Chuyên Gia Chữa Trị

Chương 40



"Chú Trần, chú gây nên chuyện động trời gì vậy?" Đằng sau, Lục Viễn đeo kính nhìn rất lịch thiệp, chắc hẳn là làm việc chung với ông ta. Mấy người đàn ông xung quanh cũng không muốn gây rắc rối nên lùi về phía sau Lục Viễn.

Giọng nói tự nhiên trầm thấp nói: "Đừng động vào chuyện của người khác, chúng ta gặp nhau lúc khác đi."

Lục Viễn vung tay áo, đi lên phía trước một bước, tầm mắt nhìn chằm chằm lên người Văn Thố. Rõ ràng vẻ mặt anh không hề thay đổi, nhưng Văn Thố lại cảm thấy anh đang kìm nén tức giận. Một tay anh kéo cô đứng dậy, bàn tay nắm lấy cánh tay Văn Thố tới phát đau.

"Đau quá!" Văn Thố không nhịn được lẩm bẩm trong miệng. Lục Viễn liền trừng mắt nhìn cô: "Lúc đánh nhau sao không biết đau hả?"

"Như vậy có giống nhau sao?"

Lục Viễn không để ý tới cô nữa, chỉ kéo cô ra đằng sau lưng. Anh đi tới chỗ tên giám đốc mập, khách khí nói: "Chú Trần, ở đây hình như đang có hiểu lầm rồi. Bạn gái của cháu sao có thể đắc tội với vợ chú được chứ?"

"Cô ta là bạn gái của cháu à?" Tên mập mở to mắt nhìn Văn Thố, rồi lại nhìn Lục Viễn, mặt hắn liền đỏ ửng lên, vội nói: "Vợ chú đã hiểu lầm rồi, chú còn không có cơ hội giải thích, là lỗi của chú, chú đã không ngăn được cô ấy làm chuyện hồ đồ." Nói xong vội vàng quay đầu lại trách mắng vợ hắn: "Em có đầu óc không hả? Chỗ này là công ty không phải ở nhà, hơn nữa, nếu thật sự anh có làm chuyện đó, anh có thể xuống tay với người yêu của cháu mình sao?"

Làm bộ quở mắng xong, hắn ta vội vàng xin lỗi Văn Thố, chưa tới gần Văn Thố, cô đã lập tức lui về phía sau. Vì bị Văn Thố từ chối, sắc mặt hắn lúng túng đứng ở bên cạnh Lục Viễn, giả vờ lảng sang chuyện khác, hàn huyên với Lục Viễn: "Bố cháu gần đây vẫn khỏe chứ? Chú và bố cháu vốn là bạn học cũ nhiều năm, gần đây vẫn hay hợp tác làm ăn với nhau đấy."

Lục Viễn rất đứng đắn trả lời: "Bố cháu chỉ là kiểu nhà giàu mới nổi thôi, sao có thể lợi hại bằng chú được chứ, còn phải dựa vào chú mới có thể làm ăn được."

Giang Bắc chính là lãnh thổ của hắn, nhưng gần đây tên mập này đang đầu tư một hạng mục rất lớn ở An Côn, bố Lục Viễn tuy nói là nhà giàu mới nổi, nhưng địa vị ở địa phương lại không cao, có thể nhờ hắn mà kinh doanh tốt hơn rất nhiều, cho nên tên mập này không phải là người có thể đắc tội. Lục Viễn dĩ nhiên hiểu mối quan hệ quan trọng này, nên mới nói Văn Thố là bạn gái anh để giải vây cho cô.

Tên mập cầm tay Lục Viễn lên nói: "Chú xin lỗi, đây thật sự là một hiểu lầm, đều tại vợ chú đa nghi, hôm nay chú đãi cháu một bữa, coi như là chú chuộc lỗi."

Lục Viễn rút tay về, từ từ nói: "Hôm nay cháu tới vốn là muốn bàn với chú về hạng mục hợp tác với đại học Giang Bắc, nhưng lúc này không thích hợp rồi. Không cần phải đãi cháu đâu, có lẽ cháu nên đưa bạn gái cháu đi bệnh viện."

Nói xong, anh không để ý tới tên mập nữa, trực tiếp kéo Văn Thố đi, động tác có phần thô lỗ.

Văn Thố cảm giác mình giống như con diều không thể nào bay lên được, còn người thả diều thì ra sức chạy, cô không hô hấp nổi, nhưng vẫn cố gắng đi theo, không ngừng lên cao rồi lại hạ xuống.

Có vẻ Lục Viễn thực sự rất tức giận, kéo Văn Thố đi, mấy lần Văn Thố muốn tránh khỏi tay anh nhưng tránh không được, nhìn lướt qua thấy cổ tay đã tím bầm rồi.

Văn Thố bị kéo đi, tóc cô cứ bay tới bay lui trên mặt. Thế nào gọi là thảm hại, lúc này Văn Thố mới hiểu rõ.

Hơn nửa năm không gặp, cô biết anh đã trở lại với cuộc sống chân chính thuộc về anh. Anh vốn là một người dưới ánh mặt trời, nên bây giờ anh có thể điềm nhiên xuất hiện, hào nhoáng giống như vừa rời xa khỏi cô liền thay da đổi thịt.

Còn cô thì sao, quần áo đã bị người ta xé rách hết rồi, tóc thì rối bù lên, mặt thì đau rát, chắn hẳn là đã bị thương.

Thật đúng là quá nhục nhã, cứ nghĩ rằng mình có thể quay người lại sẽ vô cùng xinh đẹp mới phải.

"Anh buông tôi ra." Văn Thố không nhịn được nói.

Lục Viễn không phải là những tổng giám đốc bá đạo phúc hắc trên phim truyền hình. Anh liền buông Văn Thố ra. Dáng vẻ này, khiến cô vẫn không cách nào chạy trốn tới chân trời góc bể.

Lục Viễn quay lưng về phía Văn Thố, rất lâu sau không nói gì. Văn Thố cúi đầu, xuýt xoa cổ tay đau vì bị Lục Viễn nắm chặt.

Hồi lâu, rốt cuộc Lục Viễn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Văn Thố, tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng, khiến cho cô không nhịn được nhìn một lúc lâu.

Lục Viễn nhíu mày, khẽ thở dài, hỏi cô: "Sao lại thành ra như vậy?" Anh không nhịn được muốn giáo huấn cô vài câu: "Không đi làm việc cho tốt, lại chạy tới đây đánh nhau với vợ Trần tổng là thế nào?"

Giọng điệu trách mắng của anh khiến Văn Thố nổi giận: "Con mắt nào của anh thấy chúng tôi đánh nhau? Rõ ràng là bà ta đánh tôi mà."

"Thật sao?" Lục Viễn nghi hoặc nhìn cô: "Vậy sao cô có thể làm tóc người ta rụng một mảng như vậy chứ?"

"Lúc ấy là tôi đang tự vệ."

"Cứ theo cô nói đi." Lục Viễn hiểu rõ cá tính hay quấy nhiễu của Văn Thố, đưa mắt nhìn vết thương trên người cô, nói: "Có cần tôi đưa cô tới bệnh viện không?"

Thái độ lạnh nhạt của Lục Viễn làm cho Văn Thố cực kỳ khó chịu, Văn Thố không cảm nhận được mình đang khó chịu chỗ nào. Khi gặp lại vốn còn có cảm xúc phức tạp, bây giờ đã hoàn toàn biến mất. Cô không nhịn được nổi giận: "Tôi không hiểu tại sao anh lại đưa tôi ra đây. Nơi tôi muốn đi là đồn cảnh sát, chứ không phải là bệnh viện. Tôi muốn kiện hai người kia, đúng là đồ điên, không giải thích gì đã bị đánh một trận. Nếu không phải anh xen vào chuyện của người khác, chắc lúc này cảnh sát đã tới giúp tôi rồi."

Lục Viễn vẫn cau mày: "Thôi đi, cô đã bị người ta đánh như thế, đừng có giằng co nữa, chuyện như vậy cuối cùng cũng chỉ là nói xin lỗi rồi bồi thường, cô cũng không thiếu tiền, hắn cũng là một người có địa vị ở Giang Bắc, đừng lấy trứng chọi đá."

Văn Thố cảm thấy vô cùng ấm ức. Hơn nửa năm rồi không gặp, trước kia còn nói những lời ngọt ngào với cô, hôm nay liền nói lạnh lùng như vậy, không giải thích được mà bị đánh cũng không cảm thấy tổn thương bằng mấy lời nói hờ hững kia.

"Sao anh biết tôi không thiếu tiền chứ? Anh có phải đàn ông hay không? Là đàn ông đã không làm như vậy rồi, phải đến đánh cho tên mập kia nhừ đòn."

Lục Viễn hơi trầm tư, sau đó giọng anh trầm thấp hỏi: "Tôi lấy thân phận gì mà đánh người quen nhừ đòn?"

Văn Thố sững sờ vì bị anh hỏi, trả lời một cách mỉa mai: "Không có thân phận gì tại sao anh lại nhận bậy bạ là bạn trai của tôi?"

"..." Lục Viễn cúi đầu xuống, vẻ mặt có phần chán nản, anh nói: "Xin lỗi, là tôi nói sai."

Văn Thố chưa kịp nói, điện thoại Lục Viễn liền vang lên. Anh nhìn màn hình di động, sau đó đi ra chỗ khác nhận cuộc gọi.

Ở đây là một khu phố bình dân nhất Giang Bắc, cứ mỗi 4-5m thì có một cái cây, ngoài đường xe cộ đi qua đi lại, đèn giao thông thay đổi tuần tự, trên vỉa hè thưa thớt một vài người.

Trà trộn vào dòng người, Văn Thố chợt cảm thấy như mình không hề nhìn thấy Lục Viễn, rõ ràng khoảng cách chỉ là một cái cây, Văn Thố lại cảm thấy như rất xa. Anh đi ra xa Văn Thố để nghe điện thoại, vẻ mặt ôn hòa, lúc ấy Văn Thố thấy nhức đầu không dứt nhưng vẻ mặt cô lại không chút biểu cảm.

Cúp điện thoại, Lục Viễn đi tới, sắc mặt hơi bối rối: "Bây giờ cô phải về nhà sao? Để tôi đưa cô về."

"Anh có việc phải không?"

"Ừ."

"Chuyện gì?"

Lục Viễn nhíu mày: "Chuyện riêng."

"Người vừa gọi cho anh có phải là phụ nữ hay không?"

Lục Viễn hít một hơi, thản nhiên trả lời: "Là bạn gái."

Văn Thố cảm giác mình như vốn từ vựng của mình không được tốt lắm. Cô suy nghĩ: "Bạn gái" có phải là từ nhiều nghĩa hay không? Có thể bày tỏ quan hệ người yêu với phụ nữ. Lục Viễn nói có phải đúng là ý này?

"Tôi đưa cô về nhé?" Lục Viễn đi tới hai bước về phía Văn Thố, Văn Thố theo bản năng lùi lại hai bước.

"Anh đi rồi, không cần quay lại đâu." Văn Thố cắn môi, hỏi anh: "Anh thật sự là một người đàn ông giống như chiếc máy điều hòa không khí sao, đối với tất cả phụ nữ đều đối xử rất dịu dàng?"

"Văn Thố," Lục Viễn nói: "Tôi đã gần ba mươi tuổi rồi, còn độc thân, có bạn gái thì có gì không đúng?"

"Đúng, bác sĩ Lục nói đúng, là tôi sai." Văn Thố gật đầu liên tục, "Không cần để ý tới tôi... một mình tôi có thể về nhà."

Nước mắt Văn Thố vì lời nói của anh đã làm mọi thứ trước mặt mờ đi. Cô ngước đầu lên, cố gắng kìm nén không muốn nước mắt chảy xuống.

Văn Thố xách túi lên, vẫn giống như ngày trước, kiêu ngạo xoay người đi, cho dù lúc này cô quả thật rất thảm hại, nhưng cô vẫn luôn thẳng lưng bước tiếp.

Chẳng trách anh không còn kích động vì cô đã làm loạn cả lên, cũng không đau lòng vì cô bị thương nữa.

Anh là một người rất dịu dàng, thế nhưng lúc này, cô rất hận sự dịu dàng của anh.

Mấy hôm nay, thời tiết Giang Bắc khó trong lành, nhìn bầu trời xanh rất chói chang, Văn Thố nghĩ, đây rốt cuộc là sao, khởi đầu thì tốt đẹp, nhưng kết cục lại hết sức tàn nhẫn.

Văn Thố biết Lục Viễn đi theo cô rất xa, đến khi cô lên taxi rời đi.

Cô đã có vài lần nghĩ rằng muốn quay đầu lại ôm anh, muốn hỏi anh có còn là Lục Viễn trước kia nữa không, hỏi anh còn là Lục Viễn muốn nói "trở về Giang Bắc sẽ phải cưới cô" nữa không. Nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi, cô không dám, cũng không thể.

Vừa lên xe, Văn Thố không thể kìm nén được nữa, gương mặt cô đã bắt đầu có hơi nước ấm áp.

"Cô gái, cô muốn đi đâu?" Người tài xế hỏi.

Văn Thố nói địa điểm tới.

Tài xế nhìn Văn Thố qua gương chiếu hậu, khẽ thở dài một hơi: "Cô gái, thất tình phải không, tôi đã từng gặp rất nhiều cô gái giống như cô. Nhìn cô khóc, thật là..."

Văn Thố ngẩng lên, hít mũi: "Tôi không khóc, có hạt bụi bay vào mắt thôi."

Đó là hạt bụi Lục Viễn. Văn Thố nói thầm trong lòng. Cô không dám dụi mắt, sợ như vậy sẽ càng đau, nên không nỡ.

"Gần đây khí hậu cũng hơi khô, nên bụi hơi nhiều." Nét mặt tài xế vẻ từng trải, phối hợp với "lời nói dối" của Văn Thố. Văn Thố nghĩ: đúng là một tài xế hòa nhã.

Ngồi trong phòng khách, nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ Vạn Lý trong bếp, Văn Thố cảm thấy trong lòng đau xót.

Mặt đầy vết tím bầm, đầu tiên là khiến mẹ Vạn Lý giật mình hoảng sợ, vội ân cần hỏi cô. Văn Thố nói là bị ngã, bà cũng không hỏi thêm nữa. Chỉ cầm hộp sơ cứu thoa thuốc cho Văn Thố.

Văn Thố quan sát không gian phòng khách, thấy trên tường dán một bức hình. Trong lòng chợt thấy xúc động.

Nửa năm trước, Văn Thố trở về từ Hãn Văn, đưa tấm hình kia cho mẹ Vạn Lý, bà nói: "Là một người bạn dặn cháu đưa cho bác, anh ấy muốn bác nhất định phải bảo trọng."

Tay bà run rẩy nhận lấy tấm hình kia, thậm chí Văn Thố còn chưa giải thích chuyện gì, mắt bà đã ngân ngấn nước. Nhưng bà vốn là một người phụ nữ kiên cường, không hỏi gì, hít sâu rồi kìm nén nước mắt vào trong.

Có những lời không cần phải nói, bà vẫn hiểu được.

Nửa năm nay, Văn Thố vẫn thường xuyên đến thăm mẹ Vạn Lý. Không liên quan tới tình yêu. Đây là trách nhiệm của cô.

Mẹ Vạn Lý đối xử rất tốt với Văn Thố. Thường khuyên Văn Thố kiếm bạn trai, bà coi cô như con gái của mình, tất cả sự quan tâm, lo lắng của bà cho Văn Thố đều xuất phát từ tình yêu thương thật lòng.

Mẹ Vạn Lý bê từng món ăn đến, Văn Thố cũng không khách khí, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Cô không nói gì, và cũng không có lời để nói. Mẹ Vạn Lý nhìn tâm trạng của cô có vẻ không ổn, chỉ hỏi cô: " Món ăn không hợp khẩu vị sao?"

Văn Thố cầm đũa ăn, mũi hơi đau xót: "Ăn rất ngon ạ, bác không cần phải làm lại đâu, có đồ ăn đã là tốt lắm rồi."

Mẹ Vạn Lý ngồi xuống đối diện Văn Thố, bà gắp thức ăn cho cô, tựa như vô ý nói: "Ở đời không phải chuyện nào cũng được như ý, khó khăn nào cũng phải trải qua."

"Vâng." Văn Thố nói: "Cháu biết rồi ạ."

Mẹ Vạn Lý khẽ thở dài, nói: "Cháu nên tìm cho mình một người bạn trai. Một người phụ nữ sống độc thân cả đời sẽ rất cực khổ." Bà nói tiếp: "Nhà của bác thật không có phúc, còn làm liên lụy tới cháu."

"Bác đừng quá đau lòng, cháu không nói là bởi vì chưa đến lúc thích hợp mà thôi, chuyện trước kia thực sự không ảnh hưởng nữa." Văn Thố cười khổ nói: "Cháu nghĩ rằng mình đã gặp được rồi, kết cục là người ta đã có bạn gái."

"Văn Thố, cháu định làm thế nào...." Khóe mắt bà hồng hồng: "Nếu như không phải tại gia đình bác hại cháu... nhất định cháu sẽ được gả cho một người tốt, lúc này cháu cũng sẽ không buồn bã như vậy." Bà nhìn những vết bầm tím trên mặt Văn Thố, "Nhìn cháu như thế, bác thấy rất đau lòng."

"Bác à, không phải là chuyện đó." Văn Thố càng giải thích càng thấy khổ sở: "Là chuyện của người khác ạ."

"Văn Thố." Mẹ Vạn Lý nói: "Bác dự định đi khỏi Bắc Đô."

Văn Thố rất bất ngờ với quyết định của bà: "Vậy bác muốn đi đâu?"

Mẹ Vạn Lý cúi thấp đầu, nói: "Bác muốn đi Hãn Văn. Chắc về sau sẽ sống luôn ở đó."

Văn Thố hơi lo lắng: "Ở vùng rừng núi như vậy, bác có thể chịu đựng được không?"

"Dù sao cũng tốt hơn cuộc sống của một bà già cô đơn ở đây. Nếu có thể nhìn thấy nó một lần, bác chết ở vùng rừng núi cũng vừa lòng." Bà vô cùng chân thành nhìn Văn Thố, mắt bà đã ngấn nước, nhưng ánh mắt rất kiên định, có thể thấy là quyết tâm của bà rất chắc chắn: "Văn Thố, bác đến tuổi này rồi, không sợ chết, không sợ sống, chỉ sợ tiếc nuối."

"Văn Thố, cháu có muốn đến Hãn Văn sinh sống với bác không? Có lẽ, đi đến nơi khác, tất cả đều có thể bắt đầu lại."

"..."

Đêm hôm ấy, Văn Thố lại ngủ không ngon, cứ lăn qua lộn lại trên giường suy nghĩ về câu nói của mẹ Vạn Lý.

"Bác không sợ chết, không sợ sống, chỉ sợ tiếc nuối."

Những lời này chẳng phải đã từng là những lời từ đáy lòng Văn Thố hay sao? Đối với cô mà nói, cả đời này chỉ có ba ngày, ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai. Quá khứ và tương lai đều không muốn nghĩ tới. Mỗi lần nhớ lại những tiếc nuối, khi cô muốn rời khỏi thế gian này, tâm trạng lại trở nên nặng nề hơn.

Đây không phải là cuộc sống mà cô muốn.

Đi Hãn Văn sao? Văn Thố quả thật cảm thấy mơ màng, theo như trong phim, từ đầu đến cuối, nữ chính không phải nên ở lại Hãn Văn sao? Nếu như không có Lục Viễn, cô sẽ không trở lại Giang Bắc.

Là vì Lục Viễn sao? Chẳng lẽ cô yêu Lục Viễn? Hơn cả Vạn Lý sao? Tất cả những điều này cô đều không biết, cô chỉ biết rằng, Lục Viễn nói anh có bạn gái, cô cảm thấy rất đau khổ, vô cùng đau đớn, khi thấy Vạn Lý đi cùng A Lệ Na thì cảm giác ấy hoàn toàn khác.

Sau khi về đến nhà, cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy rằng chắc cô đã quá xúc động rồi.

Nếu quả thật là Lục Viễn đã có bạn gái thật, thì Tần Tiền sẽ không nói. Tần Tiền thấy cô phiền phức, ngày ngày đuổi cô đi, nói Lục Viễn có bạn gái rồi không phải là lí do từ chối tốt nhất sao? Cho dù là nói dối, Tần Tiền cũng chưa từng mở miệng. Có lẽ là Lục Viễn đang gạt cô. Có lẽ hy vọng của cô vẫn chưa chấm hết.

Nếu như thật sự anh không còn thích cô nữa, anh còn có bạn gái, tại sao khi cô gặp tình huống khó khăn như vậy, anh còn đứng ra giúp cô? Vì muốn giải vây cho cô mà anh nói cô là bạn gái của anh?

Trong lòng Văn Thố chợt thấy may mắn, suy nghĩ này một khi đã nảy sinh là không thể kiềm chế được, cô rất muốn đi kiểm chứng sự thật, nhưng cô lại không có cách nào để chứng thực.

Bây giờ quan hệ giữa hai người còn không được tính là bạn bè, nói trắng ra, chính là quan hệ giữa "người nghiên cứu" và "người bị nghiên cứu". Nghĩ như vậy, Văn Thố lại cảm thấy ủ rũ.

Văn Thố không am hiểu về những suy nghĩ của đàn ông, cách duy nhất cô có thể nghĩ chính là hỏi trực tiếp. Lấy điện thoại ra, vào ứng dụng chat tìm tên Lục Viễn, mở hộp thoại ra, nhìn nhật ký có rất ít tin nhắn, quả thật Văn Thố có chút buồn rầu.

Văn Thố đang gõ vào khung tin nhắn chat, lại chuẩn bị xóa đi gõ lại, kết quả còn chưa bắt đầu, cô lỡ trượt tay một cái liền gửi đi.

Văn Thố hoảng sợ, vội nhìn vào tin nhắn: [Bác sĩ Lục, anh có bạn gái rồi, là thật sao?]

Sau khi gửi tin nhắn kia, Văn Thố bắt đầu thấp thỏm, qua hồi lâu, Lục Viễn mới nhắn lại.

[Tôi không thích cách này chút nào, giả làm phóng viên, thủ đoạn quá low.]

Văn Thố sửng sốt, vội vàng gõ vào khung tin nhắn một hàng chữ, muốn giải thích với anh. Lần này cô kiểm tra kĩ lỗi chính tả, xác định hoàn toàn không có vấn đề rồi gửi đi.

Kết quả vừa mới gửi, cô nhận được tin hệ thống tự động nhắn lại: [bạn đã không còn là bạn bè luyuan123, nếu cần đối thoại, xin hãy thêm bạn.]

...... Cuối cùng Văn Thố cũng hiểu cảm giác tim ngừng đập là như thế nào. Tuyệt đối không ngờ rằng, có một ngày Lục Viễn ở trước mặt cô, lại tuyệt tình như thế.

Tin nhắn không gửi được nữa, Văn Thố thành tự suy diễn những lời này.

Tối nay, Văn Thố lại tiếp tục mất ngủ.

****

Tô Linh Uẩn gặp phải một vụ tai nạn xe nhẹ, khi Lục Viễn chạy tới bệnh viện,vết thương trên cánh tay Tô Linh Uẩn đã xử lý xong. Thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tô Linh Uẩn, Lục Viễn chạy tới có phần đau lòng.

"Sao trễ như vạy anh mới đến?" Tô Linh Uẩn dịu dàng hỏi.

"Ra ngoài có chút việc gấp." Lục Viễn không nói thêm gì nữa. Anh đi theo Văn Thố một đoạn đường rất xa, cô lên taxi thì anh mới rời đi, anh nghĩ, Tô Linh Uẩn nhất định không muốn nghe chuyện này. Dù anh đã tự nói với mình thế nào, Văn Thố đã có Vạn Lý, Văn Thố không thích anh, nhưng anh vẫn không nhịn được mà lo lắng, quan tâm đến cô.

"Sớm biết anh có chuyện thì đã không gọi anh tới rồi." Tô Linh Uẩn tốt bụng nói: "Chỉ bị thương nhẹ thôi, đều tại em quá yếu ớt rồi."

Lục Viễn áy náy nói: "Đây vốn là lỗi của anh, thật ngại quá."

Tô Linh Uẩn cầm lấy tay anh, như đang có điều muốn nói, nhìn Lục Viễn mấy lần, cuối cùng chỉ nở nụ cười, làm như an ủi Lục Viễn.

Mời Tô Linh Uẩn đi ăn xong, viết cho cô đơn thuốc uống, đưa cô về nhà, khi Lục Viễn về đến nhà cũng đã khá muộn.

Nhận được mấy tin nhắn rác, trong đó có một tin nhắn của người đã ngụy trang thành phóng viên. Lục Viễn nhìn thấy rất nhức đầu, trực tiếp xóa đi.

Trước khi ngủ, đột nhiên mẹ anh gọi điện thoại tới, hỏi đến chuyện xảy ra lúc sáng: "Nghe nói con đến công ty của chú Trần? Có phải ở đó đã xảy chuyện gì không ổn không?"

"Hả?" Lục Viễn không tập trung.

"Nghe nói vợ hắn hiểu lầm rồi đánh bạn gái của con?"

"Vâng."

Mẹ anh nhất thời thấy buồn bực: "Mẹ nghe nói cô gái tên Tô Linh Uẩn này rất hiền lành, không ngờ còn có thể đánh nhau với bà vợ đanh đá của lão Trần hả?"

Lúc này, Lục Viễn mới hiểu mẹ anh đã hiểu lầm rồi, nhưng anh vẫn không biết nên giải thích từ đâu.

Không phải mẹ anh nhắc tới, chính anh đã suýt quên, Tô Linh Uẩn mới chính là bạn gái của anh, hung hãn như vậy, đánh nhau với người ta, chỉ có thể là Văn Thố, là một người không có quan hệ gì với anh.

Lục Viễn vốn không dễ dàng mất bình tĩnh, nhưng lại bị người không có quan hệ gì hoàn toàn làm cho rối loạn cả lên.

Lục Viễn cũng không hiểu rõ về tranh chấp giữa phụ nữ, chuyện tình cảm đôi lứa, tóm lại anh là một con người mới. Kể từ khi bị Văn Thố quấy nhiễu, về sau suy nghĩ, anh đều cố ý tránh xa Tô Linh Uẩn.

Anh thừa nhận rằng mình rất giống chim đà điểu, nhưng anh thực sự không biết phải đối mặt với Tô Linh Uẩn thế nào. Cho đến khi Tô Linh Uẩn tươi cười chặn anh lại trước cửa trường học.

Tô Linh Uẩn nhìn Lục Viễn với ánh mắt tràn đầy hoài nghi, điều này khiến Lục Viễn càng mất tự nhiên.

"Thấy phản ứng của anh, có phải là anh rất muốn em là bạn gái của anh không?"

"Em nghĩ quá nhiều rồi."

Tô Linh Uẩn cười: "Em rất tin vào giác quan thứ sáu của mình." Tô Linh Uẩn rất kinh nghiệm nói: "Một người đàn ông đợi ở trường lâu như vậy, lại không có kinh nghiệm gì, nói đến tình yêu thì không tập trung, ngẩn người suy nghĩ, nguyên nhân có lẽ là trong lòng có người khác."

Lục Viễn càng nghe cô phân tích càng thấy phiền phức. Nhưng anh vẫn cố kìm nén, nói an ủi cô: "Em đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Nụ cười Tô Linh Uẩn dần tắt đi, lần đầu tiên cô có vẻ rất nghiêm túc. Tô Linh Uẩn có nụ cười rất đẹp, mỗi thời mỗi khắc đều tươi cười, đuôi mắt cong lên, khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiện. Lục Viễn không biết thì ra khi Tô Linh Uẩn không cười nhìn có phần lạnh lùng như thế.

Lúc ấy, Lục Viễn cảm thấy nét mặt của Tô Linh Uẩn cực kỳ giống Văn Thố.

"Cho tới hôm nay em mới biết rồi cũng chuyện này cũng sẽ xảy ra. Chúng ta đứng ở đây, sinh viên cuả anh đứng ở cửa nhìn chúng ta nét mặt cũng rất nghiêm túc, không phải nhìn thấy thầy giáo liền tới quấy rối, mà giống như thất vọng vì bắt gặp "ngoại tình." ấy." Tô Linh Uẩn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Nghĩ xem, có phải mấy sinh viên kia rất thích người yêu cũ của anh phải không?"

Lục Viễn trầm mặc một hồi, đáp lại: "Anh không có người yêu cũ."

"Anh không cần gạt em."

Cảm giác khó mà đối mặt, nhưng khi Tô Linh Uẩn nói như vậy, Lục Viễn lại không cảm thấy áp lực, ngược lại còn thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lục Viễn thản nhiên cười, nói: "Tôi không có người yêu cũ, chỉ có một mình tôi đơn phương thích cô ấy, cô biết thế nào là bánh xe dự phòng không? Chính là tôi."

Ánh mắt Tô Linh Uẩn tối sầm lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, hỏi anh: "Trước kia vẫn che giấu, tại sao bây giờ lại đột nhiên nói ra?"

"Bởi vì trước kia em chưa từng hỏi, bởi vì lúc trước anh cũng chưa từng nghĩ sẽ phải đối mặt." Lục Viễn nhìn Tô Linh Uẩn, mặc dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng vẫn nói ra từng câu từng chữ: "Trước khi gặp em, anh nghĩ, dù sao cũng không thể ở bên cạnh cô ấy, bây giờ đi với ai đều giống nhau, tình cảm đều có thể bồi dưỡng. Trên đời này có người, cả đời khó gặp được người để yêu và sống bên cạnh, như vậy, chọn một người thích hợp, chấp nhận người ấy. Sau khi gặp em, anh mới hiểu được, cứ chấp nhận như thế sẽ chỉ làm cả hai càng thêm đau khổ thôi."

Tô Linh Uẩn nhìn Lục Viễn, nét mặt có phần cứng ngắc, nhưng cô vẫn cố gắng giữ phong độ, khóe miệng giật giật: "Sao anh biết là em chấp nhận chứ? Chúng ta không thể trở thành người yêu và ở bên cạnh nhau sao?"

"Nếu như gặp một người liền yêu một người, vậy thì không phải là anh." Lục Viễn nói: "Xin lỗi em, Tô Linh Uẩn, anh nghĩ chúng ta không thích hợp với nhau, anh không muốn cản đường em."

"Lục Viễn, anh có biết anh đang nói gì không?"

Đứng trước mặt Lục Viễn, sắc mặt Tô Linh Uẩn dần trở nên không tốt. Nghĩ đến cũng đúng, cho dù không thích đối phương, người phụ nữ cũng không muốn nghe đàn ông nói như vậy.

"Là lỗi của anh." Lục Viễn nói: "Là do anh không thể làm được. Xin lỗi em, Tô Linh Uẩn, từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn yêu cô ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.