Chuyện ở trấn Lâm Ngọc được giải quyết sơ bộ, mọi người không chỉ không nhẹ nhõm một chút nào mà còn thấy nặng nề thêm. Một thị trấn tương đối hẻo lánh đã ẩn náu nhiều người của Âm Nguyệt giáo như thế, những đô thị chính khác thì sao, có phải là ẩn nấp càng nhiều giáo chúng của Âm Nguyệt giáo hay không? Mục đích bọn chúng làm thế là gì, không thể thật sự là biểu dương chính nghĩa được, một khi tiếp tục phát triển thì sẽ có càng nhiều người sùng bái chúng, chúng sẽ có được lòng dân nhiều hơn…
Chuyện do chúng gây ra phần lớn theo kiểu tai nạn, hầu đa người bình thường vốn sẽ không nghi ngờ trong đó có vấn đề, dần dà sẽ có càng nhiều cô gái coi chúng thành thiên thần cứu vớt mình, Âm Nguyệt giáo sẽ chỉ lớn mạnh thêm.
Âm Nguyệt giáo lại một lần nữa cho họ một cú đả kích mạnh mẽ.
Cố Thanh Dật giao những chuyện còn lại cho quan phủ xử lý, còn họ thì cấp tốc rời khỏi trấn Lâm Ngọc. Chủ sự nhà họ Cố gửi bồ câu đưa thư cho chàng, báo rằng gia tộc họ Nhâm đã suy vi vô tình có được một thanh kiếm tốt tuyệt thế, nhà họ Nhâm tự biết sẽ không giấu được tin tức này quá lâu, nhà họ cũng không có khả năng giữ thanh kiếm này, nhưng mang ngọc mắc tội, họ không thể thoát khỏi liên quan, vì thế mời mấy gia tộc ra tay trấn giữ.
Sau khi nhận được tin, Cố Thanh Dật lập tức đến nhà họ Nhâm.
Cả nhóm đi không nhanh không chậm, cách hành sự như thế vốn hơi kỳ lạ. Có điều mỗi khi dừng lại, nếu không thấy bóng dáng nhóm của Cố Thanh Dật đâu thì tức là họ đang luyện kiếm, còn Bạch Y Y tiếp tục nghiên cứu dược liệu của nàng, nên không ai dị nghị nữa.
Bạch Y Y thành công điều chế thuốc giải của loại kịch độc mà người của Ngũ Độc môn trúng phải. Sau khi trải qua chuyện ở rừng sương, không ai cảm thấy bất ngờ nữa. Ở phương diện y dược, nàng rõ ràng có khiếu trời sinh, chỉ là thiếu kinh nghiệm chữa trị cho bệnh nhân, cứ tiếp tục như thế trong một khoảng thời gian nhất định thì nàng cũng có thể trở thành thần y làm người đời kinh ngạc.
Sau khi lại điều chế thành công một loại thuốc giải, Bạch Y Y vui vẻ đi tìm Cố Thanh Dật để chia sẻ. Khi nàng tìm được người thì nhận ra mấy người Đới Mộng Tình, Phương Hinh Điềm và Trình Ứng Phong đều có mặt. Cố Thanh Dật đang đấu với Mạnh Dật Thành, hai người đều là nhân tài kiệt xuất ở thế hệ trẻ của mấy gia tộc lớn, khi so thực lực thì khí thế bức người.
Minh Tâm quyết của Cố Thanh Dật đấu với Hàn Băng quyết của Mạnh Dật Thành, thế kiếm tung bay, sấm trời đấu với lửa đất có một tư thái hủy thiên diệt địa.
Tầng thứ sáu Minh Tâm quyết của Cố Thanh Dật rõ ràng đã ổn định, còn Mạnh Dật Thành sử dụng thành thạo Hàn Băng quyết, lá cây bay sượt qua, hóa bụi trong chớp mắt…
Trình Ứng Phong càng nhìn thì sắc mặt càng nặng nề, sau đó lại hơi bất đắc dĩ. “Họ tiến bộ thần tốc vậy luôn.”
Cố Thanh Dật vốn có danh thiên tài, kiếm thuật tiến bộ thần tốc, từng được Cố Mạc Sinh đích thân tiên đoán rằng thành tựu của chàng về mặt kiếm đạo sẽ vượt qua ông. Điều khiến người ta bất ngờ là Mạnh Dật Thành đã lĩnh ngộ được kiếm ý của bản thân, khi đấu với Cố Thanh Dật thì không rơi vào thế hạ phong, thật sự là thực lực tương đương.
Bạch Y Y nhìn không hiểu, chỉ có thể nghe nhận xét của Trình Ứng Phong.
Qua một lúc lâu, Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đồng thời thu tay. Lần cọ xát này, cả hai đều lĩnh ngộ được một vài thứ. Mạnh Dật Thành nhìn Bạch Y Y đi về phía Cố Thanh Dật, không cảm thấy vui vẻ vì sự tiến bộ của bản thân. Bởi vì vẫn chưa đủ. Khi Cố Thanh Dật còn chưa ổn định ở tầng thứ sáu Minh Tâm quyết thì đã có thể sử dụng kiếm thức của tầng thứ bảy, vừa rồi Cố Thanh Dật không sử dụng thức thứ bảy…
“Muội điều chế thành công thuốc giải rồi.” Bạch Y Y hớn hở khoe với Cố Thanh Dật thành tích của mình.
“Ồ… giỏi thật đấy.” Cố Thanh Dật không nhịn được mà cười theo nàng. “Chẳng trách lại không nỡ rời khỏi chỗ dược liệu của muội.”
Bạch Y Y xấu hổ lè lưỡi.
Cố Thanh Dật xoa đầu nàng. “Đói chưa? Đi ăn cơm.”
Bạch Y Y gật đầu, ngoan ngoãn đi theo chàng.
Mọi người cùng ăn cơm, bầu không khí ít nhiều hơi kỳ lạ. Đới Mộng Tình nhìn Bạch Y Y rồi lại nhìn Cố Thanh Dật thì có vài lời không nói ra được nữa, bởi vì Cố Thanh Dật đâu có ngốc, thái độ chàng thể hiện ra đã đủ chứng minh vấn đề rồi, việc gì phải nói những lời khiến mọi người đều khó xử làm gì.
Ăn cơm xong thì lại phải tiếp tục lên đường.
Bạch Y Y vẫn cưỡi chung một ngựa với Cố Thanh Dật. Nàng đã không còn sợ hãi và cứng đờ người khi cưỡi ngựa giống lúc đầu nữa, còn có thể nói chuyện thoải mái với Cố Thanh Dật.
“Muội có chuyện muốn nói.”
Cố Thanh Dật nghe câu nói của nàng thì lập tức nhìn nàng, nhướng mày. “Ừ, nói đi!”
“Chuyện mà Âm Nguyệt giáo làm thật sự đáng căm ghét lắm à? Muội lại cảm thấy chuyện họ làm có thể tha thứ được, họ quả thực đã cứu vớt rất nhiều cô gái vô tội. Những cô gái đó chịu tổn thương trong cuộc sống, dù là quan phủ hay nhà mẹ đẻ đều chẳng thể phân xử cho họ, nếu những việc Âm Nguyệt giáo làm là sai, vậy thì những cô gái đó nên lặng lẽ chịu đựng những tổn thương đó ư?”
Bây giờ Cố Thanh Dật mới nghĩ ra tại sao nàng gò bó và e dè như thế, bởi vì nàng đang bênh Âm Nguyệt giáo. Âm Nguyệt giáo là người xấu mà họ nhận định, nàng cảm thấy mình nói thế này không ổn, nhưng nàng lại rất thắc mắc.
Không biết vì sao, chàng cảm thấy mình đã gần nàng hơn một chút. Bởi vì cuối cùng nàng vẫn bằng lòng nói những điều này với chàng, chia sẻ với chàng, chứ không phải là giữ nó trong lòng vì nó không ổn thỏa.
Cố Thanh Dật thở dài. “Muội có thể nghĩ thế cũng không sai, muội đang nghĩ từ góc độ của những cô gái đáng thương chịu tổn thương. Nhưng mục đích của Âm Nguyệt giáo thật sự là cứu vớt họ ư? Chỉ nghe một lời nói đã định đoạt đàn ông có tội, không điều tra tình hình gia đình cô gái và nguyên do xung đột, cho dù chúng thật sự đã giết một vài kẻ ác thì trong đó bao nhiêu người chỉ mâu thuẫn bình thường? Vả lại những người đàn ông đó thật sự mắc tội đến mức phải trả giá bằng cả tính mạng ư?”
Bạch Y Y ngây ngốc ngẫm nghĩ. “Cho nên họ làm không đủ tốt ư?”
Cố Thanh Dật cười. “Trên thế gian này có rất nhiều đại hiệp, họ cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ quân cư/ờng bạo giúp kẻ yếu hèn, hành y cứu đời… Đó là vì họ có lòng trắc ẩn, tôn trọng sinh mạng. Âm Nguyệt giáo không phải người như thế, cho nên chúng không hề quan tâm đến việc có làm tốt hay không, thay vào đó chúng chỉ để ý tới kết quả.”
“Ồ… Là muội quá thiếu hiểu biết.”
Cố Thanh Dật xoa đầu nàng, không nói gì.
…
Nếu có người biết đường thì sẽ biết tuyến đường họ đi đã chệch khỏi con đường đến nhà họ Nhâm từ lâu rồi. Con đường rõ ràng càng lúc càng vắng người, hội của Cố Thanh Dật đều không có dị nghị về chuyện này. Chỉ có Bạch Y Y sau khi vào trong rừng thì tự thắc mắc – Nhà họ Nhâm này sống hơi xa xôi hẻo lánh.
Trên thực tế, ngày nào Cố Thanh Dật, Mạnh Dật Thành và Trình Ứng Phong cũng canh đêm. Ban ngày Trình Ứng Phong nghe ngóng tin tức, cuối cùng họ xác định được rằng tin tức của nhà họ Nhâm vừa truyền ra ngoài thì quả nhiên đã khuấy lên sóng to gió lớn trong giang hồ, một vài môn phái cũng rục rịch hành động, càng đừng nói đến những tà môn lệch giáo, người của Âm Nguyệt giáo cuối cùng đã để lộ dấu vết, thành phần chủ lực của chúng cũng đã đến nhà họ Nhâm…
Khi lại một lần nữa sống ở nơi rừng rú, Bạch Y Y tựa vào thân cây, bên cạnh nàng là Cố Thanh Dật. Hai người tuy không tựa vào nhau nhưng ở sát nhau, sự thân mật này cũng khiến người ta phải liếc nhìn.
Bạch Y Y kéo tay áo Cố Thanh Dật. “Các huynh trông đều căng thẳng, ở đây có kẻ thù của các huynh ư?”
“Đây chỉ là thói quen khi ra bên ngoài thôi, có người canh đêm thì dù gặp kẻ địch hay dã thú cũng đều có thể phát hiện ra ngay lập tức, giảm thiểu được nguy hiểm.”
Bạch Y Y quan sát xung quanh một lượt. “Chỗ này không giống như có ai khác, đã mấy ngày chưa thấy người nào rồi, có dã thú ư?”
“Chỉ để phòng ngừa thôi. Ngủ đi!”
Bạch Y Y tự nghĩ là mình nói nhỏ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có võ công không thấp, đương nhiên đều nghe thấy lời nàng nói.
Ngày hôm sau, họ tiếp tục lên đường.
Nơi cuối cùng họ dừng lại là dưới chân một ngọn núi. Lúc dừng lại, năm người Cố Thanh Dật ăn ý xuống ngựa, buộc ngựa vào thân cây cho gặm cỏ, sau đó đi vào núi.
Bạch Y Y bám sát sạt Cố Thanh Dật, hơi bất an. “Tại sao…”
“Chúng ta phải nhân tiện lấy vài thứ.”
“Ai lại để đồ ở nơi thế này chứ! Đúng là chẳng hiểu ra làm sao.”
“Ừ, chẳng hiểu ra làm sao thật.”
…
Thế núi hiểm trở, cỏ cây um tùm, vừa nhìn đã thấy vắng vẻ. Họ vừa đi vừa thăm dò, phía trước còn chẳng có đường đi, ngay đến Bạch Y Y cũng đã nhận ra chỗ bất thường. Có điều nhìn thấy khuôn mặt như một lẽ đương nhiên của mấy người kia, Bạch Y Y lại nuốt ngược lời muốn nói vào. Cố Thanh Dật cảm nhận được sự bất an của nàng, khẽ nắm tay nàng. Tuy cử chỉ thân mật đó khiến chàng không thích ứng được, nhưng chàng cũng biết, trong số họ, chỉ riêng chàng có thể khiến nàng an tâm.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng họ cũng dừng bước. Bạch Y Y nhìn họ, dựa sát vào Cố Thanh Dật theo bản năng. Dường như họ định làm chuyện gì đó không thể để ai biết, tim nàng bỗng đập điên cuồng.
Trước mặt họ chính là cỏ cây tươi tốt, không có gì khác với xung quanh. Mạnh Dật Thành đi lên trước, không biết tay khua vào thứ gì, chẳng mấy chốc, cảnh tượng bên trong đã thay đổi. Cỏ cây hoàn toàn biến mất, xuất hiện trước mắt họ là một cầu thang đá, cầu thang đá dường như không phụ thuộc vào môi trường nơi đây, chẳng hề có chút rong rêu hay cỏ dại nào.
“Ngũ hành chi thuật?” Bạch Y Y bất chợt kinh ngạc lên tiếng, nàng thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì ngây ngẩn nói tiếp: “Sư phụ ta từng đề cập với ta.”
Dùng ngũ hành chi thuật che phủ nơi này, dù là người tình cờ đi ngang qua hay đến hẳn đây tìm kiếm thì e là cũng khó mà dừng lại tại đây nhỉ!
Phương Hinh Điềm hiện rất hiếm khi trao đổi với Bạch Y Y nhìn vào nàng. “Y Y, sư phụ cô có phải người của tộc Lưu Quang không?”
Ngay cả Mạnh Dật Thành cũng nhướng mày, song lại cảm thấy có khả năng này. Y thuật của Bạch Y Y cao siêu đến độ khiến họ kinh ngạc, ngay cả tiền bối Ảnh có vẻ cũng kinh ngạc, nếu sự phụ nàng là người của tộc Lưu Quang thì rất dễ giải thích cho chuyện này. Người của tộc Lưu Quang không chỉ nghiên cứu y thuật mà còn tìm hiểu võ công và kỳ môn chi thuật, chỉ là họ ít nghiên cứu mà thôi, họ hành tẩu khắp nam bắc, thấy nhiều hiểu rộng, đương nhiên thứ gì cũng biết một ít.
Bạch Y Y thấy mọi người đều nhìn mình thì hơi mất tự nhiên. “Sự phụ ta chưa từng nhắc đến chuyện của thầy, ta không biết.”
Bấy giờ Cố Thanh Dật lên tiếng: “Sư phụ muội chắc chắn sẽ đến tìm muội, ngài ấy là người thân của muội, ngài ấy không nói với muội chuyện của mình chắc chắn có suy tính của ngài ấy, ta tin một ngày nào đó ngài ấy chắc chắn sẽ kể mọi chuyện cho muội thôi.”
Bạch Y Y gật đầu.
Có điều nếu Bạch Y Y là đồ đệ của tộc nhân tộc Lưu Quang thì nàng không có gì khả nghi nữa. Người của tộc Lưu Quang đều hào phóng chính trực, đồ đệ mà họ dạy dỗ đương nhiên cũng có phẩm hạnh tương tự.
Trình Ứng Phong nhìn vào cầu thang đá đó. “Chúng ta đi thôi!”
Mọi người lập tức đi theo, chỉ có Mạnh Dật Thành lại làm gì đó. Lúc này nhìn ra bên ngoài đã không thấy dấu vết của họ nữa, chỉ có thể trông thấy cỏ cây rậm rạp.
Bạch Y Y trông rất hoảng loạn, Cố Thanh Dật chỉ đành an ủi nàng: “Ta sẽ bảo vệ muội.”
Nàng gật đầu, không nói gì cả, họ đến đây làm gì nàng không biết, có điều họ không nói thì nàng biết rõ mình đừng hỏi nhiều.
Men theo cầu thang đá, họ lại phá mấy ảo cảnh được tạo ra bằng ngũ hành chi thuật, cuối cùng tới được đích đến. Trước mắt là một cánh cửa lớn cực kỳ cũ kỹ, hai bên cửa đặt hai tấm ván phẳng không biết làm bằng nguyên liệu gì, trên ván chi chít vết kiếm, vừa nhìn đã thấy bóng kiếm ngập trời…
Cố Thanh Dật gần như che mắt Bạch Y Y ngay khoảnh khắc đó. “Đừng nhìn.”
Đới Mộng Tình gắng gượng chịu đựng, Phương Hinh Điềm đã tái nhợt mặt mày.
Trình Ứng Phong nhìn một lúc. “Thiên hạ đệ nhất kiếm, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Đây chỉ là dấu vết để lại sau khi Lăng Huyền Thiên luyện liếm lúc bình thường mà thôi, song nó lại có uy lực lớn như thế, càng nhìn lâu thì kiếm khí càng mạnh mẽ. Lão nhân đến đây ngày trước từng muốn mang về để đồ đệ đời sau lĩnh ngộ kiếm ý, song dù thế nào cũng không thể mang đi.
Sắc mặt Bạch Y Y tai tái. “Đây là nghĩa địa ư? Các huynh… Các huynh…”
Trình Ứng Phong cười ha hả. “Bọn ta vẫn chưa nghèo đến mức cần đi trộm mộ đâu. Bạch tiểu thư, đây là nơi mà thiên tài kiếm đạo được xưng thiên hạ đệ nhất kiếm Lăng Huyền Thiên để lại, bọn ta chỉ muốn mở mang kiến thức thôi, không phải muốn làm mấy chuyện trộm cắp đâu. Dù cô không tin bọn ta thì cũng phải tin Thanh Dật chứ?”
Bạch Y Y trông hơi ngại ngùng.
Cố Thanh Dật ngắt lời Trình Ứng Phong. “Được rồi, chúng ta đi vào thôi!”
Cố Thanh Dật vừa nói vậy, năm người họ đã đồng thời lấy ra một thứ cong cong màu đen không biết làm bằng nguyên liệu gì ra. Chỉ thấy Mạnh Dật Thành ghép năm mẩu lại, biến thành một hình tròn hoàn chỉnh, bên trên hoa văn nhấp nhô, vừa khéo giống với hoa văn ở giữa cánh cửa đá.
Mạnh Dật Thành ấn thứ trong tay lên cửa đá, chẳng mấy chốc, cửa dần dần mở ra.
Năm gia tộc Cố, Mạnh, Trình, Đới, Phương cùng tiến cùng lùi lại kiềm hãm bí mật của nhau, do đó tuyên bố họ cùng bảo vệ bí mật này, hết đời này qua đời khác, cho đến cuối cùng có người lấy ra thiên hạ đệ nhất kiếm quyết – Huyền Thiên quyết và Huyền Thiên kiếm của Lăng Huyền Thiên.
oOo
Cửa đá mở ra, mọi người không hẹn mà cùng có ánh mắt phấn khích và mong chờ. Đây là kho báu Lăng Huyền Thiên để lại, cứ cách hai mươi năm mới có thể mở ra một lần. Trong thời gian mấy trăm năm, chìa khóa của nó đã đổi vô số chủ nhân, gây nên vô số trận gió tanh mưa máu trong giang hồ. Lý do chỉ là vì tin đồn Lăng Huyền Thiên để kiếm quyết và kiếm ở trong đây. Có điều, vô số anh hùng hào kiệt tiến vào thì thương vong vô số, song ngay cả một chút tin tức về kiếm quyết và kiếm cũng không có.
Vào lần mở bí địa trước đó, có trưởng bối thoát khỏi chỗ chết từ bên trong khẳng định rằng bí địa này có lẽ phải mãi mãi trầm tĩnh, bởi vì nó bắt đầu dần dần sụp đổ rồi. Năm gia tộc tuy cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chấp nhận kết quả này. Từ những tin tức thu thập được bao nhiêu năm nay, họ đã láng máng đoán rằng Lăng Huyền Thiên không để kiếm quyết và thanh kiếm nổi danh thiên hạ ở đây, bí địa này giống một nơi để thử thách hơn.
Lần này có lẽ là lần cuối cùng bí địa này được mở ra rồi. Cơ hội này là Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành chủ động yêu cầu. Cho dù trước khi Cố Thanh Dật xuất phát, có thiên cơ tử am hiểu bói toán đã khẳng định chàng tiến vào bí địa thì sẽ thập tử nhất sinh, chàng sẽ gặp mối nguy lớn nhất trong đời, nhưng Cố Thanh Dật lại chẳng hề có ý định rút lui.
Bí địa này có lẽ chưa từng có cơ duyên gì, nhưng phần lớn người tiến vào nơi đây mà may mắn sống sót thì đều trở thành kiếm hiệp một đời, có thành tựu về kiếm đạo vượt xa người cùng thời.
Bí địa do năm gia tộc nắm giữ, những môn phái đó chưa hẳn không biết tin tức này. Nhưng các tiền bối trong môn phái chưa từng vào đây, để lại thông tin bằng đôi câu vài lời, nếu chẳng qua chỉ là một nơi thử thách, còn là nơi thử thách thương vong nghiêm trọng thì với những môn phái đó, nơi này có cũng được không có cũng chẳng sao, điều đó cũng là để duy trì sự cân bằng vi diệu với mấy gia tộc.
Nhưng mấy môn phái hờ hững không có nghĩa là nhân sĩ giang hồ cũng hững hờ, một khi truyền ra tin tức thì chắc chắn lại là một lần giang hồ rối loạn. Cái gọi là không có Huyền Thiên kiếm quyết không có vàng bạc châu báu, những người đó sẽ chỉ nghĩ là lời nói dối của những môn phái gia tộc này, sau đó tranh đoạt, giết hại nhau. Để ngăn chặn chuyện này, năm người họ lấy việc xử lý chuyện của nhà họ Bạch làm biện pháp che mắt, mục đích cuối cùng là đến bí địa này để tra xét.
Không ai tranh đi vào trước, mọi người đều hữu ý hoặc vô tình nhìn Cố Thanh Dật, rất rõ ràng, họ không hiểu tại sao chàng lại để Bạch Y Y đến đây. Đây là bí mật của năm gia tộc, không thể cho người ngoài biết.
Hai tay Bạch Y Y túm chặt cánh tay Cố Thanh Dật, có vẻ rất căng thẳng. “Đây rốt cuộc là nơi gì vậy?”
“Một nơi rất nguy hiểm, có sợ không?”
Bạch Y Y im lặng một thoáng, cuối cùng lắc đầu. “Có bị thương không?”
“Không biết.”
Bạch Y Y cắn môi, nói khe khẽ: “Muội mang theo thuốc.”
Không biết Trình Ứng Phong nghe ra được gì mà nở nụ cười. “Có Bạch tiểu thư thì ta không cần lo sẽ bị thương nữa, đảm bảo được tính mạng rồi, đúng là an tâm hơn rất nhiều.”
Phương Hinh Điềm lườm Trình Ứng Phong, không nói gì.
Mạnh Dật Thành: “Vào thôi!”
Mọi người gật đầu, đi vào bên trong. Sau khi họ vào, cánh cửa đá phía sau đóng chặt lại. Đồng thời, chìa khóa hình tròn trong tay Mạnh Dật Thành hóa thành tro bụi trong chớp mắt. Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên khó coi, họ không hẹn mà cùng nhớ tới lời tiên đoán.
Huyền Thiên ra, bí cảnh nát, giang hồ loạn, rối không ngừng.
Trong đây thật sự có kiếm quyết và kiếm mà Lăng Huyền Thiên để lại ư?
Mạnh Dật Thành nắm chặt thanh kiếm trong tay. Nhà họ Mạnh từng mời riêng thiên cơ tử, hỏi tại sao năm người họ vào bí cảnh mà lời tiên đoán của thiên cơ tử lại có sáu người, thiên cơ tử chỉ cười mà im lặng, chỉ nói tiên cơ không thể tiết lộ.
Sáu người.
Sáu người vào, năm người ra, một người đắc đạo, sinh tử chỉ trong chớp mắt.
Trong số họ, ắt phải có người chết ư?
Sắc mặt Mạnh Dật Thành sa sầm. “Chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu không bắt buộc thì đừng tách nhau ra.”
Chỉ có thể tiến, không thể lùi.
Mọi người đều gật đầu.
Bên trong rất rộng, hai bên đều là tường đất ố vàng, có thể thấy được bằng mắt rằng bùn đất trên bức tường này đang rụng lả tả như mưa. Chuyện này không có trong ghi chép, nhưng căn cứ theo phỏng đoán của các tiền bối thì tiền bối Lăng đã dùng phép thần thông cực kỳ lớn tạo ra bí cảnh này, mỗi lần tiến vào thì sẽ tiêu hao cho bí cảnh, bây giờ có lẽ năng lượng của bí cảnh đã tiêu hao gần hết rồi, bởi thế mới có chuyện bí cảnh sụp đổ.
Họ đi không quá xa, chỉ xuất hiện một khe hẹp sâu không thấy đáy. Trong khe sương khói dày đặc, từng tầng sương mù vấn vít giữa không trung khiến người ta không thể phân biệt rõ độ nông sâu. Có điều, sau khi trải qua chuyện rừng sương, họ đã sinh lòng cảnh giác với sương mù, không còn coi nó là màn sương bình thường nữa.
“Sinh tử lộ.” Mạnh Dật Thành nhìn mọi người rồi nói.
Trước khi xuất phát, đương nhiên họ đã xem đến mức thuộc như cháo chảy thông tin mà các tiền bối từng vào bí cảnh và còn sống trở ra để lại. Bởi suy cho cùng thì bên trong nguy hiểm trùng trùng, những thông tin đó đều là để bảo toàn tính mạng. Họ cũng không dám xem thường mối nguy hiểm khi ở trong đây, bao nhiêu thiên tài xuất chúng hơn người đều chết ở đây, chính vì thế, những môn phái kia mới không có ý định tranh giành, tỉ lệ thương vong cao như thế, họ không chịu nổi được tổn thất đó.
Gần như tất cả những ai còn sống đều từng nhắc đến sinh tử lộ này. Sở dĩ nó được gọi là sinh tử lộ là vì hai bên khe đều có một con đường sát vách, một con đường sống, một con đường chết. Người chọn đường sống ngay lập tức không còn trở ngại; người chọn phải đường chết thì mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của họ, sau đó họ rơi xuống vực sâu, không ai biết rốt cuộc họ đã trải qua chuyện gì.
Sinh tử lộ, một con đường sống một con đường chết, chỉ có thể chọn một trong hai.
Sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề. Những người có thể để lại thông tin đều là tiền bối chọn được con đường sống, không có ai còn sống sót từ con đường chết, có lẽ có người từng như vậy, nhưng đã gặp phải mối nguy khác nên không thể bảo toàn tính mạng. Về con đường chết, quả thực không ai biết sẽ xuất hiện điều gì.
Cố Thanh Dật nhìn sang Bạch Y Y ở bên cạnh. “Muội biết đây là sương gì không?”
Tất cả mọi người đều cả kinh, họ đều biết không thể dùng khinh công để bay trên khe núi, các tiền bối đã cảnh báo nghiêm ngặt hậu bối rằng chỉ cần lựa chọn bay thì đều rơi xuống đáy vực, không ai còn sống.
Bạch Y Y là đại phu, còn từng giải quyết sương độc của Ngũ Độc môn, nếu nàng có thể biết đến loại sương này và giải quyết nó thì khả năng họ có thể xuyên qua khe núi này sẽ cao hơn rất nhiều.
Đới Mộng Tình khẽ bặm môi, thản nhiên nhìn Bạch Y Y, câu “Huyền Thiên ra” mà thiên cơ tử nói là cám dỗ rất lớn với mấy gia tộc họ. Trong năm gia tộc, nhà họ Cố và nhà họ Mạnh càng ngày càng lớn mạnh, nhà họ Trình thì sống chết giữ khư khư vinh quang trong quá khứ, nhưng nhà họ Đới và nhà họ Phương lại đang xuống dốc. Nếu có thể có được Huyền Thiên kiếm quyết, có lẽ nhà họ Đới có thể khôi phục hào quang ngày trước, đây là mục đích chính Đới Mộng Tình đến nơi này. Năm gia tộc họ đều ngầm hiểu, bản thân họ cũng ngầm hiểu, đây là vấn đề vận may, ai lấy được thì là của người đó.
Bạch Y Y không trả lời Cố Thanh Dật mà đi đến bên mép khe núi. Cố Thanh Dật nhíu mày, không biết lấy từ đâu ra một sợi đai dài, ra tay quấn Bạch Y Y lại, một đầu khác thì quấn vào người mình. Mọi người lập tức hiểu ra, Bạch Y Y không biết võ công, thực lực yếu nhất, Cố Thanh Dật đang buộc sự sống chết của Bạch Y Y vào người mình.
Bạch Y Y ngẩn ra, không nói gì, chăm chú nghiên cứu loại sương này. Một lúc sau, nàng đi đến trước mặt Cố Thanh Dật. “Trong sương có độc, sương này ghê gớm lắm, có thể gia tăng độc tính theo thời gian, bây giờ độc này đã bắt đầu lan ra rồi.”
Cố Thanh Dật nhướng mày. “Ừ, có cách nào không?”
Bạch Y Y lắc đầu. “Muội cần thời gian. Vả lại dù có thể giải được độc này cũng vô dụng, không có dược liệu là một chuyện, chủ yếu là khe núi này hơi kỳ lạ, bên trong hình như có trận pháp… Trên khe núi có một lực kéo mạnh, cũng chính lực kéo này khiến sương này luôn bám ở đây.”
Hóa ra là vậy.
Bạch Y Y ngây ngốc nhìn xung quanh, nhíu mày. “Cảm giác ở đây có rất nhiều trận pháp, lồng ghép đan cài, kiềm chế lẫn nhau, nhưng mà muội không hiểu rõ cho lắm.”
Trong mấy người họ cũng không có ai nghiên cứu về trận pháp, cho nên biện pháp rời khỏi từ phía trên khe núi cũng không thể thực hiện được.
Trình Ứng Phong không tỏ ra thất vọng, chàng ta trời sinh thuộc trường phái lạc quan. “Sinh tử lộ, chọn một con đường nhé?”
Phương Hinh Điềm căng thẳng nhìn bên trái rồi lại nhìn sang phải, rõ ràng vì sương khói dày đặc mà không nhìn rõ được gì nhưng nàng ta vẫn cố chấp lặp lại hành động này. “Bên trái nhé? Không không, bên phải…”
Trình Ứng Phong nghe mà nở nụ cười. “Rốt cuộc là bên trái hay bên phải hả? Hay là thực ra cô chẳng phân rõ được phải trái.”
Phương Hinh Điềm tức đến mức phồng mang trợn má, nhưng không còn căng thẳng như vừa rồi nữa. Nàng ta trợn mắt với Trình Ứng Phong, song nói chuyện vô cùng lưu loát: “Huynh mới không phân rõ được phải trái ấy! Ta từng nghiên cứu rồi, căn cứ theo lựa chọn của các tiền bối, khả năng bên trái là đường sống cao hơn, nhưng nếu đây là bình quân thì nên chọn bên phải, bởi vì số lần bên trái là đường sống đã bị các tiền bối sử dụng rồi…”
Cố Thanh Dật không nghe Phương Hinh Điềm nói, thiết kế của tiền bối Lăng Huyền Thiên sao có thể giống trò chơi như thế, chỉ là Trình Ứng Phong đang trêu Phương Hinh Điềm, rồi hai người họ còn nghiêm túc “thảo luận”…
Cố Thanh Dật cúi đầu nhìn Bạch Y Y. “Muội muốn đi bên nào?”
Giao quyền lựa chọn cho Bạch Y Y? Nét mặt Mạnh Dật Thành hơi đanh lại, chàng ta một lần nữa cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, khi mấy người họ ở đây thì với tính cách của Cố Thanh Dật, chắc chắn chàng sẽ không để Bạch Y Y lựa chọn con đường liên quan đến sống chết tồn vong. Nếu nói Cố Thanh Dật đã bị Bạch Y Y mê hoặc tới nỗi choáng váng đầu óc, Mạnh Dật Thành tuyệt đối không tin. Cho nên, lý do là gì?
Bạch Y Y nhướng mày, có vẻ không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này. “Sáu người chúng ta có thể chia nhau đi mà!”
Sinh tử lộ, một con đường sống một con đường chết, chia nhau đi, chí ít có thể bảo đảm một vài người chắc chắn sẽ an toàn.
Cố Thanh Dật lắc đầu. “Mọi người đi chung, không thể tách nhau ra.”
“Ồ.” Bạch Y Y cũng lắc đầu. “Bên trái hay bên phải đều như nhau mà, không biết nên chọn thế nào cả.”
Bởi thế, cách lựa chọn cuối cùng là mọi người cùng bỏ phiếu, câu trả lời của Bạch Y Y giống với Cố Thanh Dật, chàng chọn gì, nàng sẽ chọn theo.
Bên trái…
Trình Ứng Phong nhìn đáp án đã được xác định, khóe miệng cong lên. “Tạ ơn trời đất là không phải nửa trái nửa phải, nếu đã chọn lựa rồi thì đường sống hay đường chết đều không hối hận nhé!”
Phương Hinh Điềm lại trở nên căng thẳng. “Nếu chúng ta chọn phải đường chết thì làm sao?”
Trình Ứng Phong: “Đường sống thì cùng sống, đường chết thì cùng chết, có phải chưa từng trải qua nguy hiểm đâu, có gì to tát chứ. Dù là đường chết thì chúng ta cũng có thể biến nó thành đường sống, đi thôi.”
Phương Hinh Điềm sững sờ, sau đó đi theo sau Trình Ứng Phong.
Cùng sống, cùng chết, thế nên con đường vẫn còn là ẩn số có vẻ cũng không quá đáng sợ nữa.
Cố Thanh Dật và Bạch Y Y đi cuối cùng, Cố Thanh Dật buộc chắc sợi đai trên người Bạch Y Y rồi mới giẫm chân lên con đường trên vách núi.
Đường rất nhỏ hẹp, hai bên vách núi là khe núi phủ sương độc, vách núi dốc đứng, không có bất cứ rêu hay cây cỏ nào.
Mọi người đều cảnh giác, sợ hãi mối nguy hiểm mà họ chưa biết sẽ đánh úp bất ngờ…
Tiếng tim đập và tiếng bước chân trộn vào nhau, hình thành nỗi sợ nghẹt thở. Không ai nói gì, cả cõi lòng dường như đều trở nên căng thẳng, những gì còn chưa biết ở phía trước đã chiếu rọi nỗi sợ trong lòng họ.
Là nguy hiểm gì? Hay là họ đã chọn trúng con đường sống? Không ai dám gặp may như thế.
Bất chợt, mặt đất nhô lên, vách núi như tách ra vô số lỗ, từ những lỗ đó chui ra vô số cột đen, chúng có tốc độ cực nhanh, xuất hiện đột ngột khiến người ta chẳng kịp phòng bị.
Trình Ứng Phong ở trên đầu lập tức có phản ứng khi eo bị đụng mạnh, cơ thể ở giữa mấy cây cột hình thành tư thế vặn vẹo, cùng lúc đó tiếng hét của Phương Hinh Điềm cũng vang lên. Trình Ứng Phong túa mồ hôi lạnh, dùng dây thừng buộc vào eo Phương Hinh Điềm, song không ngờ lực kéo xuống lại mạnh như thế, cả người chàng ta gần như đều bị kéo xuống. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chàng ta quấn luôn một đầu dây thừng vào cột, một đầu khác kéo mạnh Phương Hinh Điềm, cuối cùng cũng kéo được Phương Hinh Điềm lên…
Đới Mộng Tình nghe thấy tiếng hét của Phương Hinh Điềm nhưng cũng chẳng thể chú ý đến, khoảnh khắc cây cột xuất hiện, nàng đã phun ra một búng máu, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. Đánh úp bất ngờ như thế, bảo sao bao nhiêu cao thủ đều chết ở đây…
Nét mặt Mạnh Dật Thành rất phức tạp, có cảnh giác, đồng thời cũng có kích động. Chàng ta dồn hết trọng tâm vào những cây cột, cơ thể như đã từng luyện công phu rút xương, tìm được đường sống trong khe hẹp, tuy cũng đã bị thương nhưng chàng ta đã dần dần thích ứng…
Cố Thanh Dật dẫn theo Bạch Y Y, chàng không thể tìm được đường sống giống như Mạnh Dật Thành. Những cột đá dày rịt không ngừng thò ra thụt vào trên vách núi hình thành ám khí đáng sợ, chàng bay ra ngoài con đường nhỏ, lực kéo mạnh khiến chàng rơi xuống. Chàng cầm kiếm bổ mạnh xuống, lực cực mạnh đẩy ngược chàng lên trên. Một tay chàng bảo vệ Bạch Y Y, một tay cầm kiếm chẻ cột đá ra, tia lửa bắn tung tóe, cột đá đứt ra một chút, rồi thêm một chút nữa…
oOo
Cố Thanh Dật cắt mạnh cây cột, ánh lửa tóe ra, cột có vết cắt nhỏ, chàng tiếp tục làm thế thì chắc chắn có thể cắt được cây cột. Nhưng ở đây có vô số cột, khi còn chưa cắt xong thì chàng sẽ cùng Bạch Y Y rơi xuống khe núi phủ sương này. Trán chàng lấm tấm mồ hôi, Bạch Y Y ngoan ngoãn dựa vào ngực chàng tựa một loài động vật nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu. Kiếm cuối cùng, Cố Thanh Dật thành công chém đứt một cây cột…
Những cây cột này chỉ là đá bình thường, tại sao lại có uy lực lớn như thế? Thanh Nguyệt kiếm của Cố Thanh Dật vốn là kiếm tốt tuyệt thế hiếm thấy, vậy mà lâu như vậy mới có thể giải quyết một cây cột.
Chỉ có một khả năng, những cây cột này mạnh và nguy hiểm như vậy đều chỉ là vì trận pháp, một cây cột đứt gãy liệu có ảnh hưởng gì đến trận pháp hay không?
Cố Thanh Dật không có thời gian suy nghĩ, một tay chàng ôm Bạch Y Y, một tay cầm kiếm, bám vào vách trong, bay đến giữa không trung, ở vị trí bên trên tất cả các cây cột tiếp giáp với vách trong có một vài tua dây, trên tua dây là gai nhọn đáng sợ. Nhưng chàng chẳng mảy may do dự, vươn tay kéo lấy những tua dây, đung đưa giữa chúng…
Bạch Y Y cảm nhận được thứ gì đó chảy trên mặt mình, nàng vươn tay sờ, là máu. Mùi máu tanh nồng nặc phả tới, nàng nhắm mắt lại.
Tua Vô Tâm, rạch máu thịt, xâm nhập tim từng tấc, sống không bằng chết.
Tay trái của Cố Thanh Dật chuyển đổi giữa các tua dây, khuôn mặt trắng bệch thậm chí còn nhìn xuống một thoáng. Sau đó chàng lấy hết sức lực, nhờ vào tua dây mà không ngừng bay đến đầu bên kia vách núi.
Tua Vô Tâm, đau tận xương cốt, mỗi lần đổi dây là nỗi đau chồng chất.
Sắc mặt Trình Ứng Phong nghiêm trọng, chàng ta dẫn theo Phương Hinh Điềm đi lại giữa những chỗ cao nhất cột đá, tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng đều được chàng ta khéo léo tránh né và còn tìm ra được quy luật.
Đới Mộng Tình học theo chiêu của Trình Ứng Phong, không ngừng đi lại trên những cột đá. Có điều những cột đá này không ngừng tự chuyển động, nàng không theo kịp, đành ôm lấy cột đá. Sau khi ổn định, nàng tiếp tục tiến lên, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy mình dường như đã có thể ứng phó được.
Chỉ có Mạnh Dật Thành tự do đi lại giữa những khe hẹp. Bóng dáng chàng nhanh như cá chạch, trông thành thạo ung dung. Chỉ có bản thân chàng biết lúc này chàng không được mất tập trung một chút nào, nếu chỉ hơi sơ sẩy thì sẽ đón nhận kết cục là cái chết. Nhưng đối với chàng, đây là cơ hội thử thách tốt nhất. Có điều chàng vốn nghĩ tốc độ vào ra của những cột đá này sẽ càng ngày càng nhanh, bây giờ không biết xảy ra chuyện gì mà tốc độ không thay đổi, thậm chí có xu hướng chậm lại…
Cuối cùng, năm người đều thành công vượt qua vách núi nguy hiểm này. Sắc mặt tất cả mọi người đều không thể tốt lên nổi, đây chỉ là cửa ải đầu tiên mà thôi, song họ lại cảm thấy mình vừa sống sót từ chỗ chết. Nếu không phải vì cuối cùng tốc độ của những cột đá có vẻ chậm lại thì họ có thể vượt qua như mong muốn hay không? Hoặc là không thể tập trung tinh thần cao độ mà để xảy ra sai sót, hoặc là thể lực cạn kiệt, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Sắc mặt Cố Thanh Dật không quá trắng nhợt, chàng tựa vào một mặt tường, nhìn Bạch Y Y đang ngồi xổm trước mặt mình. Nàng đang giàn giụa nước mắt băng bó tay trái chàng, lòng bàn tay và năm ngón tay trái của chàng nhầy nhụa máu thịt…
“Nhìn trông ghê thế thôi chứ không có vấn đề gì cả, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Cố Thanh Dật thờ ơ.
Tua Vô Tâm, bốn người còn lại nhìn Cố Thanh Dật mà im lặng. Loại tua dây này thường được dùng để tra tấn phạm nhân quan trọng, rất hiếm người có thể chống đỡ được nỗi đau do nó gây ra. Nếu tua Vô Tâm thật sự dễ dàng để người ta vượt qua như vậy thì còn có nhiều tiền bối chết ở con đường chết như thế hay sao?
Chàng chỉ không muốn khiến Bạch Y Y đau xót mà thôi.
Bạch Y Y khụt khịt mũi. “Muội là đại phu.”
Nàng là đại phu, cho nên chàng không thể lừa được nàng. Cố Thanh Dật nhìn vào mắt nàng, bỗng không nói được gì nữa.
Bạch Y Y kiểm tra cơ thể mọi người một lượt. Họ đều bị thương không ít thì nhiều, nhưng đều không bị tổn thương đến gốc rễ, nàng lấy thuốc ra cho mọi người uống. Sau khi nghỉ ngơi hai canh giờ, họ mới đi tiếp.
Bạch Y Y theo sát Cố Thanh Dật, sắc mặt chàng đã tốt hơn rất nhiều, có vẻ đã không còn chịu ảnh hưởng của tua Vô Tâm nữa. Tua Vô Tâm rất mạnh, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh, là thứ tốt để tôi luyện ý chí.
Mạnh Dật Thành đi phía sau Cố Thanh Dật, chàng ta suy tư một lúc, ánh mắt hơi thắc mắc. “Tốc độ của những cây cột vừa rồi hình như đã chậm lại, chuyện này là sao?”
“Chậm lại ư?” Phương Hinh Điềm cảm thấy khó tin. “Đã nhanh lắm rồi mà!”
Mạnh Dật Thành cười. “Nếu con đường chết này thật sự như thế thì ta không tin các tiền bối không thể vượt qua.”
Đới Mộng Tình là người cảm nhận sâu sắc nhất, bởi dẫu sao nàng cũng bám chặt cứng mấy cây cột. “Đúng là đã chậm lại, tốc độ cột ở đó đáng lẽ càng lúc càng nhanh mới phải, nó càng lúc càng nhanh thì lại càng tiêu hao thể lực, thế thì mới càng lúc càng nguy hiểm… Có tình huống này, ta cảm thấy có lẽ là bởi nơi này sắp sụp đổ nên những thứ được để lại cũng không còn sức uy hiếp như hồi xưa nữa.”
Mạnh Dật Thành gật đầu. “Năm xưa khi những tiền bối ấy trải qua con đường chết này chắc chắn còn gặp nguy hiểm hơn chúng ta vạn phần.”
Phương Hinh Điềm sợ tái mặt, Trình Ứng Phong gật đầu đồng tình.
Cố Thanh Dật đi đầu tiên. “Chúng ta phải cẩn thận hơn nữa.”
Tất cả mọi người đều nghiêm túc gật đầu, ở nơi nguy hiểm bốn bề thế này, không cẩn thận thì sẽ mất mạng.
Đi hết một con đường không được coi là dài, họ cũng đã tốn không ít thời gian, bởi vì họ sợ sẽ xuất hiện mai phục. Nhưng trên thực tế chẳng có gì cả, cuối con đường không có lối đi nữa mà là một mặt tường đất không khác biệt gì với mặt tường bình thường. Khi họ đến gần, bức tường dần dịch ra.
Nét mặt Cố Thanh Dật đanh lại. Chàng lựa chọn đi vào, những người còn lại đi vào theo chàng.
Bức tường phía sau họ trở về vị trí ban đầu. Có đi không có về, con đường đằng sau đã bị chặn, họ chỉ có thể tiến lên, chứ chẳng thể thối lui.
Bên trong là một cái hang lớn bằng một gian phòng, bốn phía quanh hang là tường đất, không có bất cứ không gian nào để đặt bẫy. Họ cũng không dám lơ là, bởi dẫu sao trước đó những cột đá dày đặc ở vách núi cũng xuất hiện đầy đột ngột. Nhưng không xảy ra chuyện gì cả, ánh mắt họ cùng rơi vào đầu lâu trên mặt đất và rất nhiều lỗ nhỏ cạnh lối ra.
Phương Hinh Điềm có vẻ mới trông thấy đầu lâu dưới đất nên hét toáng và nhảy chồm chồm, nhảy thẳng vào lòng Trình Ứng Phong, sau khi nhìn rõ dáng vẻ chàng ta thì nàng ta lại hét lên một lần nữa.
Tiếng hét nối tiếp, Trình Ứng Phong giơ hai tay lên, nhướng mày, ý là Phương Hinh Điềm tự nhảy tới đây…
Đới Mộng Tình buồn cười lắc đầu, sau đó nhìn mấy cái lỗ và đầu lâu trên mặt đất, lùi một bước theo bản năng. Trong lỗ đó sẽ xuất hiện thứ gì mà gây ra nhiều cái chết như thế?
Trầm mặc, đợi chờ, song lại không xảy ra chuyện gì cả.
Trong lỗ đó sẽ có gì?
Cố Thanh Dật cầm kiếm, tiến lên trước theo bản năng. Dẫu sao họ cũng chỉ có thể tiến lên, còn muốn đến lối ra thì bắt buộc phải đi qua chỗ mà những lỗ này bắn ra. Nhưng một người khác còn nhanh nhẹn hơn chàng. Trình Ứng Phong không muốn dây dưa với Phương Hinh Điềm bèn dứt khoát tiến lên, chỉ thấy lúc chàng ta đi đến lối ra thì mấy lỗ đen chợt sáng lên, sau đó bắn ra mấy tia sáng…
Đó là…
Kiếm khí!
Trình Ứng Phong vung kiếm ra chắn theo bản năng, quấn vào với kiếm khí.
Mấy người Cố Thanh Dật kinh ngạc vì mọi chuyện xảy ra trước mắt. Kiếm khí ngưng tụ bằng kiếm ý, Lăng Huyền Thiên giữ gìn nhiều kiếm khí như thế, trải qua mấy trăm năm vẫn còn sắc bén đến vậy, thực lực của ông ta quả thực lớn mạnh đến độ khó mà tưởng tượng nổi.
Trình Ứng Phong và kiếm khí quấn quýt, chém giết. Kiếm khí của chàng ta càng lúc càng mạnh, kiếm khí trước mặt không còn là vật chết nữa mà là kẻ địch, là thử thách. Chàng ta hừng hực ý chí chiến đấu, nhưng càng chém giết, có thể thấy bằng mắt thường là thể lực của chàng ta càng tiêu hao.
Cố Thanh Dật chợt hiểu ra, những đầu lâu trên mặt đất đều là của những người chết bởi những kiếm khí này? Bị tiêu hao thể lực từng chút một, cuối cùng bị giết?
“Nguy hiểm.” Cố Thanh Dật bỗng hét to, tiến vào trong kiếm khí, cắt đứt sợi đai kiếm khí hình thành bởi Trình Ứng Phong bằng kiếm của chàng, dẫn Trình Ứng Phong ra ngoài. Còn kiếm khí mới hình thành bởi bản thân chàng vẫn chưa thành hình, kiếm khí mới cắt vào lưng chàng, vì rời đi quá nhanh nên chàng không bị thương.
Trình Ứng Phong hồi hồn mặt nhơ nhớp mồ hôi, chỉ cảm thấy sợ hãi, vừa rồi chàng ta như nhập ma chướng vậy. “Tiền bối Lăng này muốn làm gì vậy? Để chúng ta biết kiếm đạo của ông ta sau mấy trăm năm vẫn còn mạnh hơn nhiều so với chúng ta ư?”
“Chưa hẳn là thế.” Mắt Đới Mộng Tình chợt sáng lên. Nàng có phỏng đoán khác, nàng không tin tiền bối Lăng sẽ vô vị đến mức tiêu phí nhiều của cải và vô số tâm huyết chỉ vì thế.
Một đại hiệp có thành tựu về mặt kiếm đạo như thế để lại bí cảnh nguy hiểm trùng trùng này là vì sao? Bí cảnh mạnh thế này sẽ tiêu phí cả nửa cuộc đời còn lại của ông ta. Nguyên do mà ông ta làm thế có lẽ chỉ có một, ông ta đang tìm kiếm người kế tục mình bằng cách này…
Khi ấy tiền bối Lăng Huyền Thiên chắc chắn không tìm được người kế tục phù hợp, cuối cùng lựa chọn dùng bí cảnh này để tìm một người ưng ý. Chỉ có người vượt qua muôn vàn thử thách này mới có tư cách có được những gì ông truyền thừa.
Trái tim Đới Mộng Tình nóng lên, nếu những gì nàng đoán là thật, vậy thì Huyền Thiên kiếm và Huyền Thiên quyết chắc chắn nằm ở đây.
Trong chớp mắt, Đới Mộng Tình tiến lên vị trí của Trình Ứng Phong vừa rồi. Mọi người kinh ngạc vì động tác của nàng, không hiểu là vì sao. Nhưng Đới Mộng Tình ở trong trận kiếm vô hình lại có tâm thái bình tĩnh chưa từng có.
Con đường kiếm đạo không nằm ở việc chém giết, không nằm ở việc chinh phục, mà là một lòng hướng về kiếm, mỗi một đường kiếm khí chém ra đều có kiếm ý riêng, đi lĩnh ngộ, sau đó là… thách thức!
Mạnh Dật Thành cả kinh. Võ công của Trình Ứng Phong rõ ràng cao siêu hơn Đới Mộng Tình, Trình Ứng Phong đã như thế, Đới Mộng Tình sẽ chỉ càng thê thảm. Nhưng không phải, Đới Mộng Tình chỉ rất thảm hại lúc ban đầu, rồi tình hình dần chuyển biến tốt.
Cố Thanh Dật dường như cảm nhận được điều gì, mắt sáng lên. “Muội ấy đang lĩnh ngộ… Đột phá rồi.”
Đới Mộng Tình đã đột phá, sau khi đột phá, tất cả kiếm khí đều tiêu tan mất tăm, như thể đó chỉ là một nơi rất bình thường. Đới Mộng Tình hiếm khi lộ rõ hỷ nộ, đi đến chỗ lối ra một cách rất tự nhiên.
Đới Mộng Tình nhìn mọi người. “Ta nghi ngờ những kiếm khí này đang dạy chúng ta cưỡng chế đột phá, không đột phá được thì có lẽ sẽ đi lầm đường hoặc sẽ bị giết ngay.”
Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật, chỉ thấy Cố Thanh Dật gật đầu. Vừa rồi kiếm khí mà Trình Ứng Phong đối phó khác với kiếm khí mà Đới Mộng Tình đối phó, rất rõ ràng là mỗi người mỗi khác.
“Nếu đã thế thì ta đi thử xem!”
Mạnh Dật Thành tiến lên, rút kiếm ra. Có thể có cơ hội giao lưu với kiếm khách đời trước, chàng rất phấn khích, cũng rất chờ mong. Một đường kiếm khí bắn ra, Mạnh Dật Thành dùng kiếm ngăn chặn; đường kiếm khí thứ hai còn mạnh hơn, Mạnh Dật Thành vẫn thoải mái đối phó; sau đó là càng lúc càng nhiều kiếm khí và kiếm khí càng lúc càng mạnh…
Mạnh Dật Thành bị kiếm khí vây quanh đã quên mình ở nơi nào, chàng hoàn toàn không cảm nhận được kiếm khí sắc bén và nguy hiểm, dùng kiếm khí đâm vỡ chúng, cắt đứt chúng…
Tầng thứ bảy Hàn Băng quyết, uy lực mạnh mẽ, hủy trời diệt đất.
Tất cả kiếm khí biến mất, chỉ có Mạnh Dật Thành đứng thẳng trong đó. Tất cả mọi người đều hiểu, chàng đã đột phá.
Đột phá mới có thể vào lối ra, tiền bối Lăng Huyền Thiên này thật ngang ngược, hoặc là đột phá rồi rời đi, hoặc là chết tại đây, không có lựa chọn thứ ba.
Cố Thanh Dật dẫn theo Bạch Y Y chuẩn bị vượt qua đai kiếm khí, nhưng vô số kiếm khí hình thành một bức tường kiếm khí, chặn cứng họ.
Con đường này, chỉ cho phép từng người một đi qua.
Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật vẻ hơi kỳ lạ. Song khuôn mặt Cố Thanh Dật không cảm xúc, không có vẻ thất vọng.
“Để muội tự đi!”
Cố Thanh Dật nhìn Bạch Y Y, sau đó gật đầu.
Bạch Y Y bước từng bước đến vị trí lối ra, nàng đi rất chậm, nét mặt có vẻ rất bình tĩnh.
Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật, nét mặt Cố Thanh Dật thật sự rất kỳ lạ. Bạch Y Y đã đi qua, không có bất cứ kiếm khí nào xuất hiện. Cố Thanh Dật dường như thở phào một hơi, không chỉ đơn giản là rất nhẹ nhõm vì không có nguy hiểm, mà là một cảm giác rất đặc biệt.
Mạnh Dật Thành trông thấy, khóe miệng Bạch Y Y cong lên nét cười, không phải nhẹ nhõm, cũng không phải đắc ý, mà là một kiểu tự tin.