Tuyên Lãng lấy cớ mình bị “tổn thương”, bắt cóc Nghê Môi để cô nấu cơm cho anh xem như bù lại.
Nghê Môi nghĩ nghĩ, chuyện này cũng là cô không đúng, với lại hôm đó cô hạ chân cũng mạnh, nếu đối phương bị gì thì quả thật là trách nhiệm của cô.
Nghĩ vậy, Nghê Môi cũng đồng ý yêu cầu của anh.
Sau nửa tháng ở chung, quan hệ hai người lại càng thân thiết, mặc dụ mỗi ngày đều bị Nghê Môi chọc giận đến giậm chân, nhưng bản thân Tuyên Lãng cũng vui vẻ. Mà bộ phim lúc trước quay cũng tới lúc công chiếu, từ sớm Tuyên Lãng đã quyết định dẫn đối phương đến rạp xem phim này, cho nên tới ngày liền mua vé dẫn Nghê Môi đi xem phim.
“Đây cũng là lý do lúc trước tôi đá anh một cái đó,” Nghê Môi nói tới đây thì ngừng một lát, quay đầu nhìn Tuyên Lãng rồi mới nói tiếp, “Đến giờ thì anh cảm thấy sao?”
Tuyên Lãng khô cằn đáp, “Trái tim cảm thấy vô cùng vi diệu, hơn nữa còn xen chút đau trứng.”
“Sẵn nói tới luôn, bây giờ tôi nhìn mặt diễn viên trên màn hình đều như nhau, cuối cùng là anh đóng vai gì vậy?” Nghê Môi hỏi rất nghiêm túc, mắt nhìn người bên cạnh, lại nhìn màn hình lớn để so sánh, “Nếu là cái người dán chữ [tên ngốc] trên ót, tôi tuyệt đối không biết anh!”
Tuyên Lãng: “…Này!”
Nghê Môi: “Được rồi, tôi nói thật. Dựa vào cục ghèn cực kì to trong khóe mắt anh, tôi lập tức có thể nhận ra anh.”
Tuyên Lãng: “Em gái cô! Đó không phải ghèn mắt, đó là nốt ruồi giọt lệ!”
Nghê Môi chẳng chút quan tâm nói tiếp, “Thật ra tôi càng hy vọng anh đọc tên tôi thành ba âm tiết.”
Tuyên Lãng nhất thời chưa kịp phản ứng, suy nghĩ một lát mới nói thẳng: “Cô thật đẹp?”
Nghê Môi: “Đúng rồi, tôi cũng thấy mình thật đẹp, cảm ơn đã khen.”
Tuyên Lãng: “…”
Hình như hướng phát triển có chút không đúng, bây giờ muốn anh nói gì tiếp đây?
“Có điều anh đã nhận ra ưu điểm của tôi, vậy chuyện sau này cũng dễ nói.” Nghê Môi nói xong thì nghiêng đầu hôn lên mặt Tuyên Lãnh một cái, khóe mắt cong cong, “Xét thấy anh cứ ba phen bốn lượt nghĩ cách hẹn tôi, dù bị từ chối vẫn kiên nhẫn như trước, với lại lúc trước anh nói muốn dựa dẫm vào tôi, như vậy sau này tôi để anh dựa là được rồi, thời gian là một đời, thế nào?”
Bị tấn công bất ngờ, Tuyên Lãng chưa kịp phản ứng lại, sau đó nghe Nghê Môi nói thì ngây ngốc luôn.
Ý! Thì ra em gái bên cạnh sẽ trêu ghẹo người vậy sao!? Có điều… anh thích!
Sau khi tỉnh táo lại, khóe miệng Tuyên Lãng cong lên, cười nói, “Được.”
Nghê Môi hài lòng gật đầu, “Vậy thì chúc mừng anh, chính thức trở thành Nghê phu nhân!”
Khóe miêng Tuyên Lãng giật một cái, “Chờ đã, em không thấy vai vế của chúng ta hơi ngược à?”
Nghê Môi: “Không khác nhau mà!”
Tuyên Lãng: “…Không, chuyện này nhất định phải nghiêm túc bàn lại.”
Cái này liên quan tới tôn nghiêm đàn ông của anh đó, cho nên tuyệt đối không thể bị lừa tùy tiện vậy được! Dù sao sau này cũng còn cả đời, cho nên anh không sốt ruột.HOÀN!!