chuyện thế này xảy ra không chỉ một, hai lần rồi.

Cố Thanh Dật hay chuyện thì đi vào phòng của Bạch Y Y. Chỉ nhìn một cái, chàng đã hiểu Bạch Y Y tự rời đi chứ không phải bị ai bắt đi.

Phương Hinh Điềm không hiểu Cố Thanh Dật phán đoán thế nào, bị Trình Ứng Phong mắng là ngốc, nếu Bạch Y Y bị người ta đưa đi thì hẳn là nàng sẽ vùng vẫy, căn phòng sẽ không chỉnh tề thế này, cho dù đối phương có võ công cao cường đến mức có thể im hơi lặng tiếng đưa nàng đi, vậy thì vật tùy thân của nàng sao lại biến mất?

Đáp án chỉ có một, Bạch Y Y tự thu dọn đồ và rời đi rồi.

Phương Hinh Điềm rất lo âu. “Sao nàng ấy lại đi? Một mình nàng ấy có thể đi đâu được?”

Trình Ứng Phong chìa tay. “Cô hỏi ta thì ta hỏi ai?”

Phương Hinh Điềm lải nhải mãi, lo ngay ngáy, nhà họ Bạch đã tàn lụi, Bạch Y Y vốn chẳng có nơi nào để đi, sư phụ nàng cũng chẳng biết đã đi đâu, bây giờ nàng chẳng có một người thân nào, nàng lại không biết võ công, gặp kẻ thấy sắc nổi ý xấu thì làm sao…

Trình Ứng Phong bĩu miệng, lười để ý nàng ta.

Phương Hinh Điềm hết cách, chỉ đành kéo lấy Đới Mộng Tình. “Biểu tỷ, chúng ta đi tìm nàng ấy nhé. Một mình nàng ấy ở bên ngoài thì quá nguy hiểm, nàng lại không biết bảo vệ bản thân, không biết giang hồ hiểm ác, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao…”

Phương Hinh Điềm nói cả buổi cũng không thấy Đới Mộng Tình có phản ứng, nhìn sang phía khác thì không khỏi hơi kinh ngạc. “Cố đại ca? Huynh ấy… đi đâu vậy?”

Trình Ứng Phong cũng đã nhìn thấy, chàng ta không biết trước đó tại sao Cố Thanh Dật bảo chàng ta đến sơn động núi Thanh thành mang thảo dược chàng đã từng uống về, nhưng trực giác mách bảo chàng ta rằng giữa Cố Thanh Dật và Bạch Y Y hẳn là có gì đó. “Đương nhiên là đi tìm Bạch tiểu thư, chẳng lẽ lại giống như ai đó, ngoài miệng thì nói là lo lắng nhưng lại chẳng có hành động gì chắc?”

“Huynh…” Phương Hinh Điềm tức điên người, xoay người không để ý đến Trình Ứng Phong nữa, nàng ta thầm nói với mình, ít nhất ba hôm tới sẽ không nói chuyện với người này nữa. Nàng ta nhìn Đới Mộng Tình. “Sao Cố đại ca lại biết đi đâu để tìm Y Y?”

Đới Mộng Tình nhíu mày, song không lên tiếng.

Phương Hinh Điềm cũng muốn ra ngoài tìm Bạch Y Y, nhưng bị Trình Ứng Phong ngăn cản. Mạnh Dật Thành không ở đây, họ cứ ngoan ngoãn đợi là được, đừng tự nghĩ mình thông minh mà ra ngoài, ngộ nhỡ gặp chuyện gì thì sẽ chỉ khiến mọi người lại phải ra ngoài tìm người. Đương nhiên, hai người họ lại cãi nhau…



Cơ thể Cố Thanh Dật yếu ớt, sắc mặt tai tái, chàng nhẩm tính thời gian và quãng đường nàng đi thì bất giác tăng tốc, thậm chí sau khi ra khỏi cổng thành, chàng chẳng màng đến cơ thể suy yếu mà sử dụng khinh công…

Khi tìm thấy Bạch Y Y ở nghĩa địa nhà họ Bạch, sắc mặt chàng tái mét như tờ giấy, ngay cả việc đi đến trước mặt nàng chàng cũng không làm được.

Bạch Y Y nhận thấy chàng thì hơi hoảng loạn rồi mau chóng xoay người định rời đi, cho đến khi nghe thấy tiếng ho cố nén của chàng. Kiểu ho này không phải bị phong hàn, mà là ho vì cơ thể hao tổn nhiều sức lực trong thời gian ngắn nên phổi bị tổn thương…

Nàng dừng bước chân, chậm chạp quay người, sau đó trông thấy chàng bước từng bước về phía mình. Chàng lúc này giống một người đàn ông bình thường hơn, chứ không phải là người cầm một thanh kiếm đã có sức mạnh hủy diệt trời đất, thế kiếm cũng suy yếu theo sự yếu ớt của cơ thể, phong thái của cả người chàng có sự biến hóa lớn, cho dù nói chàng là một thư sinh yếu đuối khổ cực học hành thì cũng không ai nghi ngờ.

Cố Thanh Dật đứng trước mặt nàng, vươn tay túm lấy cánh tay nàng. Nàng cúi đầu, nhìn cánh tay mình, sau hồi lâu mới đưa tay tách từng ngón tay của chàng ra…

“Trốn chạy không giải quyết được bất cứ vấn đề nào cả.” Giọng chàng bình tĩnh, song mang lại thứ cảm giác khiến người ta chẳng thể nghi ngờ.

Bạch Y Y bình tĩnh nhìn chàng. “Ta biết huynh muốn nói gì, nhưng không cần đâu, thật sự không cần đâu.”

Cố Thanh Dật nhíu mày. “Nếu cô không để tâm thì sao lại rời đi nhân lúc mọi người không chú ý?”

Bạch Y Y cắn môi, dường như lời chàng nói khiến nàng rất khó trả lời, nàng khụt khịt mũi. “Ta… ta rất hối hận, tại sao cứ phải đi hái thuốc cho huynh vào lúc đó chứ, nếu không thì huynh sẽ không đi tìm ta, ta sẽ không sợ trì hoãn thời gian nên cho huynh nuốt thảo dược đó… Ta biết rõ cỏ gai tươi có dược tính rất mạnh, ta biết rõ ràng, song lại tưởng mình có thể xử lý được… Là do bản thân ta không tốt, ta quá tự tin rằng mình biết tuốt…”

Nàng nói mãi rồi mắt cũng hoe đỏ, không biết là tự trách hay là vì thấy ấm ức, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng và trong veo. “Tuy ta rất ít khi tiếp xúc với mọi người, thường sống trong núi sâu, nhưng ta biết, huynh chắc chắn không phải người bình thường, cuộc sống của huynh và cuộc sống của ta quá khác biệt, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này thì chúng ta vốn sẽ không có mối liên quan gì… Ta rời đi là tốt cho huynh, cũng tốt cho bản thân ta, huynh vẫn có thể là huynh của trước đây, ta cũng có thể sống như ngày trước… Huynh… sợ ta bám lấy huynh hả? Hay là huynh định dùng thứ gì xua đuổi ta hoặc là…”

Nàng lùi một bước, như muộn màng nhận ra, chàng đến tìm nàng chưa hẳn là muốn chịu trách nhiệm, mà cũng có thể là uy hiếp hoặc giết người diệt khẩu.

Những người gọi là nhân sĩ chính đạo, khi muốn bảo vệ danh tiếng của bản thân thì còn hung tàn hơn kẻ được gọi là ác ma. Hơn nữa họ còn có cái cớ chính đáng là họ làm thế không chỉ vì bản thân họ mà còn vì gia tộc của họ. Thế nên dù là thủ đoạn độc ác nhường nào thì cũng có thể thuyết phục bản thân họ rằng họ sẽ không áy náy, càng không canh cánh trong lòng.

Cố Thanh Dật như không nhận ra sự thay đổi thái độ của nàng, bình tĩnh nhìn nàng, sau hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là suy nghĩ của cô?”

Bạch Y Y lại lùi một bước nữa, sau đó nhận ra mình đúng là ngốc, nếu chàng thật sự muốn làm gì thì chỉ một chút xíu khoảng cách này nào có tác dụng gì.

Nàng tỏ ra bình tĩnh mà gật đầu.

“Về chuyện này, chúng ta đều là người trong cuộc, cho nên có phải chúng ta cũng nên nghe suy nghĩ của ta không?”

Bạch Y Y ngây ngẩn, lại gật đầu.

Hiếm khi Cố Thanh Dật rất mất tự nhiên, tuy chàng tỏ ra rất bình tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong bàn tay, dù nàng có thái độ gì thì chàng cũng sẽ không mất kiểm soát, nhưng bản thân chàng hiểu lúc này mình căng thẳng và bất an nhường nào, thậm chí còn căng thẳng và lúng túng hơn khi biết tin tổ phụ qua đời. Khi tổ phụ tạ thế, chàng chỉ bị trưởng bối dặn dò hết lần này đến lần khác rằng nhất định phải lấy lại vinh quang của nhà họ Cố, trọng trách trên vai chàng nặng nề hơn, chàng tốn nhiều công sức về mặt kiếm thuật hơn.

Nhưng cảm giác xa lạ và bỡ ngỡ lúc này lại không do chàng làm chủ, bởi vì đây không chỉ là chuyện của riêng mình chàng.

“Xảy ra chuyện như vậy, tuy không phải là chủ ý của ta, nhưng ta thật lòng xin lỗi cô. Ta không muốn tìm bất cứ lý do nào, bởi vì cho dù là ngoài ý muốn thì chuyện cũng đã xảy ra, tức là đã được định trước rồi. Cô có căm ghét ta không?”

Chàng đã lấy đi thứ quan trọng nhất trên người một cô gái, cho dù nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, triều đại này cũng thoáng hơn không ít so với triều đại trước, nhưng việc con gái thất tiết trước khi hết hôn vẫn không thể không dẫn đến những lời nói và hành động cay nghiệt, nữ tử sinh tồn khó khăn hơn nam tử nhiều.

Căm ghét chàng?

Nàng lắc đầu. “Huynh có thể vất vả bôn ba vì nhà họ Bạch vốn không quen biết, cũng có thể ra tay cứu giúp người nhà họ Bạch là ta, vì bảo vệ ta mà trúng kịch độc… Huynh là một người tốt, ta biết, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Vậy cô có ghét ta không?”

Nàng lại một lần nữa lắc đầu, song nói khe khẽ: “Không ghét… Là huynh ghét ta.”

Trái tim Cố Thanh Dật như bị véo nhẹ. Thì ra tuy nàng không nói gì, cũng cố gắng làm giảm sự hiện diện của mình, nhưng nàng cũng biết thái độ của chàng với nàng. Cũng phải, một người rất dễ dàng biết được thái độ của người khác với mình, chỉ cần chịu khó để ý là có thể cảm nhận được.

“Ta không ghét cô.” Chàng nói như thế.

Trực giác của Cố Thanh Dật chàng không thể luôn luôn đúng, dựa vào đâu mà chàng nghi ngờ nàng chỉ vì trực giác mơ hồ đó? Cho nên, chàng bỏ cái gọi là trực giác xuống, lựa chọn tin tưởng một người, cho dù chỉ một lần.



Bạch Y Y vẫn theo Cố Thanh Dật về quán trọ. Trên cả quãng đường, nàng luôn hốt hoảng, cũng suy nghĩ về lời chàng nói. Chàng sẵn lòng bảo vệ nàng, còn nàng cũng có thể làm bất cứ chuyện gì nàng muốn, có điều nếu cưới nàng, tuy chàng có thể làm chủ nhưng cũng phải nói với trưởng bối của chàng…

Chàng nói chàng hiểu trách nhiệm của đàn ông, chuyện đến nước này, chàng sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện mình đã làm, nếu nàng có gì bất mãn thì có thể nói ra.

Nàng không ngờ chàng lại quyết định như vậy, vì chuyện này mà họ bàn chuyện cưới hỏi ư?

Chàng nói nếu chung quy nàng đều phải lấy chồng, vậy thì người đó là chàng có làm sao?

Nàng hoảng hốt, chỉ biết rằng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, bây giờ nàng chỉ có một người thân là sư phụ, hôn nhân đại sự đương nhiên giao cho sư phụ quyết định. Thế là họ đã có một ước định bằng lời, tất cả đợi sư phụ nàng về rồi nói tiếp…



Cố Thanh Dật và Bạch Y Y trở về, người vui nhất không ai khác ngoài Phương Hinh Điềm. Có điều dù nàng ta hỏi Bạch Y Y sao đột ngột biến mất thế nào thì Bạch Y Y đều im lặng lắc đầu, quyết không nhắc đến chuyện này.

Cơ thể Cố Thanh Dật yếu ớt, Bạch Y Y lập tức kê một đơn thuốc, Đới Mộng Tình đích thân cầm đơn thuốc đi bốc thuốc để đun thuốc cho Cố Thanh Dật.

Bạch Y Y thấy không có chuyện của mình thì trở về phòng.

Phương Hinh Điềm vẫn không chịu từ bỏ, muốn hỏi Bạch Y Y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa nhắc đến chuyện này, Bạch Y Y đã như bị câm, Phương Hinh Điềm không hỏi nữa, tiếp tục hỏi Bạch Y Y về một vài dược liệu thông thường. Phương Hinh Điềm muốn nhận biết được một vài loại dược liệu thông thường, để sau này khi bị phong hàn hay những bệnh vặt thì có thể tự xử lý được…

Bạch Y Y trồng loại cỏ an giấc hái trên núi Thanh thành trong chậu hoa, mỗi ngày đều hết lòng chăm sóc. Hôm nay nàng đang tưới nước cho nó thì Cố Thanh Dật đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.

Nét mặt nàng rất bối rối, nhất là mấy hôm nay nàng có ý muốn tránh chàng.

“Ta có thể gọi muội là Y Y được không?”

“Hả… Ừm!” Nàng gật đầu, vẫn thấp thỏm bất an.

Cố Thanh Dật cười. “Sau này dù xảy ra chuyện gì, dù muội đưa ra quyết định thế nào thì hãy cứ bàn bạc với người khác, dù chỉ là một lời thông báo cũng được, đừng giữ chuyện đó ở trong lòng.”

Nàng gật đầu.

Cố Thanh Dật không muốn thấy dáng vẻ sợ sệt của nàng, bèn chuyển qua hỏi nàng về thảo dược mà nàng chăm sóc. “Đây là loại thảo dược muội đốt cho ta hôm đó à?”

“Ừm, đây là cỏ an giấc. Nó hữu dụng lắm, dù là hoa, lá hay thân, thậm chí là rễ của nó đều có thể làm thuốc. Để nó lên đầu giường thì cũng có thể hỗ trợ giấc ngủ, chỉ là ban ngày phải đặt nó ngoài ánh mặt trời thôi…”

“Đúng là rất hữu dụng.”

Cố Thanh Dật và Bạch Y Y trò chuyện bâng quơ, bấy giờ nàng không còn mất tự nhiên nữa, bình tĩnh nói chuyện với chàng như nói chuyện phiếm trong nhà.

Bạch Y Y tiếp tục khuấy thảo dược. “Nó hữu dụng lắm… Ta cũng muốn trở thành một người hữu dụng…”

Cố Thanh Dật toan nói gì đó thì bỗng có một bóng người bay vút qua, cơ thể Cố Thanh Dật hơi cứng đờ, sau khi nhận ra là mùi quen thuộc thì chàng mới yên tâm.

Nhưng Mạnh Dật Thành lại không dừng lại, năm ngón tay phải của chàng ta tạo thành móng vuốt, thoắt cái đến gần Bạch Y Y, tấn công thẳng vào đầu nàng, dưới chiêu này, nàng chắc chắn không còn đường sống sót.

Tay Cố Thanh Dật siết đến nỗi cứng đờ, cơ thể cũng cứng đờ, cho dù chàng phản ứng trong chớp mắt, Mạnh Dật Thành thu hơi thở, đột nhiên thoát ra ngoài, nhưng hễ là cao thủ thì đều có bản năng phòng ngự, đây là đang thăm dò…

Bàn tay Mạnh Dật Thành chạm đến sợi tóc của Bạch Y Y, nhưng nàng vẫn còn đang nói về giá trị sử dụng của cỏ an giấc: “Hoa của nó có mùi thơm dịu nhẹ, mùi hương này có thể an thần đấy! Có vài nơi gọi nó là hoa ngon giấc…”

Mạnh Dật Thành đột ngột thu tay.

Cố Thanh Dật không nhận ra lúc này mình vừa mới thở phào nhẹ nhõm, không biết vì cú ra tay đột ngột vừa rồi của Mạnh Dật Thành hay là bởi nỗi bất an ẩn giấu trong lòng chàng…

Mạnh Dật Thành về đến bên cạnh Cố Thanh Dật. “Hai người đang nói gì đấy?”

Bạch Y Y không ngờ tự dưng có thêm một người, nhìn Mạnh Dật Thành vẻ bất ngờ.

Mạnh Dật Thành cười. “Chẳng lẽ đang nói gì thầm kín không thể cho ta biết hả?”

oOo

Mạnh Dật Thành mang tin tức về, bây giờ ai ai cũng muốn đánh Ngũ Độc môn, các môn phái lớn đều lớn tiếng tố cáo hành vi độc ác của Ngũ Độc môn, tuy những người họ cử đi còn lâu mới có được thanh thế này, nhưng tích tiểu thành đại thì cũng có không ít người truy đuổi dấu vết của Ngũ Độc môn, bây giờ đã có manh mối rồi.

Cơ thể Cố Thanh Dật phục hồi rất nhanh, nhìn từ bên ngoài thì không nhận ra được rằng chàng từng trúng kịch độc, công phu cũng phục hồi đến khoảng tầng thứ sáu, chàng tập hợp tất cả mọi người lại.

Cố Thanh Dật nhìn họ. “Nhà họ Bạch gặp chuyện, vì sợ phía sau liên đới quá nhiều nên mấy gia tộc chúng ta đều cử một người đến trợ giúp. Bây giờ chuyện của nhà họ Bạch đã rõ ràng, cũng đến lúc chúng ta nên mỗi người một ngả rồi. Khi khác nếu cần giúp đỡ thì lại tụ họp nhé!”

Trình Ứng Phong kinh ngạc nhướng mày.

Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm thì nhìn nhau, không biết Phương Hinh Điềm đã nghĩ đến điều gì. “Chúng ta tách nhau ra thì có thể về nhà, còn Y Y thì sao, nàng ấy phải làm thế nào?”

Cố Thanh Dật bình tĩnh nói: “Nàng ấy đi với ta.”

Phương Hinh Điềm ngộ ra. “Cố đại ca muốn thu xếp cho Y Y đến y quán nhà huynh à? Muội bảo đảm, y thuật của nàng ấy chắc chắn còn giỏi hơn đại phu ở y quán nhà huynh…”

Ngoài Phương Hinh Điềm thì không ai lên tiếng, bởi vì Cố Thanh Dật nói là Bạch Y Y đi cùng chàng, chứ không phải là Bạch Y Y do chàng thu xếp, trong đó có sự khác biệt rất lớn.

Còn Mạnh Dật Thành lại hiểu tình hình. “Thanh Dật, huynh muốn làm gì?”

Cố Thanh Dật im lặng.

Mạnh Dật Thành nhắm mắt lại. “Huynh cảm thấy bọn ta đều là người ham sống sợ chết? Một mình huynh đi xử lý Ngũ Độc môn song lại để bọn ta tránh xa chuyện này. Phải, các môn phái lớn đều quan tâm chuyện này, thậm chí đã có manh mối rồi, tại sao không có một môn phái nào chủ động ra tay? Bởi vì mấy năm trước không phải không có môn phái muốn nâng cao uy danh của mình thông qua Ngũ Độc môn, nhưng họ tổn hại nặng nề, phần lớn đệ tử môn phái đi ra ngoài đều không quay lại, những đệ tử trốn về thì cũng trúng kịch độc…”

“Ta không nghĩ như thế.” Cố Thanh Dật nhìn sang Mạnh Dật Thành. “Chỉ là Ngũ Độc môn có hành tung kỳ lạ, thủ đoạn độc ác, chuyến đi này ắt sẽ có nhiều nguy hiểm, diệt sạch Ngũ Độc môn là quyết định của bản thân ta, ta không muốn mọi người bị liên lụy.”

Mạnh Dật Thành: “Ngũ Độc môn diệt nhà họ Bạch, đây cũng là chuyện của nhà họ Bạch, nếu bọn ta đã đến vì chuyện của nhà họ Bạch thì sao có thể bỏ dở giữa chừng?”

“Đúng đấy. Ta mặc kệ mọi người có đi hay không, dù sao ta cũng không rời đi.” Trình Ứng Phong là người đầu tiên hưởng ứng.

Đới Mộng Tình nhìn Cố Thanh Dật bằng ánh mắt sáng rực. “Muội cũng không rời đi!”

“Muội muốn đi cùng biểu tỷ.”

Cố Thanh Dật thầm biết không thể khuyên được họ nên chỉ đành từ bỏ!

Đêm hôm khuya khoắt, Cố Thanh Dật và Bạch Y Y đứng trong sân của quán trọ. Bạch Y Y ngoan ngoãn nghe lời, Cố Thanh Dật khẽ nói ra sự sắp xếp của chàng. Chuyến này rất nguy hiểm, chàng muốn tạm thời bố trí cho nàng ở lãnh địa của nhà họ Cố, sau khi xử lý ổn thỏa sự tình, chàng sẽ đi đón nàng.

Trăng thanh phủ lên người nàng, khiến nàng có thêm chút cô đơn và hiu quạnh, Cố Thanh Dật thấy nghèn nghẹn trong lòng.

Bạch Y Y cố lấy can đảm. “Huynh bảo ta có suy nghĩ gì thì phải nói ra, chứ không phải là chôn giấu một mình trong lòng, có đúng không?”

“Đúng.”

“Huynh bảo ta rời đi, có phải vì ta vô dụng, không thể giúp đỡ được gì cho huynh? Ta biết ta là kẻ gây liên lụy, luôn mang lại rất nhiều rắc rối cho huynh…”

“Không phải.” Hai tay Cố Thanh Dật nắm lấy vai nàng. “Độc trên người ta là do muội giải, rất nhiều đại phu dày dạn kinh nghiệm cũng không thể làm được, nếu muội như thế mà là vô dụng thì họ là thế nào?”

“Nhưng vì ta mà huynh mới bị thương…”

“Y Y.”

Nàng trợn to mắt nhìn chàng, ánh trăng sáng rực như chiếu vào mắt nàng, tỏa ra ánh sáng rực trời. Cố Thanh Dật nhìn đôi mắt nàng, bất giác xáp lại gần, sợi dây trong lòng đột ngột đứt phựt khiến chàng tìm lại được lý trí, chàng đường đột quá rồi. “Mỗi người đều có thứ mà họ am hiểu, muội am hiểu y thuật, muội rất tài giỏi, cũng rất hữu dụng, đừng tự coi nhẹ mình, hãy tự tin lên.”

“Nhưng huynh không từ chối Đới tiểu thư, cũng không từ chối Phương tiểu thư. Ta biết, bởi vì họ đều có võ công, còn ta thì không… Họ có thể bảo vệ bản thân, còn ta chỉ có thể liên lụy huynh.”

Cố Thanh Dật nghe lòng mình chua xót, chàng bặm môi. Chàng rất hiếm khi thay đổi quyết định của mình, nhưng khoảnh khắc này, dường như chàng chẳng thể kiên trì được. “Muội tin tưởng ta không?”

Nàng gật đầu. “Có.”

“Chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng ta sẽ bảo vệ muội.”

Nàng ngập ngừng một lúc rồi mới hiểu ra điều gì, gật mạnh đầu, nói năng cũng lộn xộn: “Ta sẽ hữu dụng mà… Mọi người nói Ngũ Độc môn am hiểu dùng độc còn gì, ta có thể cung cấp thuốc giải cho bọn huynh… Ta… không phải nói là bọn huynh chắc chắn sẽ bị thương, chỉ là đề phòng ngộ nhỡ thôi… Ta có thể giải độc, ta là đại phu…”

Cố Thanh Dật kiên nhẫn nghe nàng nói hết, không nhịn được mà nhéo mặt nàng. “Ta biết, muội là đại phu, một đại phu rất tài giỏi có thể giải độc.”

Bạch Y Y đỏ mặt, bối rối lườm chàng.

Cố Thanh Dật không nhịn được mà cong khóe miệng. “Quay về nghỉ ngơi thôi!”

Bạch Y Y nhìn chàng, bất chợt nhón gót chân, hôn lên trán chàng. “Đa tạ huynh!”

Cố Thanh Dật còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã trông thấy nàng nhìn dọc ngó ngang như kẻ trộm, có vẻ giờ mới bắt đầu lo sợ không biết có ai trông thấy không…

Cố Thanh Dật lắc đầu, nắm tay nàng. “Ta đưa muội về phòng.”

Bạch Y Y xấu hổ đỏ mặt, quên cả gạt tay chàng ra. Vầng sáng thần thánh dán vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, tựa như trái cây mê hoặc dưới trăng, chua chua ngọt ngọt…

Cố Thanh Dật siết chặt tay nàng hơn, chiếc bóng của họ được chiếu ra trong màn đêm, Cố Thanh Dật có một thứ tâm lý kỳ lạ, rằng trái cây đó bị giấu đi thì chỉ thuộc về riêng mình chàng, có cảm giác tội lỗi khi độc chiếm ăn mảnh song cũng có sự thỏa mãn…

Đới Mộng Tình đang ẩn mình trong bóng đêm, ngón tay như thể sắp bị bản thân nàng xoắn vặn, nàng nhìn về phía Cố Thanh Dật vẻ khó tin, như thể những gì nàng vừa trông thấy chỉ là một hình nộm, hoặc là Cố Thanh Dật đã bị yêu quái nhập xác rồi.

Quen biết Cố Thanh Dật bao nhiêu năm nay, nàng chưa từng thấy chàng gần gũi với một người khác giới với thái độ thân thiết như thế, bao gồm cả mình.

Nàng nhớ đến chuyện chút xíu quan hệ của nàng và Cố Thanh Dật bị người ta nghĩ là đãi ngộ đặc biệt thì chợt thấy chua chát, thì ra chàng có thể làm được nhiều hơn, tiếc rằng trước đây nàng còn tưởng chàng một lòng phấn đấu vì gia tộc, vì theo đuổi kiếm đạo mà giam cầm tình cảm của mình.

Ngày hôm sau, khi cả đám chuẩn bị xuất phát thì mọi người mới nhận ra Cố Thanh Dật định dẫn Bạch Y Y cùng đi tìm người của Ngũ Độc môn. Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, họ đều mặc nhiên chấp nhận là sẽ để Bạch Y Y lại, một là vì sức nàng trói gà không chặt, có thêm nàng thì họ ít nhiều sẽ bó buộc tay chân; hai là chung quy nàng cũng không phải cùng một kiểu người như họ, không thể tùy tiện cho nàng vào nhóm của họ.

Mạnh Dật Thành im lặng, chàng ta cũng không hiểu Cố Thanh Dật đang làm gì, có điều chàng ta tin Cố Thanh Dật làm vậy chắc chắn có mục đích của mình.

Trình Ứng Phong thân là một người đàn ông thì đương nhiên không tiện nói, vừa xoay người thì thấy dáng vẻ hớn hở của Phương Hinh Điềm, được, chẳng lẽ chàng ta còn mong có thể dựa vào người phụ nữ này ư, mình đúng là nghĩ nhiều quá rồi.

Trong sự im lặng kỳ lạ đó, Đới Mộng Tình ra mặt, nàng nhìn Cố Thanh Dật. “Chuyến này hung hiểm, Ngũ Độc môn lại là những kẻ gian xảo hung tàn, tuy chúng ta có thể chăm sóc Bạch tiểu thư đôi chút nhưng dù sao cũng không thể để tâm đến nàng ấy bất cứ lúc nào, nếu Bạch tiểu thư gặp chuyện thì làm sao?”

Cố Thanh Dật bất giác nhìn sang Bạch Y Y, phát hiện nàng lại đang sợ sệt, khuôn mặt toát ra vẻ nản chí khiến lòng chàng thắt lại. “Ta sẽ chăm sóc nàng ấy, mọi người yên tâm. Lần này kẻ mà chúng ta muốn đối phó là Ngũ Độc môn, chúng am hiểu về các loại độc, cho dù chúng ta có cẩn thận hơn nữa thì cũng có thể trúng chiêu, bởi thế bắt buộc phải chuẩn bị sẵn một vài đại phu… Trước đó Bạch tiểu thư đã nghiên cứu độc của Ngũ Độc môn, cũng đã giải độc thành công, dẫn nàng ấy theo thì cũng có thể bảo đảm cho an toàn tính mạng của chúng ta.”

Đới Mộng Tình ủ ê, chàng thật sự nghĩ vậy hay chỉ đang viện cớ thôi?

Phương Hinh Điềm vui vẻ gật đầu. “Đúng đó, Y Y có y thuật cao siêu như thế, dẫn nàng ấy theo, muội cảm thấy tính mạng muội được bảo vệ rồi, loại độc ghê gớm của Âm Nguyệt giáo cũng do Y Y giải còn gì?”

Lúc này Mạnh Dật Thành mới lên tiếng: “Cứ quyết định vậy đi!”

Có điều vấn đề mới lại xuất hiện, đã có manh mối về tung tích của Ngũ Độc môn, họ đương nhiên phải nhanh chóng đến đó, nhưng có Bạch Y Y thì tốc độ của họ ắt bị hạn chế.

Bạch Y Y chủ động đề xuất rằng nàng muốn cưỡi ngựa, Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm đều có thể cưỡi ngựa, nàng cũng có thể.

Cố Thanh Dật không phản đối.

Lúc xuất phát, Cố Thanh Dật cứ thế bế Bạch Y Y lên ngựa, chàng cùng nàng cưỡi một con ngựa. Động tác của chàng quá đỗi tự nhiên, mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì thì hai người họ đã cưỡi ngựa đi rồi, mấy người còn lại chỉ có thể đuổi theo.

Bấy giờ ngay cả người qua loa đại khái như Phương Hinh Điềm cũng đã cảm nhận được điều bất thường. Nàng cẩn thận quan sát Đới Mộng Tình cưỡi ngựa phía trước rồi mới chợt nhận ra dạo này biểu tỷ trầm lặng hơn rất nhiều, ánh mắt nàng lại nán ở chỗ Cố Thanh Dật và Bạch Y Y, là vì họ ư?

Phương Hinh Điềm không ngờ Cố Thanh Dật lại gần gũi với Bạch Y Y như thế, rõ ràng họ chẳng mấy khi tiếp xúc, sao lại đột nhiên thân thiết như thế…

Nàng có thể hiểu được tâm lý của biểu tỷ, cảm xúc của biểu tỷ rất hiếm khi lộ ra ngoài, song tâm tư của biểu tỷ với Cố đại ca thì ngay cả nàng cũng biết. Nàng đã nghe từ lâu rồi, nhà họ Cố và nhà họ Đới có ý định liên hôn, tuy chưa biểu lộ nhưng cả hai bên đều có ý này, nhà họ Đới và nhà họ Cố đều tạo cơ hội cho hai người họ…

Cố Thanh Dật cảm nhận được sự bất an của người trong lòng, chàng khẽ vỗ vai nàng. “Muội khó chịu à?”

“Không.” Lắc đầu. “Muội… có phải muội khiến huynh khó xử rồi không?”

“Không đâu. Ta đã bảo người tìm đại phu đi cùng, muội cũng là đại phu, đến lúc đó còn phải phiền mấy người bọn muội nữa.”

“Ừm. Muội sẽ cố gắng… không để họ cảm thấy huynh đã đưa ra quyết định sai lầm.”

Vẻ u ám trong đôi mắt Cố Thanh Dật tan đi. “Ta mỏi mắt mong chờ muội chinh phục mọi người bằng y thuật như thế nào nhé.”



Bạch Y Y chưa từng cưỡi ngựa, cơ thể không thể chịu được, tuy nàng vẫn một mực gắng gượng nhưng Cố Thanh Dật vẫn dừng lại, bảo mọi người nghỉ ngơi trong thời gian ngắn, ăn chút lương khô, để ngựa cũng ăn chút cỏ uống chút nước.

Sắc mặt Bạch Y Y rất khó coi, nàng uống nước, thấy Phương Hinh Điềm thì bất giác cười nhẹ. Phương Hinh Điềm không đi tới như bình thường, ngược lại cứ thế xoay người cách xa nàng.

Nụ cười của Bạch Y Y cứ thế cứng đờ trên mặt. Cố Thanh Dật trông thấy cảnh tượng ấy thì chợt thấy xót xa, chàng bặm chặt môi, đi về phía nàng.

“Cố đại ca.” Đới Mộng Tình gọi chàng. “Chúng ta có thể trò chuyện được không?”

Cố Thanh Dật im lặng nhìn nàng, gật đầu.

Hai người rời khỏi địa điểm nghỉ ngơi, song không đi quá xa. Cố Thanh Dật đứng chắp tay, Đới Mộng Tình đứng bên cạnh chàng.

“Cố đại ca, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cố Thanh Dật nhìn nàng với vẻ thắc mắc.

Đới Mộng Tình cười rất gượng gạo. “Dạo này huynh trở nên xa lạ lắm.”

“Có lẽ là vì dạo này xảy ra nhiều chuyện đấy! Đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Vậy liên quan đến Bạch tiểu thư thì sao?”

Đới Mộng Tình thấy chàng cuối cùng cũng bị đả động thì lòng càng chua xót.

Cố Thanh Dật im lặng nhìn nàng, bất chợt hiểu ra điều gì. Nét mặt chàng phức tạp, nhưng có vài chuyện quả thực khó nói, chưa hẳn vì muốn bảo vệ mình, mà là chẳng thể nói ra. Nếu chàng đã đưa ra quyết định thì sẽ kiên định với nó.

“Sau khi sư phụ của Y Y quay lại, ta sẽ hỏi cưới muội ấy.”

“Gì cơ?” Đới Mộng Tình khó mà tin nổi.

“Chính là những gì muội nghe thấy đấy, cho nên về muội ấy, bây giờ ta coi muội ấy là vị hôn thê của mình.”



Cố Thanh Dật rời đi lúc nào, Đới Mộng Tình không biết nữa, nàng chỉ biết là khuôn mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.

oOo

Cả nhóm người lên đường, bầu không khí rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều. Đới Mộng Tình một mực im lặng, mọi người đều cảm nhận được điều gì đó, Mạnh Dật Thành không nói gì, Trình Ứng Phong pha trò, Phương Hinh Điềm thì chuyên tâm ở bên cạnh Đới Mộng Tình.

Họ đi ba ngày đường thì mới tụ họp với đệ tử của phái Thần Sơn. Phái Thần Sơn từng suýt bị Ngũ Độc môn tiêu diệt, bây giờ tuy không lớn mạnh bằng trước đây nhưng sau khi biết đồng đạo trong giang hồ muốn tiêu diệt Ngũ Độc môn thì họ tỏ ra tích cực nhất.

Thế là thông qua phái Thần Sơn, họ cũng biết được tình trạng hiện giờ, các môn phái lớn đều cử người đến nhưng đều không muốn xuất hiện. Dù sao họ cũng đều biết, người của Ngũ Độc môn am hiểu dùng độc, có thể lặng lẽ giết người một cách vô hình, không ai muốn nộp mạng, cử người tham gia chuyện này giống như hưởng ứng tình hình, sợ rằng không bày tỏ thái độ thì sẽ bị đồng đạo võ lâm khinh bỉ mà thôi.

Bây giờ mọi người đều ở trong trạng thái không lùi cũng chẳng tiến.

Cố Thanh Dật đến khiến phái Thần Sơn rất kích động. Họ đều tin Cố Thanh Dật chắc chắn có thể giải quyết chuyện này, chàng là người nhà họ Cố, là cháu trai của Cố Mạc Sinh. Cố Mạc Sinh là đại hiệp thực thụ, sau khi lĩnh ngộ Minh Tâm quyết thì hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, trừng phạt cái ác tuyên dương điều thiện, sau khi kiếm đạo đại thành thì trở thành minh chủ võ lâm chẳng thể bàn cãi và còn hy sinh tính mạng mình vì hòa bình võ lâm. Trong thời buổi này, cái gọi là đại hiệp phần nhiều đều chỉ vì hư danh đó mà thôi, có mấy ai thực sự bằng lòng hy sinh bản thân? Bởi thế cái tên Cố Mạc Sinh là mục tiêu mà vô số người phấn đấu, cũng khiến người ta tôn kính khâm phục. Cố Thanh Dật là cháu trai của Cố Mạc Sinh, là người thừa kế thế hệ này của nhà họ Cố, vì thế mọi người đương nhiên coi chàng thành người kế nhiệm của Cố Mạc Sinh.

Đệ tử phái Thần Sơn suýt thì quỳ xuống trước Cố Thanh Dật, họ nhất định muốn loại bổ khối u Ngũ Độc môn này để báo thù rửa hận cho những người chết oan trong phái.

Sau khi Cố Thanh Dật đến, các môn phái lớn cũng không phân tán nữa, họ đều nghe Cố Thanh Dật sai phái, dẫu sao uy danh của nhà họ Cố vẫn sờ sờ ra đó.

Trước tiên Cố Thanh Dật dùng bồ câu đưa thư để thông báo tình hình ở đây cho minh chủ võ lâm đương nhiệm là Lục Tiến An biết, sau đó thu xếp cho đại phu các nơi mau đến đây, cuối cùng chàng đích thân dẫn người đi tìm sào huyệt của Ngũ Độc môn.

Lục Tiến An hồi thư, chuyện này do Cố Thanh Dật tự xử lý, các môn phái lớn cũng bắt đầu lục tục cử nhiều đệ tử đến giúp đỡ hơn…

Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đứng bên ngoài một cánh rừng, trong rừng là nhiều lớp sương mù, cả ngày sương phủ dày đặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào. Họ đứng ở rìa khu rừng, những gì có thể trông thấy được cũng chỉ là cảnh vật ở rìa ngoài chứ không nhìn rõ được chỗ sâu hơn.

Trực giác cho họ biết màn sương này có vấn đề nên họ bảo mọi người đừng manh động.

Vừa rồi người của phái Ngu Sơn châm chọc Cố Thanh Dật ham sống sợ chết uổng cho cái danh người nhà họ Cố, trực tiếp dẫn một nhóm đệ tử trong phái xông vào rừng sương, lúc này họ vẫn chưa trở ra. Những môn phái khác không manh động, nếu đã có người tiên phong thì họ đương nhiên sẽ không ngốc như vậy.

Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành nhìn nhau, mấy người kia vẫn chưa ra, chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi…

Qua một lúc, mấy đệ tử của phái Ngu Sơn sợ chết khiếp chạy ra. “Đại phu đâu? Đại phu đâu rồi… Mau cút đến đây xem cho ông đây…”

Có mấy đệ tử phái Ngu Sơn ra khỏi rừng sương thì chết ngay tại chỗ, có mấy người thì lập tức được mang đến cho đại phu khám, còn phần lớn đệ tử phái Ngu Sơn vẫn chưa ra khỏi rừng sương thì đã đổ gục.

Sương này có độc.

Những đệ tử phái Ngu Sơn gắng gượng còn sống đều không phải là người vào sâu trong rừng sương, họ cảm thấy bất thường nên quay ngược trở lại luôn, còn những ai đi vào sâu trong rừng sương thì chẳng một ai trở về.

Rừng sương này là hàng rào chắn tốt nhất của Ngũ Độc môn, không xuyên qua rừng sương thì không thể đến được hang ổ của Ngũ Độc môn. Nhìn từ xa, màn sương này chỉ là một mảng sương trắng xóa, vốn không biết bên trong là gì, xa bao nhiêu…

Một nhóm người bị ngăn bên ngoài rừng sương, ngay cả bóng dáng người của Ngũ Độc môn còn chưa thấy đâu mà đã có thương vong rồi.

Cho dù Cố Thanh Dật nghiêm khắc nói với mọi người rằng không được tự tiện tiến vào, nhưng vẫn có người tiến vào nhờ bảo vật đặc biệt của mình, rất nhiều người đi vào và chưa đi ra, một vài người đi ra thì đều ở trạng thái phát độc…

Các đại phu đều bận rộn không ngừng, Bạch Y Y cũng đang chữa bệnh cứu người. Dù vậy, mỗi ngày vẫn có người chết.

Ba ngày sau, Cố Thanh Dật phát hiện rừng sương bành trướng ra ngoài, nếu cứ tiếp tục thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ thế nào. Cố Thanh Dật lại gửi bồ câu đưa thư nói rõ tình trạng gay go ở đây, mong rằng có thể tìm được tộc nhân của tộc Lưu Quang đến giải quyết rừng sương này, không thể để nó tiếp tục gây hại…



Rừng sương bành trướng, một vài đệ tử môn phái chưa tiến vào rừng sương cũng đã có hiện tượng trúng độc, xung quanh rừng sương bắt đầu ít có người xuất hiện.

Cố Thanh Dật nhìn rừng sương từ xa, mày nhíu chặt. Tộc nhân của tộc Lưu Quang xuất quỷ nhập thần, mấy năm nay càng không nghe về tung tích của họ trên giang hồ, nếu tộc Lưu Quang cũng đã gặp chuyện thì sẽ là một đại nạn cho võ lâm.

Bạch Y Y đi đến bên cạnh chàng, vươn tay kéo tay chàng, khẽ nói: “Huynh từng nói rồi mà, mỗi người mỗi khác, mỗi người đều có thứ mà mình am hiểu, huynh am hiểu dùng kiếm chứ không phải là hiểu về các loại độc… Huynh không phải thần thánh, không hiểu biết về rất nhiều thứ, cũng không thể xử lý rất nhiều việc, đó là chuyện rất bình thường.”

“Muội đang an ủi ta à?”

Nàng lắc đầu. “Đã lâu lắm rồi huynh không cười.”

Nét mặt Cố Thanh Dật đầy ảm đạm. “Rõ ràng biết là Ngũ Độc môn đang ở trước mắt nhưng ta lại chẳng thể làm gì được.”

Nàng vẫn nắm lấy tay chàng. “Muội muốn thử xem…”

Cố Thanh Dật nhìn nàng vẻ thắc mắc.

“Sư phụ luôn nói muội rất có khiếu, nếu thêm một thời gian nữa thì chắc chắn có thể vượt qua thầy. Nếu có sư phụ ở đây, thầy chắc chắn có thể giải quyết màn sương độc này, muội không muốn khiến sư phụ thất vọng. Cho nên, muội muốn tìm ra cách giải quyết để mọi người có thể thuận lợi đi qua màn sương độc này, tìm được người của Ngũ Độc môn…”

Cố Thanh Dật lật tay lại nắm lấy tay nàng. “Nguy hiểm lắm.”

“Muội biết, muội có chừng mực mà. Huynh phải tin muội.”

Cố Thanh Dật lại không buông tay. “Cách nghiên cứu độc của muội quá nguy hiểm.”

Bạch Y Y sững người, ngại ngùng nói: “Đó là vì số bệnh nhân muội tiếp xúc quá ít… Sau này sẽ không thế nữa. Huynh hãy tin muội, muội rất hữu dụng, muội giỏi lắm đấy.”



Bắt đầu từ hôm đó, Bạch Y Y thường xuất hiện quanh rừng sương, ban ngày xuất hiện ở rừng sương, buổi tối thì làm bạn với vô số dược liệu. Nàng kê ra nhiều phương thuốc giải độc, tuy không có hiệu quả với tất cả những ai trúng độc nhưng quả thực đã trị khỏi cho một số người. Bởi thế, hiện giờ, những đại phu vốn không xem trọng nàng đều thỉnh giáo nàng những vấn đề nan giải về y thuật.

Bạch Y Y một mực quan sát rừng sương, Cố Thanh Dật không ngăn cản được nên dứt khoát để mặc nàng, song hầu như lúc nào chàng cũng để ý đến nàng.

Hôm nay Bạch Y Y lại một lần nữa đến rừng sương, nàng bước từng bước vào trong. Nếu Cố Thanh Dật ở đây thì chàng sẽ không cho nàng vào. Rõ ràng nàng đã có thể giải được thứ độc trúng phải ở quanh đây rồi… Không đi vào, nàng sẽ không biết bên trong màn sương độc là gì…

Bất chợt, phía sau nàng truyền đến âm thanh, nàng tưởng là Cố Thanh Dật nhưng hơi lấy làm thắc mắc, nếu là Cố Thanh Dật thì chàng nhất định sẽ ngăn cản mình đi vào.

Nàng xoay người, trông thấy một người xa lạ thì ngẩn ra. “Sao huynh lại vào đây? Mau ra ngoài đi, sương này có độc…”

“Cô ở đây thì sao ta có thể ra ngoài được?” Người đàn ông nghiêm khắc nhìn nàng, bước từng bước về phía nàng.

Cuối cùng nàng đã phát hiện ra chỗ bất thường. “Huynh… huynh muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì ư? Con tiện nhân như cô, rõ ràng có thể tạo ra thuốc giải nhưng tại sao cô muốn muộn thêm một ngày? Chỉ một ngày thôi, đại ca ta đã chết rồi… Tại sao cô không cố gắng thêm, không sớm tạo ra thuốc giải?” Nét mặt gã đàn ông dữ tợn. “Con tiện nhân như cô lại còn gần gũi với Cố công tử, cô dùng khuôn mặt này để mê hoặc cậu ấy chứ gì? Không đúng, hẳn là cơ thể này…”

Gã đàn ông cười tà ác. “Dù gì cô cũng sắp chết rồi, chi bằng để ta sung sướng… Ha ha ha…”

“Không, đừng…”

Khi gã đàn ông bổ nhào về phía nàng, một đường kiếm xuyên qua người gã từ phía sau, nét mặt Cố Thanh Dật u tối như mực.

Bạch Y Y chịu cú đả kích cực lớn, nàng hét thất thanh rồi ngất đi. Cố Thanh Dật lập tức ôm lấy nàng, chẳng buồn nhìn thi thể trên mặt đất, bế nàng mau chóng rời khỏi rừng sương…

Ra khỏi rừng sương, trở về nơi trú quân, chàng uống thuốc giải độc trước rồi bón cho nàng.

Bạch Y Y không gặp trở ngại lớn, chỉ là bị hoảng sợ mà thôi. Cố Thanh Dật một mực ở bên giường nàng. Khi không thấy nàng, chàng bèn đoán nàng lại lén lút đi vào rừng sương nên vội tới đó. Không thấy bóng dáng nàng, chàng trở nên sốt ruột. Đợi khi nghe thấy giọng nàng, chàng thực sự không thể kiềm chế được lửa giận của mình…

Nếu chàng muộn một bước thì sẽ thế nào? Chàng thực sự chẳng dám tưởng tượng.



Mạnh Dật Thành đi vào, nhìn Bạch Y Y nằm trên giường. “Nàng ta thế nào rồi?”

“Bị hoảng sợ.”

Mạnh Dật Thành gật đầu. Kẻ định quấy rối Bạch Y Y là đệ tử phái Bạch Sơn, anh trai gã mới trúng độc mà chết, các huynh đệ có tình trạng trúng độc tương tự anh trai gã cầm cự thêm một ngày rồi uống loại thuốc mới của Bạch Y Y thì bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt, vì thế gã đó mới trách Bạch Y Y…

Thuốc giải đó có thể cứu mạng người, song lại muộn một ngày.

“Cố Thanh Dật, huynh nghiêm túc hả?”

Cố Thanh Dật nhíu mày. “Huynh biết ta đang làm gì mà.”

Mạnh Dật Thành nhớ tới trạng thái của Đới Mộng Tình bây giờ thì lắc đầu…

Khi Bạch Y Y tỉnh lại thì trông thấy Cố Thanh Dật đứng trước cửa sổ, nàng hét một tiếng, cả người co rúm ở góc giường.

Cố Thanh Dật đờ đẫn một thoáng, rồi chợt ngộ ra điều gì. “Y Y, muội sợ ta à? Bởi vì ta đã giết người?”

Người đang sống sờ sờ cứ thế chết trước mặt nàng, nàng đã trải qua chuyện nhà họ Bạch bị diệt môn, song chỉ trông thấy thi thể của cha nàng, khác với khi thấy chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt…

Sợ chàng? Nàng nhìn chàng vẻ mông lung. “Huynh đã giết người… Hắn chết rồi ư…”

“Ta đã giết người, nhưng ta chỉ giết kẻ xấu.”

“Kẻ xấu, kẻ xấu…” Nàng tự lẩm bẩm. “Vì muội mà huynh mới giết người, là để cứu muội…”

“Hắn là người xấu, hắn đáng chết…”

“Đáng chết?”

Cố Thanh Dật gật đầu với nàng, vươn tay ra, nắm tay nàng vẻ thăm dò. Nàng khẽ kháng cự, song tay vẫn bị chàng nắm chặt.

Cố Thanh Dật kéo nàng vào lòng mình. “Không sao rồi, đã qua cả rồi, ta sẽ không để ai bắt nạt muội nữa.”

Bạch Y Y cắn môi, tựa vào lòng chàng.



Đới Mộng Tình nhìn cảnh đó từ xa thì lần đầu tiên nàng bắt đầu nghi ngờ bản thân, nếu nàng có thể yếu đuối thì có phải cũng có thể nhận được sự thương xót của chàng?

Nàng không có câu trả lời, song trái tim vừa chua vừa chát.



Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Bạch Y Y lại chạy đến rừng sương. Cố Thanh Dật chỉ đành mặc nàng. Sau khi biết tại sao gã đàn ông kia lại làm thế, tuy nàng không có phản ứng gì nhưng lại càng bức ép bản thân hơn. Nếu không phải vì Cố Thanh Dật bắt ép nàng thì nàng có thể không ăn không uống…

Bỗng một ngày, Cố Thanh Dật phát hiện cánh rừng sương này không bành trướng ra ngoài nữa. Tuy không hiểu nguyên nhân nhưng đó cũng là chuyện tốt với họ.

Nửa tháng sau, cuối cùng Bạch Y Y cũng điều chế ra thuốc giải độc cuối cùng, không chỉ vậy, nàng còn nghiên cứu ra cách đi qua màn sương độc kia.

Đúng lúc này, một người xuất hiện ở nơi đóng quân. Sự xuất hiện của người đó khiến tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.

Ông ta là người của tộc Lưu Quang – Lưu Quang Ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.