Chuyên Gia Luyện Cấp

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Cừu Hận





Có bao nhiêu bằng hữu bởi vì trang bị mà trở mặt thành thù a? Vì thế trong trò chơi đã có lập ra chế độ pb, nếu như tự tiện làm loạn, ngược lại sẽ rước lấy nhiều phiền toái không cần thiết. Tiêu Linh cũng không hề thấy khó xử, sảng khoái mà nhận số kim tệ đó.

Dục Huyết đi tới bên cạnh Tiêu Linh, nói: “Ngươi trước kia đều luyện cấp một mình, đối với một ít quy tắc tổ đội còn chưa biết, cũng có thể niệm tình, nhưng là ta không thể không nói, mới vừa rồi ngươi làm đã sai một chuyện, ngươi là một thuật sĩ, là người phụng dưỡng ác ma, bất cứ sinh vật gì đối với ngươi đều có một độ cừu hận nhất định, tại lúc tổ đội, sát thương của ngươi không được cao hơn gấp hai lần bất cứ một người cận chiến chủ lực nào, nếu như cao hơn giá trị này, quái vật rất có thể sẽ đem cừu hận chuyển lên người các ngươi. Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều thuật sĩ cho dù pháp thương cao hơn pháp sư một chút nhưng thủy chung cũng không có cách nào giống với pháp sư, thương tổn của pháp sư không cao hơn ba lần người cận chiến chủ lực thì họ không có bất cứ nguy hiểm gì, do có thể không hề cố kỵ mà phóng thích pháp thuật, nhưng ngươi thì không thể, ngươi phải cẩn thận khống chế sát thương của ngươi.”

Tiêu Lin im lặng gật đầu, hắn chưa bao giờ tổ đội, đối với quy tắc này quả thật không biết, nhưng hắn cũng có thể hấp thu tri thức giống như một miếng bọt biển, là một đội viên trong đội ngũ, chút thường thức đó là cần phải biết, nếu không rất có thể làm cho đoàn diệt.

Nói cũng kỳ quái, Dục Huyết thật sự nghĩ không ra Tiêu Linh như thế nào có thể bạo kích ( crit damage) ra hơn 300 giá trị thương tổn, càng huống chi là dưới tình huống không được tăng thêm bất cứ trạng thái gì, hỏa hệ pháp sư hơn mười cấp bình thường cũng không có gây được thương tổn như Tiêu Linh, chẳng lẽ trừ gia tăng toàn bộ điểm cho trí tuệ, Tiêu Linh còn mang trên người trang bị gì đó tăng rất nhiều trí tuệ sao? Dục Huyết tùy tiện đoán một chút, bất quá mấy thứ này đúng là không thể tự tiện hỏi loạn a.

Loạn Ảnh lo lắng Tiêu Linh nghe Dục Huyết nói xong thì không vui, cười cười nói: “Đại ca của ta hơi thẳng tính, nếu như nói có gì khó nghe ngươi đừng để trong lòng. Được rồi, không nói nữa, cái động quật phía trước kia chính là chỗ của Vua Giòi Bọ rồi, mọi người hãy coi chừng. Không nghĩ tới giết quái nhỏ cũng có thể rớt ra tử trang, vậy thì đồ của Vua Giòi Bọ bạo ra chắc cũng sẽ không kém a.”

Kỳ thật hắn lo lắng dư thừa rồi, Tiêu Linh cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, Dục Huyết là khuyên hắn, nên hắn càng không có lí do để ghi hận Dục Huyết.


Loạn Ảnh đi trước một bước, tiềm hành hướng bên trong động quật mà đi, Dục Huyết theo sát sau đó. Bên trong cái động kia là một không gian vô cùng rộng lớn, trong động truyền đến từng trận mùi thối rữa, ở trung ương có một còn giòi bọ thật lớn sống ở đó.

Vua Giòi Bọ này cao chừng hai thước, dài chừng 5, 6 thước, toàn thân phủ đầy gai dài màu xám đâm ra tua tủa, phần thịt màu xanh biếc, mặt đất chung quanh có một đống lớn chất lỏng màu xanh biếc, đều là độc dịch của Vua Giòi Bọ, một khi tiến vào phụ cận quanh thân nó hai thước sẽ trúng độc.

Loạn Ảnh nhìn thoáng qua Dục Huyết cùng Tiêu Linh, Tiêu Linh lập tức biết được ý tứ của Loạn Ảnh, đến một bên động quật, Phi Vũ thì đứng ở bên người Tiêu Linh. ( Editor: nhiều cơ hội tán gái thế mà…, phải tranh thủ ăn đu đủ ngay :D )

Cùng Tiêu Linh hợp tác khá là thoải mái, chỉ mới phối hợp mấy giờ, từng thủ thế, từng ánh mắt của Loạn Ảnh cùng Dục Huyết, Tiêu Linh đã có thể ngầm hiểu, ba người trong thời gian ngắn phối hợp phi thường ăn ý, tựa như lão bằng hữu lâu năm.

Phi Vũ mang [ Vòng Cổ - Mặt Trăng Màu Đỏ ] vào, viên đá quý màu đỏ tôn lên khuôn mặt tinh xảo xinh xắn, đáng yêu tựa như búp bê cuả nàng, pháp bào mục sư trên người tỏa ra hơi thở tinh khiết, làm cho người ta không kìm được muốn mãi không thôi. Lại nói tiếp, bản thân Phi Vũ cũng là một mỹ nữ, mặc dù chưa tới mức tuyệt đại phong hoa nhưng trên người của Phi Vũ lại có loại khí chất đáng yêu của cô bé hàng xóm, so với nhiều cô gái thời thượng thì mê người hơn rất nhiều.

Phi Vũ cùng Tiêu Linh tiếp xúc cũng đã qua một khoảng thời gian khá dài, hơn nữa lại thêm xảy ra chuyện vừa qua, Phi Vũ đối với Tiêu Linh cũng không còn xa lạ nữa, hơn nữa Phi Vũ cũng cảm giác được Tiêu Linh là loại người rất dễ hòa đồng cùng người khác, nói chuyện cũng nhiều lên, vì thế Tiêu Linh mới biết Phi Vũ không phải không thích nói chuyện mà là sợ người lạ thôi.

Thấy ánh mắt của Tiêu Linh có chút thất thần.

Phi Vũ nhìn Tiêu Linh , nghi hoặc mà hỏi: “Tiêu đại ca sao lại nhìn ta như vậy?”

Tiêu Linh xấu hổ cười cười: “Trông Phi Vũ rất được đó”

Phi Vũ có chút ngọt ngào cười, hơi ngượng ngùng quay đầu đi, ánh mắt lung linh, gương mặt hồng phơn phớt, không biết đang suy nghĩ tới cái gì nữa.

Tiêu Linh cũng rất thích khí chất tinh thuần đáng yêu của Phi Vũ, tựa như một cô em gái nhỏ.


Loạn Ảnh uống xong một lọ thuốc giải độc, chậm rãi tới sau lưng Vua Giòi Bọ.

Dục Huyết hướng Vua Giòi Bọ gầm lên, thanh âm rít gào hấp dẫn Vua Giòi Bọ chú ý. Hai bên đối mặt lẫn nhau, đại chiến hết sức căng thẳng.

Sụt, Vua Giòi Bọ vì thoáng một chốc không tập trung, đã bị Loạn Ảnh cho xơi một cái Muộn Côn, lâm vào trạng thái mê muội.

Grào, Dục Huyết vọt tới, một chưởng chụp lên trên giáp xác của Vua Giòi Bọ.

Loạn Ảnh cùng Dục Huyết gắt gao bám lấy Vua Giòi Bọ, không ngừng công kích Vua Giòi Bọ, bởi bì Vua Giòi Bọ là trùm chính, nên thời gian khống chế trong kỹ năng đánh ngất của Loạn Ảnh cùng Dục Huyết rất có hạn, cho nên phải thừa dịp trong lúc này tạo cho Vua Giòi Bọ nhiều thương tổn mới được.

Tiêu Linh nghe Dục Huyết nói xong, không dám không kiêng nể gì mà công kích, Vua Giòi Bọ cũng không phải cùng một loại với giòi bọ kịch độc kia, trong trường hợp này mà Vua Giòi Bọ đem mục tiêu chuyển đến mình thì hậu quả là rất nghiêm trọng, lấy một cái chức nghiệp pháp hệ như Tiêu Linh thì không thể chống đỡ nổi một kích của Vua Giòi Bọ.

Ăn Mòn!

Ăn Mòn đúng là một kỹ năng không có thương tổn, nhưng lại làm giảm phòng ngự pháp thuật của đối thủ, sẽ không hấp dẫn cừu hận của quái vật.


Ám Ảnh Tiễn!

Đau Nhức Nóng Rực!

Tiêu Linh đem thương tổn của Loạn Ảnh cùng Dục Huyết ghi nhớ, phát hiện thương tổn của Loạn Ảnh so với Dục Huyết cao hơn khá nhiều, đạo tặc quả nhiên không hổ là nghề cận chiến có sát thương đơn thể cường đại nhất, chỉ cần thương tổn của Tiêu Linh không vượt quá gấp hai lần Loạn Ảnh, Tiêu Linh sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.

Dục Huyết còn có một kỹ năng hấp dẫn cừu hận, có thể đem mục tiêu công kích của Vua Giòi Bọ chuyển lên người mình, chứ không chỉ dựa vào Loạn Ảnh, một đạo tặc có lượng máu ít ỏi đúng là không thể kéo dài thời gian quá lâu.

Phi Vũ nắm chặt pháp trượng, chứng kiến lượng máu của Dục Huyết sắp tới hết lập tức rất nhanh cấp cho Dục Huyết một cái trị liệu, mặc dù còn chút trúc trắc, nhưng ít ra cũng không có tay chân luống cuống giống như trước kia, kinh nghiệm lần cứu Tiêu Linh mới vừa rồi đã làm cho Phi Vũ từ từ cảm thấy tự tin hơn.

Tiêu Linh cũng vì nàng mà cảm thấy cao hứng, Phi Vũ tựa như một nụ hoa đang chớm nở, một khi nở ra, cả thế giới đều phải biến sắc, cô gái xinh đẹp này một khi đã có được tự tin, tuyệt đối sẽ mê người ngang với bất cứ tuyệt đại giai nhân nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.