Chương 175
Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất cắn môi, hơi khó tin.
Thứ trong quan tài này rõ ràng là một xác chết, tay xác chết duỗi ra như muốn tóm lấy thứ gì đó, hẳn là nó muốn bắt lấy hai người sống bọn họ.
Cảnh người chết muốn bắt người sống trong giấc mơ không phải là hình ảnh tốt. Xác chết kéo người sống, tất nhiên là muốn kéo đến nơi mà nó đang ở, cũng chính là âm phủ. Tốt một chút là chỉ có gặp xui xẻo, xấu một chút là giảm tuổi thọ, mà xấu nhất chính là chết.
Rõ ràng là hình ảnh trước đây vẫn mang điềm cát, bây giờ lại biến thành hung.
Cũng may mà lúc nãy bọn họ cách quan tài không quá gần, nếu không thì đã bị bắt được, chỉ cần không bị kéo đi, vậy thì đó chỉ là một điềm báo, có thể tránh được.
Cái tay kia quơ quơ loạn xạ, nhưng vẫn không bắt được thứ gì, hình như nó cực kỳ tức giận, lại duỗi cánh tay dài ra thêm một chút nữa, có thể nhìn thấy được cùi chỏ, sợ rằng nó duỗi nữa sẽ là cả cánh tay.
“Chúng ta đi nhanh thôi.” Tô Minh Châu nói, nắm chặt cổ tay Cơ Thập Nhất. Hai người cẩn thận tránh nơi bị quan tài chặn.
Chủ yếu là quan tài nằm ngay giữa đường, bên cạnh không có đường nên chỉ có thể đi ngang qua.
Ngay lúc bọn họ đi qua, bàn tay đột nhiên duỗi ra, nắm chặt lại.
Động tác đột ngột khiến Cơ Thập Nhất suýt thì ngừng thở, đột nhiên co rút lại, nhưng cứ như vậy, bàn tay vẫn kéo quần áo của cô, tiếng xé rách vang lên rất rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tô Minh Châu trầm xuống, tăng sức lực, trực tiếp đạp một phát vào bàn tay kia, khiến cho bàn tay đang dương dương tự đắc chuẩn bị làm lại điều đó đột nhiên rụt lại vào trong quan tài, phát ra âm thanh bị bóp nghẹt.
Nhân cơ hội này, Cơ Thập Nhất nắm tay Tô Minh Châu rồi chạy nhanh. Chờ đến lúc dừng lại thì đã cách xa gò đất nhỏ, có thể nhìn thấy bàn tay trong quan tài lại duỗi ra, còn tức giận hơn lúc nãy nữa.
Sắc mặt Cơ Thập Nhất thả lỏng một chút, cũng may mà cô mặc nhiều lớp quần áo, bên ngoài bị xé toạc cũng không có hư hao gì nhiều. Cô lắc đầu với Tô Minh Châu, ý bảo rằng mình không sao. Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng tâm trạng đã thay đổi đôi chút, có chút hoảng sợ với những chuyện không biết tên sẽ diễn ra trước mắt.
Rất nhanh sau đó, một ngôi chùa mờ ảo hiện ra, sương mù lượn lờ trên đỉnh chùa. Sương mù dày đặc trước kia giờ đã tan đi ít nhiều.
Đây là một dấu hiệu tốt, Cơ Thập Nhất hơi thả lỏng.
Ngôi chùa đột nhiên xuất hiện này không khác gì bình thường, mọi thứ trông có vẻ đều bình thường nhất có thể. Cổng lớn đối diện với bọn họ đang đóng chặt, không thấy rõ tình hình bên trong.
Tô Minh Châu nghiêng người, Cơ Thập Nhất gật đầu: “Vào đi.”
Hy vọng đây là điểm cuối cùng, bởi vì mơ thấy mình đi vào chùa tượng trưng cho sự thành công, là một điềm báo rất tốt.
Tô Minh Châu đứng ở trước cửa mấy giây, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra, theo đó là âm thanh cọt kẹt, ngôi chùa xuất hiện trước mắt bọn họ.
Ngôi chùa này rất đơn giản, bước vào là đại sảnh, đối diện với bọn họ là một tượng Phật bằng vàng, trước tượng có mấy người đang quỳ lạy, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng có lẽ đó là những người vô diện.
Cơ Thập Nhất nhìn thấy thì kích động.
Từ xưa đến nay, trong một vài tình huống đều cho thấy, tượng Phật thể hiện một sự trang nghiêm, và trong một số bộ phim truyền hình, điện ảnh, tượng Phật cũng được sử dụng để các hòa thượng thu phục yêu quái. Tượng Phật tượng trưng cho sự tôn trọng đối với sinh mệnh.
Nhưng cũng có một vài giấc mơ, tượng Phật là điềm xấu.
Nhưng giấc mơ của Châu Châu thì khác, có người quỳ lạy, cho thấy tượng Phật này có sức mạnh mạnh mẽ, đại diện cho điềm lành. Nếu điều này xuất hiện trong tiềm thức thì có nghĩa là ước nguyện trong lòng Châu Châu sẽ sớm trở thành hiện thực.
Cô kích động kéo Tô Minh Châu bước nhanh vào, đúng lúc bên trong có hai bồ đoàn, rõ ràng là dành riêng cho bọn họ, chuẩn bị cho bọn họ.
“Nhanh.” Cơ Thập Nhất thúc giục.
Tô Minh Châu vừa ngồi lên thì chuỗi hạt trên tay tượng Phật bị đứt. Từng hạt châu lăn long lóc trên mặt đất, thanh âm trong trong trẻo vang lên từ tiếng này sang tiếng khác, vừa hay mấy hạt châu ấy đều rơi hết bên chân anh.
Tô Minh Châu sửng sốt vài giây, nhưng không có phản ứng gì, sau đó anh nhặt từng viên một lên, đặt ở chỗ trống trước bồ đoàn.
Cơ Thập Nhất ở bên cạnh vẫn luôn nhìn động tác của anh, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Có bao nhiêu hạt vậy anh?”
“Bốn mươi tám.” Tô Minh Châu không chút do dự đưa ra câu trả lời.
Cơ Thập Nhất tươi cười rạng rỡ: “Anh đếm chưa?”
Tô Minh Châu cũng cảm thấy hơi kỳ quái, hình như anh không ý thức được mình đã đếm từng hạt châu.
Anh tự hỏi: “Hình như là vậy. Con số này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.”
Giọng nói ngây thơ vô tội đã lâu không xuất hiện khiến Cơ Thập Nhất thấy hơi bùi ngùi. Cô hoàn hồn, cười giải thích với anh: “Đây là một dấu hiệu tốt, không cần lo lắng đâu anh.”
Anh vô thức đếm hạt châu, cho thấy có một sức mạnh nào đó khiến anh phải làm chuyện này. Mà đếm hạt châu trong giấc mơ có nghĩa là những chuyện tốt đẹp mà Châu Châu mong đợi sẽ đến, là một hình ảnh tốt đẹp hiếm có.
Tô Minh Châu thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì. Nếu tốt thì được. Trong suốt quãng đường này cho đến hiện tại, giấc mơ thứ hai có quá nhiều trở ngại, nếu thêm nữa, anh chỉ sợ là họ sẽ không chịu nổi.
Đột nhiên Cơ Thập Nhất đề nghị: “Chi bằng anh lạy bức tượng Phật này đi.”
Tô Minh Châu nghi ngờ nhìn qua, đầu chứa đầy dấu chấm hỏi.
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt lộ ra ý tứ, bây giờ chưa phải là lúc nói rõ ra.
Tô Minh Châu nghĩ, nhất định là cô vì muốn tốt cho anh, vì vậy anh cúi đầu lạy tượng Phật. Lúc nãy bảo anh đếm phật châu, nếu đã là điềm tốt, thì có lẽ bái lạy cũng là chuyện nên làm, hy vọng mọi chuyện sau đó sẽ thuận lợi.
Cơ Thập Nhất ở bên cạnh quan sát, hy vọng suy đoán của cô là đúng. Như vậy thì càng tốt.
Lúc vừa quỳ xuống, đột nhiên Cơ Thập Nhất nhìn thấy một luồng sáng bao phủ cả thân mình Tô Minh Châu, sau mấy giây thì biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, nhưng cô lại vui vẻ đến nỗi muốn nhảy nhót.
Quả nhiên là cô đã đoán đúng.
Một khi bái lạy nhận được sức mạnh từ tượng Phật, điều đó có nghĩa tất cả mọi chuyện sau đó sẽ cực kỳ thuận lợi. Những chuyện bọn họ lo lắng sẽ nhanh chóng được giải quyết, những gì bọn họ đang trải qua sẽ thuận lợi hoàn thành.
Không cần lo lắng những điềm hung nữa.
Tô Minh Châu đứng dậy, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, chỉ cảm thấy thân thể mình dường như tràn trề sức mạnh. Anh nhìn sang bên cạnh, thấy gương mặt Thập Nhất ngập tràn vui vẻ, nốt ruồi lệ sinh động, đôi mắt long lanh khiến người ta say mê.
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta sẽ sớm quay về.” Cơ Thập Nhất vui vẻ nói với anh.
Tô Minh Châu không nghi ngờ cô, cẩn thận đặt phật châu trên mặt đất phía trước mặt, sau đó được cô kéo ra ngoài. Chờ sau khi đi ra khỏi cổng lớn, hai người cùng quay đầu nhìn lại, ngôi chùa đã biến mất.
Nhưng ký ức về những chuyện đã trải qua vẫn còn tồn tại.
Sau khi ngôi chùa biến mất, những tảng đá lớn xuất hiện trước mặt bọn họ. Kỳ quái là, những tảng đá màu trắng và màu đen đan xen vào nhau, hình thù kỳ quái, mỗi tảng đá đều lớn hơn bọn họ gấp mấy lần.
“Rất rõ ràng, chúng ta sắp đến gần điểm cuối rồi.” Cô lẩm bẩm.
Hình ảnh vừa mới xuất hiện sẽ nhanh chóng cho bọn họ đáp án, mà hiện giờ, cảnh tượng này đã xuất hiện ở đây, là gợi ý mà tượng Phật ban cho bọn họ. Nếu cô đoán không sai, bọn họ sẽ nhận được đáp án sau cùng của tất cả mọi chuyện ở đây.
Cô kéo Tô Minh Châu cẩn thận đến gần những tảng đá. Vừa vặn là hai bên tảng đá lớn có một khe hở rất nhỏ, nhưng đối với bọn họ mà nói, khe hở nhỏ này cũng đủ để cho bọn họ nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Cơ Thập Nhất dẫn đầu híp mắt nhìn, sau khi nhìn rõ thì không nhịn được mà khe khẽ thốt lên: “Xà yêu!”
Tô Minh Châu nhìn theo ánh mắt của cô, trầm tư suy nghĩ, cười nói: “Đó là Medusa.”
Cơ Thập Nhất tìm kiếm trong trí nhớ, hình như lúc còn nhỏ cô đã từng nghe câu chuyện này. Tất nhiên ở đại lục mộng cảnh không có, mà cô đã từng thấy nó trong giấc mơ của người khác, nhưng cũng có đôi chút khác biệt.
Xà yêu mà cô đã từng nhìn thấy là một con rắn lớn, có thể nói tiếng người, rất ít khi có hình dáng nửa người nửa yêu. Mà Medusa lại thuộc loại này, hơn nữa, hình tượng của nó đặc biệt hơn một chút.
Cô không kìm được mà liếc mắt nhìn qua đó. Xà yêu phía bên kia chưa phát hiện ra bọn họ, bởi vì nó đưa lưng về phía bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc bay bay, quả nhiên, đầu tóc bao gồm vô số con rắn nhỏ tạo thành, mà nửa th4n dưới lại là đuôi rắn thô to.
Theo một truyền thuyết mà cô biết, Medusa [*] là nữ tu của đền thờ Athena [**], giữ sự trinh trắng suốt đời. Nhưng bởi vì trẻ tuổi xinh đẹp, nàng bị thần biển cả Poseidon [***] cu0ng hi3p ngay trong đền thờ.
[*] Medusa: là một con quỷ trong ba chị em quỷ có tên chung đó là Gorgon, bao gồm Stheno, Euryale và Medusa. Trong số ba chị em lũ quỷ này thì Medusa là con quỷ hung dữ nhất và cũng là con quỷ trẻ nhất, có thể đánh chết được, còn hai con kia thì bất tử.
[**] Athena: là nữ thần của trí tuệ, nghề thủ công mỹ nghệ và chiến tranh.
[***] Poseidon: là vị thần của biển cả, động đất, bão tố và loài ngựa.
Sau đó Athena cực kỳ tức giận, nguyền rủa nàng, cũng là lời nguyền rủa mà ai cũng biết, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy gương mặt của nàng đều sẽ bị hóa đá.
Medusa chỉ có thể trốn xuống âm phủ, cuối cùng, nàng bị Perseus [*] gi3t ch3t.
[*] Perseus: là người anh hùng đầu tiên trong thần thoại Hy Lạp đã từng đánh bại những con quái vật cổ xưa được biết với nhiều cái tên tạo ra bởi 12 vị thần trên đỉnh Olympus.
Mắt Cơ Thập Nhất lóe sáng, hỏi Tô Minh Châu: “Anh có biết tình huống này tượng trưng cho điều gì không?”
Tô Minh Châu lắc đầu: “Là gì?”
“Xà yêu trong giấc mơ tượng trưng cho sự giả dối. Nếu suy nghĩ đúng, người này sẽ sớm hiện nguyên hình.” Cơ Thập Nhất nhỏ giọng giải thích: “Đây là Medusa, là tên con gái, chứng minh người kia cũng là phụ nữ.”
Một khi xà yêu hiện nguyên hình, vậy thì cũng sẽ tìm được người đó ở hiện thực.
Có lẽ là vì giọng nói của bọn họ không nhỏ, Medusa ở đằng kia dường như đã phát hiện ra bọn họ, đi đến nơi phát ra giọng nói, cái đuôi rắn đẩy tảng đá lớn ra, một thân hình khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.
May mà trong giấc mơ là hư ảo, không có lời nguyền nhìn một cái sẽ bị biến thành đá. Nó chỉ là một hình ảnh mà thôi.
Medusa đi đến khí thế hung hăng, Cơ Thập Nhất không thể coi thường, quay đầu lại hỏi anh: “Châu Châu, anh còn nhớ luồng sức mạnh anh có được sau khi bái Phật không? Là để dùng ở đây!”
Medusa bị phớt lờ, cực kỳ tức giận, cái đuôi cuộn lại, trực tiếp cuộn lấy Cơ Thập Nhất đang nói chuyện, nâng cô lên giữa không trung. Chuyện xảy ra đột ngột khiến Cơ Thập Nhất giật nảy mình.
Tô Minh Châu không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nghĩ đến sức mạnh mà cơ thể có được, anh chỉ hơi dùng lực đánh trên người nó một cái, Medusa ngã xuống đất ngay tắp lự, có vẻ đã bị trúng một đòn rất mạnh.
Cơ Thập Nhất từ trên không trung rơi xuống, Tô Minh Châu vội vã chạy tới đỡ lấy cô: “Em không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao.” Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Xem ra, thật sự chỉ là hổ giấy mà thôi. Medusa đứng sau màn không có bao nhiêu thực lực. Cũng có thể nói, cái người kia không đáng sợ.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, Medusa ở đằng kia bị đánh ngã trên mặt đất lăn lộn mấy vòng, từ từ lộ nguyên hình.
Mà gương mặt kia lại khiến cho hô hấp của Tô Minh Châu cứng lại.
- -----oOo------
*** 175 ***