Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 20



“Tại Trung a, em như vậy có thể hay không nghe hiểu anh nói gì?” Ban đêm, Duẫn Hạo đối với cục bông trắng đặt câu hỏi.

Hồ ly bé nhỏ lúc này vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm lên lòng bàn tay Duẫn Hạo, nghe hắn nói liền ngẩng đầu lên, khẽ gật gật đầu.

Duẫn Hạo nháy mắt vui vẻ, xoa nhẹ lên đầu hồ ly tiếp tục nói. “Vậy có thể nói chuyện với anh được không?”

Tiểu hồ ly cúi thấp đầu xuống, giống như thực mất mát buồn buồn một hồi, khi ngẩng đầu lên mắt đã phiêm phiếm lệ, lắc lắc đầu.

“Em khi nào thì biến trở lại a, anh rất nhớ em.” Duẫn Hạo một phen đem hồ ly ôm vào trong lòng, đầu cũng chôn trên người hồ ly cọ cọ.

Một người một hồ, vô cùng thê lương.

Tại Trung biến về nguyên hình đã vài ngày, không riêng Duẫn Hạo, chính y cũng không khỏi sốt ruột. Từ khi mình trở lại làm hồ ly, Duẫn Hạo mỗi ngày đều kiên trì hỏi han.

“Duẫn Hạo ca, Tại Trung ca còn chưa biến trở lại sao?” Tuấn Tú ôm một túi đồ ăn mở cửa đi vào, thấy Duẫn Hạo đang ôm hồ ly Tại Trung thật chặt, nhất thời cảm thấy lời nói của mình là dư thừa. “Anh cũng đừng cả ngày ôm anh ấy, ở trong phòng không ai thấy, ăn cái này đi, hôm nay chúng ta có bánh bao hấp.”

Tuấn Tú nhéo một miếng nhỏ từ bánh bao đưa tới móng vuốt cho hồ ly, hồ ly nhỏ tiếp nhận cắn một miếng, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo bất đắc dĩ thở dài,lấy bánh bao hung hắn cắn một miếng, hồ ly Tại Trung lúc này mới cao hứng tiếp tục cúi xuống gặm bánh. Tuấn Tú nhìn hai người bọn họ như vậy không nín được bật cười. Ngay sau đó ho khan một tiếng, đi đến bên cạnh Duẫn Hạo nói nhỏ: “Phác Hữu Thiên nghe được Tại Trung ca biến thành hồ ly liền đòi tới đây, tôi để Xương Mân ở lại giữ anh ta. Anh ta đối với Tại Trung ca tình thâm, sợ một cái không khống chế được mà để lộ.”

Duẫn Hạo nghe được câu đầu tiên, vô cùng cảm tạ Tuấn Tú, nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo, liền tức giận. Tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, với tính cách của Phác Hữu Thiên, một ngày nào đó khẳng định sẽ chạy tới đây.

Muốn cho cậu ta từ bỏ, xem ra chỉ có Tại Trung chính mồm nói ra mới ổn thỏa.Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn tiểu hồ ly còn đang mải gặm cắn.

Tiểu hồ ly cảm giác được một ánh mắt không có hảo ý hướng lưng nó đâm tới, không khỏi rùng mình một cái.

“Kim Tuấn Tú! Cậu mau cho tôi tới gặp Tại Trung ca!” Bị Trầm Xương Mân giữ chân tầm nửa tháng, Phác Hữu Thiên rút cục không nhịn được chạy đi tìm Tuấn Tú.

Tuấn Tú đang ở trong phòng lau vũ khí, thình lình có người ở bên tai nói nhỏ hù nó nhảy dựng. Tiết trời ngày càng ấm áp,sắc mắt của nó cũng vì thế mà thêm hồng hào, thực giống một quả đào. “Để làm gì! Tại Trung ca đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không cần anh tới thăm.”

Hữu Thiên nhìn nó sửng sốt một hồi, sau đó liền cảm thấy xấu hổ, túm túm quần áo không phục nói. “Anh ấy cần tĩnh dưỡng vậy ở bên Trịnh Duẫn Hạo kia làm gì, có thể yên tĩnh nghỉ ngơi sao?”

Tuấn Tú buồn cười nhìn Phác đại thiếu gia đã muốn hơn hai mươi tuổi, theo lý thuyết cũng là đào hoa công tử từng đi qua vạn khóm hoa,như thế nào hiện tại lại giống như thiếu niên mới lớn ngốc nghếch. “Duẫn Hạo ca với anh giống nhau sao? Người ta nửa phần luyến tiếc Tại Trung ca, ra ngoài cẩn thận khóa cửa, trở về nhỏ giọng nói chuyện. Anh thì đi một cái kích động hô to một tiếng, Tại Trung ca đang trong lốt hồ ly đảm bảo sẽ bị anh dọa sợ.” Bọn họ đang đứng ở một góc khá vắng cho nên cũng không sợ có người nghe lén. “Cũng đã qua nửa tháng, nói không chừng đêm nay trăng tròn Tại Trung ca sẽ trở lại,lúc đó anh thích nhìn bao nhiêu thì nhìn. Phác đại phóng viên, coi như tôi xin anh, anh thành thành thật thật ở trong phòng viết bài đưa tin, cũng coi như làm rạng danh cho sư đoàn bọn tôi,có được không?”

Hữu Thiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tuấn Tú, mấy năm trước không phát hiện ra tiểu tử này có thể nói như vậy, quân đội quả nhiên là nơi rèn luyện tốt, quả đào ngốc nghếch cũng có thể biến thành trái ớt cay.

Kết quả là, chính mình từ hôn, một mình ra ngoài, thật như đóng một vở hài kịch.

Một người diễn, một người xem, một người tự đa tình.

Mỗi tháng sẽ có vài ngày trăng tròn, hôm nay là ngày trăng tròn nhất, cũng là thời điểm Tại Trung tu luyện tốt nhất. Cho nên đợi đến tối đêm, y trộm nhảy từ trên giường xuống, dùng móng vuốt lay cửa ra.

Nguyệt lạnh như nước, ánh trắng giống như một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên thân thể y. Tại Trung mở ra cái miệng nhỏ nhắn. hồ châu theo trong cơ thể run rẩy bay ra, mang theo ánh sáng màu tím vi diệu.

Hồ ly Tại Trung nheo mắt nhìn bảo bối của mình, ánh sáng ảm đạm đi không ít, xem ra bản thân bị thương không nhẹ.

Ánh trăng phảng phất có cảm tính, thong thả tập trung bắn về phía hồ châu. Thân thể hồ ly hơi giãn ra, miệng mở ra đón lấy ánh sáng.

Chỉ chốc lát, một thân thể trần trụi bạch ngọc xuất hiện, trong tay cầm viên châu Tử sắc, trên môi xẹt qua một nụ cười tuyêt đẹp. Y quay người lại, hướng người nào đó đang ẩn mình trong bóng đêm nói. “Phi lễ chớ thị thực quân tử, Trịnh Duẫn Hạo, anh nhìn đủ chưa?”

Tuy rằng đã ở chung vài tháng nay, nhưng Duẫn Hạo chưa từng chân chính nhìn thấy toàn bộ thân thể của y. Hắn nhìn người nọ làn da bóng loáng trắng như tuyết, bàn tay nhỏ bé non nớt,đôi môi kiều diễm ướt át. Thử hỏi,khắp thiên hạ này, có ai nhìn y như vậy mà có thể ngồi yên mà không loạn, bất động phàm tâm.

“Tại Trung, ngươi thật đẹp.”Duẫn Hạo cởi ra áo khoác trên người, từng bước thong thả mà kiên định đi tới trước mặt Tại Trung. “Giống như Nguyệt thần hạ phàm.”

Tại Trung tiếp nhận quần áo trong tay hắn che khuất thân thể, vươn tay đặt lên môi Duẫn Hạo. “Đừng nói như vậy,thần tiên nghe được, sẽ trách tội đó.”

Nam tử cười khẽ, đem tiểu thiên hạ quần áo mỏng manh kéo vào trong ngực, cố ý làm bộ như một công tử phóng đãng: “Đêm xuân ngắn ngủi, công tử nếu có hứng thú, bồi tiểu sinh cộng phó vu sơn?”

Tại Trung không nói gì, chính là giãy ra khỏi vòng tay của Duẫn Hạo, đôi chân ngọc thon dài khẽ bước đi, hướng về phía phòng của bọn họ.

Đêm cũng không dài, nhưng làm môt lần, có lẽ là đủ.

Thỉnh yên lặng

“Ca nói Tại Trung ca nửa đêm hôm qua đã trở về hình dáng con người? Nhưng hiện tại là sao?” Rõ ràng trước mặt Tuấn Tú vẫn chỉ là một tiểu hồ ly dáng vẻ mệt mỏi, không khỏi khiến nó hoài nghi.

Khuôn mặt Duẫn Hạo nhất thời ửng hồng, hắn không nghĩ tới đêm hôm đó vui vẻ thế nhưng lại làm Tại Trung biến lại dạng hồ ly. “Ách, có lẽ,còn chưa đến lúc a.”

Bộ dạng mất tự nhiên của hắn đều bị Tuấn Tú thu vào trong mắt, nó khẽ lắc đầu đi đến chỗ Duẫn Hạo cầm lấy tiểu hồ ly mà vuốt ve. “Hiểu biết của anh về hồ ly cũng không có nhiều, xem ra tôi cũng nên nói thẳng. Tại Trung ca không phải là Bích động yêu hồ, không cần hấp thu nhân khí của con người để tu luyện.” Đi theo Tại Trung đã nhiều năm, nó đối với hồ yêu cũng có chút hiểu biết, nhưng từ chính miệng nó nói ra mấy chữ “bích động yêu hồ “, vẫn cảm thấy không được tự nhiên.” Tại Trung ca là huyền thiên yêu hồ, ngày thường chỉ cần hấp thu tinh hoa ánh trăng là có thể tu luyện. Anh ấy ngày hôm qua mới bắt đầu hồi phục, cho nên chưa thể trải qua…ách…tình yêu mạnh mẽ…”

Duẫn Hạo nghe nó nói câu đầu tiên vẫn còn như lọt trong mây mù không hiểu, nghe đến hai chữ “tình yêu” mới kịp thời phản ứng. “Tôi biết rồi, lần sau sẽ khống chế.”

Ngay thẳng thừa nhận mới đúng là tác phong của một nam tử hán, Tuấn Tú cũng không trông mong hắn sẽ khống chế được, mị lực của Tại Trung ca nó hiểu rõ. “Chính là phải chú ý một chút, đợi anh ấy trở lại hoàn toàn, anh tiếp…cũng không muộn.”

Duẫn Hạo nhìn tiểu hồ ly nằm trong lòng Tuấn Tú thở dài, đều tự trách mình ngày hôm qua nhất thời không khống chế được, làm Tại Trung lại phải quay về nguyên hình, nhưng thực sự là muốn ngừng mà không được a.

Mị nhãn như tơ, tiếng rên rỉ mềm mại.

Hai người ngồi thương lượng cho đến lúc trăng lên, đột nhiên Trầm Xương Mân mở cửa xông vào quấy rầy, vừa đi vừa hô to.

“Ca! Mọi người đều ở chỗ này, có chuyện lớn rồi, không thấy Phác Hữu Thiên đâu cả!”

Hết chương 20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.