Mộc Tử Quân cố nhịn cười: "Sao cậu có thể ăn mặc như vậy?!"
A Mộc Mộc hỏi ngược lại: "Sao anh có thể ăn mặc như thế? Không lạnh hả?"
Mộc Tử Quân nhún vai: "Tôi thà chịu lạnh chứ nhất định không trùm nguyên tủ quần áo lên người như cậu."
A Mộc Mộc cởi găng tay ra, áp lên mặt Mộc Tử Quân, đoạn nhíu mày, lột cái mũ len xuống, cương quyết đội lên đầu anh. Mộc Tử Quân phản kháng bất thành, đành mặc cậu, lầm bà lầm bầm: "Xấu thí mồ!"
A Mộc Mộc làm như không nghe thấy. Cậu mở cửa xe, định bước vào, chợt một đôi tay từ sau lưng vòng qua eo cậu. A Mộc Mộc sửng sốt, quay sang, chưa kịp hỏi đã bị Mộc Tử Quân thuận thế ôm lấy cổ.
Mộc Tử Quân khẽ đè đầu A Mộc Mộc xuống, nhón chân hôn cái chóc lên môi cậu.
A Mộc Mộc cả kinh, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, ai ngờ Mộc Tử Quân lại ra độc chiêu túm lấy tai cậu. Anh kéo hai cái tai đỏ chót của A Mộc Mộc, môi hai người lại dính vào nhau.
A Mộc Mộc bị nhéo tai, không nhịn được rên: "Đau quá." Mộc Tử Quân tận dụng thời cơ đưa lưỡi vào, đảo quanh vòm miệng ẩm ướt của A Mộc Mộc, sau đó quấn lấy lưỡi đối phương, nhẹ nhàng khiêu khích.
A Mộc Mộc ngây người, hơi nóng bốc lên đủ sức làm tan tuyết xung quanh. Đại não nóng như động cơ hoạt động liên tục, mãi một lúc sau hệ thống làm lạnh mới được kích hoạt, A Mộc Mộc theo bản năng khép miệng lại, vô tình cắn trúng cái lưỡi nào đó.
"Áu!! Sao cậu cắn tôi?!" Mộc Tử Quân bụm miệng, gào ầm lên. Anh hung hăng trừng A Mộc Mộc bằng đôi mắt phiếm đỏ, gò má phơn phớt hồng không biết là do lạnh hay gì, bên khoé môi còn vương một sợi chỉ bạc. Thấy cái cảnh mang sức sát thương cực lớn này, A Mộc Mộc lặng lẽ rút cái tay đang vươn ra về, quay mặt đi, khàn khàn nói: "Lên xe."
Mộc Tử Quân dậm chân, hừ một tiếng rõ to, giận dỗi chui vào trong xe.
A Mộc Mộc thở dài, ngồi vào ghế phó lái: "Mộc Tử..."
Mặt Mộc Tử Quân đen như đáy nồi: "Lưỡi đau, không muốn nói!"
Trong tiệm mạt chược, một đám các bà nội trợ bỏ hai cái tay "che cũng như không" xuống khỏi mắt, lắc đầu tặc lưỡi: "Lũ trẻ bây giờ thật là...". Một đám các bà nội trợ khác thì hai mắt biến thành hình trái tim, hưng phấn gào rú: "Bạo ghê cơ! Thế mới là tuổi trẻ chớ!"
Tới nhà ba mẹ Mộc Quân, Mộc Tử Quân bấm còi hai lần, Mặc Quân ló đầu ra: "Tới liền!"
Mộc Tử Quân nói vọng lên: "Nhanh cái chân lên!"
Mặc Quân: "Biết rồi biết rồi!"
A Mộc Mộc dè dặt gọi: "Mộc Tử..."
"Gì?" Mộc Tử Quân quay sang, sắc mặt vẫn rất khó ở.
Hai đám mây hồng trên má A Mộc Mộc lại được dịp trồi lên. Cậu siết chặt nắm đấm, hít sâu mấy lần để lấy dũng khí, nâng mặt Mộc Tử Quân, hôn xuốngn
Mộc Tử Quân ngẩn người, làm bộ ngượng ngùng các kiểu, sau đó ôm lấy cổ A Mộc Mộc, làm sâu thêm nụ hôn.
Mặc Quân hết nhìn con sói gian xảo mặt tươi như bông cúc lại quay sang chú cừu bé bỏng đang run như cầy sấy, rồi trừng mắt lườm thằng bạn già mà không nên nết nào đó: "Cậu lại bắt nạt con nít à?!"
Mộc Tử Quân cười rạng rỡ: "Nào có! Đúng không A Mộc?"
A Mộc Mộc giật bắn, cái đầu đang chôn giữa hai gối khẽ lắc một cái cực nhẹ, vành tai đỏ như nhỏ máu.
Có điều, khoé môi sưng đỏ của Mộc Tử Quân và dấu hôn sau gáy A Mộc Mộc đã bán đứng hai người. Mặc Quân nhắm mắt, thở dài: "Phi lễ chớ nhìn."
Một giờ sau, ba người đến sân trượt băng ngoài trời ở ngoại ô.
Mặc Quân bị say xe nên đã sớm tót lên quầy nướng ở tầng thượng rồi. Mộc Tử Quân vừa khuyên vừa dọa, cuối cùng cũng thành công thuyết phục "cầu bông" biến trở về hình dạng con người.
Mộc Tử Quân xoa đầu A Mộc Mộc, cười trêu: "Mới như vậy mà đã thẹn rồi, sau này phải làm sao đây?"
Da mặt vừa trở lại màu bình thường của A Mộc Mộc lại cấp tốc đỏ lên, cậu nắm lấy cái tay đang xoa đầu mình, đơ mặt đi về phía sân trượt băng.
Mộc Tử Quân phì cười, hô: "Này, cậu biết trượt băng không đó? Nói trước, tôi không bế nổi cậu đâu à."
A Mộc Mộc suy nghĩ: "Biết chút chút."
Mộc Tử Quân truy hỏi: "Biết chút chút là biết thế nào?"
Rất nhanh, Mộc Tử Quân đã lãnh hội được cái gì gọi là "biết chút chút" của A Mộc.
Nếu kiểu trượt của Mộc Tử Quân là em bé tập đi, của Mặc Quân là mê hoặc lòng người, thì kiểu trượt của A Mộc Mộc chính là mộng du: Mặt không cảm xúc, bước chân không lớn không nhỏ, tốc độ không nhanh không chậm, từ thế không thẳng cũng chẳng khom.
Ở nơi thoáng đãng, cậu không tăng tốc, ở chốn đông người, cậu không va vào ai, gần như đã đạt đến cảnh giới lấy bất biến ứng vạn biến.
Mặc Quân châm một điếu thuốc: "Xem tôi vừa phát hiện ra gì kìa, một khúc gỗ biết trượt băng!"
Mộc Tử Quân thụi y một cú: "Chồng tôi, ai cho cậu nhìn!"
Mặc Quân phả ra một vòng khói: "Này, đừng bảo nguyên hình của A Mộc Mộc là một khúc gỗ thật nhá?"
"Tôi kiểm tra rồi." Mộc Tử Quân liếm môi, nở nụ cười quỷ dị: "Không phải đâu."
Mặc Quân trợn trắng mắt: "Tên t*ng trùng thượng não này."
Đang lúc thi triển nhẫn thuật "Mộng du", A Mộc Mộc nghe thấy có ai gọi mình. Quay sang, hoá ra là Mộc Tử Quân.
Mộc Tử Quân ngồi trên cái xe đẩy mới thuê, hưng phấn vẫy vẫy A Mộc Mộc: "A Mộc! Lại đẩy tôi đi!"
A Mộc Mộc gật đầu, trượt qua. Lúc sắp đến nơi, chợt Mộc Tử Quân quăng cho cậu một chiếc hôn gió, mặt cậu lại đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, một đứa bé lao về phía A Mộc Mộc, A Mộc Mộc thấy, nhưng đã không tránh kịp nữa.
Mộc Tử Quân hoảng hồn đứng bật dậy, thấy A Mộc Mộc không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy mặt cậu ỉu xìu như bánh bao chiều, Mộc Tử Quân ngồi lại vào xe, che miệng cười rúc rích.
A Mộc Mộc đang đau khổ vì thành tích trượt băng không bao giờ ngã vừa đi tong của mình, nghe thấy tiếng cười của Mộc Tử Quân, chẳng hiểu sao mọi ảo não đều tan hết, cậu bất giác cười theo.
Mộc Tử Quân: "Ngốc, cậu cười cái gì!"
A Mộc Mộc: "Thế anh cười cái gì?"
Mộc Tử Quân: "Cười cậu chứ cười gì! Cậu ngốc thật đó! Ha ha ha!"
A Mộc Mộc ngây ngô gãi đầu: "Ồ."
Mặc Quân kẹp điếu thuốc lướt ngang qua họ, huýt sáo một cái: "Phi lễ chớ nhìn!"
Giữa trời băng đất tuyết, nụ cười của người ấm áp tựa nắng ban mai.