Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 167: C167: 185 Pn8



Chương 185: Phiên ngoại 8

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Xuất phát từ tấm lòng tôn trọng trưởng bối, Cơ Thập Nhất cực kỳ kính trọng ông ấy, đặc biệt là ông ấy còn giúp đỡ bọn họ rất rất nhiều.

Sau khi khách sáo một lúc, Cơ Thập Nhất không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào chủ đề chính, hỏi ra những thắc mắc của bản thân: “Tại sao cháu không nhớ được chuyện đã xảy ra lúc đầu?”

Dẫu những lời Châu Châu nói, Cơ Thập Nhất biết đó là sự thật. Trước khi trưởng thành cô đã từng đi vào giấc mơ rất nhiều lần, đếm không xuể, nhưng chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

Nếu anh không nói chuyện này cho cô biết, e là cả đời này cô sẽ không bao giờ biết được, hóa ra một đoạn ký ức như thế từng tồn tại trong cô.

“Trường hợp này, không phải là chưa từng có tiền lệ.” Vương Sư nhấp một ngụm trà: “Nhưng rất hiếm, chỉ có một trường hợp, mà vừa hay cháu chính là trường hợp này.”

Ông ấy dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Trường hợp của tiểu thư Thập Nhất có chút đặc biệt. Mặc dù năm đó ta không có mặt tại hiện trường, nhưng nghe lời kể của bố cháu, ta cũng có thể hiểu được đôi chút. Lúc cháu đi vào giấc mơ thì vẫn còn quá nhỏ, lại không có bất kỳ sự bảo vệ nào, rất dễ bị mất phương hướng trong giấc mơ. Cháu cũng biết hậu quả của việc mất phương hướng trong giấc mơ là gì mà.”

Cái này thì Cơ Thập Nhất biết. Nếu mang theo vật bảo vệ tiến vào giấc mơ thì sẽ an toàn hơn.

Dù sao cũng là gia tộc chuyên đi vào giấc mơ nên phải có đồ vật cần thiết này. Nhưng cảnh trong mơ của mỗi người là khác nhau, khó mà đề phòng được, nhiều khi vật phòng thân cũng không thể phát huy trăm phần trăm công dụng được.

“Nhưng cháu không giống người khác. Trong giấc mơ, cháu lớn lên cùng với thiếu gia nhà họ Minh, trải qua bao nhiêu năm tháng, ký ức về thế giới bên ngoài sẽ ngày càng phai nhạt dần. Nhưng khi cháu từ trong giấc mơ tỉnh lại, cháu vẫn còn nhỏ tuổi, không nhớ được nhiều như vậy. Theo sự trưởng thành của cháu, ký ức trong giấc mơ sẽ xuất hiện dưới dạng một giấc mơ để nhắc nhở cháu.”

Vương Sư nói thêm: “Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, tình hình cụ thể thì vẫn cần xem xét lại, hoặc có thể có lý do nào khác.”

Cơ Thập Nhất nghiêm túc suy nghĩ lời nói của ông ấy, lời Vương Sư nói rất có lý. Theo lời Châu Châu nói, năm đó cô mới mười một tuổi, còn quá nhỏ, dung lượng não không đủ dùng, thật sự không thể chứa được nhiều như vậy.

“Cảm ơn Vương Sư.” Cơ Thập Nhất hơi khom người tỏ lòng cảm tạ.

Vương Sư rất coi trọng tiểu thư Thập Nhất của nhà họ Cơ, có thiên phú vô cùng cao, trời sinh là một người giải mã giấc mơ, có điều, cần phải có người dẫn dắt tốt, nếu không, sẽ không thể thành công trong lần đầu tiên được. Dường như ông ấy có thể nhìn thấy tương lai xán lạn của cô.

Về phần Cơ Thập Nhất, theo cấp bậc lễ nghĩa, trước khi xuất giá cô không thể gặp mặt Minh Châu. Tất nhiên, mặc dù nhà họ Cơ có quy tắc nhưng Cơ Tuần chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Hai người cũng thường xuyên lén lút đi chơi.

Trong khoảng thời gian này, Cơ Thập Nhất vẫn tiếp tục giải mã giấc mơ cho mọi người. Có linh lực của đại lục mộng cảnh, cô có thể làm được nhiều điều hơn nữa, mà hiện giờ, đối với cô mà nói, việc đi vào giấc mơ đã trở nên cực kỳ đơn giản. Gặp giấc mơ khó thì cô sẽ tạm thời không thử, chờ cưới xong lại tính tiếp.

Mà Vương Sư vẫn thường xuyên đến nhà họ Cơ làm khách, nhân tiện dạy Cơ Thập Nhất một vài kiến thức về giải mã giấc mơ và tạo giấc mơ. Mặc dù không nhận cô làm đồ đệ, nhưng vẫn đối xử với cô khác hoàn toàn so với các đồ đệ của ông ấy, giống như muốn dốc lòng truyền thụ vậy.

Những kiến thức mà ông ấy truyền thụ cho Cơ Thập Nhất giống như “đại hạn chờ mưa” vậy, học hỏi kiến thức, thông hiểu đạo lý của nhà họ Cơ và phương pháp đặc biệt của ông ấy, cộng thêm những kiến thức học đã học được từ ảo cảnh trong mơ, lần này mới có thể nâng cao kiến thức bản thân. Năng lực giải mã giấc mơ của cô lại cao thêm một bậc.




Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh chóng đến ngày mùng sáu tháng mười.

Trời còn chưa hửng sáng, Cơ Thập Nhất đã bị Hồng Hạnh đánh thức, sau khi rửa mặt sạch sẽ, cuối cùng cũng phải thay váy cưới.

Chiếc váy cưới phức tạp và lộng lẫy được treo trên giá, cổ tay áo và làn váy được thêu hoa văn tinh xảo. Từng đường kim mũi chỉ mà đã có thể nhìn ra tay nghề tinh xảo của thợ thủ công, trông rất vuông vức, rất quý giá.

Chiếc váy cưới này đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi, tất cả mọi thứ đều được may bằng tay.

Hồng Hạnh không nhịn được nói: “Tiểu thư, cuối cùng Hồng Hạnh cũng được nhìn thấy người mặc váy cưới, sắp tận mắt nhìn thấy người lấy chồng, em hồi hộp quá.” Bộ váy cưới này được nhà họ Cơ mời thợ thêu thùa nổi tiếng nhất đại lục mộng cảnh làm, tốn gần nửa năm mới làm xong.

Cơ Thập Nhất hít một hơi thật sâu, tim đập nhanh: “Ta cũng hồi hộp.”

Đây là lần đầu tiên cô kết hôn. Mặc dù ở thời hiện đại cô đã từng quay cảnh này, nhưng đến lúc điều này trở thành sự thật, thì mọi kinh nghiệm trước đây cũng bị ném lên chín tầng mây, lần mãi không ra.

Hồng Hạnh giúp cô mặc váy cưới cẩn thận, eo buộc chặt làm tôn lên dáng người yêu kiều của cô, có tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, xuất hiện nhiều màu sắc sáng loá lấp lánh, thêm phần chói chang.

Sau đó là trang điểm.

Nhà họ Cơ không có nhiều phụ nữ, mẹ cô mất sớm, vì vậy Cơ Tuần đã mời một trưởng bối có kinh nghiệm từ nhà mẹ đẻ của mẹ cô đến chải tóc cho cô, mà người đó còn phải có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, như vậy thì mới có thể chúc phúc cho cô dâu.

Cơ Thập Nhất đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bàn tay cầm chiếc lược gỗ luồn qua những sợi tóc, trong lòng chợt thấy căng thẳng, một nỗi căng thẳng mà cô chẳng thể gọi thành tên.

Một giọng nói dịu dàng ở phía trên vang lên: “Một chải chải hết đầu, phú quý không ưu sầu. Hai chải chải hết đầu, không bệnh tật chẳng âu lo. Ba chải chải chải hết đầu, nhiều con cái lại sống thọ. Lại chải chải đến đuôi, vợ chồng kính trọng nhau. Hai chải chải đến cuối, có đôi có cặp. Ba chải chải đến cuối, vợ chồng đồng tâm…”

Đây đều là những câu thơ được truyền lại từ thời xa xưa.

Bà ấy đặt chiếc lược gỗ xuống, nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của tiểu thư Thập Nhất, người xinh đẹp như vậy, mẹ của người nhìn thấy, ắt cũng sẽ vui lòng.”

Cơ Thập Nhất gật đầu. Ký ức của cô về mẹ dừng lại ở năm cô chín tuổi. Khi ấy, mẹ cô cực kỳ dịu dàng, mấy anh trai cứ trêu chọc cô, rằng, người chịu thua thiệt đều là bọn họ, mẹ lúc nào cũng bảo vệ cô.

Đáng tiếc thay, bà ấy không thể nhìn thấy được ngày hôm nay.

Cơ Thập Nhất nhìn chằm chằm một bản thân khác ở trong gương. Chiếc voan đội đầu màu đỏ chậm rãi hạ xuống, che tầm nhìn của cô.

Tiếng nói bên ngoài lập tức trở nên rõ ràng, cô được Hồng Hạnh đỡ đi ra khỏi phòng, sau đó được một người cõng trên lưng. Tấm lưng vững chãi này làm cô bồi hồi, nhưng rồi chỉ khẽ gọi một tiếng: “Anh.”

“Hôm nay anh Tám cõng em đi lấy chồng.” Một giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai.

Thì ra là anh Tám. Cơ Thập Nhất vẫn còn nhớ cảnh tượng kỳ lạ vào nửa năm trước. Cô và anh Tám không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại đồng trang lứa, tình cảm cũng tốt hơn so với những anh chị khác trong nhà.

Vì có rất nhiều anh trai nên cô không có quá nhiều ký ức về bọn họ, thậm chí, có người cô chưa nói được vài câu, chứ đừng nói đến mấy vị anh họ, về cơ bản là rất hiếm khi gặp gỡ.


Cách cửa một đoạn, Cơ Thập Nhất cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó ném tới, cô lén lút nhìn xuống đất. Trên mặt đất đều là những hạt gạo, còn có những cánh hoa có màu sắc khác nhau, trải từng lớp, từng lớp một.

Mấy cô gái nhỏ đứng hai bên lén lút thảo luận.

“Mũ phượng khăn quàng vai [*] này thật đẹp.”

[*] Khăn quàng vai: Tiếng hán việt là “Hà Bí”, là một loại phục sức khoác trên vai của người cổ đại. Nó giống như một chiếc áo khoác đặc biệt chỉ có duy nhất phần cổ áo rất lớn và vạt giữa cân xứng hai bên.

“Tiểu thư nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Sau này sẽ không thường xuyên nhìn thấy tiểu thư rồi, nghĩ đến là thấy buồn buồn.”

“Hôm nay là đại hỷ, cô đừng khóc.”

Sau đó, dường như mọi thứ dần trở nên mơ hồ. Đương lúc mờ mịt chưa tỏ, Cơ Thập Nhất cảm thấy bàn tay của mình được đặt lên tay của người khác, lòng bàn tay đó dày rộng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn.

Cô khẽ động đậy, nhanh chóng bị nắm thật chặt, là Châu Châu.

Cơ Thập Nhất nghe anh Tám và Châu Châu nói gì đó. Đáng tiếc là cô đã ngồi trong kiệu nên không nghe rõ.

Việc kinh doanh của nhà họ Minh đã phát triển ra toàn đại lục, thế nên ở phía Nam cũng có nhà cửa. Hơn nữa, từ sau khi đính hôn, Minh Châu tập trung ở vùng phía Giang Nam, mua nhà riêng, cách nhà họ Cơ không xa.

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho cô thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ, dù sao thì nơi quen thuộc nhất mới là nơi thoải mái nhất.

Ngồi trong kiệu, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà lén lút vén khăn trùm đầu lên, nhẹ nhàng kéo rèm kiệu ra một góc thật nhỏ. Từ khe hở, cô có thể nhìn thấy bà mối ăn mặc xinh đẹp, vung vẩy khăn tay thêu hình chim uyên ương trong tay.

Người qua đường trong châu [*] có thể nhận được tiền và kẹo cưới từ những người hầu của nhà họ Minh. Bọn họ ra tay hào phóng, những người qua đường này không ngừng nói lời chúc mừng.

[*] Châu: Đơn vị hành chính thời xưa.

Cơ Thập Nhất nghe mấy lời nói ấy thôi mà tai cũng muốn đỏ lên, cô đội lại khăn trùm đầu, ngoan ngoãn ngồi trong kiệu.

Sau đó cô được Minh Châu cõng xuống, rồi cùng nhau bái đường. Ngay khoảnh khắc kết thúc buổi lễ, bọn họ đã chính thức trở thành vợ chồng.

Chờ đến khi cô vào trong căn phòng của nhà họ Minh, những người khác đã đi ra, cô ngồi một mình trên giường, tầm mắt bị khăn trùm đầu che kín, cô phải đợi đến tối.

Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng phút một, Cơ Thập Nhất đói bụng, cũng không biết sao hai chị gái của cô lại nhịn được vào ngày cưới nữa. Đặc biệt hơn cả, vì từng được trải nghiệm niềm vui thú ăn uống ở thế giới trong mơ, nên bây giờ cô không thể chịu được khi đói bụng.


Cô dứt khoát vén khăn trùm đầu lên, dù sao thì Châu Châu cũng không để ý đến điều này.

Mùi thơm từ trên bàn đã sớm bay sang phía cô. Cơ Thập Nhất nhìn kỹ, quả nhiên là trên bàn không chỉ có các loại bánh sủi cảo, mà còn có đồ ăn chín, tất cả đều là món mà cô thích.

Xem ra là Châu Châu đã lén đặt ở đây.

Buổi sáng không ăn gì, không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi, Cơ Thập Nhất thấy cô đói sắp xỉu tới nơi rồi, nên quyết định cầm lên ăn hết, giờ này nào có ai chú ý đến việc ăn uống nhã nhặn nữa đâu.

May mà quy định ở đây không cho phép người khác ở lại trong phòng, nếu không thì Hồng Hạnh sẽ ngăn cản cô mất thôi.

Chờ cô ăn xong không biết đã đến lúc nào rồi, cô thu dọn bàn, sau đó cẩn thận mở hé cửa, nói Hồng Hạnh bưng nước vào cho cô súc miệng.

Tất cả việc này đều được thực hiện một cách cẩn thận, nhà họ Minh cũng không có nhiều người hầu, đoán chừng là do Châu Châu căn dặn.

Sau khi ăn no nê, Cơ Thập Nhất dựa vào giường, lặng lẽ nhớ lại kiến thức giải mã giấc mơ, lập tức luyện tập linh lực, nâng cao độ thành thạo.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cơ Thập Nhất vội vàng ngồi ngay ngắn, giả vờ rằng bản thân vẫn luôn ngồi ở đây.

Sau đó cửa bị đẩy ra, một đám người đang nói chuyện ồn ào, vây quanh phòng Tô Minh Châu.

Tô Minh Châu vừa bước vào phòng, đột nhiên xoay người đóng cửa, rồi phải khóa cửa lại mới thấy yên tâm. Nghe thấy tiếng bất mãn từ bên ngoài, trong lòng rất đắc ý, đây là cô dâu của anh, anh không cho phép người khác nhìn đâu.

Anh quay người lại, nhìn thấy Cơ Thập Nhất đang ngồi ngay ngắn trên giường, hít sâu một hơi, tim đập dồn dập, chỉ mình anh mới biết những xúc động trong anh lớn lao đến nhường nào.

Tô Minh Châu cẩn thận từng li từng tí. Khăn trùm đầu được anh vén lên thật chậm rãi, Cơ Thập Nhất ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tô Minh Châu, nhìn thấy ánh mắt anh như muốn lập tức ăn thịt cô, cô không thoải mái cho lắm.

Cơ Thập Nhất cười hỏi: “Sao lại nhìn em chằm chằm như vậy?”

“Em ăn chưa?” Tô Minh Châu ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh đã chuẩn bị một ít bánh ngọt, nếu em đói thì ăn trước đi.”

Cơ Thập Nhất gật đầu cười nói: “Cũng may mà anh chuẩn bị trước. Sáng nay em không ăn gì, bên kia còn bị ép ăn sủi cảo sống. May mắn là ở đây có đồ ăn, em vừa ăn xong đó anh.”

“…” Tô Minh Châu tự đưa ra chủ đề nói chuyện, nhưng lại cảm thấy không nên như vậy, đêm đại hôn nhắc đến chuyện ăn uống làm gì, phải làm chuyện chính mới đúng chứ, nhưng anh lại không biết phải mở miệng nói như thế nào.

Nghĩ đến đây, anh bước đến bên ngọn nến đang cháy, nhanh chóng thổi tắt, cả căn phòng chợt chìm trong bóng đêm.

Đèn bị thổi tắt đột ngột, Cơ Thập Nhất chỉ kịp thấy khoảnh khắc Tô Minh Châu quay lại. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng thích ứng được.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Tô Minh Châu ở bên cạnh đã sáp lại gần, mập mờ nói bên tai cô: “Tiếp theo…“

“Tiếp theo là gì?” Cơ Thập Nhất chỉ nghe được nửa câu đầu, phần còn lại như bị nghẹn lại trong cổ họng anh. Tô Minh Châu không nói thêm gì nữa, mà chỉ nghiêng người muốn hôn cô, một tay còn lại hạ màn giường xuống.

Màn giường chậm rãi buông xuống, tiếng thở d0c dần khuếch đại trong không gian nhỏ hẹp, hoà trộn một mùi hương khó tả, rồi bao trùm khắp căn phòng là những tình ý mông lung nồng đượm.

Cơ Thập Nhất mặc váy cưới màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết, xinh đẹp đến nỗi không thể rời mắt, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười đều quyến rũ vô ngần.

Tô Minh Châu nói: “Đêm động phòng hoa chúc, em đừng hỏi nhiều như vậy.”


Nghe vậy, Cơ Thập Nhất hơi trợn tròn mắt: “Châu Châu, anh bây giờ ghê gớm thật, còn dám nói những lời như vậy với em.”

Trong bóng đêm, cô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm nhận được tiếng thở hổn hển bên tai, làm lòng người xuyến xao đến thế, cô không kìm được nữa, chợt vươn hai tay lên vòng qua cổ anh.

Tuy rằng động tác này rất nhỏ, nhưng Tô Minh Châu vẫn cảm nhận được.

Thật lâu sau, dường như cảm thấy đã đến lúc, Tô Minh Châu mơ hồ nói: “Nhịn một chút.”

Ngọn đèn chập chờn, vang lên tiếng lách tách.

Không biết đã qua bao lâu, giọng của Cơ Thập Nhất xen lẫn mấy tiếng khóc nhỏ vụn, cảm thấy cả người như bị xé nát, nhưng người phía trên vẫn không chịu buông tha cho cô.

Sáng sớm, Cơ Thập Nhất bị tiếng gà gáy đánh thức.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn vì thân phận mới, quay đầu thì nhìn thấy gương mặt say ngủ của Tô Minh Châu, hơi thở phả bên tai cô. Cô không kìm được mà đưa tay sờ tai anh, sau khi tìm được mục tiêu, nhẹ nhàng nhéo một cái, khóe môi hơi cong lên.

Nếu sau này không nghe lời thì sẽ nhéo thật mạnh.

Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng Tô Minh Châu đã bị đánh thức. Lỗ tai động đậy, để mặc hành động này của cô. Ánh mắt nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo bên tai, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

“Có phải là hôm nay phải dậy sớm một chút không?” Cơ Thập Nhất đột nhiên nhớ ra chuyện này.

“Không sao, có lẽ bố mẹ anh còn chưa dậy.” Tô Minh Châu cười nhẹ, nói: “Nhưng chúng ta không thể ở trên giường quá lâu, chúng ta sẽ bị nói là quá ngông cuồng.”

“Anh mới ngông cuồng ấy.” Cơ Thập Nhất nói rồi bước xuống giường.

Sau khi bọn họ dậy, Hồng Hạnh đẩy cửa đi vào, giúp cô thay quần áo thường ngày, lại chải mái tóc dài của cô, không còn là búi tóc của thiếu nữ nữa, mà là búi tóc của người đã có chồng.

Tô Minh Châu ngồi bên giường quan sát, trong mắt anh phản chiếu bóng lưng của Cơ Thập Nhất.

Cơ Thập Nhất nhìn thấy anh trong gương đồng, quay đầu lại hỏi: “Sao anh lại ngồi yên ở đó vậy?”

“Anh đang nhìn em.” Tô Minh Châu nói thật, lỗ tai ưng ửng đỏ, nói nhỏ: “Thập Nhất, anh cảm thấy anh thật hạnh phúc.”

Cơ Thập Nhất hơi sững sờ, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên nói những lời như vậy, chẳng lẽ em thì không cảm thấy như vậy sao?”

Tô Minh Châu lắc đầu, đổi chủ đề, nói: “Đi thôi, chúng ta đi kính trà.”

Cơ Thập Nhất gật đầu.

Tô Minh Châu nhìn gương mặt tươi cười của cô, thở dài trong lòng. Đây là bảo bối mà anh cất giấu bấy lâu nay, cuối cùng thì hôm nay anh cũng đã được như ý nguyện.

- -----oOo------

*** 185 ***



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.