Lục Viễn nói xấu sau lưng Văn Thố, dĩ nhiên là Văn Thố không hề biết. Nếu như cô biết được, không biết cô sẽ trừng phạt Lục Viễn như thế nào. Cô gái Văn Thố này có thù tất báo, Lục Viễn hiểu rất rõ.
Lục Viễn say rượu trở về nhà, vừa say vừa mệt, ngã người xuống giường đi ngủ, chưa ngủ được mấy tiếng, Lục Viễn liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Lục Viễn nhíu mày, không nhịn được trách: "Mẹ, mẹ có biết con vừa phải trực đêm hay không, sáu giờ rồi còn gọi điện thoại tới, sao mẹ có thể làm như vậy?"
"Cũng không phải vì con bất hiếu sao? Người ta làm ngày làm đêm là vì có con trai nối dõi tông đường, còn con, ngày đêm làm việc như vậy mà chẳng có kết quả gì."
"Mẹ, tự trọng đi ạ."
"Đi chết đi." Đầu kia truyền đến tiếng cười của mẹ anh. "Con trai, con học tâm lý học, có phải cũng giống như trên TV hay không, nhìn mắt cũng biết người ta đang suy nghĩ cái gì, làm cho mẹ không dám nhìn con rồi."
Lục Viễn bị đánh thức, anh rời giường: "Mẹ, nhìn qua cũng biết người khác suy nghĩ gì, đó là con giun trong bụng chứ không phải tâm lý học. Ở nhà mẹ ít xem phim truyền hình đi, cẩn thận lại trở thành người già mất trí đấy."
"Đồ con bất hiếu! Nói ai là người già mất trí hả?" Mẹ của anh khi còn trẻ đã cùng ba anh tay trắng mà dựng nên sự nghiệp, có được gia sản như bây giờ cũng không phải bình thường, có thể lập nên tất cả, chỉ là không thể rửa sạch cái mác phong cách nhà giàu mới nổi.
Nói xong mẹ anh nhớ lại chuyện chính: "Đúng rồi, mẹ tìm con có chuyện. Cuối tuần này về nhà đi, mẹ và cha con rất muốn gặp con."
Lục Viễn vừa nghe giọng điệu này lập tức cảnh giác: "Hai người lại muốn kéo con về để xem mắt chứ gì?"
"Xem mắt thì sao? Chừng hai năm nữa con cũng ba mươi tuổi rồi, còn không nhanh chóng kết hôn để cho mẹ bồng cháu. Thế này phản lại xã hội đấy biết không?"
Lục Viễn nghe bà nói thì nhíu mày: "Mẹ có làm quá lên không vậy?"
"Mẹ mặc kệ, năm nay nếu con không tìm được người yêu để kết hôn, cha mẹ sẽ sắp đặt cho con, con sẽ không có quyền lựa chọn nữa."
Lục Viễn càng nghe càng nhăn mày, chen vào nói: "Nếu cưới người không phù hợp thì sao?"
"Tiểu tử thối! Không được nói bậy."
"Dạ." Lục Viễn ngoan ngoãn im lặng nghe mẹ thì thầm gần nửa tiếng. Khi chuẩn bị cúp máy, mẹ nói muốn đi chùa để cầu duyên xin may mắn cho Lục Viễn. Lục Viễn cũng không mê tín, đột nhiên nhớ lại một vài chuyện gần đây, dò xét hỏi: "Nếu như luôn gặp phải chuyện xui xẻo, có biện pháp nào có thể hóa giải không mẹ?"
"Là gặp phải tiểu nhân hả?"
Nhớ tới Văn Thố, Lục Viễn kiên định gật đầu: "Đúng là tiểu nhân."
"Đi chùa. Hoặc là con nói cho mẹ biết tên, ngày mai mẹ sẽ giúp con giải quyết tiểu nhân."
"Không phải là con, là Tần Tiền. Không cần phải để ý đến cậu ta đâu. Con muốn ngủ, con cúp máy đây."
"..."
Cúp điện thoại, Lục Viễn đang rất khốn khổ, trằn trọc trở mình không ngủ được.
Đành phải ngồi dậy rồi xuống giường. Mặc quần áo xong, điểm tâm cũng không ăn lập tức đến ngôi chùa gần nhất.
Lục Viễn vốn không mê tín, bởi vì gặp phải Văn Thố, lén lút đi đến chùa để cúng bái. Hi vọng sẽ không bao giờ gặp phải Văn Thố nữa.
Kết quả là qua một đêm, Văn Thố đã tới rồi, lại cùng đi với Tần Tiền.
Lục Viễn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ khó nói. Trong chùa, Bồ Tát là già quá lẩm cẩm rồi sao? Là nghe nhầm nguyện vọng của anh hay là cố ý muốn chỉnh anh?
Ngày đó Lục Viễn không có lớp cũng không còn công việc, nên đều ở nhà để ngủ. Một hồi chuông cửa dồn dập đánh thức anh.
Lục Viễn đi dép vào ra mở cửa. Vừa đi vừa dụi mắt, mở cửa, anh vò đầu mình rối bù lên.
Một nam một nữ đứng trước cửa, nam là Tần Tiền, trên người mặc cảnh phục, vừa nhìn thấy Lục Viễn, trên mặt nở nụ cười thích thú.
Mà cô gái bên cạnh Tần Tiền, trên người mặc một cái áo dệt kim màu vàng hở cổ, phối hợp với váy trắng, chân mang một đôi giày thể thao, phối hợp rất kỳ quái, nhưng khuôn mặt của cô đã hoàn toàn che giấu đi vấn đề phối hợp quần áo. Cô gái kia chính là Văn Thố.
"Chào buổi sáng bác sĩ Lục." Khóe miệng Văn Thố cười ngọt ngào, khẽ nghiêng đầu nhìn Lục Viễn, trong nụ cười phảng phất sự thuần khiết và ấm áp. Nhưng Lục Viễn lại hoàn toàn miễn dịch với nụ cười của cô, tất nhiên không thể làm gì được anh.
"Chào buổi sáng." Lục Viễn bắt tay cô. Ngay sau đó đưa hai người vào phòng.
Thấy Văn Thố đi một mình ở trước mặt, Lục Viễn lợi dụng cơ hội, nhanh chóng phát hiện được ý đồ của Tần Tiền.
Tần Tiền không biết làm sao. "Tiểu thư Văn tới hòa giải một chút hiểu lầm với cậu, cô ấy muốn xin lỗi cậu. Cậu cũng hiểu mà, cô ấy đến cầu xin tôi nửa ngày, căn bản tôi không có cách nào cự tuyệt."
Văn Thố đi tới, đưa cho Lục Viễn một túi giấy. "Đây là quà xin lỗi của tôi, hi vọng bác sĩ Lục có thể tha thứ cho trò đùa của tôi."
"Không có gì đâu." Lục Viễn nói, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười rất khó coi. Lục Viễn chỉ tôn trọng cô không có ý khác. Anh tiện tay đặt món quà của cô ở bên cạnh ghế salon trên khay trà. Không hề chiêu đãi khách, lập tức hạ lệnh đuổi: "Hai người tới đây không đúng lúc rồi. Một lát nữa tôi còn có việc phải ra ngoài, không thể chiêu đãi hai người rồi."
Hai người cũng biết điều đứng lên từ trên ghế salon. Cô đi theo sau lưng Lục Viễn, trầm mặc quan sát nhà ở của Lục Viễn, có một phòng ngủ, một phòng khách. Sàn nhà gỗ thô, chắc bởi vì phòng đã cũ, trang trí cũng có phần cổ xưa, sàn nhà bằng gỗ cũng có chút tốn kém, nhưng trong nhà rất gọn gàng, rất phù hợp với người đàn ông chất phác ngay thẳng này thậm chí có phong cách cá nhân khá ngu ngốc.
Dĩ nhiên trong nhà người đàn ông này cũng không thiếu sách. Trong phạm vi tầm mắt của Văn Thố cơ hồ khắp nơi đều là sách.
Trước khi ra cửa, Văn Thố bị hấp dẫn bởi ngày trong lịch treo tường. Đứng ở đó nhìn hồi lâu, cho đến khi Tần Tiền gọi cô mới rời đi.
"Bác sĩ Lục, thật ra thì tôi hâm mộ anh. Hi vọng anh không cần bởi vì chuyện lúc trước mà chán ghét tôi." Văn Thố trịnh trọng nói với Lục Viễn, nét mặt rất chân thành. Lục Viễn suýt nữa bị mắc lừa.
"Ha ha." Lục Viễn cười gượng: "Thật ra thì con người của tôi cũng có rất nhiều khuyết điểm, không đáng để được hâm mộ." Ý của tôi là cô hãy tha cho tôi đi!
Dĩ nhiên Văn Thố nghe hiểu được ý trong lời nói của anh, nhưng cô chính là đã hiểu nhưng cố tình giả bộ không hiểu: "Bác sĩ Lục nói như vậy tôi rất yên tâm, sau này anh hãy chỉ giáo nhé!"
Nói xong cô xoay người đi. Chỉ nghe sau lưng Lục Viễn rướn cổ lên kêu: "Vẫn còn muốn chỉ giáo sao?"
.....
Khi hai người đi, Lục Viễn nhìn sách một hồi thì cảm thấy đói bụng. Tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài mua đồ ăn. Nửa giờ sau, Lục Viễn đã ăn uống xong.
Còn chưa vào cửa nhà, liền bị một người phụ nữ tóc dài ngồi ở hành lang dọa hết hồn.
Tóc cô gái đó rất dài, xõa xuống trên vai giống như một khối tơ lụa màu đen, nhìn qua hết sức u ám. Lục Viễn lấy can đảm đi về phía trước hai bước, rồi nhìn qua cách ăn mặc mới phát hiện là Văn Thố.
"Cô... Tại sao cô lại về đây..." Lục Viễn bị dọa, nói lắp ba lắp bắp.
Văn Thố ngẩng đầu lên nhìn Lục Viễn, nói: "Tôi vẫn ở đây mà, tôi hiểu rõ anh là không muốn nhìn thấy tôi nên nói dối, thật ra thì hôm nay anh căn bản không có việc gì, đúng không?"
"Cô...Làm sao cô...biết?" Nói xong Lục Viễn như tự tát vào mặt mình.
"Tôi nhìn ngày trên lịch làm việc của anh, không có hôm nay." Văn Thố vỗ mông, đứng lên.
Lục Viễn nhíu mày, thật sự không hiểu nổi cô gái này rốt cuộc muốn thế nào. "Tại sao cô vẫn chưa về nhà?"
"Không phải là còn chưa được bác sĩ tha thứ sao? Nào dám đi a." Văn Thố dạo bước đi tới bên cạnh Lục Viễn, ngước đầu, tò mò nhìn Lục Viễn từ trên xuống dưới, như một con cún bên cạnh ngửi tới ngửi lui. "Bác sĩ Lục phải cao 1m8 ấy nhỉ, thật sự rất cao."
Lục Viễn không muốn nói chuyện với cô, cau mày lạnh lùng nói: "Tôi nói là tôi đã tha thứ cho cô rồi."
Văn Thố nhìn xuống mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi nhìn lên, mắt của cô đen tròn, giống như trẻ con, cho nên mới có cảm giác vô tội, làm cho người ta cảm thấy thương hại.
"Thật ra thì mấy năm nay tôi tiếp xúc với rất nhiều bác sĩ tâm lý và cảnh sát." Văn Thố suy nghĩ, đột nhiên hỏi Lục Viễn: "Đàn ông các anh có phải đều thích đóng vai như vậy hay không, cứu phụ nữ ra khỏi bóng tối, tự cho đó là anh hùng?"
Bởi vì câu nói này, lần đầu tiên Lục Viễn nghiêm túc nhìn thẳng Văn Thố. Anh nghĩ hồi lâu, mới nói với Văn Thố: "Tôi không muốn đóng vai anh hùng gì cả. Tôi chỉ thấy rất thích thú, muốn thử một chút mà thôi. Tôi cũng không vĩ đại và nhiều chuyện như vậy."
"À." Văn Thố cười: "Ngược lại rất thẳng thắn."
Nói xong, cô tự nhiên nắm tay áo của anh. Rồi nhặt túi của mình dưới đất, không quay đầu lại chuẩn bị rời đi. Khiến cho Lục Viễn khó hiểu.
Thật là một người kỳ quái.
Sống 28 năm rồi, lần đầu tiên Lục Viễn gặp phải cảm giác như vậy.
"Bác sĩ Lục, tôi vẫn sẽ tới tìm anh." Trước khi xuống lầu, đột nhiên Văn Thố quay đầu lại nói.
"Cái gì?" Lục Viễn không dám tin: "Cô còn muốn tới?"
Nghĩ đến việc từ khi gặp phải cô gái này mình đã gặp phải xui xẻo liên tiếp nên theo kinh nghiệm, trong lòng Lục Viễn vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt đưa đám nói: "Rốt cuộc tôi có cái gì hấp dẫn cô, cô nói ra đi, tôi có thể thay đổi được không?"
Nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của Lục Viễn khiến Văn Thố cảm thấy khá nhục nhã. Cô xinh đẹp như vậy là độc nhất vô nhị. Cô đứng ở một góc cầu thang, yên lặng nhìn Lục Viễn hỏi:"Anh thật sự chán ghét tôi như vậy?"
"Đúng vậy!" Lục Viễn không nghĩ ngợi liền thốt lên, trả lời xong, lập tức cảm thấy như đang chọc vào tổ ong vò vẽ, lập tức giải thích: "Không phải, ý của tôi là tốt nhất về sau cô cứ coi như không quen biết tôi."
"..."
Sau khi rời khỏi nơi ở của Lục Viễn, Văn Thố đi dạo một mình rất xa.
Một người đi bộ ở cầu Giang Bắc, dọc đường không để ý sẽ vô tình lọt vào ống kính của khách du lịch. Nhìn xung quanh có nhiều nụ cười mệt mỏi và xấu hổ.
Cầu Giang Bắc là cây cầu có đường sắt đôi đầu tiên. Rất nhiều chương trình truyền hình được quay ở đây, mang nhiều ý nghĩa lịch sử.
Mọi người đều truyền tai nhau một huyền thoại ở đây, nếu chàng trai và cô gái cùng đi trên cầu Giang Bắc này, hai người sẽ sống hạnh phúc suốt đời bên nhau.
Khi cô đi chung với Vạn Lý, Văn Thố đã từng rất nhiều lần muốn tới đây, nhưng hai người luôn vô tình không thể đi được.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là số mệnh.
Văn Thố an tĩnh đi trên cầu Giang Bắc với thành cầu bằng đá. Sông lớn chảy về phương xa, mây mù mịt, trên mặt sông có vài chiếc tàu chở hàng và du thuyền, tàu đang hoạt động bên bờ, mọi thứ đều trật tự.
Từng cơn gió nổi lên, tóc Văn Thố bay lất phất, Văn Thố nhìn ra xa.
Văn Thố đang đứng bên cạnh một đôi tình nhân trẻ tuổi, hình như đang cãi nhau.
Cô gái bĩu môi oán trách: "Sao anh lại vô dụng như vậy, mới cõng em được một chút đã mệt rồi?"
Văn Thố nghe cuộc nói chuyện của hai người kia, đoán rằng hai người đang làm theo như truyền thuyết.
Người con trai kia có lẽ đã thật sự mệt mỏi, ôm bạn gái nói: "Nếu không em cõng anh đi, dù sao cũng là cõng sang bên kia cầu, ai cõng cũng được mà."
Cô gái cười lớn. Hai người cãi nhau ầm ỹ khiến Văn Thố không nhịn được bỏ đi.
Văn Thố cảm thấy trong nháy mắt như bị kim châm vào, trái tim chợt đau nhói, ngay sau đó lại khôi phục tinh thần.
Cô nghĩ, có lẽ là cô đã bị bệnh rồi, bệnh không biết là nặng hay nhẹ, cô cứ như vậy, đếm ngày qua ngày.
Cô chống tay lên, ngồi lên thành cầu, hai chân đung đưa thoải mái.
Biết rằng sẽ làm phiền Lục Viễn, nhưng cô vẫn bấm gọi cho Lục Viễn, không có nguyên nhân, chỉ là tùy hứng.
"Bác sĩ Lục, hiện tại tôi đang ngồi ở trên cầu, còn rất cao, không biết nhảy xuống có thể chết luôn được không?" Văn Thố nói vào điện thoại, khiêu khích: "Anh không phải là chuyên gia chữa trị sao? Tôi muốn chết, liệu anh có tới không?"
Lục Viễn yên lặng chừng nửa phút. Cuối cùng, anh cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ở đâu?" Văn Thố hài lòng nói: "Cầu Giang Bắc."
Sau khi nghe câu nói của Văn Thố, Lục Viễn không nhịn được tức giận, quát vào điện thoại: "Văn Thố, mẹ kiếp! Cô cứ làm vậy thử xem!"