Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 3



Vào ngày lễ đính hôn diễn ra, Trầm đại thiếu gia từ Anh quốc trở về. Cũng là hữu duyên, y và em trai của Phác Hữu Thiên là đồng học. Từng nghe Hữu Hoán kể qua người này, nghĩ em gái mình sắp phải gả cho hắn, cũng nên kiểm tra một chút. Cho nên thừa dịp nghỉ hè quyết định về nhà một chuyến.

Quên nói tới, Trầm đại thiếu gia – Trầm Xương Mân, chân chính là một *thất xích nam nhân, một thân cao ngạo đi đến nơi nào cũng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, chỉ có điều là người y rất gầy. Tuy nhiên, y lại là kẻ có đầu óc, Trầm lão gia lo sợ tài năng của y ở trong nước sẽ bị mai một, mới vất vả đem y đến Anh quốc, trông cậy vào y ở bên kia sẽ làm nên trò trống.

(*thất xích nam nhân: nam nhân bảy thước, ý chỉ nhưng người nam nhân vô cùng cao lớn.)

Nhưng mà Trầm Xương Mân y lại mơ ước trở thành quan quân, được đổ máu nơi sa trường để đền đáp cho Tổ quốc.

Mong muốn này của y, người trong nhà không một ai biết.

“Muội muội, tuy là đến năm sau hai đứa nó mới thành thân, nhưng từ nay chúng ta cũng coi như người một nhà.” Lễ đính hôn được tổ chức ngay tại phủ Phác gia, Trầm phu nhân vốn dĩ là em họ của bà Phác, còn nói cái gì mà người một nhà, lời lẽ nghe qua đều vô cùng khách sáo.

“Tỷ tỷ, Tĩnh nhi giao cho mọi người ta cũng yên tâm. Tĩnh nhi, từ nay về sau cần phải hảo hảo hiếu kính cha mẹ chồng, một lòng hầu hạ trượng phu.” Trầm gia tuy cũng là nhà giàu có, nhưng so với Phác gia vẫn kém hơn đôi chút. Kết thân thành thông gia như vậy, Trầm phu nhân không khỏi cao hứng, cũng không quản đến bên ngoài phản đối chuyện *kết hôn cận huyết, từ xưa đến nay đều là như vậy, có gì mà không được.

(*kết hôn cận huyết: người trong cùng họ hàng kết hôn với nhau)

Trầm Thư Tĩnh hôm nay diện một chiếc váy màu tím theo phong cách phương Tây, kiểu trang phục hiện đang rất thịnh hành. Những cô gái mười bảy mười tám đều mặc như vậy, đem khoe ra dáng người cân đối, trên mặt còn có một tầng mây đỏ, nhưng thật ra cũng chỉ là một lớp phấn được trát lên.

Nhưng là Phác Hữu Thiên lại không có chút tâm tình, nói đi ra ngoài cửa nghênh đón bằng hữu, liền kéo Duẫn Hạo trốn ra ngoài.

Vốn dĩ lễ đính hôn này chỉ cần hai nhà song phương tham dự là đủ rồi, nhưng Phác Hữu Thiên lại lôi kéo Duẫn Hạo theo, nói là để tiếp thêm can đảm, thật giống như người bị gả đi không phải Trầm Thư Tĩnh mà chính là hắn. Duẫn Hạo căn bản không nghĩ đến, Hữu Thiên lại nói muốn giới thiệu bạn mới cho mình, anh cân nhắc một phen, cuối cùng cũng quyết định đi theo.

Duẫn Hạo mơ hồ cảm thấy được, đó có thể là người mình đã gặp qua.

“Ngươi nói xem sao vị kia còn chưa tới.” Tuy đã gần chạng vạng nhưng không khí cuối mùa hạ vẫn còn khô nóng. Duẫn Hạo vừa mới đứng một hồi, mồ hôi đã bết vào áo sơ mi dính trên người, cảm giác nhớp nháp này thực rất không thoải mái.

Hữu Thiên mở cửa lớn, duy trì nhìn xung quanh. “Người này ở vùng ngoại thành, từ ngoài đó vào nơi này cũng khá xa.” Đang nói, thấy một bóng người quen thuộc từ từ đi tới, hình như phía sau còn có thêm một người. “Đến đây đến đây.”

Kỳ thật Tại Trung có thể trong nháy mắt đưa Tuấn Tú tới nơi này, nhưng dù sao hiện tại cũng là thời dân quốc, không giống như cổ đại có thể triển khai pháp thuật. Nếu đột nhiên xuất hiện, sẽ khiến cho những người đi đường hoảng sợ. Vậy nên y chỉ có thể cùng Tuấn Tú chậm rãi cước bộ tới.

Sáng sớm đã phải ra ngoài đón người, Duẫn Hạo cũng đi tới trước mặt Tại Trung. Phóng tầm mắt nhìn đến y, anh liền hoảng sợ. Người này chính là người ngày đó đã bị phu xe làm ngã, thật trùng hợp lại là bạn của Hữu Thiên.

“A, nơi này thật xa muốn chết.” Tuấn Tú lần đầu đi ra khỏi khu rừng, lại phải đi lâu như vậy, cảm thấy hai chân có chút nhũn ra. Thời gian biến thành người chưa được bao lâu, bản thân vẫn như cũ cảm thấy không quen.

Nó vừa lên tiếng, Hữu Thiên chợt nhận ra đứng sau Tại Trung còn có một người. Khuôn mặt giống như trái đào rất đáng yêu, cùng với Tại Trung phong thái hoàn toàn khác nhau.

“Giới thiệu một chút, đây là bạn của ta, Tuấn Tú.” Tại Trung đi tới chỗ Hữu Thiên liền trông thấy Trịnh Duẫn Hạo, y vẫn còn nhớ rõ người này – một kẻ không chút để tâm mà nói tên mình cho người khác. Không ngờ tới anh lại là bạn của Hữu Thiên. “Hữu Thiên, không giới thiệu một chút sao?”

Y thế nhưng lại không nhớ mình, vậy mà mình lại hay nghĩ đến y. Duẫn Hạo có chút chán nản, cũng không hiểu mình vì cái gì mà sinh khí. Không đợi Hữu Thiên mở miệng, anh liền rấu rĩ nói: “Ta tên Trịnh Duẫn Hạo, lần trước chúng ta đã gặp qua.”

Tại Trung nghe ra trong lời nói của anh có chút bất mãn, nín cười vỗ lên trán một cái. “Lần trước? A! Ngươi chính là người đòi cho ta tiền.”

Hữu Thiên cùng Tuấn Tú có chút mơ hồ, hẳn là hai người họ đã từng gặp mặt nhau, nhưng mà Tại Trung không nhớ rõ.

“Chúng ta mau vào thôi, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi.”

Tại Trung cười cười giữ chặt Tuấn Tú đi theo sau Hữu Thiên, Duẫn Hạo ở phía sau nhìn theo hai người họ. Vẫn là quần áo dài màu xanh, sạch sẽ thanh tao.

Nam nhân này giống như một ẩn số, khiến cho anh muốn tìm tòi nghiên cứu.

Trầm Thư Tĩnh chưa từng gặp qua nam nhân nào đẹp như vậy, tuy rằng anh hai cùng Phác Hữu Thiên cũng đều là mỹ nam, nhưng không sở hữu vẻ đẹp lưỡng tính như người này. ‘Nam nhân nhìn nam nhân kinh diễm, nữ nhân nhìn nữ nhân ghen tị.’

“Đây là bạn của biểu ca sao? Trước kia chưa từng thấy qua?” Người lớn hai nhà khai bàn uống vài ly rượu rồi cũng rời đi cho lớp trẻ bọn họ náo nhiệt, Trầm Thư Tĩnh có chút sợ hãi. Nhưng có anh hai ở bên cạnh, cô cũng cố gắng hòa nhập với bọn họ.

Hữu Thiên vốn không định trả lời cô, nhưng thấy Trầm Xương Mân sau khi nghe câu hỏi của cô đã ngừng đũa nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn đành phải nuốt nước miếng, “Tại Trung nhiều năm ở bên ngoài ngao du, cách đây không lâu mới trở về.”

Tại Trung cười cười không nói gì, chỉ lấy chén sứ trắng che đi trước mặt, khóe mắt thoáng lướt qua một người đang nhìn trộm y. “Thiên, cũng không còn sớm, ta cùng Tuấn Tú phải trở về.”

“Trời tối đen cửa thành liền đóng, hai người không ra ngoài được đâu.” Nghe thấy Tại Trung muốn dời đi, Duẫn Hạo vội vàng nói. Cũng không để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, đặc biệt là Hữu Thiên.

“Đúng vậy, hôm nay huynh ở tạm lại đây đi, ta sẽ cho người sắp xếp lại phòng khách.” Hữu Thiên gọi người hầu tới gần, dặn dò họ đi chuẩn bị phòng.

Tại Trung biết cửa thành sẽ đóng khi trời tối, y vốn tính toán mang theo Tuấn Tú trở về. Đêm tối, sẽ không có ai chú ý. Nhưng Duẫn Hạo đã nói vậy, xem ra đêm nay không trở về được rồi. Y quay đầu nhìn về phía Tuấn Tú, Tuấn Tú khuôn mặt nhăn nhó muốn khóc nhìn lại y, khẳng định muốn nói y làm sao bây giờ. “Tuấn Tú cũng phải ở lại nơi này, cậu ta mới từ vùng khác tới, không tìm được chỗ để dừng chân. Hữu Thiên, có được không?”

“Được! Như vậy đêm nay chúng ta uống thoải mái đi. Dì Vương, mang bình rượu nữa tới đây.” Tại Trung đồng ý ở lại khiến Hữu Thiên thực sự cao hứng. Đã sớm quên vị hôn thê còn ngồi bên cạnh, hơn nữa vẻ mặt còn đang bất mãn nhìn hắn.

“Cạch –” một tiếng, Xương Mân đem chiếc đũa dằn mạnh xuống bàn. “Phác huynh, ta là đồng học của lệnh đệ. Sau khi muội muội gả vào đây, hy vọng huynh sẽ đối xử tử tế với em ấy.”

Ngoài hai người bọn họ, những người khác đang ngồi đều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ. Hữu Thiên nghe Xương Mân nói y học chung trường với em trai, liền có thể khẳng định tiểu tử kia đã ở trước mặt y nói gì đó, “Thì ra Trầm huynh là đồng học với Hữu Hoán, thất lễ thất lễ. Biểu muội…” Hữu Thiên dừng lại một chút “Ta nhất định sẽ dùng hết khả năng đối xử tốt với em, chỉ cần em cũng tốt với ta.”

Không khí trên bàn liền có chút xấu hổ. Tại Trung lôi kéo ống tay Tuấn Tú, lặng lẽ rời đi.

Duẫn Hạo nhìn thấy bóng dáng người kia biến mất, lấy cớ ra ngoài để đi theo.

Làm sao chỉ có thể biết tên của ngươi là Tại Trung thôi được, ta còn muốn hiểu nhiều hơn về ngươi.

Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.